Hồ Tiểu Thiên không khỏi có chút đắc ý, đâu chỉ là ý hay, ta là người của hai thế giới, nếu muốn tính kế sợ ngươi là cha cũng không phải đối thủ.
Hồ Bất Vi nói: “Ngươi có nghĩ tới nếu người khác dùng đạo lý kia đáp lại chúng ta, nói bố con ta tự thiết lập thảo đình, đây không phải là tội đại nghịch?”
Hồ Tiểu Thiên thật đúng là không nghĩ đến đây, Hồ Bất Vi nhắc nhở như vậy như dội một chậu nước lạnh vào hắn, trong trong khoảnh khắc sau lưng Hồ Tiểu Thiên đầy mồ hôi lạnh, may mắn hôm nay gặp anh em Đường gia không thông minh lắm nếu như gặp đối thủ cáo già khác, chỉ sợ trộm gà không được còn mất nắm thóc, tự rước lấy họa?
Hồ Bất Vi vỗ vỗ vào vai nhi tử, thâm sâu nói: “Thiên uy khó dò, dưới chân thiên tử có mấy lời không thể nói lung tung.”
Hồ Tiểu Thiên cung kính nói: “Hài nhi ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo! “
Hồ Bất Vi nói: “Sự tình hôm nay mặc dù ta không trực tiếp nhìn, nhưng có thể thông qua miêu tả của ngươi hiểu rõ không ít, ngươi cứu tiểu thư Đường gia kia lên, vốn có thể toàn thân trở ra, không nên đem sự tình náo loạn đến mức này.”
“Con cũng không muốn, chẳng qua là tình thế bức bách, không thể kiểm soát!”
Hồ Bất Vi thở dài nói: “Sự tình hôm nay tuy rằng tạm thời dẹp loạn, nhưng nhìn Đường gia rời đi tràn ngập oán hận, tin tưởng chúng sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi cho rằng nên làm thế nào?” Sinh thời đây là là lần đầu tiên Hồ Bất Vi trưng cầu ý kiến con mình, hắn cũng không phải muốn xem cách nhìn của con mình, mà là mượn chuyện này khảo nghiệm trí tuệ con mình một chút.
Hồ Tiểu Thiên cũng không có nghĩ xa vậy, thấp giọng nói: “Người không phạm ta ta không phạm người, nếu chúng từ nay về sau nước sông không phạm mước giếng thì sẽ bình an vô sự, nếu dám gây chuyện ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Hồ Bất Vi chậm rãi lắc đầu nói: “Cho dù là một cái đinh nho nhỏ cũng đủ để đâm vảo ngươi, sao khi thấy cái đinh này sao không phá nó trước khi nó đâm nát chân ngươi mà lại phải để nó đâm ngươi rồi mới phá? Cái này cần phòng ngừa chu đáo, muốn tiến xa muốn sống lâu ngươi phải mau chóng loại bỏ tất cả cái gì có thể gây phiền toái cho ngươi.”
Hồ Tiểu Thiên mở to hai mắt, nhìn qua vị “cha” này, trong lòng thầm nghĩ, cha ta quả thực đủ âm hiểm a, xem ra mười phần là gian thần!
Hồ Bất Vi vỗ vỗ vai hắn, sâu xa nói: “Sự tình hôm nay bề ngoài tuy rằng đã được giải quyết, nhưng có thể ảnh hưởng của nó cuối cùng lại không thể khống chế đó. Ta vừa giúp ngươi đính hôn cùng tiểu thư Lý gia, truyện này mà truyền đi, người ta sẽ nghĩ thế nào?” Hồ Bất Vi đối với chuyện này vẫn có chút lo lắng. Lão kia thân là Kiếm Nam Tây Xuyên Tiết Độ Sứ, Tây Xuyên khai quốc công, ăn ấp ba nghìn hộ: Lý Thiên Hành, chính là đại tướng trấn giữ biên cương, hơn nữa lại là tâm phúc của Thái Tử Long Diệp Khánh. Hai nhà trở thành thông gia có thể nói là cường cường liên thủ, Hồ Bất Vi vô cùng coi trọng hôn sự này. Hắn cũng không biết Hồ Tiểu Thiên lại không sợ sự tình đồn ra ngoài, cũng không sợ tiếng xấu vang xa, trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên thì nếu Lý gia vì việc này từ hôn thì là không thể tốt hơn rồi, chính mình cũng tránh được việc phải trông coi một người tê liệt cả đời.
Hồ Tiểu Thiên nói: “Cha, ta nghe nói cô nương nhà họ Lý bị liệt chân, hơn nữa lại còn vô cùng xấu xí!”
Hồ Bất Vi nói: “Ta cũng chưa gặp , nghe nói chân đúng là có chút bất tiện, nhưng được nuôi dưỡng trong khuê phòng, chưa từng ai thấy bộ dáng bên ngoài của nàng, nói nàng xấu vô cùng chính là nghe nhầm đồn bậy.” Không có lửa thì sao có khói, Hồ Bất Vi biết lời đồn đại có lẽ không sai nhưng ở trước mặt con mình chỉ có thể tận lực an ủi.
Hồ Tiểu Thiên trong lòng nghĩ, xem ra tê liệt đã là sự thật, có lầm không vậy ngươi là cha ta, sao có thể đẩy con mình vào hố lửa? Xem ra vị phụ thân này đủ lãnh huyết. Hồ Tiểu Thiên nói: “Cha, ta không muốn phải trông coi một người liệt cả đời, nếu không chúng ta liền hủy…”
Hồ Bất Vi nghe hắn nói vậy giận tím mặt: “Khốn nạn! Nam tử hán đại trượng phu lời hứa giá nghìn vàng, việc ta cùng Lý đại nhân định ra hôn ước cả thiên hạ đều biết, ngươi nói ta hối hôn, ta còn mặt mũi nào gặp các vị triều thần, mặt mũi nào đối diện với người trong thiên hạ?”
Hồ Tiểu Thiên nói: “Đủ rồi, hôn nhân là chuyện hai người có quan hệ gì với người ngoài? Ta đến ngay cả bộ dáng cô nương Lý gia đó còn chưa có thấy, người lại cứng rắn kéo chúng ta về một chỗ, có phải quá hoang đường không, ngài là cha ta a, có nghĩ tới cảm nhận của ta hay không?”
Hồ Bất Vi: “Hôn nhân đại sự, sao có thể là trò đùa, cha mẹ chi mệnh bà mối chi ngôn, Hồ gia cùng Lý gia cũng không phải hai nhà bình thường, nhất cử nhất động đều có bao nhiêu người nhìn vào. Chuyện này ta đã định, không thể sửa đổi!”
Hồ Tiểu Thiên thầm than, cái gì mà cha mẹ chi mệnh bà mối chi ngôn, ngươi căn bản đem ta thành vốn liếng chính trị, hạnh phúc của ta, đời sống tình cảm của ta ngươi căn bản không quan tâm, hảo cảm của hắn đối với Hồ Bất Vi từ trước tới giờ trong khoảnh khắc tan biến sạch sẽ, lạnh lùng nói: “Người đã thay ra định, thế thì người thay ta cưới cô ta về đi, cả động phòng cũng thay luôn chứ?”
Hồ Bất Vi tuyệt đối không thể tưởng được tiểu tử thúi này lại nói điều thô tục đại nghịch bất đạo như vậy, tức giận nhìn thẳng tay phải chỉ vào Hồ Tiểu Thiên, giống như run rẩy, hơn nửa ngày mới nói một câu: “Con với chả cái, thật sự là tức chết ta…”
Hồ Tiểu Thiên mới không sợ hắn tức chết, quay người trở về phòng.
Hồ Tiểu Thiên trong lòng tức giận trở lại phòng, Lương Đại Tráng lại hết lần này tới lần khác bu lại, mặt hiện rõ vẻ ton hót nịnh nọt: “Thiếu gia, vừa rồi ngươi thật sự là thật sự là sáng suốt thần võ, trí dũng song toàn có khí chất bá vương a , trước mặt ngài đám chuột nhắt nhát gan kia chỉ có thể chạy chối chết a người có biết không, hiện tại người đã thành thần tượng của toàn bộ gia đinh trong phủ! Sự kính ngưỡng của ta với Thiếu gia như là nước sông trường giang chảy mãi không ngừng, nguyện lòng son dạ sắt, cúc cung tận tụy, không chết không thôi!”
Hồ Tiểu Thiên nói: “Lúc cô nàng Đường gia truy sát ta, đám cẩu nô tài không có lương tâm kia một tên so với một tên chỉ có chạy nhanh hơn, chỉ sợ tránh không kịp lúc ấy chỉ có ngươi chủ động lao ra đỡ kiếm thay ta, làm ta rất cảm động!”
Lương Đại Tráng trợn trừng hai mắt, trong lòng tự nhủ ông bà ngươi mới cam tâm tình nguyện đỡ ấy, lúc ấy rõ ràng là đẩy ta, hắn cúi đầu khom người nói: “Nô tài lúc ấy trong nội tâm thầm nghĩ chỉ có ý nghĩ bảo hộ Thiếu gia bình an, coi như là hy sinh mạng sống cũng đâu có ngại!” Gia hỏa này như chính gã cũng bị lời nói của mình làm cho cảm động, mắt đỏ bừng, chỉ thiếu nước mắt rơi xuống.
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu: “Ngươi tu đã quên, nhưng ta không quên!”
Lương Đại Tráng sửng sốt một chút mặt mũi tỏ vẻ chả biết làm sao nói: “Ý thiếu gia nói là?” Sau đó hắn liền thấy một nắm đấm dần phóng đại trước mắt mình, bụp! một quyền đã nện trên mắt phải gã, Lương Đại Tráng bị đánh mắt nổi đom đóm sau đó nghe được Hồ Tiểu Thiên không nhanh không chậm nói: “Ta chơi đại gia ngươi!”
Lương Đại Tráng ăn một quyền, chạy chối chết, kêu thảm: “Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng… Là ta mắng Đường Khinh Tuyền…”
Hồ Tiểu Thiên đánh Lương Đại Tráng bay ra ngoài, cảm thấy thanh thản đi nhiều, lại cảm giác lửa giận trong lòng vẫn chưa có giải tỏa hết, liền chày ra sân đấm đá bao cát một hồi, đến lúc mồ hôi đầm đìa mới đi đến bể bơi mà hắn thiết kế, cởi sạch y phục, ùm! một tiếng nhảy xuống.
Hồ Bất Vi đứng ở hiên trên lầu, chứng kiến nhất cử nhất động của nhi tử, tỏ ra có chút bất đắc dĩ, Hồ Thiên Hùng lặng lẽ đi tơi cạnh lão, cung kính nói: “Đại nhân!”
Hồ Bất Vi ừ một tiếng, cũng không có quay lại, vẫn nhìn hắn liên tục quẫy trong bể bơi, trong lòng thực sự cũng có chút buồn bực, nhi tử ngây ngốc mười sáu năm, lúc tỉnh lại không chỉ học xong nói chuyện lại còn biết bơi lội, thật sự là kỳ quái không hợp lẽ thường. Tuy rằng khó hiểu nhưng Hồ Bất Vi chưa từng hoài nghi tới đây không phải con mình đẻ ra, từ nhỏ đên lớn đều lớn lên dưới sự theo dõi của lão, cái mặt này lối suy nghĩ này tuyệt đối cùng một loại với mình.
Hồ Thiên Hùng không dám quấy rầy lão, lẳng lặng đứng cạnh.
Qua một hồi lâu Hồ Bất Vi mới nói: “Nghe ngóng tình hình thế nào?”
Hồ Thiên Hùng nói: “Thiếu gia đúng là cứu được Đường Khinh Tuyền, nhưng cũng trước mắt bao nhiêu người đem nàng xông vào phủ.”
Hồ Bất Vi chậm rãi gật đầu nói: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, con lớn không do cha mẹ tuổi như vậy chính xác là đã phải lấy vợ sinh con rồi.”
Hồ Thiên Hùng nói: “Đại nhân, tuy chuyện này đã giải quyết, thế nhưng bên ngoài có nhiều lời đồn nhảm, thiếu gia ỷ vào quyền thế mạnh mẽ đoạt con gái Đường gia.” Hắn có phần được Hồ Bất Vi tín nhiệm, cho nên mới có thể ăn nói thoải mái trước mặt Hồ Bất Vi.
Hồ Bất Vi thở dài nói: “Lời nói của con người có thể chảy vàng hủy cốt, đáng sợ a đi ta viết một phong thư, ngươi tự mình đi Tây Xuyên một chuyến, đưa cho Lý đại nhân.” Hồ Bất Vi lo lắng nhất chính là những lời đồn đãi này truyền đến tai Lý gia ở Tây Xuyên, con gái Lý gia tuy liệt hai chân nhưng dù sao cũng là xuất thân danh môn, nếu nghe thấy con rể tương lai ở kinh thành cưỡng đoạt dân nữ, không biết phản ứng thế nào? Hồ Bất Vi cực kỳ coi trọng quan hệ thông gia này, có thể nói hôn sự này thành hay không cũng quyết định mạch chính trị của Hồ gia trong tương lai, không thể để mất.