Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 69: Thiên Hạ Anh Hùng Mạc Năng Đương


Bạn đang đọc Ỷ Thiên Đồ Long Ký – Chương 69: Thiên Hạ Anh Hùng Mạc Năng Đương

Ra tay nhiếp phục quần hùng,
Khách mày râu há sánh cùng nữ nhi.
Bấm đốt ngón tay thoáng đã đến ngày tết Đoan Dương, Trương Vô Kỵ tất lãnh quần hào Minh Giáo đến chùa Thiếu Lâm. Chùa Thiếu Lâm tiền điện hậu điện, cánh trái cánh phải chỗ nào cũng đầy anh hùng hảo hán các môn phái. Trong số nhân vật võ lâm, kẻ thì có thù oán với Tạ Tốn, chăm chăm muốn giết ông ta để rửa hờn; có kẻ lại nhòm ngó thanh đao Đồ Long, si tâm vọng tưởng đoạt được thanh đao để thành võ lâm chí tôn; cũng có kẻ có ân oán với nhau nhân dịp này muốn thanh toán cho xong nhưng đa số thì chỉ muốn đến để cầu vui, xem chuyện gì sẽ xảy ra. Chùa Thiếu Lâm cử ra hơm một trăm tri khách tăng tiếp đãi, đưa người đến các nơi trong chùa nghỉ ngơi.
Phái Võ Đương chỉ có Du Liên Châu và Ân Lê Đình hai người đến dự. Trương Vô Kỵ tiến lên bái kiến, hỏi thăm sức khỏe Trương Tam Phong. Du Liên Châu khẽ giọng hỏi:
– Cháu có nghe tin tức gì của Thanh Thư và Trần Hữu Lượng không?
Trương Vô Kỵ đem tất cả mọi việc kể qua một lượt, biết Trần Tống chưa lên núi Võ Đương quấy rối thành thử Tống Viễn Kiều, Trương Tùng Khê sở dĩ không đi, cũng vì phải ở lại núi để bảo hộ sư phụ và môn phái, đề phòng gian mưu. Du Liên Châu cũng kể thêm Tống Viễn Kiều từ khi chính tai nghe thấy đứa con yêu duy nhất của mình nói ra những lời phản nghịch, đau lòng sầu khổ, chẳng thiết gì ăn uống, người gầy xọp hẳn đi, thân thể nay chỉ còn một nửa lúc trước, nhưng vẫn dấu Trương Tam Phong, không dám nói rõ sự tình, ngại sư phụ buồn lo. Trương Vô Kỵ nói:
– Chỉ mong Tống sư ca sai đường biết quay đầu lại, tức tốc hối cải để cùng Tống đại sư bá cha con đoàn viên.
Du Liên Châu đáp:
– Nói thế chứ tên nghịch tặc đó giết hại thất sư đệ, không thể nào tha y được.
Ông nói mà mặt mày hầm hầm không thôi. Trong một giờ sau, các lộ anh hùng mỗi lúc một đông, trong đó có cả Hà Gian Song Sát, cùng những người của phái Thanh Hải hôm trước phá Kim Cương Phục Ma Khuyên. Phái Hoa Sơn, Không Động, Côn Lôn phái nào cũng có cao thủ phó hội, riêng phái Nga Mi không thấy ai lên núi.
Trương Vô Kỵ chỉ mong gặp lại Chu Chỉ Nhược để giãi bầy tình cảnh bất đắc dĩ của mình ngày hôm ấy, mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt ánh mắt của nàng, trong lòng bồn chồn cảm thấy thật là ray rứt. Quần hào Minh Giáo tập trung tại một cái chái bên cánh tây, không giao thiệp tiếp xúc với ai vì Minh Giáo kẻ thù người oán quá nhiều, cừu nhân gặp mặt e rằng đại hội chưa bắt đầu thì đã đánh nhau một trận nghiêng trời lệch đất.
Gần tới trưa, tri khách tăng mời tất cả quần hùng tới một khoảng đất rộng trên núi. Chỗ này vốn dĩ là nơi các nhà sư trồng rau, rộng đến vài trăm mẫu, bây giờ san bằng, dựng lên vài chục ngôi nhà gỗ. Quần hào được các tri khách tăng dẫn vào từng nơi, những môn phái bang hội nào đông người thì chiếm nguyên một căn, còn nếu ít người thì hai ba phái chung một lều.
Bành Oánh Ngọc đem hết lai lịch các nhân vật kiệt xuất bẩm cáo cho Trương Vô Kỵ hay. Quả đúng là một đại hội lớn, nhiều nhân vật vốn dĩ ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm ít hành tẩu giang hồ nay cũng thấy có mặt. Bành Oánh Ngọc sau khi đếm kỹ, không kể Minh Giáo, trong khu đất phải có đến hơn bốn nghìn sáu trăm người. Trương Vô Kỵ, Dương Tiêu thấy trong đám người này, thù nhiều bạn ít, đều không khỏi buồn phiền.
Các tân khách sau khi đã ổn định rồi, quần tăng chùa Thiếu Lâm mới thứ tự đi ra, cứ theo vai vế Viên, Tuệ, Pháp, Tướng, Trang các hàng, chào hỏi quần hùng, sau cùng là Không Trí thần tăng, có chín lão tăng thuộc Đạt Ma Đường hộ tống.
Không Trí đi đến chính giữa quảng trường, chắp tay hành lễ, miệng niệm Phật hiệu, nói:
– Hôm nay được chư vị anh hùng thiên hạ nể mặt giáng lâm, phái Thiếu Lâm quả thật là vinh hạnh. Có điều phương trượng sư huynh chúng tôi đột nhiên ngọa bệnh nặng, không có duyên được gặp các bậc hiền tài, nên sai lão nạp ra khẩn khoản xin lỗi quí vị.
Trương Vô Kỵ hơi ngạc nhiên: ?Mới rồi Không Văn đại sư đến viếng linh sàng ông ngoại ta, tinh thần sảng lãng, mặt mũi không có vẻ gì là bệnh hoạn cả, người nội công thâm hậu như ông ta, lẽ nào đột nhiên ngã bệnh? Không lẽ bị thương hay sao??.
Chàng đưa mắt bốn bề quan sát, không thấy Viên Chân và Trần Hữu Lượng nghĩ thầm: ?Đêm hôm đó ta nói rõ với ba vị cao tăng Độ Ách về gian mưu của Viên Chân, không biết trong chùa đã xử trí cách nào? Không Văn đại sư đột nhiên cáo bệnh, có liên quan gì đến chuyện đó hay chăng??.
Cuối thời Nam Tống, vợ chồng Quách Tĩnh, Hoàng Dung đã hai lần tại Đại Thắng quan và thành Tương Dương triệu tập hào kiệt thiên hạ, cùng nhau thương lượng kế sách kháng quân Mông Cổ xâm nhập, đến nay gần một trăm năm mới lại có một anh hùng đại hội nữa, quả là một chuyện lớn trên giang hồ, vậy mà người chủ trì đột nhiên ngã bệnh khiến ai nấy đều mất hết hứng thú.
Lại nghe Không Trí nói tiếp:
– Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn là mối họa cho võ lâm, tội nghiệt thâm trọng, tệ tự may mà bắt được. Phái Thiếu Lâm không dám tự chuyên, cung kính mời các vị nhân sĩ vọng trọng võ lâm, để cùng nhau thương lượng việc xử trí thế nào cho phải.
Ông ta vốn dĩ mặt mày sầu khổ, lúc này nói năng lại giọng điệu buồn thiu, vừa dứt lời đã chắp tay lui xuống. Góc đông nam có một người thân hình cao to đứng lên, bộ râu đốm bạc gió thổi phất phơ, nhìn quanh khắp mọi người, hai mắt lấp lánh có thần, hình tướng thật là uy nghiêm. Bành Oánh Ngọc liền cáo tri Trương Vô Kỵ, người này là lão quyền sư đất Sơn Đông tên Hạ Trụ. Tiếng y vang vang như chuông nói:
– Tên Tạ Tốn kia tác ác đa đoan, quí phái nếu như bắt được, quả là tạo phúc cho võ lâm không phải nhỏ. Hai vị thần tăng Không Văn, Không Trí quá ư khiêm tốn, một tên ác ôn như thế, cứ một đao giết đi là xong, việc gì phải hỏi người ngoài làm gì? Hôm nay nhân dịp thiên hạ anh hùng tụ tập nơi đây, thì cứ gọi ngay là Đồ Sư đại hội, đem tên Tạ Tốn lăng trì xử tử, mỗi người ăn một miếng thịt, uống một ngụm máu, trả thù cho những bằng hữu vô tội chết vì tay y, chẳng phải thống khoái lắm ru?
Anh y bị Tạ Tốn giết chết, mấy chục năm nay chăm chăm tìm Tạ Tốn báo thù. Lời y vừa nói ra, bốn bề liền có mấy trăm người lên tiếng phụ họa, ai cũng nói giết quách Tạ Tốn cho xong.
Trong tiếng âm thanh hỗn loạn, bỗng có tiếng người eo éo nói:
– Tạ Tốn là hộ giáo pháp vương của Minh Giáo, nếu phái Thiếu Lâm không sợ đắc tội với Minh Giáo thì đã một đao giết y rồi, việc gì phải mời mọi người tới đây để chia xẻ trách nhiệm? Nói cho Hạ đại ca hay, đại ca quả là hồ đồ, người anh em này khuyên đại ca nên minh triết bảo thân là hơn.
Giọng người đó thật quái dị, đàn ông chẳng ra đàn ông, đàn bà chẳng ra đàn bà, thế nhưng lọt vào tai mọi người nghe vẫn rõ ràng. Mọi người quay đầu về nơi âm thanh phát ra, nhưng không biết đó là ai, hiển nhiên người đó thân thể thấp bé, lúc nói lại không đứng lên, ngồi giữa rừng người nên chẳng biết y là ai.
Hạ Trụ lớn tiếng đáp:
– Có phải Túy Bất Tử Tư Đồ huynh đệ đấy chăng? Tạ Tốn kia với ?qua?[1] có cái thù giết anh, đại trượng phu dám làm dám chịu, xin phái Thiếu Lâm đưa y ra đây, lão phu một đao giết y lập tức. Các ma đầu ma giáo cứ việc đến Sơn Đông kiếm Hạ mỗ này mà thanh toán.
Người có giọng eo éo ở trong đám đông cười khẩy nói:
– Hạ đại ca, trên giang hồ có ai mà chẳng biết, thanh đao Đồ Long võ lâm chí tôn kia ở trong tay Tạ Tốn. Phái Thiếu Lâm bắt được Tạ Tốn, không lẽ lại không lấy được bảo đao? Việc giết Tạ Tốn chẳng qua là chuyện phụ, dương đao lập uy mới thực là chuyện lớn. Này ta bảo Không Trí đại sư ơi, thôi đừng có giả đò làm bộ, đem thanh bảo đao ra cho tất cả coi xem nào. Phái Thiếu Lâm các ông hàng trăm hàng nghìn năm nay vốn đã đứng đầu võ lâm, có thêm thanh đao cũng chẳng phải là nhiều, không có thanh đao thì cũng chẳng phải là ít, đằng nào mà chẳng là võ lâm chí tôn.
Bành Oánh Ngọc nói nhỏ với Trương Vô Kỵ:
– Người nói đó là Túy Bất Tử Tư Đồ Thiên Chung. Người này ngang ngược lắm chẳng coi ai ra gì, nghe nói không bái sư, cũng chẳng thu đồ đệ, không thuộc bang hội môn phái nào hết, trong đời ít khi động thủ với ai nên chẳng biết y võ công đến bực nào, ăn nói chỉ một điều móc họng người ta, nhưng câu nào cũng trúng tim đen kẻ khác.
Trong sân liền có bảy tám người hùa theo:
– Nói nghe có lý lắm. Xin phái Thiếu Lâm đem thanh đao Đồ Long ra, cho tất cả mọi người cùng xem một tí.
Không Trí chậm rãi nói:
– Đồ Long đao không có ở trong tệ tự, lão nạp trong đời chưa từng thấy bao giờ, không biết trên đời có thanh đao ấy thật hay không nữa.
Quần hùng nghe thế, lập tức bàn tán xôn xao, trên sân ồn ào như chợ vỡ, đa số mọi người đều cho rằng đại hội này có liên quan mật thiết đến thanh đao Đồ Long, ngờ đâu Không Trí phủ nhận tất cả, khiến cho ngoài dự liệu của mọi người.
Đằng sau Không Trí có chín lão tăng, người nào cũng khoác đại hồng cà sa. Đợi cho tiếng xôn xao của quần hùng tạm lắng xuống, một nhà sư trong chín người đó tiến ra hai bước, dõng dạc nói:
– Đao Đồ Long vốn dĩ trong tay Tạ Tốn, thế nhưng khi tệ phái bắt được y, thanh đao đó lại không có ở trên người. Phương trượng bản tự thấy đây là một đại sự của võ lâm, nên hết sức tra vấn kỹ càng. Tạ Tốn ương ngạnh ngược ngạo, nhất định không nói. Thành ra hôm nay chúng tôi mời đủ mặt các vị anh hùng, một là bàn tính với nhau xem nên xử Tạ Tốn thế nào, hai nữa hỏi thăm các vị xem có ai biết thanh đao Đồ Long đang ở đâu không. Nếu có vị nào biết được tin đó xin nói cho mọi người cùng biết.
Quần hào ai nấy ngơ ngác không người nào dám tiếp lời. Túy Bất Tử Tư Đồ Thiên Chung lại mở cái giọng eo éo nói:
– Trong võ lâm một trăm năm qua có câu rằng ?Võ lâm chí tôn, Bảo đao Đồ Long, Hiệu lệnh thiên hạ, Mạc cảm bất tòng. Ỷ Thiên bất xuất, Thùy dữ tranh phong??. Ngoài thanh đao Đồ Long còn thanh kiếm Ỷ Thiên nữa. Thanh Ỷ Thiên bảo kiếm này, vốn nghe ở trong tay phái Nga Mi, thế nhưng sau trận chiến nơi Quang Minh Đính thì không biết đi về đâu? Hôm nay tuy gọi là Anh Hùng Đại Hội, nhưng chẳng lẽ những bậc anh thư của phái Nga Mi không được quyền đến hay sao?
Mọi người nghe y nói câu sau cùng đều cười ồ lên. Trong tiếng cười vang dội, một nhà sư tiếp khách lớn tiếng báo:
– Cái Bang Sử bang chủ tất lãnh Cái Bang chư trưởng lão, chư đệ tử đến.
Trương Vô Kỵ nghe thấy ba tiếng ?Sử bang chủ?, trong bụng lạ lùng: ?Cái Bang bang chủ Sử Hỏa Long vốn đã chết về tay Viên Chân, sao lại còn một vị Sử bang chủ nào nữa??.
Không Trí liền đáp:
– Mời vào!
Cái Bang là bang hội lớn nhất trên giang hồ, ông ta liền đích thân ra ngoài nghênh đón. Chỉ thấy một đoàn khoảng chừng một trăm năm chục người, ai nấy áo quần lam lũ nhanh nhảu đi vào trong sân. Cái Bang những năm gần đây tuy thanh thế không được như xưa, nhưng dẫu sao vẫn nhiều dây mơ rễ má, tiềm lực trên giang hồ vẫn còn mạnh, quần hùng không ai dám khinh thị nên quá nửa đứng lên chào.
Đi đầu là hai người ăn mày già, Trương Vô Kỵ nhận ra là Truyền Công trưởng lão và Chấp Pháp trưởng lão. Đi phía sau hai lão là một cô gái xấu xí chừng mười hai, mười ba, mũi huếch, mồm rộng để lộ hai chiếc răng cửa to, chính là con gái Sử Hỏa Long Sử Hồng Thạch, tay cầm cây gậy đánh chó là tín vật của bang chủ Cái Bang.
Đằng sau cô gái là Chưởng Bát long đầu và Chưởng Bổng long đầu tiếp nữa đệ tử Cái Bang theo thứ tự đệ tử tám túi, bảy túi, sáu túi. Người trong Cái Bang đến kỳ này, thấp nhất cũng là đệ tử sáu túi.
Không Trí thấy người cầm Đả Cẩu Bổng là một cô bé con, trong bụng ngần ngừ, không biết ai là bang chủ để chào thế nào cho phải nên chỉ chắp tay, nói bâng quơ:
– Thiếu Lâm tăng chúng cung nghinh đại giá quần hùng Cái Bang.

Cả bọn ăn mày đều vòng tay ôm quyền đáp lễ. Truyền Công trưởng lão nói:
– Bang chủ tệ bang Sử bang chủ bất hạnh chầu trời, tất cả các trưởng lão cùng đồng ý lập con gái Sử bang chủ là Sử Hồng Thạch cô nương lên làm bang chủ, vị này là tân bang chủ của bản bang.
Nói xong giơ tay chỉ vào Sử Hồng Thạch. Không Trí và quần hùng ai nấy kinh ngạc, nghĩ thầm trên giang hồ xưa nay vẫn có câu: ?Minh Giáo, Cái Bang, Thiếu Lâm phái?, ý nói các giáo môn thì Minh Giáo đứng đầu, các bang hội thì Cái Bang hơn cả, còn võ học môn phái thì Thiếu Lâm là số một. Minh Giáo lập một thanh niên mới ngoài hai mươi là Trương Vô Kỵ làm giáo chủ đã khiến người ta chặc lưỡi lạ lùng, ngờ đâu Cái Bang lại đưa một cô bé con lên làm bang chủ, nếu chẳng phái chính miệng một trưởng lão Cái Bang nói ra thì thật chẳng ai dám tin. Năm xưa Hoàng Dung là một cô gái lên làm bang chủ Cái Bang tuy cũng đã là một tiền lệ thật nhưng khi đó dẫu sao Hoàng Dung cũng còn lớn tuổi hơn cô bé này nhiều.
Không Trí tuy ngạc nhiên thật nhưng vẫn không thiếu lễ độ, chắp tay nói:
– Thiếu Lâm môn hạ Không Trí, tham kiến Sử bang chủ.
Sử Hồng Thạch vội vàng đáp lễ, mồm ấp úng không nói nên lời. Truyền Công trưởng lão nói:
– Tệ bang bang chủ tuổi còn nhỏ, mọi việc trong bang tạm do chúng tôi và Chấp Pháp trưởng lão hai người đứng ra thay mặt giải quyết. Không Trí thần tăng là tiền bối đại đức, đa lễ quả không dám nhận.
Hai người khiêm tốn qua lại mấy câu, tri khách tăng liền dẫn quần cái vào trong nhà gỗ ngồi xuống. Cái Bang đông người, quá nửa không có chỗ ngồi. Trương Vô Kỵ thấy người trong Cái Bang ai ai cũng chít khăn tang, mặt lộ vẻ buồn rầu phẫn nộ, có người trong bị đeo sau lưng còn có vật gì ngọ nguậy, hiển nhiên đến đây đã có mưu tính, trong lòng thầm mừng rỡ, quay sang nói với Dương Tiêu:
– Bọn mình có một nhóm đông tiếp tay rồi.
Lại thấy Truyền Công, Chấp Pháp hai trưởng lão dẫn Sử Hồng Thạch qua bên lều của Minh Giáo. Truyền Công trưởng lão ôm quyền hành lễ nói:
– Trương giáo chủ, tệ bang có quan hệ rất lớn đến việc Kim Mao Sư Vương bị bắt, chúng tôi hôm nay dẫu có chết cũng không đủ chuộc tội, lại muốn rửa thù cho Sử bang chủ của chúng tôi. Cái Bang từ trên xuống dưới, xin nghe theo hiệu lệnh của Trương giáo chủ.
Trương Vô Kỵ vội vàng hoàn lễ đáp:
– Không dám.
Truyền Công trưởng lão nói câu đó trung khí đầy đủ, tiếng vang oang oang, rõ ràng cố ý để cho tất cả mọi người nghe thấy. Ông ta nói xong, tất cả các đệ tử Cái Bang đều đứng phắt dậy, lớn tiếng:
– Cẩn phụng hiệu lệnh của Trương giáo chủ Minh Giáo, dẫu phải nhảy vào nước sôi, xông vào lửa cháy cũng không từ nan.
Quần hùng ai nấy kinh ngạc: ?Cái Bang cấu kết với Minh Giáo thành một phe từ bao giờ thế nhỉ??. Trừ rất ít người sống ẩn dật không đi lại trên giang hồ, ai ai cũng biết Cái Bang đã mấy lần giao thủ với Minh Giáo, năm trước tham gia tấn công Quang Minh Đính, một phen huyết chiến, hai bên đều chết nhiều, lần sau cùng tấn công lên bang chúng Cái Bang chết gần hết[2]. Lúc này Truyền Công trưởng lão công khai nói trắng ra là toàn bang sẽ theo lệnh Trương Vô Kỵ, lại nói gì vì Sử bang chủ báo thù rửa hận khiến chẳng ai hiểu đầu đuôi ra sao.
Truyền Công trưởng lão quay đầu lại, dõng dạc nói:
– Cái Bang chúng tôi với chùa Thiếu Lâm xưa nay không thù không oán, tệ bang vẫn tôn trọng Thiếu Lâm là đệ nhất đại môn phái trên giang hồ, nếu có chuyện hiềm khích cỏn con, chúng tôi bao giờ cũng cố nén lòng nhường nhịn, chưa từng đắc tội. Từ Sử Hỏa Long Sử bang chủ trở xuống, lúc nào cũng kính ngưỡng tứ đại thần tăng của phái Thiếu Lâm, coi như mẫu mực cho người học võ. Sử tiền bang chủ qui ẩn đã lâu, tĩnh cư dưỡng bệnh, mấy chục năm qua không lai vãng với ai, chẳng hiểu vì cớ gì, lại bị cao tăng chùa Thiếu Lâm ra tay hạ thủ …
Ông ta mới nói đến đây, trên quảng trường ai nấy đều kinh hoảng kêu lên ?Ồ? một tiếng, ngay cả Không Trí cũng ngoài dự liệu. Lại nghe Truyền Công trưởng lão tiếp tục:
– Chúng tôi hôm nay tới đây cốt là để trước mặt anh hùng thiên hạ, nhờ Không Văn phương trượng chỉ điểm bến mê, Sử tiền bang chủ chúng tôi đắc tội với chùa Thiếu Lâm ở chỗ nào mà đến nỗi sau khi giết Sử bang chủ rồi, vợ góa con côi cũng còn đuổi tận giết tuyệt, khiến cả Sử phu nhân cũng không bảo toàn tính mạng?
Không Trí chắp tay nói:
– A Di Đà Phật, Sử bang chủ bất hạnh tiên du, đây là lần đầu lão nạp mới nghe nói tới. Trưởng lão khăng khăng nói là do đệ tử tệ phái gây ra, e rằng bên trong có chỗ hiểu lầm, xin trưởng lão nói rõ tình hình lúc đó thế nào?
Truyền Công trưởng lão nói:
– Phái Thiếu Lâm hàng nghìn năm qua vẫn được xưng là Thái Sơn, Bắc Đẩu của võ lâm, chúng tôi lẽ nào lại dám vu oan giá họa? Xin mời một cao tăng và một đệ tử tục gia trong quí tự ra đây đối chất.
Không Trí nói:
– Trưởng lão sai bảo điều gì, dĩ nhiên chúng tôi cẩn tuân tôn lệnh. Không hiểu trưởng lão muốn gọi hai người nào thế?
Truyền Công trưởng lão nói:
– Đó là …
Ông ta vừa mới nói tới đây, đột nhiên há hốc mồm, mắt trợn trừng không nói tiếp được nữa. Không Trí giật mình kinh hãi, vội vàng xông ra, nắm lấy cổ tay thì thấy mạch đã ngừng rồi. Không Trí càng hoảng hốt gọi giật lên:
– Trưởng lão, trưởng lão!
Nhìn lại sắc diện ông ta, thấy ngay giữa hai lông mày có một cái chấm đen to bằng đầu nén hương, chính là đã trúng phải ám khí ngay chỗ yếu hại. Không Trí lớn tiếng nói:
– Các vị anh hùng chứng giám cho, vị trưởng lão Cái Bang này không may trúng phải ám khí tuyệt độc đã từ trần. Phái Thiếu Lâm chúng tôi nhất định không bao giờ lại dùng loại ám khí ghê gớm như thế.
Bang chúng Cái Bang liền nhốn nháo kêu la, mấy chục người chạy ùa lên vây quanh xác của Truyền Công trưởng lão. Chưởng Bát long đầu lấy trong bọc ra một khối từ thiết, để vào mi tâm của Truyền Công trưởng lão, hút ra một chiếc kim dài chừng một tấc, nhỏ như lông bò. Các trưởng lão Cái Bang biết lời nói của Không Trí không phải giả dối, loại ám khí âm độc thế này, một danh môn chính phái như Thiếu Lâm không bao giờ sử dụng cả. Thế nhưng ngay giữa thanh thiên bạch nhật, bao nhiêu con mắt đổ dồn vào, vậy mà có người lén ném ám khí không ai phát giác, việc kỳ lạ như thế quả thực không sao hiểu được.
Cả bọn Chấp Pháp trưởng lão đều nghĩ, Truyền Công trưởng lão quay về hướng nam, ám khí ắt phải từ phương nam bắn ra, nhưng lúc này ở phía đó ánh mặt trời sáng lóa, Truyền Công trưởng lão lại đang cực kỳ phẫn khích nên đâu có đề phòng đến những loại ám khí bé nhỏ như thế.
Các trưởng lão hầm hầm nhìn về phía sau lưng Không Trí, chỉ thấy chín vị lão tăng người khoác đại hồng cà sa, mắt lim dim, rủ lông mày đứng đó. Sau chín nhà sư đó là một hàng tăng nhân áo vàng, áo xám, chẳng thể nào biết được ai là người phóng ám khí cả, nhưng hung thủ nhất định là người trong phái Thiếu Lâm không còn ai nghi ngờ gì nữa.
Chấp Pháp trưởng lão cười một tràng dài nhưng nước mắt ròng ròng chảy xuống nói:
– Không Trí đại sư có còn bảo chúng tôi vu oan cho phái Thiếu Lâm nữa chăng, việc ngay trước mắt, còn nói gì bây giờ?
Chưởng Bổng long đầu tính tình nóng nảy, giơ chiếc gậy sắt trong tay lên, quát lớn:
– Hôm nay nhất quyết sống mái với phái Thiếu Lâm.
Chỉ nghe loảng xoảng binh khí vang lên, các đệ tử Cái Bang đều rút đao kiếm ra, xông lên ngay giữa khu đất. Không Trí mặt mày thê thảm, quay lại nhìn quần tăng phái Thiếu Lâm, chậm rãi nói:
– Bản tự từ khi Đạt Ma lão tổ ở phương tây đến đây, kiến lập cơ nghiệp, hàng nghìn năm nay đời đời tăng lữ chăm chỉ tu học Phật pháp, giữ gìn giới luật, tuy có học võ phòng thân, qua lại với anh hào trên giang hồ nhưng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý. Phương trượng sư huynh và ta vốn đã xa lánh thế tình, đâu có còn mê luyến gì hồng trần nữa …
Ông nhìn thẳng vào những nhà sư nói:
– Cái kim độc đó kẻ nào đã bắn ra? Đại trượng phu dám làm dám chịu, đứng ra cho ta xem nào.
Mấy trăm tăng nhân không ai đáp lời, có người niệm:
– A Di Đà Phật, tội thay, tội thay!
Trương Vô Kỵ trong lòng chợt động, nhớ đến một chuyện cũ: năm xưa mẹ chàng Ân Tố Tố giả làm cha chàng Trương Thúy Sơn, dùng độc châm giết những nhà sư Thiếu Lâm, khiến cha chàng bị oan mà không sao biện bạch được. Thế nhưng ngân châm của Thiên Ưng giáo hoàn toàn khác hẳn với loại cương châm này, chất độc trên mũi kim cũng khác hẳn, cứ nhìn vào xác Truyền Công trưởng lão, chất độc trên cương châm dường như lấy từ độc trùng Tâm Nhất Khiêu ở Tây Vực. Sở dĩ gọi là Tâm Nhất Khiêu vì chất độc trên người con vật này vừa thấm vào máu, người trúng độc tim chỉ còn đập được một cái là ngừng ngay. Thế nhưng chàng đã biết Sử Hỏa Long bị Viên Chân giết hại, lại biết rằng trong đám sư sãi kia có đồng đảng của y ẩn náu, sở dĩ bắn kim độc giết Truyền Công trưởng lão chính vì không muốn ông ta nói tên y ra. Cũng vì lúc đó ai ai cũng nhìn vào Truyền Công trưởng lão thành ra chẳng ai biết được người nào đã ném độc châm.
?Chưởng Bổng long đầu lớn tiếng nói:
– Giết hại Sử bang chủ là ai, mấy vạn đệ tử Cái Bang ai cũng biết cả. Các ngươi tưởng giết người bịt miệng được hay sao? Hừ hừ! Trừ khi đem bao nhiêu đệ tử Cái Bang trong thiên hạ giết sạch, chứ hòa thượng giết người đó tên là Viên Chân …
Chưởng Bát long đầu bỗng dưng vọt mình lên trước, giơ chiếc bát sắt ra, nghe keng một tiếng nhỏ, đón được ngay một chiếc cương châm. Chiếc kim đó không biết ở đâu bắn tới, thế nhưng chỉ chậm nửa bước thì Chưởng Bổng long đầu cũng đã chết ngay tại chỗ rồi.
Không Trí bỗng lạng một cái đã luồn trở xuống phía sau chín vị lão tăng trong Đạt Ma Đường, bình một tiếng đá văng người đứng hàng thứ tư tính từ bên trái ra ngoài, tiếp theo giơ tay chộp ngay sau gáy y nhấc bổng lên nói:
– Không Như, thì ra là ngươi, ngươi cũng cùng một bọn với Viên Chân đấy ư?
Ông ta thò tay nắm tăng bào trước ngực y xé mạnh một cái, nghe soẹt một tiếng, áo rách ra để lộ một chiếc ống sắt, đầu ống có một lỗ nhỏ. Ai nấy đều kinh ngạc, bên trong ống hẳn có dấu lò so cực mạnh, chỉ cần giơ tay nhấn vào cơ quan dấu trong người, từ lỗ đó sẽ bắn ra một cương châm tẩm độc, người phát ám khí chẳng cần phải cất nhắc chân tay, dẫu có đứng ngay trước mặt cách nhau vài thước cũng không sao nhìn thấy được đối phương hạ thủ.

Chưởng Bổng long đầu vừa cáu giận vừa bực tức, giơ luôn thiết bổng quật ngang qua, đánh Không Như nát đầu chết ngay tại chỗ. Gã Không Như đó cùng vai vế với tứ đại thần tăng, bối phận võ công đều cao chỉ vì Không Trí nắm ngay yếu huyệt từ đằng sau nên không vùng vẫy được nên gậy của Chưởng Bổng long đầu đánh tới y không sao tránh khỏi. Quần hùng tất cả đều kinh hãi kêu la.
Không Trí sững sờ, trừng trừng nhìn Chưởng Bổng long đầu, nghĩ thầm: ?Gã này thật là lỗ mãng, chẳng chịu hỏi han cho ra ngô ra khoai gì cả?. Trong cơn hỗn loạn, bên ngoài quảng trường bỗng có bốn ni cô áo đen tiến đến, tay cầm phất trần, dõng dạc nói:
– Chưởng môn phái Nga Mi Chu Chỉ Nhược, tất lãnh môn hạ đệ tử, bái kiến phương trượng Không Văn chùa Thiếu Lâm.
Không Trí vội để xác Không Như xuống nói:
– Xin mời vào!
Ông thản nhiên tiến ra ngoài đón khách. Tám vị lão tăng của Đạt Ma Đường tiến bước theo sau, thảm kịch vừa xảy ra làm như không thấy, cũng chẳng coi vào đâu. Bốn ni cô hành lễ rồi lùi bước, xoay người bước ra, nhẹ nhàng đến nhẹ nhàng đi, khó làm sao là cả bốn người cùng tiến lên lùi xuống một lượt chẳng khác gì chỉ một người, bước chân vẫn phiêu lãng nhàn nhã, chẳng khác gì nước chảy mây trôi, nhịp nhàng như nương theo sóng biển.
Trương Vô Kỵ nghe tin Chu Chỉ Nhược đã đến, mặt đỏ lên, đưa mắt nhìn trộm Triệu Mẫn. Triệu Mẫn cũng đang nhìn chàng, hai người ánh mắt chạm nhau, thấy nàng dường như mỉm cười, mép hơi nhếch lên, có vẻ khinh miệt, không biết cười Trương Vô Kỵ của đến tận nơi còn để mất, hay coi thường phái Nga Mi huê dạng màu mè.
Các nữ hiệp phái Nga Mi không giống như người của Cái Bang tự mình vào trong sân mà đợi cho Không Trí và quần tăng ra tận ngoài đón lúc ấy mới dàn thành đội tiến lên, tất cả tám chín chục nữ đệ tử người nào cũng mặc áo đen, trong đó quá nửa xuống tóc là ni cô, còn lại thì người đã lớn tuổi có, trung niên có, mà con gái còn trẻ cũng có. Các nữ đệ tử vào hết rồi, cách xa khoảng hơn một trượng là một thiếu nữ áo xanh tú lệ tuyệt trần chậm rãi đi lên, chính là chưởng môn phái Nga Mi Chu Chỉ Nhược.
Trương Vô Kỵ thấy nàng da dẻ xanh xao, dung nhan có chiều tiều tụy, trong bụng vừa tội nghiệp lại vừa hổ thẹn. Sau Chu Chỉ Nhược mấy trượng là khoảng hơn hai chục nam đệ tử mặc trường bào màu đen, phần lớn thanh tú nho nhã, không như các môn phái khác vạm vỡ tráng kiện. Mỗi nam đệ tử trong tay đều cầm một cái hộp gỗ, kẻ dài người ngắn. Hơn trăm người thuộc phái Nga Mi trong tay không ai cầm binh khí, hẳn là họ để trong hộp này. Quần hùng trong bụng khen thầm: ?Phái Nga Mi quả là biết lễ, binh khí không để lộ ra, đó là có ý kính trọng phái Thiếu Lâm?.
Trương Vô Kỵ đợi cho người của phái Nga Mi ngồi xuống cả rồi mới đi đến trước lều của họ, chắp tay vái Chu Chỉ Nhược một cái thật sâu, ra dáng sượng sùng nói:
– Chu tỉ muội, Trương Vô Kỵ đến để chịu tội đây.
Phái Nga Mi lập tức có độ mươi nữ đệ tử đứng phắt lên, dựng ngược mày ngài mặt đầy vẻ tức tối. Chu Chỉ Nhược cũng chắp tay đáp lễ nói:
– Không dám, Trương giáo chủ hà tất phải đa lễ? Từ khi xa nhau vẫn mạnh khỏe chứ?
Vẻ mặt nàng bình thản, không biết là vui hay buồn. Trương Vô Kỵ trong lòng hoang mang bất định, nói:
– Chỉ Nhược, hôm đó tôi vì phải cứu nghĩa phụ thật gấp nên làm hỏng cả đại lễ, trong bụng vẫn còn áy náy chưa yên.
Chu Chỉ Nhược đáp:
– Nghe nói Tạ lão gia tử bị bắt nơi chùa Thiếu Lâm, Trương giáo chủ anh hùng cái thế, chắc đã cứu ra được rồi.
Trương Vô Kỵ mặt đỏ lên nói:
– Các cao tăng chùa Thiếu Lâm võ công trác tuyệt, Minh Giáo đã thua một trận, ông ngoại tôi vì thế bất hạnh qui tiên.
Chu Chỉ Nhược đáp:
– Ân lão gia tử một đời anh hùng, thật đáng tiếc, đáng tiếc thay!
Trương Vô Kỵ thấy nàng chẳng chút nào lộ vẻ hỉ nộ ra ngoài, không biết bụng dạ ra sao, câu nào của chàng nàng cũng đáp lại với vẻ lạnh nhạt khiến chàng đâm ra cụt hứng. Thế nhưng nghĩ lại, ngày đang cùng nàng làm lễ thành hôn, mình trước mặt bao nhiêu tân khách chạy theo Triệu Mẫn, cái tâm sự đau đớn của nàng lúc đó còn gấp trăm gấp ngàn lần cái ngượng ngập của mình lúc này, nên cố nhịn nói tiếp:
– Về việc cứu nghĩa phụ, mong em nghĩ đến tình xưa, giúp cho một tay.
Chàng nói đến đây trong bụng chợt nổi một ý niệm: ?Chỉ mới nửa năm nay công lực của nàng tiến bộ thật nhanh, hôm đó ở chốn hỉ đường, cả đến người võ công cao cường như Phạm Dao, cũng chỉ một chiêu đã bị đẩy lùi. Mẫn muội học đủ sở trường các phái, vậy mà suýt bị nàng giết chết ngay tại chỗ. Đến như hôm vợ chồng Đỗ Bách Đương, Dịch Tam Nương bị sát hại, dường như … dường như … sau khi tiếp nhiệm chức vị chưởng môn phái Nga Mi, nàng còn được mật truyền võ công bí cập gì nữa. Nàng ngộ tính cao hơn Diệt Tuyệt sư thái cho nên trong màu xanh mới nảy ra màu lam, trò giỏi hơn thầy. Nếu như nàng cùng ta liên thủ, rất có thể sẽ phá được Kim Cương Phục Ma Khuyên?.
Chàng nghĩ đến đây, không khỏi vui mừng ra mặt nói:
– Chỉ Nhược, tôi có một việc muốn nhờ em.
Chu Chỉ Nhược mặt bỗng đanh lại nói:
– Trương giáo chủ, xin ông tự trọng, đến lúc này đâu còn có thể xưng hô như ngày xưa nữa.
Nàng giơ tay ra phía sau vẫy một cái, nói:
– Thanh Thư, chàng lại đây đem chuyện của chúng ta nói cho Trương giáo chủ biết đi nào.
Một hán tử mặt đầy râu ria tiến lên, ôm quyền nói:
– Trương giáo chủ khỏe chứ?
Trương Vô Kỵ nghe giọng thì đúng là Tống Thanh Thư vội nheo mắt nhìn kỹ quả nhiên đúng là y, có điều đã hóa trang thành một ông già xấu xí để che dấu bộ mặt thật, bèn đáp lễ nói:
– Thì ra là Tống sư ca, sư ca vẫn mạnh khỏe chứ?
Tống Thanh Thư mỉm cười nói:
– Nói đúng ra phải đa tạ Trương giáo chủ mới đúng. Hôm đó giáo chủ đang cùng nội tử thành hôn, nửa chừng lại đổi ý …
Trương Vô Kỵ giật mình kinh hãi, run run hỏi lại:
– Cái gì?
Tống Thanh Thư đáp:
– Chén rượu cưới của chúng tôi cũng là do Trương giáo chủ tác thành đó.
Chỉ trong chớp mắt, Trương Vô Kỵ thấy như sét đánh ngang tai, đứng chết sững, mắt tối sầm tai nghe chỉ thấy những âm thanh cuồng loạn, không biết chung quanh ai nói những gì. Một lúc lâu sau thấy có người vịn vai mình nói:
– Giáo chủ, xin trở về chỗ.
Trương Vô Kỵ cố định thần, liếc thấy người đỡ vai mình chính là Hàn Lâm Nhi. Hàn Lâm Nhi mặt đầy vẻ sầu khổ bi phẫn nói với Chu Chỉ Nhược:
– Chu cô nương, giáo chủ chúng tôi là anh hùng đại nhân đại nghĩa, hôm đó chỉ có sơ xuất một chuyện nhỏ, cô đã bỏ đi lấy cái … cái tên … hừ hừ!
Y toan chửi cho Tống Thanh Thư một trận nhưng khi nhìn vào mặt Chu Chỉ Nhược, lời đã đến cửa miệng lại cố nhịn không nói ra.
Trương Vô Kỵ tuy đối với Triệu Mẫn tình ý mặn nồng nhưng dẫu sao mình với Chu Chỉ Nhược đã có ước định hôn nhân, hôm trước chỉ vì nóng lòng muốn cứu nghĩa phụ, bất đắc dĩ phải đi theo Triệu Mẫn. Chàng vẫn tưởng nàng vốn là người ôn nhu hòa thuận, chỉ cần nói thật cho nàng nghe mọi chuyện, rồi xin lỗi thật thành khẩn thể nào nàng cũng lượng thứ cho. Ngờ đâu chỉ một cơn giận, nàng đã gá nghĩa cùng Tống Thanh Thư khiến chàng trong lòng đau đớn, so với năm xưa trên Quang Minh Đính bị nàng đâm một kiếm còn thống khổ hơn nhiều.
Chàng quay đầu lại, thấy Chu Chỉ Nhược giơ bàn tay thon thon trắng muốt như bạch ngọc vẫy Tống Thanh Thư. Tống Thanh Thư mặt mày dương dương đắc ý đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, miệng như nhếch mép cười nói với Trương Vô Kỵ:
– Khi chúng tôi thành thân không gửi thiếp mời nhiều làm rộn người ngoài. Chén rượu mừng thể nào ngày sau cũng phải mời uống đền lại cho các hạ.
Trương Vô Kỵ muốn mở miệng đáp lại một câu: ?Cám ơn? nhưng cổ dường như nghẹn lại không thể nào thốt nên lời. Hàn Lâm Nhi cầm lấy tay chàng nói:

– Giáo chủ, hạng người như thế chấp y làm gì.
Tống Thanh Thư cười ha hả nói:
– Hàn đại ca, chén rượu mừng đó, hôm đó thể nào cũng mời cả đại ca.
Hàn Lâm Nhi nhổ toẹt xuống đất một bãi nước bọt, hậm hực nói:
– Thà ta uống ba vại nước đái ngựa còn hơn uống thứ rượu chết tiệt của nhà ngươi.
Trương Vô Kỵ thở dài một tiếng, buồn bã dắt tay Hàn Lâm Nhi trở về.
Khi đó Chưởng Bổng long đầu của Cái Bang đang hùng hùng hổ hổ, tranh cãi kịch liệt với một nhà sư Thiếu Lâm thành ra Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược, Hàn Lâm Nhi, Tống Thanh Thư nói gì ở tại chiếc nhà gỗ phía tây bắc không ai chú ý cả. Quần hùng ai nấy đều đổ dồn vào nghe hai bên Cái Bang và Thiếu Lâm lời qua tiếng lại với nhau.
Trương Vô Kỵ về đến chiếc lều của Minh Giáo ngồi xuống nhưng hồn vía đâu đâu, chỉ loáng thoáng nghe nhà sư mặt đại hồng cà sa kia nói:
– Ta nói Viên Chân sư huynh và Trần Hữu Lượng đâu có ở trong chùa, quí bang nhất định không tin. Truyền Công trưởng lão của quí bang bất hạnh bỏ mình thì Không Như sư thúc của tệ phái cũng đã đền mạng, còn có gì để nói nữa?
Chưởng Bổng long đầu nói:
– Ngươi bảo Viên Chân và Trần Hữu Lượng không có nơi đây thì ai mà tin cho nổi? Trừ phi để cho bọn ta khám xét một lượt mới xong.
Nhà sư Thiếu Lâm kia cười khẩy đáp:
– Các hạ muốn tra xét chùa Thiếu Lâm chẳng là cuồng vọng thái quá hay sao? Chỉ bằng một bang hội như Cái Bang làm gì có đủ sức làm chuyện đó.
Chưởng Bổng long đầu giận dữ nói:
– Ngươi coi Cái Bang không vào đâu, giỏi lắm, để ta lãnh giáo ngươi trước.
Nhà sư đáp:
– Hàng nghìn năm nay, không biết bao nhiêu hào kiệt đã đến chùa Thiếu Lâm nhưng cũng nhờ lão tổ từ bi nên chùa chưa bị ai đốt cả.
Hai người càng lúc càng găng, xem ra đánh nhau tới nơi. Không Trí ngồi ở một bên nhưng vẫn thản nhiên không can thiệp.
Bỗng lại nghe cái giọng eo éo của Tư Đồ Thiên Chung:
– Hôm nay anh hùng thiên hạ tụ tập tại chùa Thiếu Lâm, có người từ xa nghìn dặm đến đây, nào có phải để xem Cái Bang báo thù đâu?
Hạ Trụ đáp:
– Đúng thế. Chuyện qua lại giữa Cái Bang và Thiếu Lâm xin hãy gác qua một bên, thủng thẳng rồi tính cũng chẳng muộn, mình lo chuyện tên ác tặc Tạ Tốn trước.
Chưởng Bổng long đầu nổi cáu:
– Ngươi ăn nói thì nên giữ mồm giữ miệng, Kim Mao Sư Vương Tạ đại hiệp là một trong tứ đại pháp vương của Minh Giáo, sao lại gian tặc với không gian tặc là thế nào?
Hạ Trụ tiếng vẫn oang oang như chuông đồng:
– Ngươi sợ Minh Giáo, ?qua? đâu có sợ Minh Giáo. Thứ người lòng lang dạ thú như Tạ Tốn không lẽ lại tôn lên làm anh hùng hiệp sĩ hay sao?
Dương Tiêu đi ra giữa sân, vòng tay chào một cái thật trịnh trọng nói:
– Tại hạ Minh Giáo Quang Minh tả sứ Dương Tiêu, có một lời muốn phân giải cùng anh hùng thiên hạ. Tạ Pháp Vương của tệ giáo năm xưa giết người bừa bãi, quả thực có điều không phải …
Hạ Trụ nói:
– Hừ, người đã bị y giết rồi, đâu có phải chỉ bằng vài lời nói qua quít của nhà ngươi mà làm cho người chết sống lại được đâu?
Dương Tiêu ngang nhiên đáp:
– Chúng ta hành tẩu giang hồ, ngày ngày va chạm đầu đao mũi kiếm, còn sống được đến hôm nay, có ai tay không giết vài mạng người? Kẻ võ công cao thì giết được thêm vài người, còn học nghệ chưa tinh thì bỏ mạng về tay người khác. Nếu cứ giết ai cũng phải đền mạng, ha ha, e rằng trong số mấy nghìn vị anh hùng hảo hán trên bãi đất này, chắc chẳng còn được bao lăm. Hạ lão anh hùng, trong đời ông chưa từng giết ai chăng?
Khi đó thời thế đại loạn, bốn bề nhiễu nhương, võ lâm nhân sĩ đi lại trên chốn giang hồ nếu chẳng giết người ắt sẽ bị người ta giết thật khó ai có thể độc thiện kỳ thân[3], những kẻ tay không nhuốm máu, trừ những nhà sư chùa Thiếu Lâm hay ni cô phái Nga Mi đã gác bỏ chuyện đời, thực quả là hiếm hoi. Đại hào Sơn Đông Hạ Trụ tính tình nóng nảy, giết không biết bao nhiêu người, câu hỏi của Dương Tiêu khiến y ú ớ không thể nào trả lời được. Y đứng lặng người một hồi mới nói:
– Kẻ xấu thì đáng giết, người tốt thì không nên giết. Tên Tạ Tốn kia và các ma đầu của Minh Giáo cá mè một lứa, chỉ toàn làm chuyện thương thiên hại lý, ?qua? hận không được băm vằm y ra, lột da uống máu. Hừ hừ, họ Dương kia, “qua” chắc ngươi cũng chẳng “ngon lành” gì đâu.
Y thừa biết trong Minh Giáo lắm kẻ tài ba, thế nhưng hôm nay muốn giết Tạ Tốn để báo thù cho anh, không thể nào không cùng Minh Giáo một trận huyết chiến. Thành thử y nói ra chẳng còn giữ gìn chút nào.
Từ trong căn lều gỗ của Minh Giáo có tiếng người the thé nói:
– Hạ Trụ, ngươi xem ?qua? có phải là người ?ngon lành? không?
Hạ Trụ nhìn về phía người vừa nói, thấy y má hóp mồm vều, mặt xanh mét không còn chút máu, chẳng biết y là loại người gì, bèn quát lớn:
– ?Qua? không biết ngươi là ai thế nhưng đã là ma đầu của ma giáo, thì ắt là cũng chẳng ?ngon lành? gì.
Tư Đồ Thiên Chung chen vào:
– Hạ huynh, vị này mà ngươi cũng không biết hay sao? Đây là một trong tứ đại pháp vương của Minh Giáo Thanh Dực Bức Vương đó.
Hạ Trụ nói:
– Ối, ối chao, con ma hút máu.
Đột nhiên mọi người mắt hoa lên đã thấy Vi Nhất Tiếu vọt tới trước mặt Hạ Trụ. Hai người vốn cách xa nhau đến hơn mười trượng, không biết y làm cách nào mà thoắt một cái đã đến nơi. Vi Nhất Tiếu vươn tay ra, chỉ nghe bốp bốp đã giáng cho Hạ Trụ bốn cái tát liền, tiếp theo cùi chỏ thúc vào đã trúng ngay huyệt đạo ở bụng dưới. Hạ Trụ võ công vốn cũng không phải tầm thường, nếu như Vi Nhất Tiếu dùng tài nghệ chân thực đấu với y, ít ra cũng phải năm mươi chiêu mới thắng nổi. Thế nhưng khinh công của Vi Nhất Tiếu quá cao siêu, chẳng khác gì quỉ mị xẹt đến khiến y trở tay không kịp, vừa toan chống đỡ thì không còn kịp nữa rồi.
Quần hùng kinh hoảng hò la, từ trong lều của Minh Giáo một bóng trắng vụt ra, thân pháp tuy không nhanh như Vi Nhất Tiếu, nhưng cũng chẳng khác gì bóng câu. Cái bóng trắng đó đến trước mặt Hạ Trụ tung ra một cái túi vải, chụp từ trên đầu xuống, bỏ gọn y vào trong, vắt ngay lên vai. Mọi người bấy giờ mới nhìn rõ, đó là một nhà sư miệng cười toe toét, chính là Bố Đại hòa thượng Thuyết Bất Đắc.
Thuyết Bất Đắc cười nói:
– Này gã ?ngon lành? ơi, ngươi là hạng ?ngon lành? thì để bần tăng đem về xẻ ra nấu ăn dần.
Y vác cái túi trong có Hạ Trụ, nhẹ nhàng trở về lều của Minh Giáo.
Hai người ra vào thực nhanh, chung quanh không ai kịp ra cứu viện. Đến khi Vi Nhất Tiếu và Thuyết Bất Đắc đã về ngồi trong lều rồi, lúc ấy mới có khoảng chục người rút binh khí ra, chạy đến chỗ Minh Giáo, nhao nhao chửi bới đòi thả Hạ Trụ. Thuyết Bất Đắc vạch miệng túi ra, cười nói:
– Chúng bay mau cút về ở đâu yên đó, đại hội xong ta sẽ thả y ra. Nếu không nghe lời ta, hòa thượng này sẽ cho một bãi nước tiểu, một bãi phân vào trong bị, còn nếu nể nang lắm thì cũng cho ngửi vài hơi rắm. Chúng bay có tin không nào?
Y vừa nói vừa làm như toan vạch quần ra. Những người kia tức đến mặt xám xịt nhưng nghĩ Minh Giáo là bọn không chừa chuyện gì, nói đâu làm đấy, dùng võ công đoạt lại e rằng không xong, nếu quả tên trọc này đái lên đầu Hạ Trụ, Hạ lão anh hùng chỉ còn nước tự sát thôi.
Cả bọn người nọ nhìn người kia, chỉ đành ủ rũ quay về. Người chung quanh thấy thế vừa lạ lùng, vừa tức cười. Từ lúc lên núi, ai nấy đều hào hứng muốn xem Tạ Tốn sẽ bị hành quyết như thế nào, lúc này thấy tài nghệ của hai cao thủ Minh Giáo nên người nào cũng biết rằng hôm nay đại hội sẽ rất nhiều hung hiểm, có giết được Tạ Tốn thì trên quảng trường này cũng sẽ thây phơi đầy đất nên không khỏi cảm thấy ơn ớn lo cho mình.
Lại thấy Tư Đồ Thiên Chung tay trái cầm một chén rượu, tay phải cầm hồ lô, chếnh choáng đi ra giữa sân lè nhè nói:
– Hôm nay quả vui quá là vui, kẻ thì đòi giết Tạ Tốn, người thì đòi thả Tạ Tốn. Thế nhưng nói qua nói lại, gã Tạ Tốn kia có thực ở trong chùa Thiếu Lâm không, cũng còn là một câu hỏi. Ta hỏi Không Trí đại sư này, sao ông không đem Tạ Tốn ra đây cho mọi người xem y một tí đã. Sau đó ai muốn giết, ai muốn cứu thì cứ lấy bản lãnh chân thực đánh nhau một trận cho ra trò, có phải thú không?
Y nói câu đó ra, trong đám người có đến quá nửa hò reo khen phải. Dương Tiêu nghĩ thầm: ?Tạ Sư Vương có quá nhiều kẻ thù. Minh Giáo dẫu có liên thủ với Cái Bang cũng không kháng cự nổi với tất cả anh hùng thiên hạ, chi bằng đem thanh đao Đồ Long ra nhử để biến thành cục diện tranh đoạt lẫn nhau?. Nghĩ thế y bèn dõng dạc nói:
– Các vị anh hùng hôm nay tụ tập ở Thiếu Lâm, một là có ân oán với Tạ Sư Vương phải thanh toán, hai là, hà hà, e rằng cũng muốn xem thanh đao Đồ Long như thế nào. Nếu cứ như Tư Đồ tiên sinh nói, tất cả hỗn chiến một phen, thế thanh đao Đồ Long kia thì ai làm chủ?
Trong mấy nghìn người có mặt hôm nay, kẻ có huyết hải thâm cừu với Tạ Tốn bất quá chỉ độ một trăm, còn lại ai ai cũng mơ đến bốn chữ ?võ lâm chí tôn? thành thử người nào nghe nói thế đều thấy có lý trong dạ không khỏi nao nao.
Một ông già râu đen đứng lên nói:
– Thanh đao Đồ Long đó bây giờ ở trong tay ai, xin Dương tả sứ cho biết.
Dương Tiêu đáp:

– Việc đó tại hạ không rõ, chính đang muốn thỉnh giáo Không Trí đại sư.
Không Trí lắc đầu, lặng yên không trả lời. Quần hùng đều cảm thấy ngầm bất mãn: ?Phái Thiếu Lâm là chủ nhân của đại hội, thế mà phương trượng Không Văn đến việc thì cáo bệnh không ra, còn vị Không Trí này thì thần tình sống chẳng ra sống, chết chẳng ra chết, không biết tính giở trò gì đây?.
Một người trung niên mặc trường bào bằng vải gai xanh đứng lên nói:
– Không Trí thiền sư nói là không biết, thế nhưng Tạ Sư Vương hẳn phải biết chứ? Chúng mình mời ông ta ra, hỏi thăm xem thế nào? Sau đó mới đem chút tài mọn ra so sánh, ai là người võ công thiên hạ đệ nhất, danh phó kỳ thực, người đó sẽ là võ lâm chí tôn, dù thanh đao đó ở trong tay ai thì cũng giao cho người mang danh võ lâm chí tôn đó. Theo tôi thì tất cả chúng ta phải bàn về chuyện đó trước, để khỏi gây ra tranh chấp sau này, nếu như có ai không phục thì tất cả anh hùng thiên hạ sẽ cùng xông vào tấn công, chẳng hay các nghĩ sao?
Trương Vô Kỵ nhận ra người đang nói đây chính là một trong ba cao thủ của phái Thanh Hải vây công Kim Cương Phục Ma Khuyên đêm hôm đó. Tư Đồ Thiên Chung nói:
– Thế thì có khác gì đả lôi đài? Ta xem có điều thật là không ổn.
Hán tử áo xanh lạnh lùng đáp:
– Có gì không ổn? Cứ theo ý các hạ, đừng tỉ võ mà là thi uống rượu, có phải không? Người nào nghìn chén không say, hay người nào say mà không chết thì thành võ lâm chí tôn chăng?
Mọi người phá ra cười vang dậy, có kẻ lại lên giọng nhạo báng:
– Thế thì còn việc gì phải thi nữa? Võ lâm chí tôn nhất định là Túy Bất Tử Tư Đồ tiên sinh rồi.
Tư Đồ Thiên Chung nghiêng bầu rót ra một chén ngửa cổ uống cạn, nghiêm giọng đáp:
– Không dám, không dám. Nếu nói đến Tửu Lâm Chí Tôn, thì Túy Bất Tử này còn có ba phần hi vọng, còn Võ Lâm Chí Tôn ư? Hà hà, không dám nhận, không dám nhận.
Y quay sang nói với người áo xanh:
– Nếu các hạ đề nghị như thế, hẳn là võ học đã đến mức siêu phàm nhập thánh rồi. Tại hạ mắt kém, không biết tôn tính đại danh là gì thế?
Hán tử kia lạnh lùng nói:
– Tại hạ là Diệp Trường Thanh của phái Thanh Hải, tài uống rượu với làm trò hề không thể nào bì kịp các hạ được.
Y nói thế có khác gì tự cho là nói về phương diện võ công, thì so với các hạ tôi hơn xa. Tư Đồ Thiên Chung nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói:
– Thanh Hải phái, không nghe nói đến. Diệp Trường Thanh, ừ ừ, cũng chẳng nghe qua.
Mọi người ai nấy nghĩ thầm: ?Lão Tư Đồ này quả là lớn mật, y khinh miệt một mình Diệp Trường Thanh thì chẳng nói làm gì, dám hối nhục cả môn phái Thanh Hải, không lẽ có chỗ dựa nào ghê gớm lắm hay sao? Hay là y có mối thù ghê gớm lắm với phái Thanh Hải? Chỉ bằng hai câu nói đó, phái Thanh Hải chắc sẽ ra tay động thủ ngay?.
Chỉ có những người biết rõ Tư Đồ Thiên Chung mới biết y chỉ có một thân một mình, không ai dựa dẫm, cũng chẳng có thù oán gì với phái Thanh Hải, chỉ là kẻ tính tình cuồng vọng, thích châm chọc người ta, tuy một đời vì cái vạ miệng mà chịu bao nhiêu đau khổ nhưng không làm sao có thể thay đổi tính tình được.
Diệp Trường Thanh trong bụng đã có ý muốn giết y nhưng trên mặt không lộ vẻ gì ra ngoài nói:
– Phái Thanh Hải và Diệp Trường Thanh vốn dĩ kém cỏi vô danh thảo nào các hạ không biết đến. Các hạ nói rằng tỉ võ không ổn, vậy thì thi húp cháo chăng? Các hạ là kẻ ?uống khắp thiên hạ không địch thủ?, vậy thì biết làm sao đây, xin được thỉnh giáo.
Tư Đồ Thiên Chung nói:
– Nếu nói đến ?uống khắp thiên hạ không địch thủ? thật đâu có phải dễ dàng? Nghĩ lại năm xưa ta ở phủ Tế Nam …
Y đang toan lải nhải nói tiếp, trong đám người có kẻ quát lên:
– Túy Bất Tử, đừng có ở đây mà lè nhè, chẳng ai thừa hơi nghe ngươi nói năng láo lếu.
Lại một người khác nói:
– Chuyện Tạ Tốn bây giờ đi đến đâu? Đao Đồ Long giờ đây thế nào?
Người khác nói:
– Không Trí thiền sư, hôm nay ông là chủ anh hùng đại hội, mời chúng tôi bôn ba đến đây, thế là để làm gì?
Mỗi người một câu, tất cả đều gạt Tư Đồ Thiên Chung không cho y nói lằng nhằng nữa, muốn Không Trí đưa ra một chủ ý xem thế nào. Trong khi tiếng người ồn ào, xa có gần có, bốn phương tám hướng nhao nhao lên Tư Đồ Thiên Chung nói:
– Sử lão đại của Hắc Phong Trại phủ Giang Lăng kia, ngươi không phải hối hả, Hắc Sa Chưởng của ngươi lợi hại thật nhưng chắc gì đã ?đánh khắp thiên hạ không địch thủ?? Thủy Để Kim Ngao Hầu huynh đệ của hồ Phiên Dương, Tạ Sư Vương võ công thủy bộ đều ghê gớm, ngươi đừng khinh y không biết đánh nhau dưới nước, huống chi người ta còn một vị Tử Sam Long Vương chưa xuất hiện, ha ha, ba ba sao sánh được với rồng? Còn Ngô Tam Lang của Thanh Dương Sơn? Ngươi dùng kiếm dù có đoạt được đao Đồ Long ngươi cũng đâu có biết sử dụng? Sử kình bậy bạ …
Người này tuy khùng khùng điên điên, nhưng có cái tài hơn người, hiểu biết rất rộng, tai nghe thật thính, trong bao nhiêu người ồn ào như chợ vỡ vậy mà từng người nói ra tên tuổi, không sai một ai. Quần hùng thấy y lộ chút công phu ra, nhịn không nổi hò reo vang dội.
Một lão tăng ở phía sau Không Trí đứng lên nói:
– Phái Thiếu Lâm là chủ chẳng may phương trượng lâm trọng bệnh bất ngờ khiến cho thịnh hội không ai chủ trì để cho quí vị phải cười chê. Tạ Tốn và đao Đồ Long hai việc, kỳ thực một mà là hai, hai mà là một có thể gộp chung lại giải quyết luôn thể. Cứ như ý kiến của lão nạp, vị Diệp thí chủ của phái Thanh Hải vừa rồi nói ra thật là hữu lý. Trong quần hùng nơi đây anh tài đầy rẫy, chỉ cần các vị lộ chút tài ba, sau cùng người nào nghệ áp đương trường thì Tạ Tốn sẽ do người đó xử trí, thanh đao Đồ Long cũng do người đó chấp chưởng, ai ai đều thỏa mãn chẳng phải hay lắm sao?
Trương Vô Kỵ hỏi xem nhà sư đó là ai, Bành Oánh Ngọc lắc đầu nói:
– Thuộc hạ không biết. Nhà sư này không tham dự chiến dịch vây công Quang Minh Đính, cũng chẳng bị quận chúa nương nương bắt giam nơi chùa Vạn An nhưng y dám tiến lên nói chặn trước Không Trí đại sư, dường như trong chùa địa vị cũng không phải thấp.
Triệu Mẫn hạ giọng nói:
– Người này mười phần đến chín là tòng đảng của Viên Chân. Tôi đoán là Không Văn phương trượng chắc rơi vào tay Viên Chân rồi, Không Trí bị đám phản đồ này hiếp chế, chỉ đành chịu vậy mà thôi.
Trương Vô Kỵ hơi lo sợ hỏi lại:
– Ý kiến Bành đại sư ra sao?
Bành Oánh Ngọc đáp:
– Suy đoán của quận chúa xem ra cũng có lý. Có điều trong chùa Thiếu Lâm cao thủ nhiều biết chừng nào, nếu như Viên Chân dám công nhiên phạm thượng tác loạn thì y quả là lớn mật.
Trương Vô Kỵ đáp:
– Viên Chân bố trí đã lâu. Việc đầu tiên là toan tiêu diệt bản giáo, đến nữa là có ý đồ khống chế Cái Bang, cả hai lần gian mưu đều không thành. Lần này xem chừng y muốn làm chưởng môn phương trượng chùa Thiếu Lâm.
Triệu Mẫn nói:
– Nếu chỉ là chức chưởng môn phương trượng không thôi, e rằng chưa đủ đâu.
Trương Vô Kỵ nói:
– Phái Thiếu Lâm là đệ nhất môn phái trong võ lâm, làm phương trượng chưởng môn đã là lên đến tuyệt đỉnh, làm sao còn gì hơn được nữa.
Triệu Mẫn đáp:
– Thế võ lâm chí tôn thì sao? Không cao hơn phương trượng chùa Thiếu Lâm à?
Trương Vô Kỵ ngẩn ngơ nói:
– Y muốn làm võ lâm chí tôn sao?
Triệu Mẫn nói:
– Vô Kỵ ca ca, Chu tỉ tỉ đi lấy người khác, chàng hồn vía lên mây, không còn nghĩ ra được chuyện gì nữa.
Trương Vô Kỵ bị nàng nói đúng tim đen, mặt đỏ lên, nghĩ thầm: ?Trương Vô Kỵ ơi, ngươi đâu có thể chỉ tơ tưởng đến những chuyện tình cảm gái trai mà để chuyện cứu nghĩa phụ qua một bên?. Chàng định thần, nghĩ Viên Chân thâm mưu viễn lự, anh hùng đại hội hôm nay chính là do tay y một mình sắp xếp, bên trong thể nào chẳng có gian mưu, liền nói:
– Mẫn muội, em thử đoán xem mưu kế của Viên Chân thế nào?
Triệu Mẫn nói:
– Viên Chân là kẻ lắm mưu nhiều kế, chuyến này bỏ biết bao nhiêu tâm huyết cốt là …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.