Ỷ Thiên Chi Lâm Cửu

Chương 30: Chạy trối chết


Đọc truyện Ỷ Thiên Chi Lâm Cửu – Chương 30: Chạy trối chết

Mấy ngày kế tiếp
ta vẫn ở tại nhà đại nương, một mặt vì chữa thương cho Mạc Thanh Cốc,
mặt khác là dạy chữ cho a Tài. Mỗi lần lên núi, A Tài lúc nào cũng đi
cùng ta, đứa bé kia thực thông minh, mới mấy ngày, đã biết dược không ít thảo dược, nói chung về cơ bản hắn biết rất nhiều, đối dược tính, hiệu
quả trị liệu cũng nắm giữ không sai biệt lắm.

Nếu ở trong thời hiện đại mà nói, đứa nhỏ này quả thực chính là một thiên tài, đáng tiếc sinh sai lầm thời đại.

Hôm nay là ngày thứ mười rồi, ngày mai sẽ có thể bắt đầu nối xương . Vừa
nghĩ tới sắp phải rời khỏi, ta lại có chút luyến tiếc. Ta thực thích
cuộc sống an ổn này, những ngày bình yên không có phân tranh . Nhưng là, ta biết Mạc Thanh Cốc không yên lòng Võ Đang, cũng không dứt được với
võ lâm.

Ngày hôm đó, thời tiết tốt lắm, mây trắng bay lượn trên
trời như những viên kẹo đường tròn tròn xinh xinh, hòa với màu xanh lam
của bầu trời mang lại cho người ta một cảm giác thật thoái mái thỏa mãn. Ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, dạy chữ cho A Tài. Ta dùng nhánh cây
trên mặt đất viết chữ “Thuốc” , “Đây là dược liệu thuốc.” A tài nhìn kỹ một chút, cũng cầm một nhành cây hướng xuống mặt đất hoa chân múa tay.

“Không đúng, ngươi viết sai rồi, ngươi xem phải viết như vậy nè.” Ta đúng lúc sửa chữa, lại chậm rãi chỉ rõ cho hắn xem.

Lúc ta đang còn giảng giải, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng
huyên náo. Đại nương từ cửa hông chạy vào, thần sắc kinh hoảng, nhìn về
phía chúng ta thúc giục, “Mau, mau tránh đi .” liền lôi tay ta hướng về
phía trong phòng chạy đi.

Ý thức của ta cảm thấy có đều gì không
đúng, Mạc Thanh Cốc cũng đi ra, hắn sắc mặt so với trước kia tốt hơn một chút, nhưng vẫn là tái nhợt.”Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Đại nương ở bên trong dạo qua một vòng, có lôi kéo chúng ta đi về phía sau
núi, “Các ngươi đi mau, nhị cường đi báo quan phủ tố giác các ngươi,
quan binh đang trên đường tới đây.” Ta sửng sốt, ngày đó linh cảm của
ta ứng nghiệm thật sao?

Mạc Thanh Cốc không đồng ý, “Không được, làm như thế sẽ gây họa cho các ngươi.”

“Không quan hệ, bọn họ tìm không thấy các ngươi, sẽ không làm khó dể chúng ta
đâu.” Lời nói của đại nương còn chưa dứt, chợt nghe “Phanh” một tiếng,
cửa lớn bị đá văng , ngay sau đó là tiếng khóc lớn của A Tài.

Ta
cả kinh, tất cả đã chậm, ai cũng đi không được nữa. Mạc Thanh Cốc liền
xông ra ngoài, chỉ chốc lát sau, hắn bế a tài đi vào, theo sát phía
sau đúng là đám hung thần ác sát nguyên binh.

Nhìn thấy chúng
ta, người nọ ngẩn đầu nhìn bức họa đang cuộn tròn, nhìn nhìn, chỉa vào
người của ta lớn tiếng nói, “Đúng vậy, chính là bọn họ.” Vung tay lên,
“Đem bọn họ bắt lại cho ta.” Đám kia nguyên binh lập tức vọt lên,ta chọn đúng thời cơ đem thuốc bột đang cầm trong tay phóng ta, mấy tên nguyên
binh chạy trước liền ngã xuống . Từ sau cái ngày có cảm giác bất an ấy,
ta liền đặc chế một ít hôn mê, gây tê, nhuyễn gân phấn … Thuốc bột.

Một người trong đám nguyên binh liền kêu lên, “thuốc kia của yêu nữ thật
lợi hại lần trước nàng dùng thuốc này phóng về chúng ta mới giết được
nhiều người như vậy.” Nguyên lai, người này đúng là người còn sống sót
trong đám nguyên binh lúc trước, khó trách quan phủ có bức họa của chúng ta.

Đám quan binh này liền sinh ra kiên kỵ với thuốc bột trong tay
ta , không có tiến lên nữa, chúng ta song phương cứ như vậy giằng co .
Nhưng ta biết, thời gian cũng sẽ không ưu ái chúng ta. Vì ta thấy một
binh sĩ quay đầu bỏ đi chắc đi tìm viện binh rồi, một người dường như
thủ lĩnh cười to nói, “chờ cung thủ của chúng ta tiến đến, các ngươi
chuẩn bị làm tổ ong đi.”

Trong lòng ta căng thẳng, biết chúng ta
không thể chần chừ như vậy nữa rồi, nhưng mà. . . . . . Mạc Thanh Cốc
lặng lẽ tiến đến tai ta nói nhỏ “Tiểu Cửu, đem thuốc bột cho ta, ngươi
mang theo đại nương, a tài chạy nhanh đi.” Ta phi thường không muốn,
nhưng mà, ta biết đây là đường sống duy nhất của chúng ta.


Ta cắn răng gật đầu, đem thuốc bột lặng lẽ đưa tới trong tay Mạc Thanh Cốc, “
Chúng ta tất cả nhờ vào ngươi!” Mạc Thanh Cốc gật đầu, thật sâu nhìn ta
một cái. Quay đầu đi đi đến phía trước, lơ đãng che phía trước ta.

Ta mang đại nương và a tài, kéo ở trong tay, nghe được thanh âm của Mạc
Thanh Cốc, “Nhị cường, ngươi vì sao phải bán đứng chúng ta?” Ta biết Mạc Thanh Cốc đang dời đi lực chú ý của những người đó .

Ta lén lút đem kế hoạch nói cho đại nương, đại nương cũng không nguyện ý, nàng
nói, “Nha đầu ngươi mang theo a tài đi đi, ta đây già cả rồi không muốn
liên lụy các ngươi, ta ở lại giữ chân bọn hắn.” Đại nương sờ sờ đầu a
tài , “Đứa nhỏ, ngươi phải nghe lời tỷ tỷ nghe không…, ta muốn đi
cùng ngươi cha rồi ta sợ hắn ở một mình sẽ tĩnh mịch .”

Bên kia
nghe được giọng nhị cường có chút ngẩng cao, lại lo lắng không đủ cao
kêu, “Ta. . . . . . Ta. . . . . . Cái này không thể trách ta, quan phủ
thường bạc mười hai, mười hai a, với ta mà nói, là một con số thiên văn. Cho nên các ngươi đừng trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ. Các ngươi đã
chết, ta. . . . . . Ta sẽ đốt vàng bạc cho các ngươi .”

“Muốn chúng ta tử? không có dể dàng như vậy đâu.” Mạc Thanh Cốc hét lớn, liền xông tới.

Ta biết đây là thời cơ, đại nương không muốn đi, ta chỉ còn cách ôm A
Tài, hướng Mạc Thanh Cốc hô to, “Tiểu Thất, nhớ tới tìm ta” liền liều
chết hướng về phía núi xong tới.

Ta không biết chạy bao xa, chỉ
biết khi cảm thấy chạy hết nỗi ta mới dừng lại. Dưới chân vấp phải cái
gì đó, ta lập tức ngã trên mặt đất, nhất thời, mắt thấy đầy sao. Ta
cuống quít bò dậy, ôm chặc lấy A tài “A tài, a tài, ngươi làm sao vậy?” A tài không biết đã hôn mê khi nào, mặc ta kêu thế nào cũng không tĩnh.

Rừng núi âm , từng bóng cây như muốn giưng nanh nhe vuốt về phía trước làm
cho ta cảm giác thật cổ quái. Ta sợ hãi muốn khóc, thậm chí ta còn muốn hôn mê. Nhưng ta biết ta không thể khóc, ta muốn sống sót, a tài còn
cần ta chiếu cố, tiểu Thất còn phải tìm ta. Ta khẽ cắn môi, đứng lên, ôm a tài đang hôn mê , dò bước đi trong rừng, rốt cuộc ta cũng tìm được
một cái sơn động có thể ơe. Ta đem a tài đặt ở bên trong, đi tìm nhánh
cây chút khô héo , sợ hãi độc xà độc trùng, ta không dám đi quá xa.

Đốt lên một đống củi, ta cởi áo khoác, trải trên mặt đất, làm đặt A tìa nằm lên trên. Hắn ngủ rất không an ổn, thường thường hô to mẫu thân, thường thường vừa sợ kêu phụ thân. Một đôi tay nhỏ bé bất an trên không trung hoa loạn, ta bất đắc dĩ, đành phải đưa hắn ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ
lưng của hắn. Hắn dần dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ .

Ban đêm, núi rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói gào thét, ta sợ
hãi đem a tài ôm càng chặt, lửa đã bị dập tắt, thân hình ta bất động ,
không dám đi ra ngoài lấy củi lửa.

Đột nhiên, có tiếng vang lên ở cửa động, tựa hồ như đẩy nhánh cây ta đặt ở cửa động ra. Ta mắt trừng
mắt nhìn động khẩu, nháy mắt cũng không dám, trái tim cơ hồ sẽ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Ta bước một bước lui về phía sau, thẳng đến lưng
dán tại trên thạch bích. Một đường đi tới đây ta đều rãi phấn hương, để
Mạc Thanh Cốc có thể mau chút tìm được.

Trước cửa động khẩu có
một bóng đen, là một người, ta thật to nhẹ nhàng thở ra. Hắn đầu tiên
hướng mắt nhìn về phía đống lửa, rồi đem ánh mắt dời về phía tấm thạch
bích nơi ta đang đứng.

Tim ta sợ đến mức muốn rớt ra ngoài
thì may thây hắn dời mắt đi. Không biết từ nơi này đưa đến chút củi lửa, vứt xuống trong đống lửa. tiếng lửa vang lên lách cách , chỉ chốc lát
sau liền chiếu sáng nửa sơn động.

Nhờ ánh lửa, ta cũng vậy thấy
rõ mặt của hắn. Hắn mang một chiếc mặt nạ cao cao. Hắn thủy chung không
có liếc lấy ta một cái, cũng không có nói một câu.

Ta dần dần
không sợ nữa, chậm rãi đi qua, cận thận hỏi, “Ngươi có phải là người
hông?” Hắn như là không có nghe được, ngay cả mày đều không có nâng hạ
xuống, chẳng lẽ là một người câm? Trẻ tuổi như vậy mà lại bị câm, thật
đáng tiếc.

Ta tiến đến bên đống lửa, một lần nữa trải áo khoát
ra, đem a tài đặt ở mặt trên. Có một người làm bạn, ta không phải sợ sói nữa.


Theo thời gian trôi qua, ta càng ngày càng bất an, vì sao
Mạc Thanh Cốc còn không có tìm đến. Chẳng lẽ, hắn không trốn thoát sao?
Chẳng lẽ hắn đã bị giết hại sao? Càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng
bất an. Ta nôn nóng bước đi quanh đongị, thường thường đến cửa động nhìn xung quanh.

“Làm sao ngươi cứ đi vòng vòng hoài vậy?” Người nọ có vẻ rất không bình tĩnh.

Ta chính cần phải có chút gì đó để phân tán lực chú ý, bằng không ta sợ ta thực sẽ điên mất. Ta liền đi qua “Nguyên lai ngươi không phải câm điếc a.” Người nọ mở mắt ra, yên lặng nhìn ta , ánh mắt kia giống như đang
xem một người chết vậy. Ta không tự chủ sờ sờ cổ, tựa hồ có chút lạnh
lẽo .

Người nọ lạnh lùng vứt ra mấy câu “Ta ngày mai sẽ rời đi, đừng làm phiền đến ta.” Lại lần nữa nhắm mắt lại.

Ta thức thời im lặng, ở bên đống lửa ngồi xuống, trong óc giống như chiếu một đoạn phim cảnh Mạc Thanh Cốc bị vây hãm giết chết.

Bỗng
nhiên, ngoài động tựa hồ lại có chút động tĩnh. Ta việc ngẩng đầu, chẳng lẽ là Mạc Thanh Cốc tìm tới? Người nọ cũng mở mắt ra, tay đè lên trên
thân kiếm. một thân thủ nhanh nhẹn nhảy về phía chúng ta, giống như một
can báo trán kiện đang rình mồi.

Tại cửa động, khi hình bóng kia
vừa nhảy vào, người nọ liền sẽ cực kỳ nhanh tiến lên. Chỉ nghe một tiếng tê minh, ngay sau đó có thanh âm của một vật ngã xuống đất. Trời ạ, là
sói? Ta mang theo a tài ôm lấy, đứng ở phía sau người nọ. ngoài cửa động đã tề tụ một số bóng, ánh mắt phát ra ánh sáng lục quang, tham
lam nhìn chằm chằm chúng ta. Ta hướng phía sau người nọ nhích lại gần,
rất nhanh nắm lấy áo của hắn.

Tay nâng kiếm của người nọ rơi
xuông, trong nháy mắt mấy con sói đều bị hạ gục xuống đất. Ta ngạc
nhiên nhìn trận biến cố này, có chút không dám tin vào hai mắt của
mình. Một hồi nguy cơ trí mạng được hóa giải rồi sao?

Người nọ đi đến trước mặt đám sói , đem kiếm thu lại, trên giầy rút ra một cái chùy thủ, nhẹ nhành ở trên đầu con sói rạch xuống. Máu nhất thời bắn tung
tóe đầy đất, ta hoảng sợ che miệng. Người nọ thần sắc không thay đổi,
lấy chủy thủ tiếp tục tại nơi đó cắt xuống , động tác kia, giống như
đang thiêu hao vậy xinh đẹp vô cùng .

Chỉ chốc lát sau, hắn mày
khẽ nhếch, cầm lên một bộ da sói đầy đủ vừa mới được cắt xuống, ta nhìn
về con sói bị lột da chịu đựng không nổi nửa chạy về một góc hang nôn
mửa liên tục.

— —— BỔ SUNG THÊM — ——

Chương 30 :Chạy trối chết

Mấy ngày kế tiếp ta vẫn ở tại nhà đại nương, một mặt vì chữa thương cho Mạc Thanh Cốc, mặt khác là dạy chữ cho a Tài. Mỗi lần lên núi, A Tài lúc
nào cũng đi cùng ta, đứa bé kia thực thông minh, mới mấy ngày, đã biết
dược không ít thảo dược, nói chung về cơ bản hắn biết rất nhiều, đối
dược tính, hiệu quả trị liệu cũng nắm giữ không sai biệt lắm.

Nếu ở trong thời hiện đại mà nói, đứa nhỏ này quả thực chính là một thiên tài, đáng tiếc sinh sai lầm thời đại.

Hôm nay là ngày thứ mười rồi, ngày mai sẽ có thể bắt đầu nối xương . Vừa
nghĩ tới sắp phải rời khỏi, ta lại có chút luyến tiếc. Ta thực thích
cuộc sống an ổn này, những ngày bình yên không có phân tranh . Nhưng là, ta biết Mạc Thanh Cốc không yên lòng Võ Đang, cũng không dứt được với
võ lâm.

Ngày hôm đó, thời tiết tốt lắm, mây trắng bay lượn trên
trời như những viên kẹo đường tròn tròn xinh xinh, hòa với màu xanh lam
của bầu trời mang lại cho người ta một cảm giác thật thoái mái thỏa mãn. Ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, dạy chữ cho A Tài. Ta dùng nhánh cây
trên mặt đất viết chữ “Thuốc” , “Đây là dược liệu thuốc.” A tài nhìn kỹ một chút, cũng cầm một nhành cây hướng xuống mặt đất hoa chân múa tay.

“Không đúng, ngươi viết sai rồi, ngươi xem phải viết như vậy nè.” Ta đúng lúc sửa chữa, lại chậm rãi chỉ rõ cho hắn xem.


Lúc ta đang còn giảng giải, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng
huyên náo. Đại nương từ cửa hông chạy vào, thần sắc kinh hoảng, nhìn về
phía chúng ta thúc giục, “Mau, mau tránh đi .” liền lôi tay ta hướng về
phía trong phòng chạy đi.

Ý thức của ta cảm thấy có đều gì không
đúng, Mạc Thanh Cốc cũng đi ra, hắn sắc mặt so với trước kia tốt hơn một chút, nhưng vẫn là tái nhợt.”Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Đại nương ở bên trong dạo qua một vòng, có lôi kéo chúng ta đi về phía sau
núi, “Các ngươi đi mau, nhị cường đi báo quan phủ tố giác các ngươi,
quan binh đang trên đường tới đây.” Ta sửng sốt, ngày đó linh cảm của
ta ứng nghiệm thật sao?

Mạc Thanh Cốc không đồng ý, “Không được, làm như thế sẽ gây họa cho các ngươi.”

“Không quan hệ, bọn họ tìm không thấy các ngươi, sẽ không làm khó dể chúng ta
đâu.” Lời nói của đại nương còn chưa dứt, chợt nghe “Phanh” một tiếng,
cửa lớn bị đá văng , ngay sau đó là tiếng khóc lớn của A Tài.

Ta
cả kinh, tất cả đã chậm, ai cũng đi không được nữa. Mạc Thanh Cốc liền
xông ra ngoài, chỉ chốc lát sau, hắn bế a tài đi vào, theo sát phía
sau đúng là đám hung thần ác sát nguyên binh.

Nhìn thấy chúng
ta, người nọ ngẩn đầu nhìn bức họa đang cuộn tròn, nhìn nhìn, chỉa vào
người của ta lớn tiếng nói, “Đúng vậy, chính là bọn họ.” Vung tay lên,
“Đem bọn họ bắt lại cho ta.” Đám kia nguyên binh lập tức vọt lên,ta chọn đúng thời cơ đem thuốc bột đang cầm trong tay phóng ta, mấy tên nguyên
binh chạy trước liền ngã xuống . Từ sau cái ngày có cảm giác bất an ấy,
ta liền đặc chế một ít hôn mê, gây tê, nhuyễn gân phấn … Thuốc bột.

Một người trong đám nguyên binh liền kêu lên, “thuốc kia của yêu nữ thật
lợi hại lần trước nàng dùng thuốc này phóng về chúng ta mới giết được
nhiều người như vậy.” Nguyên lai, người này đúng là người còn sống sót
trong đám nguyên binh lúc trước, khó trách quan phủ có bức họa của chúng ta.

Đám quan binh này liền sinh ra kiên kỵ với thuốc bột trong tay
ta , không có tiến lên nữa, chúng ta song phương cứ như vậy giằng co .
Nhưng ta biết, thời gian cũng sẽ không ưu ái chúng ta. Vì ta thấy một
binh sĩ quay đầu bỏ đi chắc đi tìm viện binh rồi, một người dường như
thủ lĩnh cười to nói, “chờ cung thủ của chúng ta tiến đến, các ngươi
chuẩn bị làm tổ ong đi.”

Trong lòng ta căng thẳng, biết chúng ta
không thể chần chừ như vậy nữa rồi, nhưng mà. . . . . . Mạc Thanh Cốc
lặng lẽ tiến đến tai ta nói nhỏ “Tiểu Cửu, đem thuốc bột cho ta, ngươi
mang theo đại nương, a tài chạy nhanh đi.” Ta phi thường không muốn,
nhưng mà, ta biết đây là đường sống duy nhất của chúng ta.

Ta cắn răng gật đầu, đem thuốc bột lặng lẽ đưa tới trong tay Mạc Thanh Cốc, “
Chúng ta tất cả nhờ vào ngươi!” Mạc Thanh Cốc gật đầu, thật sâu nhìn ta
một cái. Quay đầu đi đi đến phía trước, lơ đãng che phía trước ta.

Ta mang đại nương và a tài, kéo ở trong tay, nghe được thanh âm của Mạc
Thanh Cốc, “Nhị cường, ngươi vì sao phải bán đứng chúng ta?” Ta biết Mạc Thanh Cốc đang dời đi lực chú ý của những người đó .

Ta lén lút đem kế hoạch nói cho đại nương, đại nương cũng không nguyện ý, nàng
nói, “Nha đầu ngươi mang theo a tài đi đi, ta đây già cả rồi không muốn
liên lụy các ngươi, ta ở lại giữ chân bọn hắn.” Đại nương sờ sờ đầu a
tài , “Đứa nhỏ, ngươi phải nghe lời tỷ tỷ nghe không…, ta muốn đi
cùng ngươi cha rồi ta sợ hắn ở một mình sẽ tĩnh mịch .”

Bên kia
nghe được giọng nhị cường có chút ngẩng cao, lại lo lắng không đủ cao
kêu, “Ta. . . . . . Ta. . . . . . Cái này không thể trách ta, quan phủ
thường bạc mười hai, mười hai a, với ta mà nói, là một con số thiên văn. Cho nên các ngươi đừng trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ. Các ngươi đã
chết, ta. . . . . . Ta sẽ đốt vàng bạc cho các ngươi .”

“Muốn chúng ta tử? không có dể dàng như vậy đâu.” Mạc Thanh Cốc hét lớn, liền xông tới.

Ta biết đây là thời cơ, đại nương không muốn đi, ta chỉ còn cách ôm A
Tài, hướng Mạc Thanh Cốc hô to, “Tiểu Thất, nhớ tới tìm ta” liền liều
chết hướng về phía núi xong tới.

Ta không biết chạy bao xa, chỉ
biết khi cảm thấy chạy hết nỗi ta mới dừng lại. Dưới chân vấp phải cái
gì đó, ta lập tức ngã trên mặt đất, nhất thời, mắt thấy đầy sao. Ta
cuống quít bò dậy, ôm chặc lấy A tài “A tài, a tài, ngươi làm sao vậy?” A tài không biết đã hôn mê khi nào, mặc ta kêu thế nào cũng không tĩnh.

Rừng núi âm , từng bóng cây như muốn giưng nanh nhe vuốt về phía trước làm

cho ta cảm giác thật cổ quái. Ta sợ hãi muốn khóc, thậm chí ta còn muốn hôn mê. Nhưng ta biết ta không thể khóc, ta muốn sống sót, a tài còn
cần ta chiếu cố, tiểu Thất còn phải tìm ta. Ta khẽ cắn môi, đứng lên, ôm a tài đang hôn mê , dò bước đi trong rừng, rốt cuộc ta cũng tìm được
một cái sơn động có thể ơe. Ta đem a tài đặt ở bên trong, đi tìm nhánh
cây chút khô héo , sợ hãi độc xà độc trùng, ta không dám đi quá xa.

Đốt lên một đống củi, ta cởi áo khoác, trải trên mặt đất, làm đặt A tìa nằm lên trên. Hắn ngủ rất không an ổn, thường thường hô to mẫu thân, thường thường vừa sợ kêu phụ thân. Một đôi tay nhỏ bé bất an trên không trung hoa loạn, ta bất đắc dĩ, đành phải đưa hắn ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ
lưng của hắn. Hắn dần dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ .

Ban đêm, núi rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói gào thét, ta sợ
hãi đem a tài ôm càng chặt, lửa đã bị dập tắt, thân hình ta bất động ,
không dám đi ra ngoài lấy củi lửa.

Đột nhiên, có tiếng vang lên ở cửa động, tựa hồ như đẩy nhánh cây ta đặt ở cửa động ra. Ta mắt trừng
mắt nhìn động khẩu, nháy mắt cũng không dám, trái tim cơ hồ sẽ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Ta bước một bước lui về phía sau, thẳng đến lưng
dán tại trên thạch bích. Một đường đi tới đây ta đều rãi phấn hương, để
Mạc Thanh Cốc có thể mau chút tìm được.

Trước cửa động khẩu có
một bóng đen, là một người, ta thật to nhẹ nhàng thở ra. Hắn đầu tiên
hướng mắt nhìn về phía đống lửa, rồi đem ánh mắt dời về phía tấm thạch
bích nơi ta đang đứng.

Tim ta sợ đến mức muốn rớt ra ngoài
thì may thây hắn dời mắt đi. Không biết từ nơi này đưa đến chút củi lửa, vứt xuống trong đống lửa. tiếng lửa vang lên lách cách , chỉ chốc lát
sau liền chiếu sáng nửa sơn động.

Nhờ ánh lửa, ta cũng vậy thấy
rõ mặt của hắn. Hắn mang một chiếc mặt nạ cao cao. Hắn thủy chung không
có liếc lấy ta một cái, cũng không có nói một câu.

Ta dần dần
không sợ nữa, chậm rãi đi qua, cận thận hỏi, “Ngươi có phải là người
hông?” Hắn như là không có nghe được, ngay cả mày đều không có nâng hạ
xuống, chẳng lẽ là một người câm? Trẻ tuổi như vậy mà lại bị câm, thật
đáng tiếc.

Ta tiến đến bên đống lửa, một lần nữa trải áo khoát
ra, đem a tài đặt ở mặt trên. Có một người làm bạn, ta không phải sợ sói nữa.

Theo thời gian trôi qua, ta càng ngày càng bất an, vì sao
Mạc Thanh Cốc còn không có tìm đến. Chẳng lẽ, hắn không trốn thoát sao?
Chẳng lẽ hắn đã bị giết hại sao? Càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng
bất an. Ta nôn nóng bước đi quanh đongị, thường thường đến cửa động nhìn xung quanh.

“Làm sao ngươi cứ đi vòng vòng hoài vậy?” Người nọ có vẻ rất không bình tĩnh.

Ta chính cần phải có chút gì đó để phân tán lực chú ý, bằng không ta sợ ta thực sẽ điên mất. Ta liền đi qua “Nguyên lai ngươi không phải câm điếc a.” Người nọ mở mắt ra, yên lặng nhìn ta , ánh mắt kia giống như đang
xem một người chết vậy. Ta không tự chủ sờ sờ cổ, tựa hồ có chút lạnh
lẽo .

Người nọ lạnh lùng vứt ra mấy câu “Ta ngày mai sẽ rời đi, đừng làm phiền đến ta.” Lại lần nữa nhắm mắt lại.

Ta thức thời im lặng, ở bên đống lửa ngồi xuống, trong óc giống như chiếu một đoạn phim cảnh Mạc Thanh Cốc bị vây hãm giết chết.

Bỗng
nhiên, ngoài động tựa hồ lại có chút động tĩnh. Ta việc ngẩng đầu, chẳng lẽ là Mạc Thanh Cốc tìm tới? Người nọ cũng mở mắt ra, tay đè lên trên
thân kiếm. một thân thủ nhanh nhẹn nhảy về phía chúng ta, giống như một
can báo trán kiện đang rình mồi.

Tại cửa động, khi hình bóng kia
vừa nhảy vào, người nọ liền sẽ cực kỳ nhanh tiến lên. Chỉ nghe một tiếng tê minh, ngay sau đó có thanh âm của một vật ngã xuống đất. Trời ạ, là
sói? Ta mang theo a tài ôm lấy, đứng ở phía sau người nọ. ngoài cửa động đã tề tụ một số bóng, ánh mắt phát ra ánh sáng lục quang, tham
lam nhìn chằm chằm chúng ta. Ta hướng phía sau người nọ nhích lại gần,
rất nhanh nắm lấy áo của hắn.

Tay nâng kiếm của người nọ rơi
xuông, trong nháy mắt mấy con sói đều bị hạ gục xuống đất. Ta ngạc
nhiên nhìn trận biến cố này, có chút không dám tin vào hai mắt của
mình. Một hồi nguy cơ trí mạng được hóa giải rồi sao?

Người nọ đi đến trước mặt đám sói , đem kiếm thu lại, trên giầy rút ra một cái chùy thủ, nhẹ nhành ở trên đầu con sói rạch xuống. Máu nhất thời bắn tung
tóe đầy đất, ta hoảng sợ che miệng. Người nọ thần sắc không thay đổi,
lấy chủy thủ tiếp tục tại nơi đó cắt xuống , động tác kia, giống như
đang thiêu hao vậy xinh đẹp vô cùng .

Chỉ chốc lát sau, hắn mày
khẽ nhếch, cầm lên một bộ da sói đầy đủ vừa mới được cắt xuống, ta nhìn
về con sói bị lột da chịu đựng không nổi nửa chạy về một góc hang nôn
mửa liên tục.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.