Đọc truyện Ỷ Thế Hiếp Người – Chương 37
Triệu Ngũ cười, rút tay ra khỏi tay Triệu Thất, vỗ nhẹ an ủi, mạn bất kinh tâm nói: “Là ca ca chiếu cố đệ đệ, Nhạc thiếu hiệp hà tất nổi giận như vậy?”
Triệu Thất vội vã gật đầu: “Đúng đúng, Ngũ ca sợ ta đau cho nên tới xoa cho ta.”
Triệu Ngũ nghe được mấy lời này, có thâm ý khác mà liếc mắt nhìn hắn, Triệu Thất khẩn cầu nhìn lại.
Nhạc Thính Tùng bán tín bán nghi, ánh mắt dao động giữa Triệu Thấy và Triệu Ngũ. Trực giác nói cho y biết chuyện này có vấn đề, nhưng kinh nghiệm cuộc đời y quá ít, hoàn toàn không đủ để nhìn ra cái gì, cuối cùng chỉ có thể thả giá gỗ xuống đất, quay đầu hô to: “Người ở đây, tất cả các ngươi vào đi.”
Sắc mặt Triệu Ngũ hơi thay đổi, một đội thiên môn đệ tử nối đuôi nhau đi vào, tất cả mặc cùng một loại quần áo, một mực cung kính nghe theo lời sai sử của Nhạc Thính Tùng.
“Ngươi giơ giá lên. Mấy người các ngươi đáp lồng, tuyệt đối đừng để hắn bị gió thổi vào.” Nhạc Thính Tùng dặn dò.
Một tên trong đám đệ tử cười nói: “Sư thúc tổ, vận chuyển bệnh nhân là chuyện thường ngày chúng con đều làm, người cứ yên tâm đi.”
Nhạc Thính Tùng lúc này mới gật đầu, đi tới cạnh giường muốn ôm Triệu Thất lên.
“Chờ đã.” Triệu Ngũ ra tay ngăn cản, sắc mặt khó coi, “Nhạc thiếu hiệp, ngươi có ý gì?”
“Ồ, Triệu Cửu không nói với ngươi sao, ngày hôm nay ta tới để dẫn hắn đi.” Nhạc Thính Tùng thuận miệng đáp một câu, tự mình ôm lấy Triệu Thất còn đang há hốc mồm, hạ giọng cảnh cáo Triệu Ngũ: “Công phu của ngươi không hơn ta đâu, nếu động tay động chân, làm ca ca lại để mất mặt trước mắt đệ đệ thì thật chẳng ra thể thống gì.”
Triệu Ngũ thầm mắng người này làm việc bừa bãi không kiêng dè gì, nhưng đồng thời cũng biết rõ bây giờ mình không giữ được Triệu Thất. Nếu Nhạc Thính Tùng một người tới thì còn nói được, nhưng hắn mang theo một đám đệ tử Thiên môn, coi như Triệu gia bây giờ người đông có thể ngăn cản bọn họ nhưng thế cũng có nghĩa là từ đây cùng Thiên môn kết thù kết oán.
Tuy rằng chờ Triệu Vũ Thành trở về, trận oán này sợ là không kết không được, nhưng Triệu Ngũ lúc này lại không có quyền bao biện làm thay hay đưa ra như quyết định quan trọng.
“Nhạc thiếu hiệp, hi vọng ngươi về sau đừng hối hận.” Gã chỉ có thể bỏ ra một câu khách sáo như vậy, mặt vô cảm nhìn Nhạc Thính Tùng mang Triệu Thất nghênh ngang rời đi.
Thứ Nhạc Thính Tùng mang tời chính là y đường chuyên môn vận chuyển người bệnh của Thiên Môn, giá gỗ kia cũng là đặc chế. Triệu Thất đần độn mà bị gói trong chăn thả ở phía trên, Nhạc Thính Tùng chuyển động máy móc, cái giá liền biến thành một tấm giường gỗ có thanh bảo hộ. Hắn không rõ vì sao mà nháy mắt mấy cái, lại có mấy người giơ lên một cái lồng lớn, thay hắn chặn gió lạnh.
Mới vừa rồi đang lo lắng không biết mình sẽ bị dằn vặt ra sao, vậy mà bây giờ lại như đi vào mộng đẹp. Mãi cho đến khi đã đi rất xa rồi, Triệu Thất mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Ta… Ta cứ như vậy ra khỏi Triệu phủ rồi?” Hắn không thể tin sờ vào giường lồng, cảm giác mình như đang nằm trong một chiếc hộp lớn. Gió lạnh bên ngoài không lùa vào được, mà trong lồng lại có minh châu rạng ngời rực rỡ, hắn nằm bên trong, cảm thấy vừa ấm áp vừa an toàn.
Giọng nói của Nhạc Thính Tùng từ bên ngoài truyền đến: “Ừ, còn phải đi một đoạn. Ngươi cứ ngủ một giấc đi, tỉnh lại là đến rồi.”
Triệu Thất kỳ thực không phản ứng kịp. Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, rời khỏi Triệu phủ là một chuyện cực kỳ khó khăn và nguy hiểm, ký ức lần trước thực sự quá đau đớn thê thảm, hắn vốn không tin rằng mình có thể cứ như vậy đi ra.
Thế nhưng giọng nói quen thuộc ở ngay bên cạnh hắn, thân ở hoàn cảnh như thế làm cho người an tâm, lại để cho hắn không nhịn được mà ôm chút hi vọng nhỏ bé.
Coi như giấc mộng cuối cùng rồi cũng tỉnh thì đã làm sao? Ít nhất hiện tại hắn tràn ngập mong đợi được đi tới. Phía trước là tương lai tốt đẹp mà Nhạc Thính Tùng miêu tả, có cánh cổng làm từ hổ phách xây trên mặt nước, có thế ngoại cao nhân kiến thức bất phàm nhưng vẫn còn tính trẻ con, còn có con lừa đầu đen thui nhưng tính khí hiền lành mà y nuôi…
Triệu Thất không kịp chờ đợi mà nhắm mắt lại, lòng tràn đầy vui vẻ chìm vào trong mộng cảnh.
Chỉ có lần này, hắn cực kỳ mong mỏi tỉnh lại.