Đọc truyện Ỷ Thế Hiếp Người – Chương 124
Bỗng nhiên, hy vọng vừa dâng lên trong lòng Triệu Thất nhanh chóng bị chôn vùi, con ngươi đen như mực trống rỗng nhìn khuôn mặt Thẩm Lan Khanh, dường như nhìn thấy cái gì, lại như không muốn thấy.
“Đáng tiếc kết quả lại khiến cho người ta thất vọng. Chỉ mấy năm ngắn ngủi, chẳng những ngươi tự cam đoạ lạc, thậm chí còn ỷ thế hiếp người, hoành hành trong thôn.” Thẩm Lan Khanh thở dài tiếc hận, khóe miệng cong lên thành một nụ cười trào phúng, “Cha nhìn lầm ngươi rồi.”
Tuy không nhìn thấy mặt Triệu Thất nhưng chỉ cần dựa vào âm thanh, Thẩm Lan Khanh cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn lúc này. Sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, mắt chớp lệ quang, thân thể loạng choạng.
Nhưng mà, khác với suy đoán của Thẩm Lan Khanh. Triệu Thất không khóc, hắn chỉ nhếch môi, lặng lẽ mỉm cười.
Hắn đang cười chính mình.
Mọi người đều biết Bạch Tuyết Kỳ từ nhỏ đã không ăn khổ nhân gian, trời sinh là kim tôn ngọc quý, nhưng ít ai biết rằng, trong xương hắn vẫn chỉ là đứa trẻ run lẩy bẩy, bị vứt bỏ trong mưa tuyết đại hàn.
Từ nhỏ hắn đã thấp hèn, dù có tập thành một thân vạn ngàn sủng ái cũng nuôi chẳng được mấy phần quý khí. Cho nên dù chịu nhục hay gặp khó thế nào, hắn vẫn có thể giãy dụa mà sống tiếp.
Hắn chỉ sợ bị người vứt bỏ.
Bởi vậy, một đêm trong lầu Say Tuyết làm hắn kinh nộ, hai năm bên người Nhạc Kiệu làm hắn chịu sỉ nhục, dằn vặt của Triệu Vũ Thành làm cho hắn dày vò, nhưng hắn vỗ đất trên người, vẫn có thể không tim không phổi mà sống tiếp.
Mãi đến khi tin Thẩm Lan Khanh bệnh chết được truyền ra, lần đầu tiên hắn mới nghĩ tới cái chết.
Lúc Bạch Nghi Thu qua đời, hắn không còn nhà, Thẩm Lan Khanh cho hắn một cái nhà. Mà đợi đến khi Thẩm Lan Khanh cũng chết, hắn mới chân chính không có nhà để về, rốt cục cũng vùi tắt hy vọng sống sót cuối cùng.
Sau khi từ Quỷ Môn Quan trở về, Bạch Tuyết Kỳ chết rồi. Còn sống cũng chỉ là Triệu Thất thấp hèn vô sỉ.
Mà Triệu Thất vừa biết, kẻ giết chết Bạch Tuyết Kỳ lại là người hắn từng yêu sâu đậm. Tất cả những thứ này, chỉ là một ý nghĩ hoang đường.
Những năm này, lẽ nào cũng là một câu chuyện cười như thế?
Thực sự là… quá buồn cười.
“… Có mấy trọng thần chi tử chuyên làm chuyện bắt nạt đàn ông tròng ghẹo đàn bà, không chuyện ác nào không làm, sớm nên chết. Chỉ vì bọn chúng là lão tử quyền cao chức trọng, ta động không nổi, cũng chỉ có thể mượn lý do này để loại trừ. Tụ tập đám công tử bột sắc dục hoang dâm chẳng mấy khó khăn, khó khăn là để ngươi tự chui đầu vào lưới.”
Thẩm Lan Khanh đang nói gì thế? Triệu Thất hao tâm tốn sức nghe một hồi, dần dần mới hiểu.
“Cũng may từ nhỏ ngươi đã ngu dốt, lại không biết lòng người hiểm ác, người khác nói cái gì ngươi tin cái đó.” Thẩm Lan Khanh như đang trách hắn không hăng hái, “Trong lầu Say Tuyết, ta còn tưởng rằng tốt xấu gì ngươi cũng có thể cứng rắn một chút, không ngờ chỉ nói mấy câu đã doạ ngươi sợ đến choáng váng, còn vội vã xin người cởi áo tháo thắt lưng, lúc bị người ta sờ mó cũng chẳng dám động đậy. Ta biết ngươi sợ tối nên cố ý sai người che mắt ngươi, cho là dưới sự sợ hãi, ít nhiều cũng có thể kích thích ra mấy phần huyết tính. Chẳng ngờ ngươi chỉ run rẩy gọi tên ta. Ôi, ngay cả mình ngươi cũng chẳng gánh nổi, làm người khác để làm gì?”
“Khi đó… huynh cũng có mặt sao?”
“Lần đầu của ngươi là cho Khanh ca ca mà ngươi thích, vui không?” Thẩm Lan Khanh tùy ý nói, “Chẳng qua lúc sau ngươi chẳng khác gì con cá chết, cũng thiệt cho bọn chúng chơi hăng như vậy.”
Nụ cười của Triệu Thất sâu thêm mấy phần, thậm chí cười đến đau đớn, đau đến mức làm cho hắn phát lạnh giữa đêm hè.
“Nhạc Kiệu là quý vi thiên tử, lòng dạ lại quá mức hẹp hòi, giữ người một đống, dùng lại không đủ, dung túng trong triều quá nhiều hủ bại, cũng đáng chết. Ta biết gã muốn ngươi, liền sai người vẽ đông cung tại trận, bảo người mang cho gã. Còn châm lửa, cho gã biết lòng ngươi dâm loạn lăng loàn nên mới chịu đáp ứng.
“Quả nhiên gã rơi vào tròng. Không ngờ lúc này ngươi lại vượt ngoài dự liệu của ta, vẫn không hề hé miệng nói tên ta. Cho nên, ta cho ngươi một điểm thưởng, đưa hoãn thúc Hoa Tín Đơn đến tận tay Nhạc Kiệu.”
“… Thưởng?” Giọng nói Triệu Thất phát khàn.
“Nếu đã muốn làm một con chó thì mơ hồ sẽ dễ chịu hơn là lúc tỉnh táo. Ngươi ăn Hoa Tín Đơn, chẳng lẽ năm đó ngươi sống không vui sao?” Thẩm Lan Khanh nhắm mắt hồi tưởng, lại tung ra một tin sét đánh, “Lúc đó ta chính thức tiếp quản Trường Phi Lâu, sự vụ bận rộn, còn định cho ngươi ở lại hoàng cung một thời gian. Không ngờ Vũ Thành biết được tin tức của ngươi, sớm về kinh…”
Hoá ra Thẩm Lan Khanh chính là lâu chủ thần bí của Trường Phi Lâu.
Triệu Thất nghĩ thầm, trong mắt lại chẳng còn gợn sóng. Có lẽ do kinh ngạc quá nhiều, người cũng tê dại. Giờ phút này chỉ đứng hắn cũng thấy gian nan, chẳng còn bao nhiêu khí lực.
“Vũ Thành khó đối phó hơn Nhạc Kiệu một chút. May là còn có ngươi hỗ trợ. Từ khi còn nhỏ ngươi đã thích kiếm mấy thứ linh dược cặn bã về xem như bảo bối. Để đoán ra chuyện ngươi muốn làm lại chẳng có gì khó khăn —— tiền tài quyền thế của Triệu Vũ Thành khá lớn, ta chẳng muốn để gã ở lại kinh thành vướng chân vướng tay, cuối cùng mới ra hạ sách này. Vũ Thành, ngươi đừng có trách ta nha.”
Triệu Thất không nhìn Triệu Vũ Thành.
Nếu là lúc thường, có lẽ hắn sẽ có hứng thú xem thử một hồi, hả hê cười nhạo gã trả thù sai người rồi. Nhưng lúc này, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Lan Khanh, ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng chừa lại cho Triệu Vũ Thành.
Hắn biết Thẩm Lan Khanh ám chỉ cái gì.
Khi Triệu Thất thống khổ sẽ không tự chủ mà phân thần. Lúc này hắn như biến thành hai người, một người còn đang vùng vẫy trong bi thương thống khổ, một người khác thì lại thầm tính toán.
—— Triệu Vũ Thành vi cứu hắn mà trốn đi, hạ Thực Tâm Độc cho Nhạc Kiệu. Bây giờ cổ độc phát tác, Nhạc Kiệu đi đời nhà ma.
—— Năm đó sau khi trốn ra khỏi hoàng cung, bảy gia tộc hùng mạnh từng được Nhạc Kiệu lập công ngã năm, chỉ còn hai gia tộc kéo dài tàn hơi đến bây giờ.
——Sau khi Triệu Vũ Thành trúng độc, ở lại giữ tinh Vượng Xuyên, mấy năm không đến kinh thành hoạt động.
—— “Bạch Tuyết Kỳ” giả dùng ngọc bội uy hiếp, ép mình trộm thư của Nhạc Thính Tùng.
—— Thẩm Lan Khanh là con trai của công chúa.
Từng manh mối gộp lại một nơi, hóa thành lớp sương mù dày đặc, từ từ trong suốt toả ra ánh sáng chói loà.
Nếu chỉ đơn thuần là vì dằn vặt mình, tại sao Thẩm Lan Khanh lại phải nhiễu một vòng lớn như vậy?
Hay là hắn vẫn đang tự đề cao bản thân mình. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ là công cụ thực hiện mục đích của Thẩm Lan Khanh?
Thứ Thẩm Lan Khanh muốn, là vị trí có thể thống nhất thiên hạ. Chỉ khi ngồi ở vị trí này, hắn ta mới có thể thực hiện được hoài bão của mình.
Bây giờ, trong triều chỉ có một vị tân đế bảy thổi, chẳng thể nào tạo thành uy hiếp cho Thẩm Lan Khanh. Chặn trước mặt hắn ta cũng chỉ có ——
Nhạc Thính Tùng!