Đọc truyện Y Thánh Nương Tử – Chương 10
Nhã Tình vốn là người biết phải trái, định cất lời xin lỗi với nữ nhân trước mặt. Dù sao đi chăng nữa cũng là do nàng không chịu chú ý đường đi, đụng ngã người ta trước mà. Thế nhưng lời xin lỗi chưa kịp thốt nên câu thì đã phải nuốt ngược vào trở lại. Còn lý do tại sao lại như vậy thì nên hỏi nữ nhân kia đi a. Nàng ta đang mắng chửi nàng một cách khí thế kia mà.
Hồng y nữ tử mang theo một bụng oán khí, hừng hực khí thế mắng chửi Nhã Tình để xả trôi bực tức trong lòng. Thời gian gần đây, đột nhiên xuất hiện một Trình giảo kim dám cả gan cướp mất ngôi vị giáo chủ phu nhân của nàng. Vì chuyện này mà khiến cho tâm tình của nàng không được an ổn, bực tức không dứt khỏi lòng. Nàng dự định đi dạo chung quanh để có thể ổn định lại tâm tình đôi chút. Có ngờ đâu lại bị nữ nhân không biết tốt xấu trước mặt đụng phải, hại nàng té ngã đến chật vật.
Lỡ như để giáo chủ bắt gặp phải cảnh tượng lúc này của nàng, thì chẳng phải là hình tượng trước mặt giáo chủ đều bị hủy hết hay sao!!
(TT: ta nói cái ả này, thật sự bệnh đến hết thuốc chữa rồi, Thiên ca còn không nhớ ngươi là ai, lấy đâu ra mà lưu ý a, còn có trước mặt người ngoài mà chửi rủa người như thế, thì còn hình tượng gì đâu mà giữ a, thật đáng thương ~.~”, đúng là đồ có đầu mà không có óc mà, ta nghĩ chắc trong đầu ả này chỉ toàn đậu hũ không thôi, và cái đầu đặt trên cổ ả chắc chỉ để chưng diện thôi, chứ không có tác dụng gì đâu nhỉ ???)
Hồng y nữ tử lúc này mới bắt đầu chú ý quan sát, đánh giá Nhã Tình. Một thân tử y giản dị, phong thái thanh tao, nhan sắc lại quá mức nổi bật và xinh đẹp thì khiến nàng cảm thấy ghen tỵ không ít. Trong lòng nàng âm thầm khẳng định nữ nhân trước mắt là nha hoàn trong sơn trang. Bởi vì chẳng nữ nhân nào có địa vị mà lại ăn mặc như thế này.
Chỉ là nàng thật không nào ngờ nữ nhân tử y trước mắt lại chính là người khiến nàng căm hận suốt thời gian gần đây, tân giáo chủ phu nhân của Thiên Lang giáo. Dù sao nỗi lòng bực tức chưa được giải toà cùng sự ghen tỵ của nữ nhân và tự cho mình là thông minh đã che mắt tất cả suy đoán. Chính vì thế, nàng lại càng không kiêng kỵ gì cả, thái độ thì càng trở nên cay nghiệt hơn.
“ Tiện nhân!! Bản tiểu thư đang nói chuyện với ngươi đó. Bộ ngươi câm hay sao mà không biết trả lời??? ” hồng y nữ tử tức giận, giọng điệu khinh khỉnh, bàn tay ngọc chỉ thẳng vào mặt Nhã Tình mà trút giận.
Nha hoàn bên cạnh hồng y nữ tử thì lại đưa ánh mắt đồng tình nhìn Nhã Tình. Cô nương này thật không may mắn, chọc ai không chọc, lại đi chọc phải tiểu thư. Thật là tội cho cô nương ấy mà.
“ Ngươi có phụ mẫu không vậy??? ” Nhã Tình hoàn toàn không hề tỏ ra tức giận trước thái độ của hồng y nữ tử. Ngược lại, nàng vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi ngược lại.
“ Nói nhảm!! Nếu không có phụ mẫu, chẳng lẽ bản tiểu thư từ trong hòn đá chui ra sao??? Ta còn tưởng rằng ngươi bị câm, nhưng xem ra không phải như vậy. Ngươi căn bản là ngu ngốc. Thật đáng thương. Ngay cả vấn đề đơn giản như vậy mà ngươi cũng có thể hỏi cho được??? Hừ!!! ” hồng y nữ tử nói đến đây trong giọng nói tràn ngập trào phúng, ánh mắt thì lóe lên tia khinh miệt.
“ Nếu vậy thì chắc ngươi là cô nhi a~ ” Nhã Tình cười nhạt, thản nhiên trả lời, hoàn toàn để lời châm chọc kia vào trong lòng. (BN: ai bảo không để -.- tỷ để dồn một đống rồi trả thù một lần luôn thì có; TT: *gật gù tán thành*)
“ Ngươi câm miệng!!!!! Phụ mẫu ta vẫn còn đang sống khỏe mạnh. Ngươi muốn chết sao??? ” hồng y nữ tử phẫn nộ hét lớn. Nhưng cũng chính tiếng hét này của nàng ta đã vô tình đánh động mọi người trong sơn trang. Bao gồm những người đang ngồi trong đại sảnh bàn bạc chính sự, ở rất gần chỗ Nhã Tình đang đứng, cùng Quỷ Y đang tiến dần bước chân về hướng của nàng.
Nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều bị sự việc này thu hút, liền ngừng lại công sự, đứng dậy và rời khỏi phòng. Tất cả cùng tiến về nơi vừa mới phát ra tiếng hét kia.
“ Ta không có điếc. Ngươi có cần hét lớn như vậy không??? Hay là ngươi sợ người khác không biết ngươi chanh chua đanh đá, nên mới cố tình làm như vậy a~ ” Nhã Tình vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nữ nhân trước mặt. Đúng là ngu ngốc, không biết động não mà suy nghĩ. Nàng đang mắng nàng ta mà nàng ta cũng không biết. Xem ra là bệnh không nhẹ nha, không biết có nên bắt mạch, ra tay cứu giúp không nhỉ???
“ Ngươi…. ” hồng y nữ tử tức giận, trừng mắt nhìn Nhã Tình. Giây phút này đây, trong mắt nàng ta đang tràn ngập lửa giận, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, không hề còn chút nào phong thái tiểu thư khuê các cả. Điều này càng khiến Nhã Tình thích thú không ít, bèn bồi thêm vài lời, trao tặng miễn phí nước bọt. (BN: tỷ mất vệ sinh quá =.=)
“ Ta nói a~ Ngươi có đầu óc không vậy??? Rõ ràng là ngươi có cha sinh và có mẹ dạy. Phụ mẫu của ngươi lại vẫn còn sống sờ sờ ra đó, chưa có xuống mồ nằm. Vậy mà ngươi lại chẳng có một chút phép tắc nào cả. Ta thật sự rất tò mò nha~ Rốt cuộc là phụ mẫu ngươi không biết cách giáo dục, hay do ngươi là ‘gỗ mục không thể khắc’ nên mới không thể tiếp thu sự giáo dưỡng đó đâu??? ” Nhã Tình ngữ khí nhẹ nhàng, giọng điệu bâng quơ, nói một cách rất tự nhiên. Thái độ lại vô cùng bình tĩnh, nhưng mỗi câu mỗi từ đều chứa đầy gai nhọn, đủ gây sát thương không nhẹ.
“ Ngươi… ” hồng y nữ tử tức giận đến đỏ cả mặt, vẫn chưa kịp phản bác trở lại thì đã bị Nhã Tình tiếp tục bồi thêm một câu.
“ A!! Ta biết rồi. Chắc ngươi là cô nhi được nhận nuôi hoặc là con hoang nên phụ mẫu không hề yêu thương. Chính vì thế, họ mới mặc cho ngươi vô giáo dục như vậy a~ Để ta xem nào!! Nếu là cô nhi thì xem như số ngươi tốt, có thể được một gia đình giàu có nhận nuôi nhưng vẫn không được giáo dục đầy đủ. Còn nếu là con hoang thì là do cha hay mẹ ngươi ra ngoài ngoại tình mới sinh ra ngươi nên mới dẫn đến việc cả hai đều căm ghét ngươi. Dù sao đã là con hoang thì từ xưa đến nay, vốn không được yêu thích mà. Cho dù ngươi có mang dòng máu của họ thì vẫn thế thôi. Ngươi thật sự đáng thương nha~ ” nói đến đây, Nhã tình không khỏi lắc đầu cảm thán. Ngoài mặt tỏ vẻ thương hại, nhưng trong mắt lại không hề che giấu vẻ khinh thường. Đúng là đồ nữ nhân không có mắt nhìn. Ngươi muốn đấu với ta??? Cho dù ráng tu thêm một trăm năm nữa, ngươi cũng không có tư cách đâu.
“ Tiện nhân!! Câm miệng lại cho ta!! Ngươi đúng là chán sống mà. Hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi. ” hồng y nữ tử tức giận ngập trời, tung chưởng hướng về phía Nhã Tình mà đánh.
Nhưng nàng ta chưa kịp lại gần Nhã Tình thì đã bị một luồng chưởng phong đánh bật ra, khiến nàng ta bị văng ra xa, chạm vào cột đình mà ngã xuống.
“ Phụt…. ” một ngụm máu tươi trong miệng hồng y nữ tử trào ra. Chứng tỏ người ra tay không hề nương tình, nàng ta chắc chắn bị thương không hề nhẹ.
Ngay sau đó, từ phía sau lưng Nhã Tình, đã xuất hiện một đám người tự bao giờ. Những người này trên mặt đều mang nhiều sắc thái khác nhau. Có kẻ là tức giận, có kẻ là khinh thường, có kẻ là tiếc thương. Còn có một người thì lại lâm vào tình trạng sợ hãi. Gương mặt người này hoàn toàn trắng bệt, cắt không ra một giọt máu.
Ánh mắt khinh thường cùng tiếc thương là xuất phát từ những người trong Thiên Lang giáo. Khinh thường là do hồng y nữ nhân không biết lượng sức mình, lại dám cả gan ở trước mặt giáo chủ đắc tội với phu nhân, hơn nữa còn đắc tội rất nặng a. Tiếc thương là vì tội nghiệp, nữ tử còn trẻ như thế mà lại chết sớm. Thật đáng tiếc. Xem ra hôm nay nàng ta không tránh khỏi họa kiếp rồi.
Những đường chủ mới tụ tập về do chỉ mới nghe nói về vị tân phu nhân, chỉ là chưa từng chứng kiến tình hình cụ thể nên không biết, nhưng những người trong Phi Điệp sơn trang thì lại khác.
Dù chỉ trôi qua có vài ngày ngắn ngủi nhưng họ đều có thể nhìn thấy được. Phu nhân chính là bảo bối trân quý nhất của giáo chủ. Giáo chủ đối với phu nhân là vô cùng yêu thương, vô cùng sủng ái, chỉ hận không thể đem tất cả niềm vui cùng những thứ tốt nhất trên thế gian này đến cho phu nhân.
Vậy mà nữ nhân này lại dám trước mặt giáo chủ mắng phu nhân, còn đòi giết phu nhân. Điều này thử hỏi làm sao mà nàng ta còn giữ được mạng cơ chứ.
Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ về phía vị Đường chủ Hoàng Thiên Thành. Trong mắt tất cả đều ánh lên vẻ đồng tình cùng thương hại. ‘Chúc mừng ngươi. Ngươi đã thành công giáo dưỡng được một nữ nhi ‘tốt’. Nàng ta đã thành công đem đến họa diệt môn toàn gia’.
Trong lúc đó thì Nhã Tình lại rơi vào một vòng tay quen thuộc. Lãnh Thiên quan sát Nhã Tình, đánh giá một lượt, xác định nàng không bị gì thì mới cảm thấy an tâm. Lúc này, hắn mới ôn nhu đem nàng tiến vào trong lòng, dùng sức ôm chặt lấy. Đại chưởng di chuyển, động tác vô cùng nhẹ nhàng, khẽ vuốt tóc nàng. Dù không nói lời nào nhưng lại không hề che giấu sự yêu thương cùng che chở đối với nàng.
Nhưng đồng thời, ánh mắt của Lãnh Thiên lại trừng mắt nhìn về phía hồng y nữ tử đang chật vật được nha hoàn đỡ dậy. Lúc này, phụ thân của nàng ta cũng đã tiến lại gần.
Dù rất lo lắng cho vết thương của nữ nhi nhưng cũng rất tức giận. Thật là thường ngày nuông chiều nữ nhi để rồi giờ phút này lại gây họa thế này. Thật sự rất hối hận. Tại sao lại không dạy bảo nữ nhi nghiêm khắc vào cơ chứ. Nếu vậy thì không chừng chuyện hôm nay đã không xảy ra.
“ Giáo chủ!! Nữ nhi của thuộc hạ tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhất thời lỗ mãng nên đã đắc tội với phu nhân. Xin giáo chủ tha tội. ” Hoàng Thiên thành Đường chủ Hạ Dược vội vàng quỳ xuống cầu xin. Lão ta bây giờ thật sự sợ hãi vô cùng. Mọi chuyện ở tổng đàn còn chưa báo cáo xong, còn không biết có hay không khiến cho giáo chủ mất hứng. Vậy mà bây giờ nữ nhi lại đi đắc tội với phu nhân, hơn nữa còn ở ngay trước mặt giáo chủ.
Dù chỉ mới gặp mặt lần đầu nhưng theo kinh nghiệm lăn lộn lâu năm trên giang hồ, Hạ Dược hòan toàn có thể khẳng định. Vị phu nhân này tuyệt không đơn giản, thậm chí so với giáo chủ còn muốn lợi hại hơn. Hơn nữa, lão chỉ cần nhìn thấy thái độ che chở và dịu dàng của giáo chủ cùng với những gì mà mình nghe được từ những người trong sơn trang thì Hạ Dược lại càng thêm khẳng định.
Vị trí của phu nhân trong lòng giáo chủ tuyệt không có bất cứ gì có thể so sánh được. Thử hỏi, nếu có thể thay thế thì chả phải phu nhân cũng chẳng khác nào là những nữ nhân tầm thường khác. Nếu không thì làm sao có thể khiến cho giáo chủ cao cao tại thượng, nổi tiếng lãnh khốc vô tình của Thiên Lang giáo, lại xuống nước dịu dàng như vậy a. Lần này nữ nhi của lão thật sự là chê sống lâu mà, mới đi gây ra chuyện này.
“ Ngươi tên gì??? ” Lãnh Thiên hoàn toàn không hề để ý tới thái độ cầu xin của Hạ Dược mà ngược lại quay sang hỏi hồng y nữ tử. Thế nhưng ánh mắt lại toả ra sát khí nồng đậm, cùng thái độ lạnh băng trên người khiến toàn thể mọi người trong giáo đều rét run.
“ Hạ …Hàn…Tuyên ” hồng y nữ tử cũng bị thái độ lạnh lùng cùng sát khí của Lãnh Thiên làm cho khiếp sợ. Lời nói cũng trở nên lắp bắp, không thành câu.
Nhưng lại có kẻ không hề chịu ảnh hưởng chút xíu nào về thái độ này của Lãnh Thiên. Ngược lại còn lên tiếng phản kháng, thậm chí là trách móc.
“ Ngươi không sợ bị lạnh chết sao??? Tại sao lại có thể toả ra hàn khí đến mức như vậy. Còn có, đừng có đằng đằng sát khí như thế, ta nhìn thật không thích chút nào. ” Nhã Tình ở trong lòng Lãnh Thiên bất mãn, vung tay đấm mạnh vào ngực Lãnh Thiên một cái. Thái độ tỏ ra vô cùng không hài lòng.
“ Ân!! Tình nhi. Đừng đấm. Ta da dày, thịt chắc, sẽ làm đau tay nàng đó. Ngoan. Nếu nàng không thích, ta sẽ sửa a. ” Lãnh Thiên bị cú đấm của Nhã Tình kéo về, đột ngột thu lại toàn bộ khí thế. Thay vào đó là ngữ khí dịu dàng, ôn nhu cùng sủng nịnh bao trùm. Thậm chí, Lãnh Thiên còn dịu dàng kéo lấy tay của Nhã Tình, vừa hôn nhẹ lên đó, vừa thổi. Như sợ cú đấm vừa rồi sẽ thương tổn đến bảo bối của hắn vậy.
Tất cả Đường chủ của các phân đà đều bị một này đã kích đến hóa đá tại chỗ. Còn người của Phi Điệp sơn trang, dù đã được chứng kiến quen thuộc những hành động như thế cũng không tránh khỏi ngạc nhiên.
Xem ra người có thể khiến cho giáo chủ nhanh chóng thay đổi thái độ, thay đổi tâm tính, trấn an giảo chủ, trên đời này ngoại trừ vị phu nhân trước mắt này ra, tuyệt sẽ không có người thứ hai. Tất cả mọi người giờ phút này đều có cùng một suy nghĩ. ‘Sau này nhất định phải lấy lòng phu nhân. Chuyện gì cũng nghe theo phu nhân’.
Vì sau ngày hôm nay mọi người đều biết, Thiên Lang giáo, người lớn nhất không còn là giáo chủ mà là phu nhân. Chỉ cần nghe lời phu nhân thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa, không sai chút nào.
“ Đừng có nghịch. Ở đây có rất nhiều người. ” Nhã Tình xấu hổ, rút tay về. Cái tên này, thật là không biết xấu hổ mà.
“ Ân, ngoan. Họ không hề thấy gì hết mà. ” Lãnh Thiên dứt lời, càng đem Nhã Tình ôm chặt hơn. Thậm chí còn đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía mọi người ‘các ngươi nhìn thấy gì sao’.
Mọi người đều đồng thời lắc đầu. Ánh mắt như đáp lại ‘bọn thuộc hạ cái gì cũng không thấy’.
Nhã Tình nhất thời muốn té xỉu ngay lập tức. Làm gì có ai trắng trợn như hắn a. Bọn họ đều là thuộc hạ của hắn thì làm sao dám phản kháng chứ.
“ Hạ Hàn Tuyên!! Ngươi có biết ngươi đã làm sai chuyện gì??? ” Lãnh Thiên cười khẽ, nhẹ nhàng an ủi Nhã Tình. Nhưng ngay sau đó, hắn lại quay sang lạnh lùng cất tiếng hỏi hồng y nữ tử đang trơ ra nãy giờ trước những cảnh tượng vừa diễn ra.
Giáo chủ thật sự rất sủng nàng ta, rất thương nàng ta. Hạ Hàn Tuyên trong lòng không cam tâm, không ngừng mà gào thét. Nàng hận, nàng hận nữ nhân đang ở trong lòng giáo chủ giờ phút này. Nàng hận đến mức muốn nàng ta chết không toàn thây, chết không được siêu sinh.
(TT: *ngã nhào, té ghế*, giờ phút này mà ả này còn không biết phân biệt tốt xấu a, ta bó tay chấm toàn bộ với ả này rồi ~.~”. BN: *kéo ghế ra* Tuyết nhi!! Có sao không??? Thôi chết, gọi xe cấp cứu ~.~ không kịp thì mắc công mỗi năm tốn 3 cây nhang =]]~ hắc hắc; TT: *cười dịu dàng*, yên tâm cho dù ta có đi đâu cũng kéo nàng theo cùng, chúng ta là bằng hữu tốt mà, *thoải mái cười gian trá*)
“ Tuyên nhi, còn không mau cầu xin giáo chủ tha mạng. ” Hạ Dược nhìn thấy nữ nhi không có phản ứng nên nhanh chóng kéo nàng ta quỳ xuống cầu xin. Lão chỉ hy vọng có thể bảo toàn tính mạng của nữ nhi và toàn gia mà thôi.
“ Giáo chủ…Tuyên nhi biết sai. Xin người tha tội. ” Hạ Hàn Tuyên với đôi mắt ngấn lệ, thái độ thành khẩn, chọc người trìu mến, nhưng lại làm cho một người cảm thấy khó chịu.
“ Tuyên nhi?? Xưng hô thân mật quá nhỉ. Thiên, ngươi có thêm một Tuyên nhi khi nào vậy??? Còn có, ngươi đừng có mà trước mặt ta giả yếu đuối. Ngươi không cảm thấy làm như vậy rất ghê tởm sao??? ” Nhã Tình nửa câu đầu là nhằm vào Lãnh Thiên, ánh mắt lộ vẻ tức giận. Nhưng nửa câu sau lại chính là nhằm vào Hạ Hàn Tuyên, đầy vẻ châm chọc.
Ta đã nói rồi, ngươi muốn đấu với ta thì luyện thêm một trăm năm nữa, ngươi cũng không có tư cách đâu. Vậy mà ở trước mặt ta còn giả vờ đáng thương, ngu xuẩn. Tính quyến rũ phu quân của ta chắc. Nằm mơ. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ, thế nào là chọc người không nên chọc.
“ Tình nhi!! Ta không có mà. Ta còn không biết nàng ta là ai nữa là. Đây là lần đầu ta gặp nàng ta thì làm sao có thể quen biết nàng ta. Nàng nhất định phải tin ta. ” Lãnh Thiên nhất thời cuống cuồng, vội vàng giải thích, nhưng đồng thời cũng vô cùng phẫn hận, trừng mắt nhìn Hạ Hàn Tuyên. Tất cả đều tại nữ nhân này hại hắn. Khó khăn lắm nàng mới đồng ý, chấp nhận tình cảm của hắn nên hắn tuyệt đối không cho phép bất kể điều gì phá vỡ. Nếu chuyện này mà khiến nàng hiểu lầm hắn thì hắn tuyệt đối không tha cho bất cứ một ai liên quan đến.
“ Nga~ Vậy tất cả đều là do Hạ tiểu thư tự mình đa tình, tự biên tự diễn sao??? Thiên, hôm nay ta mới biết, ngươi thật được nhiều người ‘mến mộ’ nha~ ” Nhã Tình vẻ mặt như có như không, thái độ thờ ơ lên tiếng, nhưng lại làm cho mọi người trong Thiên Lang giáo mở rộng tầm nhìn.
‘ Phu nhân!! Quả là cao tay. Từ giờ trở đi, xem ra giáo quy Thiên Lang giáo lại phải thêm một điều. Cho dù làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được đắc tội phu nhân.’. Đây chính là suy nghĩ của mọi người trong giờ phút này. Thật hiếm có, khi người của Thiên Lang giáo lại trong cùng một thời gian, có cùng một suy nghĩ.