Ỷ Sủng Mà Cưới

Chương 15


Đọc truyện Ỷ Sủng Mà Cưới – Chương 15


Editor: littlesunflower05
“Đau ――”
Ngay khi khuôn mặt đẹp trai của Ôn Thụ Thần gần sát trong gang tấc, mái tóc đen nhánh hơi loạn của Hạ Thanh Trì vô thức né tránh, cổ họng căng lên, trào ra mấy âm tiết: “Bả vai đau.”
Ánh mắt thâm trầm của Ôn Thụ Thần có chút biến hóa, buông lỏng bàn tay trên bả vai mảnh khảnh của nữ nhân.
Sau một khắc.
Ngay khi Hạ Thanh Trì còn chưa thét ra tiếng, bàn tay nam nhân thuận thế ấn gáy cô, lực đạo ôn hòa nhưng vẫn làm người ta không giãy giụa được.
Trong phòng bao chỉ có đèn tường phát ra ánh sáng mờ ảo u ám, có thể nghe thấy rõ ràng hô hấp của nhau.
Hạ Thanh Trì mở to đôi mắt đen nhánh, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc, móng tay theo bản năng cắm vào lòng bàn tay của mình: “Ôn Thụ Thần…… Có phải tối nay anh uống nhiều, thần chí không rõ nên nhận nhầm nữ nhân hay không?”
Ôn Thụ Thần cúi đầu nhìn vẻ mặt tức giận của cô, ánh mắt rất thâm trầm.
Anh nâng ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng chạm vào lông mi của cô.
Cái này khiến cho tim Hạ Thanh Trì ngừng một cái trong chớp mắt, vô thức nhắm mắt lại.
Hơi thở của người đàn ông ấm áp mang theo mùi rượu, lại nghiêng người dựa tới.
Lần này Hạ Thanh Trì một tay đẩy người ra, hai gò má hiện ra một tầng đỏ ửng hơi mỏng, cũng không biết là bị hù dọa bởi phát hiện hành động Ôn Thụ Thần dường như cố ý muốn hôn mình, hay là bởi vì tình cảm khác thường nơi lồng ngực.

Cô không khỏi đứng thẳng lưng dán vào tường, muốn chạy trốn khỏi nơi này nhưng lại không có đường nào đi được.
Ôn Thụ Thần nhìn qua tỉnh táo bình tĩnh di chuyển một chiếc ghế dựa, rồi ngang nhiên đường hoàng mà ngồi ngay trước cửa phòng bao.
Có vị đại Phật là anh chắn ở chỗ này, dù Hạ Thanh Trì có thể độn thổ cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay người đàn ông.
“Em để tôi tỉnh rượu một chút đã.”
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, lộ ra ngữ điệu khàn khàn.
Hạ Thanh Trì nhìn anh, càng thêm tin tưởng là anh đã uống say.

Ôn Thụ Thần tựa như một pho tượng điêu khắc ngồi ở ghế trên không nhúc nhích, thần sắc ở đáy mắt ảm đạm không rõ, xuất thần thật lâu, như là đang suy nghĩ vấn đề nan giải gì đó, anh rất muốn từng bước phát triển quan hệ với Hạ Thanh Trì, thay vì dùng phương thức quấy rầy cô như vậy.
Hiển nhiên không như mong muốn, từ khi bắt đầu nghe thấy bóng dáng của cô xuất hiện, những cảm xúc bị kìm hãm liền giống như phá áp vỡ đê.
Cánh cửa trong phòng bao này, ngăn cách tất cả những gì ở bên ngoài.
Dưới bầu không khí an tĩnh đến mức hít thở không thông, Hạ Thanh Trì từ nhịp tim đập rộn lên cũng chậm rãi trở nên bình tĩnh trở lại.
Qua năm sáu phút, cô mang giày cao gót dẫm trên mặt đất đứng mệt mỏi, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn Ôn Thụ Thần đang ngồi rất thư thái, cũng hồi lâu không nói lời nào.
Ngay lúc cô không chịu đựng được nữa……
Ôn Thụ Thần ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm dừng ở trên người cô, nhiệt độ dường như có thể thiêu đốt người.
Hạ Thanh Trì theo bản năng muốn lui về phía sau, sống lưng thẳng tắp cũng đã áp vào bức tường, cô luôn có cảm giác tầm mắt của người đàn ông phảng phất như quét khắp mỗi một tấc toàn thân trên dưới của mình mấy lần, cuối cùng, dừng lại ở chỗ cổ tay trống trơn của cô.
Không có màu đỏ thắm của Phật châu tô điểm, một đoạn da thịt trắng trẻo sạch sẽ.
Im lặng một giây, Hạ Thanh Trì trong nháy mắt liền mất bình tĩnh.
Cho dù cô lại lí do lí trấu đi chăng nữa, cũng không thể phủ nhận sự thật là cô làm mất chuỗi Phật châu của người ta.
“Tối nay tôi……” Hạ Thanh Trì chủ động mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí làm người ta hít thở không thông.
Cô cố ý muốn giải thích chuyện tới đó tìm Thư Đồng Dĩ để hỏi về sợi dây bị mất, lời nói đến bên miệng, chạm phải ánh mắt cực kì thâm trầm của người đàn ông, lại một chữ cũng không phun ra.
Trước đó muốn nói những gì, còn chưa phá vỡ tầng quan hệ nam nữ này, nhưng hành động vừa tối nay của Ôn Thụ Thần, ý tứ quá mức rõ ràng.
Cho dù muốn giả ngu, cũng không thể lờ đi bầu không khí ái muội giữa hai người.
Hạ Thanh Trì không nói tiếp.
Ôn Thụ Thần thay cô nói: “Em không muốn dính líu quan hệ với tôi ở đoàn phim, cho nên làm bộ không quen biết tôi, ngay cả tin nhắn cũng không trả lời, tiệc rượu cũng không muốn tới.”
Mặt Hạ Thanh Trì nhăn lại, lời này vừa lọt vào tai, sao lại giống như kiểu, hành động mà cô làm là “Phụ lòng chồng”, cô phụ anh?
Đừng lý luận với người uống say, đặc biệt là nam nhân.
Đạo lý này Hạ Thanh Trì vẫn hiểu, cô cảm thấy Ôn Thụ Thần đêm nay hoàn toàn không lạnh nhạt trước sau như một như lúc trước, có thể là do bị cồn ảnh hưởng, có một số việc, cũng không thích hợp để nói rõ ràng tại thời điểm này.

Cô áp xuống cảm xúc phức tạp trong lồng ngực, làm cho thanh âm của mình nghe bình tĩnh hơn chút: “Chúng ta vẫn luôn đơn độc ở trong ghế lô, bị người khác gặp được sẽ rất kỳ quái, anh có thể đẩy ghế ra được không?”
Hạ Thanh Trì giống như đang dỗ dành một đứa trẻ buồn bực, hiếm khi ôn tồn như vậy.
Ôn Thụ Thần mím môi mỏng, tầm mắt nhìn cô chưa từng dời đi nửa tấc.
Hạ Thanh Trì lại hỏi: “Tối nay ở bữa tiệc anh bị người ta chuốc bao nhiêu rượu vậy?”
Phòng bao im lặng một lát, Ôn Thụ Thần không nói chuyện.
Hạ Thanh Trì nhịn không được nhăn mi lại, cảm thấy người đàn ông này thật khó hầu hạ.
Chẳng lẽ lại bởi vì lúc bắt cóc cô vào trong phòng bao, không để anh hôn…… Nên muốn nhốt cô như vậy cả đêm?
Lúc này Ôn Thụ Thần đứng lên, tay thon dài lãnh bạch còn vịn trên ghế, dường như cũng ý thức được nơi này không phải chỗ phù hợp để nói chuyện.

Tiếng nói của anh ép tới cực thấp, thỏa hiệp nhượng bộ với cô: “Đổi chỗ khác nói chuyện?”
Hạ Thanh Trì trước tiên không nói chuyện, rồi lại hỏi: “Đổi chỗ nào?”
Lông mày tuấn tú của Ôn Thụ Thần nhẹ nhăn, rất ghét bỏ một thân mùi rượu của chính mình: “Tôi cần tỉnh rượu.”
Nếu không lại có thể sẽ làm ra…… Chuyện càng hoang đường hơn.
Buổi tối 10 giờ, rời khỏi hội sở.
Dưới màn đêm với đèn đường chiếu sáng, cái bóng của hai người in xuống trên đường, quấn vào một chỗ.
Trước đó Hạ Thanh Trì cho rằng tỉnh rượu là đi mua thuốc, tâm tư đơn giản nên đi cùng, ai ngờ Ôn Thụ Thần bình tĩnh lấy ra một bộ tây trang sạch sẽ ngăn nắp từ trong cốp xe, nói muốn đến khách sạn thay.
Người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như anh có thói ở sạch nghiêm trọng, một tia mùi rượu cũng không thể nhịn được.
Cùng anh đến khách sạn khác thuê phòng, thông tin nhận phòng nếu như bị người ‘có lòng’ tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, huống chi mấy khách sạn xa hoa gần chỗ này đều chứa các diễn viên tai to mặt lớn của các đoàn làm phim, khó tránh khỏi sẽ có phóng viên ở nơi tối tăm nằm vùng.


Hoàn cảnh kém hơn một chút, e là Ôn Thụ Thần với thân phận như vậy, chưa chắc đã nguyện ý đi.
Hạ Thanh Trì nghĩ tới nghĩ lui, thừa dịp người của đoàn phim đều vẫn đang ở phòng bao xã giao, dẫn anh về trước chính mình vào ở khách sạn.
Cô là nữ chính của đoàn phim, đãi ngộ cũng không kém.
Vào ở khách sạn phòng là tiêu chuẩn xa hoa loại hình, có phòng khách, phòng để quần áo và phòng bếp nhỏ, giống như là một căn hộ nhỏ trùng tu hoàn thiện sạch sẽ.
Mở cửa đi vào phòng khách, trên thảm còn tán loạn một đống đồ dùng nữ ví dụ như son môi.
Hạ Thanh Trì trước đó vội vàng đi ra ngoài, nên đồ vật lục tung ra cũng không thu dọn lại, Cô luống cuống tay chân nhét lại vào túi, lại quay đầu, nhìn về phía thân hình thon dài của người đàn ông còn đang đứng ở cửa.
Ôn Thụ Thần một tay ưu nhã cầm theo tây trang dự phòng, phong độ thân sĩ đứng ở trên hành lang, không đối mặt để cô xấu hổ.
“Anh mau đi vào đi, đừng để bị người khác nhìn thấy.”
Hạ Thanh Trì này lại cũng không rảnh lo náo loạn những chuyện trong ngày với anh, vội vàng đẩy người vào phòng ngủ chính: “Khăn tắm đều là khách sạn đổi mỗi ngày, tắm xong thì đi ra.”
Ôn Thụ Thần không nói một lời, tùy cô an bài.
Sau khi cửa phòng ngủ chính đóng lại, chung quanh nháy mắt giảm bớt cảm giác tồn tại của đàn ông, Hạ Thanh Trì đứng tại chỗ vài phút, lý trí cũng dần dần tăng trở lại, đầu ngón tay cô đỡ trán, khắc sâu ghi nhớ, đợi lát nữa Ôn Thụ Thần thay đổi quần áo, tỉnh rượu xong, thì sẽ cùng anh nói chuyện rõ ràng.
Sợi dây đỏ kia nếu thật sự bị Thư Đồng Dĩ cầm đi, thì đúng là để vật trở về với nguyên chủ, trả lại cho Ôn Thụ Thần.
Hạ Thanh Trì đi đến phòng bếp đun một ly nước sôi, đặt ở trên bàn trà để cho nguội.
Trong phòng tắm, làn sương mờ ảo bao phủ khắp mặt gương.
Ôn Thụ Thần thay bộ tây trang có mùi rượu ra, thân hình cao dài mặc áo sơmi trắng cùng quần tây đen, dưới ánh đèn, anh giơ tay, không nhanh không chậm mà cài từng cái cúc áo, cho đến tận chỗ cổ áo, chiếc cổ thon dài cũng bị che đi nửa tấc.
Nhìn vào gương, chỗ ống tay áo bị xắn lên kia, có thể lờ mờ thấy hình xăm trên cánh tay rắn chắc.
Có điều cổ tay áo sơmi rất nhanh liền bị ngón tay dài của người đàn ông cài chặt, không lộ ra nửa phân.
Ôn Thụ Thần gấp quần áo dính mùi rượu đặt ở một bên, theo tầm mắt, còn thấy được một cái váy ngủ màu đen có dây viền ren tùy ý ném ở chỗ bồn tắm, góc váy đã rơi xuống trên mặt đất.
Anh dừng một chút, duỗi tay nhặt váy lên, thong dong bình tĩnh mà gấp gọn rồi đặt ở bên cạnh tây trang.
Qua hai ba phút, cửa phòng đóng chặt được mở ra.
Hạ Thanh Trì cơ hồ là lập tức nâng đầu lên, xoay qua.
Nhìn thấy Ôn Thụ Thần một thân mặc kín mít, cũng không cố ý cởi cúc áo làm trò ái muội mập mờ, cảm xúc khẩn trương ở trong lòng nhạt đi một chút, lên tiếng nói: “Anh tỉnh rượu rồi à?”
“Ừm.” Ôn Thụ Thần thần sắc thanh minh, không giống như đã uống say trước đó.
Anh cất bước đi đến phòng khách, nhìn thấy trên bàn trà để một ly nước, rất tự nhiên mà duỗi tay bưng lên.

Hạ Thanh Trì cảm thấy bầu không khí hiện tại rất thích hợp để hai người tiếp tục nói chuyện, đang lúc ấp ủ muốn mở miệng, khó lòng phòng bị lại nghe thấy tiếng nói nam nhân trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến:
“Cha mẹ em, đã định hôn sự cho em rồi à?”
Hạ Thanh Trì kinh ngạc nhìn anh, nhìn đôi mắt màu đen trong trẻo kia.
“Anh có phải còn chưa tỉnh rượu hay không?”
Ôn Thụ Thần bình tĩnh uống xong nửa ly nước, đặt ở một bên trên ngăn tủ, môi mỏng nhấp, không trả lời cô.
Anh không nói lời nào, Hạ Thanh Trì muốn hỏi cũng hỏi không ra.
Đầu ngón tay cô không tiếng động mà nắm chặt lòng bàn tay của mình, biết Ôn Thụ Thần đây là muốn đợi cô mở miệng trả lời vấn đề của anh trước, rồi anh mới có thể nói.

Lông mi bởi vì một tia khẩn trương mà run vài cái, cách hai giây mới lên tiếng nói: “Tôi có nói là đã đính hôn rồi đâu?”
“Là đính hôn với nhà ai?”
Ôn Thụ Thần rất nhanh tiếp lời cô, câu từ thẳng thắn ngay cả ý tứ che giấu cũng không có: “Tôi tự mình tới cửa bái phỏng, giúp em rút lui.”
Hạ Thanh Trì ngu ngốc đến mấy cũng nhìn ra lòng lang dạ thú của anh!
Nếu cô đính hôn với người khác, anh lấy thân phận gì mà chạy tới từ hôn?
Đây không phải là biến tướng tự cho mình cái thân phận bạn trai tương lai của cô, thậm chí còn có quan hệ thân mật hơn thế à.
Tầm mắt thâm trầm của Ôn Thụ Thần nhìn cô không dời, chậm rãi duy trì sự bình tĩnh thong dong thường ngày, lại tiếp tục nói: “Nếu như em chưa định ra hôn sự, thì tôi giúp em định ra.”
Tất cả cảm xúc của Hạ Thanh Trì bị dăm ba câu nói của anh làm cho nổi lên(?) triệt để, cô ngồi ở trên sô pha càng thêm không được tự nhiên, nhịn không được mà hỏi lại: “Ôn Thụ Thần anh giúp tôi định hôn sự gì cơ? Tôi thấy anh chưa tỉnh rượu đâu, số điện thoại của thư kí anh là gì? Tôi gọi điện thoại để anh ấy đón anh nhé……”
Hai người mới quen biết bao lâu, mà anh đã uyển chuyển tỏ vẻ muốn cầu hôn?
Hạ Thanh Trì cảm thấy mối quan hệ này tiến triển quá nhanh.
Thậm chí là, cô với anh căn bản là không phải loại quan hệ nam nữ này.
Cô đứng dậy muốn đi cầm di động, bước chân còn chưa nâng lên, tiếng nói trầm thấp bình đạm của người đàn ông nhẹ nhàng cất một tiếng hai chữ “Thanh Trì”.

Ngay sau đó, liền nghe thấy anh nói: “Nếu em rời khỏi sô pha nửa bước, kéo gần khoảng cách với tôi thêm một tấc, Thanh Trì, tôi không biết sẽ phát sinh chuyện gì.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.