Y Sủng Cuồng Phi

Chương 81: Âm Mưu


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 81: Âm Mưu


Trong hoàng cung, Thiên Hi điện! Minh Nhân thái hậu nằm ở chính điện, vẻ mặt mỏi mệt, có chút vô lực hướng tới tỳ nữ đã theo hầu mấy chục năm, nói:“Thúy Vân, ngươi nói ai gia hiện tại nên làm thế nào cho phải?” “Nương nương, chuyện xảy ra hôm đó là do hoàng thượng và Phong Nhược Ngôn an bài trước, lại còn lôi cả công chúa vào. Hoàng thượng hiện tại đứng về phía Phong Nhược Ngôn, chúng ta không thể cứ tiếp tục tùy ý hoàng thượng mãi được. Nương nương, Thúy Vân khẩn cầu nương nương hành động!” Tỳ nữ tên Thuý Vân mang vẻ mặt đau thương kịch liệt, nói đến tên Phong Nhược Ngôn lại càng tỏ ra hận ý! Nói xong, đến cuối cùng lại trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Minh Nhân thái hậu! Phong Nhược Ngôn, nàng ta đầu tiên là hại chết muội muội của mình, hiện tại lại đem tiểu công chúa chính mình chăm sóc từ bé tới lớn biến thành bộ dáng khổ sở ấy. Mối hận này sao có thể không trả? “Thúy Vân, ngươi cũng cho rằng ta nên làm thế sao? Ta cũng hận Phong Nhược Ngôn, ả ta liên tiếp phá hư chuyện tốt của ta. Nhưng nếu như ta thật sự hành động, hoàng thượng e là sẽ hận ta!” Minh Nhân thái hậu chậm rãi đứng lên, kéo tay Thúy Vân ma ma, trong mắt đầy vẻ lo lắng! “Nương nương, nô tỳ nói, người đừng trách tội. Nương nương, người thật sự đã quên mất ước nguyện lúc trước người được gả đến hoàng gia rồi sao? Hơn nữa nô tỳ thấy, hiện tại, hoàng thượng đối với Phong Nhược Ngôn hẳn là đã có tình cảm. Đến lúc thế lực của hoàng thượng lớn mạnh, chắc chắn người sẽ cưới Phong Nhược Ngôn. Nương nương, người nói, người hi vọng nhiều năm như vậy, không lẽ lại để cho nước chảy về sông sao? Cho nên, không bằng chúng ta ra tay trước, nắm giữ hết thảy quyền lợi về mình, như vậy liền có thể đem hoàng thượng trở về túc trực bên người. Nương nương, so với việc để cho hoàng thượng rời khỏi người chi bằng chúng ta lựa chọn để cho hoàng thượng hận đi, như vậy, một ngày nào đó, hoàng thượng sẽ hiểu được tấm lòng của nương nương thôi!” Thúy Vân như trước cực lực khuyên nhủ! (có mà bộ lòng tạp thì có a T_T) “Phải không? Chắc chắn như vậy sao? Hắn sẽ hiểu cho ta sao?” Minh Nhân thái hậu có chút mê man! “Nương nương, chắc chắn, nhiều năm qua người đối với hoàng thượng thế nào, chúng nô tỳ ai cũng biết, chính hoàng thượng cũng biết. Cho nên, nhất định hoàng thượng sẽ hiểu thôi!” Nhìn chủ tử lo lắng như vậy, Thuý Vân thật sự thấy đau lòng, lo lắng theo, lại quên cả lễ nghi chủ tớ mà vỗ vai an ủi Minh Nhân thái hậu. Trong lúc nhất thời chủ tớ hai người đều đắm chìm trong lo âu! Mà lúc này, Quân Lạc Nhi bỗng lên tiếng: “Mẫu hậu, mẫu hậu, người nói cho con làm chủ. Hiện tại Quân Vân Doanh đã bỏ trốn, Phong Nhược Ngôn cũng đang sống rất tốt. Mẫu hậu, đây là người nói cho con làm chủ sao?” Chuyện đó đã qua hai ngày, nhưng Quân Lạc Nhi không thể quên đi, bởi vì, hiện tại Quân Lạc Nhi trong lòng trừ bỏ báo thù chính là báo thù! Nàng sẽ sống tốt hơn để đối phó với Phong Nhược Ngôn, đối phó Quân Vân Doanh, còn có Quân Dật Hiên nữa. Các người cứ chờ mà xem! Giờ phút này, nàng vẻ mặt âm trầm, nói với Minh Nhân thái hậu. Minh Nhân thái hậu nghe được lời Quân Lạc Nhi lập tức thay đổi ánh mắt, mang theo vẻ nghiêm khắc. Mà Thuý Vân bên cạnh biết chủ tử đã tức giận, biết chủ tử nhà mình tuy rằng đối với tiểu công chúa yêu thương vô hạn, nhưng, trong lòng người, ngoại trừ hoàng thượng ra đều lạnh lùng vô tình với mọi người. Huống chi tiểu công chúa được sinh ra dưới cái tình huống kia thì tự nhiên nảy sinh chút mất kiên nhẫn. Nhưng tiểu công chúa còn nhỏ dại, lại do chính mình dạy dỗ. Cho nên ngàn vạn lần không thể để nàng chọc giận nương nương nha! “Tiểu công chúa, nương nương làm sao có thể mặc kệ người được? Nương nương đã nghĩ ra cách, người không thể nói chuyện với nương nương bằng thái độ đó nha!” Thúy Vân tận tình khuyên bảo Quân Lạc Nhi. Mà Quân Lạc Nhi mang vẻ mặt tàn nhẫn, trực tiếp đi lên, giơ tay tát Thúy Vân ma ma: “Ngươi, cẩu nô tài, ta và mẫu hậu đang nói chuyện, ngươi lại dám xen mồm chen ngang? Xem ra bản công chúa bình thường là quá mức dung túng ngươi rồi!” Nói xong, liền giáng thêm một cái tát! Càng đánh càng nghiện, nàng thật sự rất thích cái cảm giác hành hạ người khác như thế này. Nàng muốn đem tất cả đau khổ giáng xuống ả tiện nhân Phong Nhược Ngôn kia! “Đủ rồi, người đâu, tới đây, đem Phượng Dương công chúa ra ngoài cho ta!” Quân Lạc Nhi bị thị vệ kéo ra, nhưng vẫn cố trừng mắt nhìn Minh Nhân thái hậu! Thúy Vân ma ma nghiêm mặt, ánh mắt ngập tràn nỗi đau kịch liệt, đồng thời cũng có vẻ tàn nhẫn. Hết thảy mọi chuyện đều là Phong Nhược Ngôn ban tặng! “Ngươi lại ở trong này phát điên cái gì? Không phải nói ngươi ở yên trong cung không được ra ngoài sao?” Minh Nhân thái hậu lớn tiếng mắng Quân Lạc Nhi. “Ta muốn Phong Nhược Ngôn chết đi, ta muốn mẫu hậu hạ chỉ đem người bắt lấy Phong Nhược Ngôn, đem nàng băm thây. Còn có Quân Vân Doanh, còn đứa con yêu dấu của người, hoàng huynh quý hoá của ta, Quân Dật Hiên nữa!” Quân Lạc Nhi nói ra oán hận, trong mắt càng điên cuồng, càng tàn nhẫn! “Ba” “Ai gia làm như thế nào còn không đến lượt ngươi khoa tay múa chân lớn tiếng! Đừng tưởng rằng ta là mẫu hậu của ngươi thì sẽ xem ngươi là ngoại lệ. Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở yên trong cung cho ta. Nếu còn nhắc tới chuyện của hoàng huynh ngươi thì đừng trách ta tàn nhẫn!” Minh Nhân thái hậu trong mắt mang theo sát ý, làm cho Quân Lạc Nhi nhất thời sửng sốt! Mà lúc này, bọn thị vệ cũng nhận được mệnh lệnh, đem Quân Lạc Nhi rời đi! “Nương nương, Thủy phủ Thủy Vũ Hinh xin cầu kiến!” Lúc này cung nữ ngoài cửa tiến vào. “Dẫn vào!” Minh Nhân thái hậu sửng sốt, rồi sau đó liền khôi phục bộ dạng cao cao tại thượng, ngồi xuống. Lúc này Thủy Vũ Hinh che mặt, chậm rãi đi đến giữa Thiên Hi điện, khi đi ngang qua Quân Lạc Nhi thoáng dừng một chút, rồi sau đó hướng tới Minh Nhân thái hậu thỉnh an! “Nương nương……” Thủy Vũ Hinh ngập ngừng, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn thị vệ ở bốn phía! “Nói đi!” Minh Nhân thái hậu không kiên nhẫn vẫy tay nói! Thủy Vũ Hinh biết những người này đều là dựa vào là trụ nhân(?), liền quỳ trên mặt đất: “Nương nương, phụ thân tiểu nữ hôm trước suýt chết trong tay Phong Nhược Ngôn. Hơn nữa ca ca ta lại đem toàn bộ gia sản Thuỷ phủ đều giao cho Phong Nhược Ngôn. Cầu nương nương vì Vũ Hinh làm chủ, vì phụ thân báo thù!” Thủy Vũ Hinh trong mắt ngập lệ. Phong Nhược Ngôn, đều là Phong Nhược Ngôn, thân nàng bị hủy, mỗi ngày đều bị lão già kia đùa bỡn tra tấn, khuôn mặt cũng bị hủy. Nhưng nàng vẫn cố kéo dài chút hơi tàn là vì mong muốn được thấy Phong Nhược Ngôn kia cũng có ngày bị đau khổ. “Hừ, cha ngươi tự tiện hành động, thật sự là đáng chết. Phong Nhược Ngôn không giết hắn, ta cũng sẽ không buông tha hắn. Huống chi, so với nỗi khổ mà Phong Nhược Ngôn gây ra cho ngươi, hẳn là ngươi nên hận phụ thân cầm thú kia của ngươi đi! Cho nên, không cần theo ta đùa giỡn tâm cơ!” Minh Nhân thái hậu vẻ mặt tàn khốc nói! Thủy Vũ Hinh nghe xong lời nói của Minh Nhân thái hậu, thân mình không nhịn được mà run lên! Rồi sau đó lại nghĩ tới mục đích hôm nay, cắn chặt răng, lại thử nói: “Nương nương, ngày ấy ở tầng hầm kia, hắc y nhân chính là Phong Nhược Ngôn, hơn nữa ngày hôm qua ta nghe bọn hắn nói bảo vật Thuỷ gia cất giữ cũng bị Phong Nhược Ngôn lấy đi rồi.” Thủy Vũ Hinh không quên, chính nàng cùng Thủy Ngạo Thiên hợp tác với Hắc y nhân, cái nàng để ý chính là những thứ ở dưới tầng hầm kia. “Cái gì?” Minh Nhân thái hậu nghe xong, nhất thời đứng bật dậy, trợn trừng mắt. Ngay cả Thuý Vân ma ma cũng không dám tin. Những thứ ấy, họ căn bản là không được biết. Thủy Ngạo Thiên, hắn thế nhưng ngay cả chuyện lớn như vậy cũng gạt bọn họ. Phong Nhược Ngôn, được, tốt lắm, quả nhiên ngươi rất có bản lĩnh! Qua nửa ngày, Minh Nhân thái hậu mới bình tĩnh lại. Một lần nữa nằm xuống, hướng Thủy Vũ Hinh nói: “Ngươi lui ra đi, nhớ kỹ, không cần lại tự cho là ngươi thông minh!” “Vâng, Vũ Hinh xin cáo lui!” Thủy Vũ Hinh nhớ kĩ thái độ của Minh Nhân thái hậu, nàng hôm nay đã đạt được mục đích, nên lui xuống rồi! Đợi cho Thủy Vũ Hinh đi ra ngoài, Minh Nhân thái hậu hướng Thúy Vân mama nói: “Thúy Vân, triệu tập người, dựa theo kế hoạch mà làm việc, lần này, chỉ có thể thắng, không thể thua!” Thúy Vân ma ma nghe được Minh Nhân thái hậu ra mệnh lệnh, mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia sáng. “Vâng, nương nương!” “Khoan đã, phân phó một nhóm người nhất định phải tìm được Quân Vân Doanh, nhất định không thể làm cho hắn gây ra chuyện xấu!” “Vâng, nương nương, nô tỳ nhớ rồi!” Giờ phút này, Thuý Vân ma ma toả ra khí thế không kém Minh Nhân thái hậu. Đợi cho trong phòng rốt cục chỉ còn lại một mình, Minh Nhân thái hậu mới thì thào tự nói: “Hiên nhi, con chớ có trách mẫu hậu, đều là bọn họ bức ta……” Mà Thủy Vũ Hinh đi ra khỏi Thiên Hi điện, cũng không trực tiếp ra khỏi cung mà tìm tới cung của Quân Lạc Nhi. “Đáng chết, đáng chết, đều đáng chết!” Quân Lạc Nhi một phen đá rơi mặt ghế, phẫn hận đem vật trang trí trong phòng đều trở thành Phong Nhược Ngôn, quăng ngã hết tất cả! “Đáng chết!” “Công chúa, xin bớt giận!” Thị nữ đứng bên cạnh hoảng hồn vội chạy tới trấn an Quân Lạc Nhi, kéo nàng ngồi xuống: “Công chúa, người không nên như vậy, đây là người đang tự hành hạ bản thân nha!” Ngay cả một nữ nhi nhìn Quân Lạc Nhi cũng khinh thường, nhưng thân là thị nữ, nếu như Phượng Dương công chúa thật sự rủi ro, không chừng chính mình cũng khó thoát khỏi cái chết ! “Ngươi, cẩu nô tỳ, hừ, bản cung làm sao có thể có chuyện? Phong Nhược Ngôn còn sống tốt, bản cung làm sao có thể để mình bị bệnh?” Quân Lạc Nhi trực tiếp đá văng thị nữ tội nghiệp kia, nghiến răng nghiến lợi nói! “Vâng, vâng, nô tỳ sai rồi. Công chúa cành vàng lá ngọc, sao có thể xảy ra chuyện gì!” Thị nữ đau, nước mắt đảo quanh, nhưng vẫn chạy nhanh đến quỳ xuống trước mặt Quân Lạc Nhi! Quân Lạc Nhi hiện tại đã muốn điên rồi, ai cũng không thể biết kế tiếp nàng muốn làm gì nữa! “Hừ! Không phải nói Thủy Vũ Hinh ở ngoài cửa sao? Dẫn nàng ta tiến vào!” Thị nữ khẩn cấp đi ra ngoài cửa mời Thủy Vũ Hinh vào. “Vũ Hinh thỉnh an công chúa điện hạ!” “Đứng lên đi!” Quân Lạc Nhi vẫy vẫy tay, lệnh cho những người khác lui ra, chỉ để lại thị nữ ở bên cạnh hầu hạ :“Chuyện gì!” “Vũ Hinh muốn cùng công chúa điện hạ hợp tác!” “Hợp tác? Hừ, nghe nói thân thể ngươi là do một tay Phong Nhược Ngôn hủy đi?” “Phải!” Nhắc tới Phong Nhược Ngôn, trong mắt Thủy Vũ Hinh không chút nào che dấu thù hận cùng sát ý, ngay cả thị nữ đứng bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi. Hai nữ nhân này thật sự điên rồi! “Như vậy, ngươi là hi vọng cùng bản cung hợp tác đối phó với Phong Nhược Ngôn?” “Đúng vậy, công chúa, Phong Nhược Ngôn chẳng những cho người cưỡng hiếp ta, lại còn huỷ hoại dung nhan của ta. Thủy Vũ Hinh ta hận, chỉ cần ta còn sống ngày nào sẽ đem trả toàn bộ cho Phong Nhược Ngôn!” Thủy Vũ Hinh càng nói, trên mặt càng điên cuồng tàn nhẫn! Đồng thời, tháo cái khăn che mặt xuống cho Quân Lạc Nhi xem! Tấm khăn vừa tháo, Quân Lạc Nhi như hút phải một ngụm lãnh khí. Khuôn mặt này thật đáng sợ! Những lỗ lớn bé dày đặc, có lỗ đã thối rữa bọt nước. Khuôn mặt xinh đẹp một thời giờ phút này trông như ma quỷ! Bình tĩnh lại tâm trạng, Quân Lạc Nhi cười lạnh nói: “Vậy ngươi nói, ngươi muốn ta với ngươi hợp tác như thế nào đây? Ngươi không phải vừa mới đi tìm lão thái hậu đáng chết kia sao?” Thủy Vũ Hinh nghe được Quân Lạc Nhi gọi Minh Nhân thái hậu như vậy, nhất thời sửng sốt. Xem ra Quân Lạc Nhi cùng thái hậu bởi vì chuyện này mà không hoà hợp, như vậy chính mình nói không chừng sẽ khiến Quân Lạc Nhi hy vọng thêm. Thủy Vũ Hinh hít sâu một hơi nói: “Công chúa điện hạ, dù sao thái hậu nương nương làm việc cũng còn phải quan tâm nhiều chuyện. Nhưng mà ta cũng chờ không kịp, muốn xem cảnh thê thảm của ả tiện nhân Phong Nhược Ngôn, cho nên, Vũ Hinh muốn hành động trước!” “Nha, ngươi có biện pháp nào!” Quân Lạc Nhi nhíu mày nói. Trên thực tế, Thủy Vũ Hinh đã nói đúng tâm ý Quân Lạc Nhi. Hiện tại nàng thất thế , không ai giúp nàng, lão thái bà kia cũng đối với nàng tỏ thái độ tức giận, thần sắc nghiêm nghị, cho nên, nàng sẽ tìm cách khác đối phó Phong Nhược Ngôn, đối phó Quân Dật Hiên. “Công chúa điện hạ, ta đã tra được một thời gian trước Phong Nhược Ngôn cùng nữ nhi của Cao tướng quân Cao Mạn Thanh nói chuyện, hơn nữa giống như quen biết đã lâu. Hơn nữa Cao Mạn Thanh này hai ngày liền đều tới chùa Hòa Bình thắp nhang. Nếu chúng ta bắt Cao Mạn Thanh, sau đó dụ Phong Nhược Ngôn tới, lại……” Nói tới đây, Thủy Vũ Hinh nghiến răng, bộ mặt dữ tợn.! “Cao Mạn Thanh……” Quân Lạc Nhi nghe xong lời Thủy Vũ Hinh liền trầm tư! Cao Mạn Thanh, không phải là nữ nhân kia sao? Hừ, hoàng hậu đã lựa chọn nàng ta, không nghĩ tới nàng ta thế nhưng lại cùng Phong Nhược Ngôn giao hảo, như vậy cũng chỉ có thể trách Cao Mạn Thanh không hay ho ! “Ngươi nói có đáng tin?” “Bẩm công chúa, lời tiểu nữ tuyệt đối không có sai. Hiện tại chỉ cần bố trí sẵn là có thể!” Được Quân Lạc Nhi đáp ứng, Thủy Vũ Hinh nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Ân, vậy là tốt rồi, ta sẽ an bài người. Hừ, lần này, ta sẽ khiến cho Phong Nhược Ngôn vạn kiếp bất phục!” Nói xong, vẻ mặt Quân Lạc Nhi hiện lên hưng phấn, ngoan độc. Thủy Vũ Hinh cũng mang vẻ mặt ấy! Nhiều loại hoa đua nhau nở rộ, toả ngát hương thơm. Sáng sớm, đúng giờ ngọ, Phong Nhược Ngôn mới lười biếng rời giường đứng lên. Thế nhưng lúc nàng ngẩng đầu lại không bắt gặp đôi mắt nam tử yêu nghiệt kia. Rồi sau đó ánh mắt có chút hoảng hốt, mới nhớ ra Hiên Viên Lưu Phong đột nhiên nhận được cấp báo nên đã đi rồi! Phong Nhược Ngôn phát ra một tiếng hừ nhẹ, trong lòng cười nhạo còn có vài phần vô lực, ai, tên hỗn đản kia cuối cùng là đi rồi! Mấy ngày nay, kể từ đêm đó Hiên Viên Lưu Phong lúc nào cũng khắc khắc đi theo nàng, một tấc cũng không rời, lại nhân cơ hội còn có chuyện kia (nguyên bản là XX sự ^^), khiến cho nàng hai ngày nay đều không có rời giường. Nàng gần như cảm thấy phục những nữ nhân khác nha, nàng thế này mới ngắn ngủn hai ngày, mà những người đó ngày ngày như thế, làm sao có thể chịu được nha! (Bựa chết mất =]]]]) Phong Nhược Ngôn liên tiếp dậm chân, bi phẫn muốn chết, nàng – Phong Nhược Ngôn cư nhiên có một ngày lưu lạc thành ra thế này! Có đôi khi khó chịu, nàng ở giường mắng to, ta là người máy hay sao? Ngươi, Đông Thần Nhiếp chính vương như thế nào lại có thể thanh nhàn mà lại cầm thú như vậy, còn có thời gian hành ta mỗi ngày? Ngươi có thèm lo lắng đến ta không ? Mà lúc đó Hiên Viên Lưu Phong sẽ không phải dùng ánh mắt thân thiết, chân thành ôn nhu cùng nàng đối diện mà dùng biểu tình bất mãn, vô tội đáng thương xin nàng tha thứ. Vô luận dùng biểu tình gì, trên cơ bản đều khiến nàng dựng tóc gáy. Rồi sau đó Hiên Viên Lưu Phong lại nghiêm trang, nói, nàng không phải người máy, nàng là Nhược nhi bảo bối của ta, huống chi nàng không phải nói muốn ăn ta sao? Hiện tại ta tự dâng mình lên miệng nàng, cho nên không được tùy hứng! Hơn nữa ta là lão công của nàng! Nàng mặc kệ ta, nàng bỏ ta, ta đi tìm ai? Bình thường đến cuối cùng, Phong Nhược Ngôn đều nghiến răng nghiến lợi! Cho dù tên hỗn đản này có diễn trò hiềm nghi, Phong Nhược Ngôn đại đa số thời điểm rốt cuộc vẫn là bất đắc dĩ . Phong Nhược Ngôn lắc đầu mỉm cười, tuy rằng ngoài miệng sẽ không thừa nhận, tuy rằng luôn ầm ỹ la hét kêu người kia nhanh chút cút đi, nhưng một khi hắn thật sự đi rồi, nàng cũng thật sự sẽ có chút mất mát cùng không nỡ. Như cảm giác lúc này vậy! Lời này còn phải nói đến ngày ấy ở Thiên Hạ lâu. Quân Vân Doanh tỉnh lại, Quân Dật Hiên liền trực tiếp đem Quân Vân Doanh nhốt vào thiên lao, nhưng là vào lúc ban đêm, Quân Dật Hiên còn chưa tới lôi đi thì Quân Vân Doanh đã bị một thế lực khác bắt đi rồi! Cùng một buổi tối, Liệt Dương báo tin tức, Yến Tần Ngạo tập kết quân đội, đang ở hướng hoàng đô thành bên này đuổi tới, lại rục rịch hành động. Vì thế, Phong Nhược Ngôn cùng Hiên Viên Lưu Phong đang nằm ở trên giường liền biết, Quân Vân Doanh là do Yến Tần Ngạo cứu ra, mà hai người đó phỏng chừng cũng có một giao ước hợp tác! Vốn Hiên Viên Lưu Phong không nghĩ xảy ra chuyện này, nhưng là việc này liên lụy đến Yến Tần Ngạo tuyệt đối không thể phóng chi nhâm chi, vì thế suốt đêm ra khỏi thành, triệu tập binh mã! Vốn muốn Phong Nhược Ngôn cũng đi theo, nhưng là, hai ngày nay thật sự là vận động…quá mức, mà Phong Nhược Ngôn cũng không muốn đi nên lưu tại kinh thành điều tra tình thế! Hiên Viên Lưu Phong còn phái Truy Phong cùng ám vệ bảo vệ cho Phong Nhược Ngôn, lại bị nàng quyết đoán cự tuyệt. Yến Tần Ngạo âm ngoan độc lạt kính, tự nhiên sẽ đem chặn đánh Hiên Viên Lưu Phong, cho nên, những người đó ở lại bảo vệ Hiên Viên Lưu Phong thì hơn. Huống chi, chính mình bên người còn có Mục Thính Phong và Huyết Sát cung giáo đồ đấy thôi! Mà lúc này, Truy Nguyệt đi vào, nhìn Phong Nhược Ngôn nói: “Phong chủ tử, ngoài cửa có một tên ăn mày mang phong thơ lại đây, người xem xem!” “Nha?” Còn có người lén lút làm loại sự tình này? Phong Nhược Ngôn đem thư vừa mở ra, sắc mặt nháy mắt phát lạnh! Hảo, tốt lắm, hôm nay, ta sẽ thu thập các người vào tay!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.