Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 77: Ăn
Dạ minh châu như chân trời hạo nguyệt, chiếu sáng cả vùng thúy thủy ôn tuyền. Ngoài động, thác nước như trước vẫn trút xuống ầm ầm, nhưng bên trong động lại trái ngược, chỉ có vài giọt nước bắn vào. Gió nhẹ, yên tĩnh! Nữ tử băng cơ ngọc cốt(1), khuôn mặt xinh đẹp so với thác nước cùng hàng ngàn cây anh đào còn đẹp hơn vài phần, mặt mày ẩn tình, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, nở nụ cười khẽ, tựa hồ câu dẫn đối phương đến nhấm nháp! (1) Băng cơ ngọc cốt: 冰肌玉骨 da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. Cũng nói là băng cơ ngọc thể 冰肌玉 體. Nam tử mang đôi mắt thâm u như hồ nước, đôi môi đỏ sẫm, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, nằm ở trên giường, mái tóc đen dài trút xuống hơn phân nửa ở trên giường, càng nhìn lại càng thêm vẻ tuấn mĩ như thiên thần. Bạc môi nhẹ nhàng gợi lên, trong mắt vừa ánh lên lửa dục vừa có vẻ giận dữ, nhìn đến Phong Nhược Ngôn như trước vẫn duy trì bộ dáng bất vi sở động, không nhúc nhích, Hiên Viên Lưu Phong mạnh mẽ chế trụ đầu nàng, ép về hướng mình rồi hung hăng cắn nuốt hai cánh môi đỏ nhuận của nàng. Nữ nhân này hành động quả thực là không biết sống chết! Nàng chẳng lẽ không biết hắn đã rất nhẫn nại khi bên cạnh nàng sao? Cho dù là nàng muốn ép buộc hắn, cũng nên suy nghĩ cẩn thận một chút đến tình cảnh của mình có được không? Nàng rốt cuộc có biết hay không chính mình đã khiến một nam nhân biến thành dã thú? Nếu chính mình thật sự kh ông thể chịu đựng thêm nữa, nàng…… Một trận nhiệt liệt gắn bó quấn quanh, Hiên Viên Lưu Phong đem Phong Nhược Ngôn tách ra, rồi sau đó chính mình đi tới bên dòng suối, tự thân dập tắt lửa tình. “Phong Nhược Ngôn, nàng vừa lòng chưa?” Hiên Viên Lưu Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu yêu đang ngồi ở trên giường vẻ mặt đắc ý! “Xứng đáng l ắm, chính là ngươi tự tìm đến mà!” Phong Nhược Ngôn đảo cặp mắt trắng dã, vô tâm vô phế nói ra khiến Hiên Viên Lưu Phong mang theo tức giận đứng lên, nhưng mà câu tiếp theo của nàng nhất thời biến hắn thành người gỗ, thân thể cứng ngắc, mắt ánh lên tia vui vẻ. “Bổn tiểu thư rõ ràng là một tiểu mỹ nhân đứng ở chỗ này, ai kêu ngươi nhảy cầu dập lửa như thế? Tự mình đa tình, hừ, bổn tiểu thư khó có được một lần chủ động, ở nơi này khó có cơ hội ăn ngư ơi, cuối cùng lại à do ngươi phưá đi! Ngươi xứng đáng bị nghẹn chết đi!” Nghĩ vậy, Phong Nhược Ngôn thôi cười, trừng mắt nhìn hắn. Mấy lời nàng nói với Hiên Viên Lưu Phong, một nửa là tràn đầy phẫn uất, nửa còn lại mang theo căm giận. Thời điểm Hiên Viên Lưu Phong ngã vào lòng mình, Phong Nhược Ngôn nàng cũng đã hiểu rõ một việc, mặc kệ là mỗi lần cùng hắn đấu võ mồm, nàng cũng không bài xích Hiên Viên Lưu Phong thân cận với mình. Lúc nhìn thấy trong phòng kia chỉ có một mình Quân Lạc Nhi, nàng bỗng thả lỏng tâm tình. Tất cả thật rõ ràng: Nàng có lẽ đã muốn thuộc về một mình hắn, được ngã trong vòng tay ấm áp của hắn. Nàng biết nam nhân của nàng không rên một tiếng, vì nàng ngăn cản thương thân độc dược mê hoặc mọi nam nhân, đối với thế nhân đều vô tâm vô tình, chỉ duy nhất đối với nàng sủng ái tận trời, dung túng vô hạn! (Elf: bắt đầu từ chương này thì cách xưng hô của Phong Nhược Ngôn vs Hiên Viên Lưu Phong sẽ là “ta- chàng” nhé ^^) Hiên Viên Lưu Phong đối với nàng rất tốt. Thử hỏi, một vị tướng, một nam nhân tuyệt thế như Hiên Viên Lưu Phong có thể như thế đối một nữ tử sao? Phong Nhược Ngôn suy nghĩ, Yến Tần Ngạo là không thể, Quân Dật Hiên cũng không thể, chỉ riêng mình chàng- nam tử đang đứng trước mặt nàng đây! Phong Nhược Ngôn hiểu rõ, nàng đang bắt đầu quen với việc có chàng, quen với việc hưởng thụ sự sủng ái, cưng chiều của chàng. Mà nghe được Phong Nhược Ngôn nói ra câu nói đó, Hiên Viên Lưu Phong cảm thấy đầu mình như bị sét đánh trúng, đứng ở trong nước thân mình cũng nhịn không được mà lảo đảo từng bước. Phong Nhược Ngôn nói xong liền ngoảnh mặt làm ngơ không lên tiếng nữa, ý định đi ra chỗ khác. Hắn đứng đã lâu, thẳng đến lúc cảm thấy chân đã tê cứng mới từ thúy thủy ôn tuyền đi ra, một phen giữ chặt Phong Nhược Ngôn ngồi ở trên giường, rồi sau đó liền như vậy nhìn chăm chú vào nàng. Thật lâu thật lâu sau, Hiên Viên Lưu Phong run run vươn tay, bắt được tay nàng, tùy ý áp lên gương mặt mình, rồi sau đó có chút ngây ngốc nỉ non nói: “Nàng, Nhược nhi bảo bối…… Nàng…… Thật sự ?” “Chàng cảm thấy ta là đang nói giỡn hay sao?” Phong Nhược Ngôn vừa nghe lời này, có chút giận, cố gắng rút tay về lại bị Hiên Viên Lưu Phong nắm lại, trừng mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong nói. “Nhưng là chúng ta…. Ách, chúng ta còn chưa thành thân ! Nàng…” Hiên Viên Lưu Phong lại một lần nữa bắt được tay Phong Nhược Ngôn, giờ phút này hắn từ một nam tử kiêu hùng liền biến thành một nam nhân lắp bắp, nói không tròn câu với Phong Nhược Ngôn. “Hiên Viên Lưu Phong, chàng thật hỗn đản! Thân thể ta chàng đã ôm qua, sờ cũng đã sờ qua, đến cuối cùng không ngờ ta thật không ngờ chàng lại không chịu phụ trách?” Phong Nhược Ngôn hiển nhiên là cố ý đem lời nói của Hiên Viên Lưu Phong mà hiểu sai, trên mặt ẩn ẩn xuất hiện dấu hiệu mưa rền gió dữ. Bắt gặp khuôn mặt tức giận của Phong Nhược Ngôn, Hiên Viên Lưu Phong lập tức lắc đầu giải thích: “Không phải, ngốc quá! Ta làm sao có thể không phụ trách? Ta mỗi ngày nằm mơ đều muốn như vậy, nhưng là, Nhược nhi bảo bối, như vậy rất uỷ khuất (bất công) cho nàng ……” Nói xong ôm Phong Nhược Ngôn vào lòng, trên mặt cũng hiện lên sủng ái cùng yêu thương! “Ủy khuất? Hừ, có uỷ khuất hay không cũng là ta, có liên quan tới chàng sao?” Phong Nhược Ngôn cắt ngang lời Hiên Viên Lưu Phong, vẻ mặt cuồng vọng: “Ta không quản đến lễ giáo thế gian. Nếu không chàng cho rằng cùng cách thư kia là do ai viết? Chàng cam tâm, ta tình nguyện, mắc mớ gì phải quản xem người khác nói cái gì?” Nàng ra sức thuyết phục, cuối cùng Hiên Viên Lưu Phong cũng hiểu ra, ánh mắt rực sáng, khóe miệng cong cong, tươi cười, chỉ còn thiếu việc nhìn lên trời mà hét, ra ngoài gióng trống khua chiêng nữa mà thôi. Hắn biết Nhược nhi bảo bối của hắn không phải là nữ tử bình thường. Nếu không nàng làm sao có thể ném cho Quân Vân Doanh một bản cùng cách thư kinh thế hãi tục như thế? Hiện tại hắn thật sự rất yêu điểm khác người này của nàng. Chính tai nghe được Nhược nhi bảo bối của hắn nói rằng nàng nguyện ý làm nữ nhân của hắn, hắn có thể không vui sướng được sao? “Nhược nhi bảo bối, nàng nói thật sao?” Phong Nhược Ngôn thấy Hiên Viên Lưu Phong vẫn ngây ngô như trước, không khỏi âm thầm cắn chặt răng, trong lòng lại hận không thể trực tiếp đem người này bổ nhào vào. Nàng thật đúng là chưa từng nghĩ tới có một ngày nàng tự động hiến thân cho một nam nhân mà lại bị người ta từ chối như vậy. Rồi sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, khóe miệng nàng khẽ gợi lên một nụ cười tà, ánh mắt lại một lần nữa đảo qua thân hình loã lồ của Hiên Viên Lưu Phong: “Hiên Viên Lưu Phong, không được rồi. Chàng vì sao lại cứ lề mề như thế? Ai, xem ra ta hôm nay nhất định thất bại rồi a!” Bị nữ nhân mình yêu thương hết lần này lại lần khác nghi ngờ nơi nào đó của mình không bình thường, Hiên Viên Lưu Phong tức giận! Trong đầu hắn ầm vang, như dã thú nổi giận gầm lên một tiếng đem Phong Nhược Ngôn xô ngã trên giường. “Phong Nhược Ngôn, lần này đến lần khác nàng nói ta thế này thế kia, hôm nay ta liền thuận theo ý nguyện của nàng, cho nàng xem rốt cuộc là ta có được hay không?” Gió đêm thông qua cửa động thổi vào, sóng nước êm đềm lượn lờ. Tấm lưng Hiên Viên Lưu Phong đầy mồ hôi, một giọt rơi xuống giường. Phong Nhược Ngôn đột nhiên sinh ra một tia ngượng ngùng, tay lại muốn giữ chặt y phục không buông. Nhưng, Hiên Viên Lưu Phong hiển nhiên sẽ không để cho nàng làm vậy. Hắn nhanh tay cởi bỏ y phục của nàng vứt ra xa: “Nhược nhi bảo bối, hiện tại nàng muốn đổi ý cũng đã muộn rồi!” Hiên Viên Lưu Phong thân mình tuy rằng cao lớn, lạnh lùng và có vẻ tàn độc nhưng là động tác của hắn lại khá nhẹ nhàng cùng thương xót cho bảo bối dưới thân. “Hiên…… Hiên Viên Lưu Phong…… A…… Thật là khó chịu.” Phong Nhược Ngôn có chút hối hận, hối hận vì đã trêu chọc Hiên Viên Lưu Phong, mà hiện tại bị hắn đè nặng, nàng muốn chống cự, phản kháng nhưng thân thể thì đã sớm mềm nhũn dưới thân hắn. “Hừ, Nhược nhi bảo bối, nàng ngoan ngoãn một chút lập tức sẽ không thấy khó chịu nữa.” Hiên Viên Lưu Phong cất giọng ôn nhu nhưng không che dấu nổi dục vọng. Đôi mắt thâm trầm nhìn nữ tử mang vẻ mặt hồng nhuận mê ly dưới thân, bộ dáng nàng lúc này càng khiến lửa tình trong hắn bùng lên mạnh mẽ. “Nhược nhi bảo bối, nàng hãy nhớ kỹ, hôm nay là nàng câu dẫn ta, mà ta cũng cam tâm tình nguyện mắc câu. Vì thế kiếp này nàng chỉ có thể câu dẫn ta, mà ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện ở bên nàng. Cho dù nàng có đuổi, ta cũng sẽ không đi! Nàng nhớ chưa?” Hiên Viên Lưu Phong cúi xuống bên tai Phong Nhược Ngôn, cất giọng khàn khàn nam tính, làm người ta cảm thấy ấm áp. Đồng thời, lại nhịn không được mà run rẩy. “Ân, nhớ rồi!” Giờ phút này Phong Nhược Ngôn cũng thở ra hơi thở ấm áp, toàn thân dần dần nóng lên, cũng biết được rằng chơi với lửa ắt có ngày chết cháy! “Bảo bối, nàng thực ngoan!” Nói xong, Hiên Viên Lưu Phong lại hôn lên môi Phong Nhược Ngôn, đợi cho môi nàng hé mở lại chuyển qua bờ vai nàng. Đột nhiên bị kích thích, Phong Nhược Ngôn nhịn không được kinh hô một tiếng: “A……” Vô luận kiếp trước nàng là Lam Thiến Huyên hay bây giờ là Phong Nhược Ngôn thì đều giống nhau, chưa bao giờ trải qua chuyện này. Thân mình mẫn cảm, cảm giác được sự thay đổi khiến nàng không nhịn được mà co rút. Mà Phong Nhược Ngôn hơi có phản ứng làm cho Hiên Viên Lưu Phong đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt lại càng thêm vui sướng, tùy ý trêu đùa: “Nhược nhi bảo bối, mới như vậy liền chịu không nổi mà muốn làm nữ vương? Còn dám câu dẫn ta? Nữ vương xinh đẹp của ta, chúng ta còn chưa dừng ở đây đâu!” Nghe Hiên Viên Lưu Phong đùa giỡn đầy kiêu ngạo, mặc dù Phong Nhược Ngôn hiện tại đang nhắm mắt, mặc dù suy nghĩ có chút trống rỗng, nhưng là trước mắt lại hiện ra nụ cười xấu xa. Nàng bỗng cảm thấy ngượng ngùng, chán nản cộng thêm tức giận, nói: “Hiên Viên Lưu Phong, chàng thật quá đáng!” Phong Nhược Ngôn tức giận, rõ ràng đã khẩn trương muốn chết lại còn có thể đùa giỡn. Hiên Viên Lưu Phong thoải mái cười to, trong lòng tràn đầy thỏa mãn: “Nhược nhi bảo bối, ta làm sao có thể quá đáng với nàng được đây? Đợi lát nữa ta sẽ cho nàng biết thế nào là thiên đường, thế nào là hạnh phúc!” Trên người Hiên Viên Lưu Phong cũng bắt đầu bùng lửa, không thể chịu đựng thêm nữa. Ái muội như vậy lại còn có hương thơm mị hoặc, nếu hắn có thể nhẫn nhịn thì chắc chắn không bình thường! Hắn muốn ăn sạch nàng, đem nàng khảm vào trong thân thể, chiếm giữ thân thể cùng trái tim nàng, khiến nàng mãi mãi chỉ có thể là nữ nhân của hắn! “Nhược nhi bảo bối, nàng là của ta, chỉ có thể thuộc về ta!” Hiên Viên Lưu Phong ôn nhu, hôn môi nàng. Hắn muốn mọi nơi trên thân thể này, từng tấc da tấc thịt đều phải in dấu vết của hắn. (đánh dấu chủ quyền là đây a ^^) Phong Nhược Ngôn cảm thấy đầu óc trống rỗng, choáng váng, chỉ có thể cảm nhận được lửa nhiệt trên người Hiên Viên Lưu Phong. Thời khắc mấu chốt, Phong Nhược Ngôn không khỏi la lên, mày gắt gao nhăn lại, tay cũng không tự chủ vươn ra ôm lấy thân mình đang không ngừng chống đẩy của Hiên Viên Lưu Phong. Hiên Viên Lưu Phong lúc này hoàn toàn vui sướng, mừng như điên. Nàng, đã hoàn toàn trở thành nữ nhân của hắn! Hiên Viên Lưu Phong nhẹ nhàng thay Phong Nhược Ngôn lau đi những giọt mồ hôi trên mặt, môi nhẹ hôn lên hai gò má tái nhợt của nàng. “Nhược nhi bảo bối, thực xin lỗi, làm đau nàng, ngoan, một chút nữa sẽ ổn thôi!” Phong Nhược Ngôn cũng có chút ảo não, thân mình sao lại đau thế này? Hai mắt phủ một tầng sương mỏng, nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong bởi vì mình đau mà ẩn nhẫn dục vọng, lòng bỗng cảm thấy ấm áp, cảm động, cũng tràn đầy đau lòng! “Ân…… Cái kia, Hiên Viên Lưu Phong, ta không sao …… Chàng…… Cố chịu không tốt đâu!” “Nhược nhi bảo bối, ta yêu nàng!” Rất yêu…… Bên trong động lại lần nữa mở ra một màn xuân sắc, kích tình. Cho đến khi Phong Nhược Ngôn rốt cục mệt mỏi vô cùng, hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh, màn mây mưa phóng túng này mới tạm dừng. Hiên Viên Lưu Phong xoay người nằm xuống bên cạnh Phong Nhược Ngôn, nhìn người trong lòng say ngủ rồi lại nhìn đến mình, khoé miệng khẽ nhếch lên nụ cười khổ. Lại nhìn đến những điểm đỏ trên giường, cùng với những chỗ xanh tím trên người Phong Nhược Ngôn, trong lòng đột nhiên căng thẳng, bàn tay ôn nhu mơn trớn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nàng. Hắn không khỏi có chút ảo não, chính mình vẫn là làm đau nàng! Thật cẩn thận ôm lấy Phong Nhược Ngôn, bước vào phía trong thúy thủy ôn tuyền. Hắn khẽ xoa bóp thân mình cho nàng, động tác rất mềm nhẹ, hai mắt như nước lộ ra vẻ thương xót. “Bảo bối, ta thật sự rất muốn khảm nàng vào thân ta, để cho chúng ta không thể tách rời nhau!” “Phong!” Phong Nhược Ngôn đang hôn mê, bất tri bất giác bỗng như nghe được Hiên Viên Lưu Phong nói, nàng khẽ thốt lên, nhẹ nhàng, ôn nhu. Hiên Viên Lưu Phong trong mắt nhất thời sáng lên, nhưng cũng ngay lập tức cười khổ: “Tiểu yêu tinh, nàng đã như vậy còn không quên ép buộc ta, bất quá còn nhiều thời gian, về sau ta quyết sẽ không mềm lòng !” Đêm nay, trong động này diễn ra một màn xuân sắc. Thác nước vẫn dội. Chỉ có mây cùng trăng sao như xấu hổ mà trốn đi.