Y Sủng Cuồng Phi

Chương 68: Phong Nhược Ngôn Lúng Túng


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 68: Phong Nhược Ngôn Lúng Túng


Editor: Elf
Beta: Rika Nguyen
Xung quanh lần lượt thay đổi, náo nhiệt cực hạn, một đống hoàng kim bạc trắng tùy ý chất đống ở mặt bàn của thượng dài, tiếng quát tuỳ ý cất cao, phối hợp với tiếng xóc mấy con xúc xắc khiến cho chỗ này tăng thêm vài tia phấn khởi!
Bên trong phòng là một đám người tinh thần phấn chấn nhìn chằm chằm mặt bàn đang lắc xúc xắc, đợi cho hết vòng xóc sẽ biết ai lên thiên đường, ai xuống địa ngục!
Ở Thiên Hạ lâu , kẻ có tiền trong thiên hạ đều hội về đây! Đây là những phú hào chân chính a!
Mà ở trong phòng, trong một góc tương đối âm u, khóe môi Thủy Ngạo Thiên đắc ý cười, giống như là du côn, là lưu manh cường bạo cướp được tuyệt sắc giai nhân. Tại đây mà lại trưng ra bộ mặt ấy, tại đây mà lại đắc ý cười thật là cực kỳ quỷ dị.
Thủy Ngạo Thiên có lý do cười, lý do tốt lắm a.
Tuy rằng mỏ vàng của mình không biết đã bị nữ nhân nào đào đi rồi, nhưng là, hôm nay, chỉ cần hôm nay, liền có thể tìm được! Hơn nữa……
Thủy Ngạo Thiên hưng phấn vô cùng chuyển ánh mắt tới mãn phòng hào nhoáng, rồi sau đó lại nhìn đến lầu một lúc này đang rộn ràng tiếng cười nói đầy mị hoặc của đám giai nhân! Trong mắt ánh lên tia tham luyến cùng độc ác.
Dựa theo kế hoạch đã định thì không lâu sau, ông sẽ an phận làm một vương gia nhàn hạ, sẽ bỏ qua vài cấp bậc, trực tiếp nhảy lên vị trí tôn quý là Tây Lưu hoàng đế! Chẳng lẽ việc này không đáng làm cho người ta cao hứng sao?
Ở trong cái tổ chức thâm hiểm như thế, phải vài thập niên sau ông mới có thể buông tha cho chính mình, lẳng lặng ẩn thân, chỉ làm một vương gia nhàn hạ, thương nhân đê tiện, như thế mới có thể đi đến cái vị trí kia, sẽ có thể tại đây phong vân loạn thế! Cũng chính là, vì hôm nay!
(Elf: đoạn này mình k hiểu được Thuỷ Ngạo Thiên đang nói cái gì hết a!)
Hôm nay, Quân Vân Doanh cùng đám người kia sẽ đến đây. Quân Dật Hiên chắc là cũng tới. Đến đây đi, mau đến đây đi! Từ hôm nay trở đi, Thiên Hạ lâu sẽ trở thành phần mộ chung cho đám người các ngươi!
Nhịn bao nhiêu năm trời! Mỗi khi nhìn Quân Vân Doanh khải hoàn mà quay về trong sự kính ngưỡng của vạn người trong thiên hạ, mỗi lần nhìn đến Quân Dật Hiên phiêu diêu thân mình ngồi ở kia mamg theo khí phách tôn quý nhất tượng trưng cho quyền lực, giang tay chỉ điểm giang sơn, mỗi khi bị người ta răn dạy, lợi dụng, chế ngạo, Thủy Ngạo Thiên một lần lại một lần từ một nơi bí mật gần đó nắm chặt tay thành quyền.
Kiến thức của ông kém so với Quân Dật Hiên sao? Gan dạ sáng suốt so với Quân Vân Doanh thua sao? Thủ đoạn so với người kia thấp hơn sao? Dựa vào cái gì mà trong mắt người khác lại tựa hồ như chỉ có Quân Vân Doanh, chỉ có Quân Dật Hiên? Ông ta nuôi trong lòng tràn đầy khát vọng, kỳ thật hắn chính là người thích hợp nhất với vị trí kia, nhưng là dựa vào cái gì phải bị người khác lợi dụng, tùy tay quăng hắn sang một bên?
Còn có người nọ, ngươi muốn lợi dụng ta sao? Ngươi muốn khiến ta cả đời không ngẩng nổi đầu lên sao? Hừ, hôm nay chỉ sợ sẽ đến hồi kết, một cái kết trái ngược như mong đợi của ngươi!

Hôm nay ta nhất quyết phải có được mọi thứ!
“Ôi ôi!”
Thủy Ngạo Thiên lạnh cười hai tiếng, ở góc ẩm u nghe thật là âm trầm!
Nghĩ đến mệnh lệnh của người kia! Trên mặt lại là một trận đắc ý!
Ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được đâu. Thủy Ngạo Thiên ta cũng không phải là người để cho ngươi khi dễ thế đâu! Ha ha!
Ngay lúc này trong thiên hạ, thế lực khắp nơi đều tập trung vào Quân Dật Hiên cùng Quân Vân Doanh, không ai có thể nghĩ đến chính mình sẽ phải hành động.
Mà Quân Dật Hiên cùng Quân Vân Doanh tranh đấu gay gắt, làm cho kinh thành không hề có lực cản, chờ khi ông đã khống chế được trọng thần trong triều, còn có thể sợ Quân Vân Doanh hay sao? Còn có thể sợ cái tên vô năng Quân Dật Hiên kia sao? Huống chi, chỉ bằng một bàn tay của ông đã có thể nắm giữ tính mạng anh hào trong thiên hạ rồi.
Lúc này, ám vệ quân đã đem toàn bộ Thiên Hạ lâu bao quanh, mặt khác còn có đội kỵ mã được ông ta an bài đã lặng yên vào thành, quân độiđều đã bị bọn họ khống chế, vương hầu thần tử đều đã bị đội ám vệ của ông ta chế trụ, lúc này anh hào trong thiên hạ đều là ở trong đại bản doanh Thiên Hạ lâu, bây giờ mà không hành động thì chờ đến khi nào?
“Hừ, Quân Vân Doanh, Quân Dật Hiên, chờ xong việc hôm nay, ta nhất định cho các ngươi nếm thử cái cảm giác phải phủ phục dưới thân ta là như thế nào!”
Thủy Ngạo Thiên nhìn cảnh ngay trước mắt mà vui sướng, nụ cười đều sáng ngời vài phần, chỉ thấy ánh sáng chói lòa của ngai vàng đang hiện hữu trước mặt!
Phong Nhược Ngôn đem Thiên Hạ lâu dò xét, cũng biết rất rõ ràng Thủy Ngạo Thiên bắt đầu hành động!
Thủy Ngạo Thiên, như chính mình đa điều tra được, là tên cường bạo gấp trăm lần, hơn nữa chiếu như hôm nay hành động, chắc chắn ông ta sẽ ra tay trước tiên!
Đã xong, đã đến lúc nàng ra tay rồi, nhưng sau đó thì sao đây? Nàng phải ứng phó cùng ai? Ở nơi nào?
Cuộc đấu này, nàng nếu đi nhầm một bước, có phải hay không sẽ giống lần trước, vạn kiếp bất phục, hồn phi phách tán?
Phong Nhược Ngôn ẩn ở bóng cây tối bên trong, hơi nhắm mắt, âm thầm quyết tâm, đầu óc lại đột nhiên hiện ra một bóng dáng màu tím anh tuấn tiêu sái!
Còn nhớ rõ, mấy ngày trước đây, Hiên Viên Lưu Phong nắm tay nàng, nhìn vào mắt nàng mà cười vui vẻ, cùng nàng nói về thế cục trong thiên hạ , buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, còn hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn lại nàng, dùng chính cơ thể ấm áp ấy ôm lấy nàng. Hắn nói với nàng hết sức thành ý “Về sau có chuyện gì đều giao cho ta, nhất định phải tin tưởng ta, ta vĩnh viễn sẽ ở cạnh nàng, cũng vĩnh viễn cam nguyện giúp nàng giải nạn”.
Khóe miệng Phong Nhược Ngôn nhếch lên một nụ cười ấm áp.

Nam nhân kia…..
Đột nhiên, trong đầu Phong Nhược Ngôn lại nghĩ đến giọng nói thâm trầm, ôn nhu của hắn “Nhược nhi bảo bối, không được do dự, giao trái tim nàng cho ta!”
Tim? Cho hắn?
Vỗ đầu, Phong Nhược Ngôn quả quyết đứng dậy, trong lòng đã có dự tính, lại không hiểu từ khi nào nàng lại ra dáng rụt rè như một cô dâu nhỏ thế này?
Mà lúc này, tính tính thời gian, Thủy Ngạo Thiên chỉ sợ đã lệnh cho những người đó xuống tay rồi, cũng đến lúc hành động.
Phong Nhược Ngôn đang muốn lắc mình rời đi, nhưng ở vị trí cách nàng mười thước truyền đến tiếng đánh nhau vang dội. Bởi vì có bóng cây che dấu, hai người đang đánh nhau kia không phát hiện ra nàng.
Nhìn theo hướng đó, trong đó một người dĩ nhiên là Thủy Vũ Thần, mặt khác lại truyền đến một thanh âm mị hoặc “Chậc chậc, Thủy công tử, nếu lệnh tôn biết hôm nay ngay thời khắc mấu chốt này, lại mất đi đứa con bảo bối, ngươi nói, hắn sẽ như thế nào!”
Giọng nói người nọ xinh đẹp mang lại theo mị hoặc, vào giờ phút này lại không chút nào che dấu vui sướng khi người khác gặp họa mà cười, nghe vào tai không khỏi thấy tê dại!
Mà thần thái người này cũng làm cho lòng Phong Nhược Ngôn dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Thủy Vũ Thần hiển nhiên là không có bị nữ tử áo trắng che mặt kia mê hoặc, trong mắt không chút để ý, nói ra lời tàn nhẫn vô cùng “Nhưng ngươi sai lầm rồi, ta e là ngươi sẽ không có cơ hội nói cho hắn đâu!”
Vừa nói xong, liền thấy chung quanh bóng cây chớp lên lợi hại, hai người, hai bóng dáng màu trắng dây dưa ở một chỗ, dưới ánh trăng càng thêm hấp dẫn, lá cây bay tán loạn chung quanh. Có thể thấy được, hai người bọn họ giao chiến uy lực lớn đến cỡ nào!
Đang lúc ngưng thần nhìn chăm chú vào hai người đang giao chiến kia, bỗng thắt lưng Phong Nhược Ngôn đột nhiên bị một đôi tay chế trụ. Hai tay nàng nắm lại thành quyền, tung một cú đấm ra phía sau!
Hiên Viên Lưu Phong ôm được giai nhân, vui sướng phục hồi tinh thần lại.Hắn vừa mới nghe được Truy Nguyệt bẩm báo, nữ nhân này thế nhưng không để lại chút tin tức. Chẳng lẽ nàng quên hôm nay đặc biệt lắm sao? Được rồi, hắn biết, kỳ thật nữ nhân này trước tiên đã bố trí tốt hết thảy , nhưng là, chỉ cần chính mình không ở bên người nàng, hắn vẫn thấy bất an trong tâm nha.
Cho nên hắn lập tức tìm đến đây, vốn đang nghĩ có thể ôm ấp được nữ nhân, nhưng là…… Hiện tại, tư thế này……Nếu không phải mưu sát chồng, còn có thể là cái gì?
“A……” Nhịn không được phát ra một tiếng kêu rên nhỏ, ý đồ muốn giúp người nào đó biết mình, rồi sau đó không kịp nghĩ liền trúng hai chiêu, Hiên Viên Lưu Phong trong lòng nhịn không được kêu rên! Nữ nhân này thật là nhẫn tâm quá đi!
Tay người đằng sau không có buông ra, vẫn như trước chặt chẽ ôm eo nàng, không để ý tới trên mặt đã hiện ra hai cái vòng mắt gấu mèo.

Giao phong không tiếng động, Phong Nhược Ngôn hoàn thắng!
Hiên Viên Lưu Phong đảo mắt, tự an ủi mình, kỳ thật Nhược nhi bảo bối vẫn là thủ hạ lưu tình! Dù sao, so với việc đối phó với mấy người Thủy gia, chính mình vẫn thấy hạnh phúc !
“Nhược nhi bảo bối, nàng đã hết giận ta chưa?” Khóe môi Hiên Viên Lưu Phong gợi lên một nụ cười yếu ớt, ái muội nói bên tai nàng.
Phong Nhược Ngôn cũng không giãy dụa nữa, hung tợn đảo cặp mắt trắng dã, nắm chặt quyền lại thị uy “Hừ, hai cú đấm này là cảnh cáo ngươi, nếu lần sau còn dám vô thanh vô tức như vậy động thủ động cước, ta cũng không để ý nhiều đến việc cho ngươi thêm vài cái nữa!”
“Nhược nhi bảo bối, nàng thật nhẫn tâm , nàng xem ta thành bộ dáng này, đi ra ngoài ắt sẽ làm xấu mặt mũi nàng đấy!” Hiên Viên Lưu Phong chỉ vào mặt mình, kinh ra khuôn mặt tươi cười nói!
Phong Nhược Ngôn theo tay hắn nhìn, ở dưới ánh trăng hé ra khuôn mặt hoàn mỹ điểm thêm hai vòng mắt đen!
Nhịn không được bật cười thành tiếng.
Rồi sau đó nhíu mày nhìn chằm chằm Hiên Viên Lưu Phong, nghiêm trang nói “Ân, xem như là ta sai, ảnh hưởng đến dung mạo Hiên Viên Lưu Phong ngươi, nếu không ta giúp ngươi trị nhé?”
Hiên Viên Lưu Phong nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp mang khuôn mặt nhỏ nhắn kia mang theo ý tứ uy hiếp, liên tục xua tay cười nói “Không cần, không cần, như vậy rất tốt, về sau nàng đều có thể làm vậy mà, như vậy ta cũng sẽ chỉ thuộc về mình Nhược nhi bảo bối nàng!”
“Cẩn thận!”Đột nhiên, Hiên Viên Lưu Phong ôm lấy thân thể mềm mại của Phong Nhược Ngôn, lặng yên không một tiếng động di chuyển đến nơi khác.
Rồi sau đó hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người đang giao chiến. Nguyên lai hai người kia trong khi giao đấu đã nhanh chóng lan đến gần vị trí hai người đang đứng.
Hiên Viên Lưu Phong nhìn bóng dáng màu trắng tung bay, thủ đoạn tàn nhẫn, trong mắt một tia sáng chợt lóe rồi biến mất!
Mà Phong Nhược Ngôn cũng đang hào hứng xem màn hay.
Cao thủ quyết đấu, còn có cái gì so với màn này hấp dẫn hơn?
Hiên Viên Lưu Phong nhìn một hồi, rồi sau đó ánh mắt quay lại trên người Phong Nhược Ngôn, nhìn vẻ mặt hưng trí dạt dào của nàng, không khỏi nhẹ giọng cười nói “Nhược nhi bảo bối, nàng nói, ai sẽ thắng?”
“Thủy Vũ Thần!”
Phong Nhược Ngôn không có chút do dự, thốt ra!
Theo như nàng thấy, nữ tử áo trắng kia đang lâm vào thế bị động, mà Thủy Vũ Thần bất luận nội lực chiêu thức đều dễ dàng thắng được nữ tử kia.
Nàng thật không ngờ, bình thường gặp Thủy Vũ Thần ôn ôn hòa hòa, khác Quân Vân Doanh cùng phụ thân Thủy Ngạo Thiên, hào quang của hắn đểu bị che lấp đi. Nhưng bản thân hắn lại có võ công trác tuyệt, mà theo như tin tức từ Mục Thính Phong, người này mưu lược cũng là không thua đám người Quân Vân Doanh.

Này thật đúng với câu nói kia, chính là người tài ba thật sự thường thường đều là thâm tàng bất lộ !
Nàng không chút suy nghĩ mà nói, để Hiên Viên Lưu Phong nghe được, nhướn mày, có chút không thoải mái, buồn buồn nói “Cái đó cũng chưa chắc nha!”
Phong Nhược Ngôn có chút mờ mịt, liếc mắt nhìn hắnmột cái, cũng không nói gì thêm, như trước đảo mắt nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
Vừa lúc ấy, mắt thấy lợi kiếm trong tay Thủy Vũ Thần sẽ đâm vào ngực nữ nhân kia, đồng thời thân mình nữ tử áo trắng kia cũng đột nhiên mềm nhũn, rồi sau đó thân mình như rắn, đem Thủy Vũ Thần không kịp phòng bị gắt gao cuốn lấy rồi lại nhanh chóng ghé đầu tựa lên trên vaiThủy Vũ Thần, một đôi tay nhỏ bé mềm mại như không xương theo cái trán Thủy Vũ Thần chậm rãi trượt xuống, đôi môi nhếch lên cười duyên ra tiếng.
“Chậc chậc, Thủy công tử cũng thật nhẫn tâm, thế nhưng lại không thương hương tiếc ngọc, ngươi nói, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?” Nói xong, đôi tay nhỏ bé kia liền trượt qua hai vành tai Thủy Vũ Thần.
Mà giờ phút này, Thủy Vũ Thần còn đang kinh ngạc vạn phần, rõ ràng hắn nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng thật không nghĩ tới nữ nhân này thế nhưng lại có võ công quái dị ấy, còn không kịp nghĩ nhiều thì thân mình đã mềm nhũn ra tức thì bị yêu nữ kia dùng tay trêu chọc!
Phong Nhược Ngôn cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn nữ nhân kia ngự trên người Thủy Vũ Thần, cũng hơi hơi có chút ghé mắt, Nhuyễn cốt? Chẳng lẽ chính là Nhuyễn cốt công trong truyền thuyết?
“Nhược nhi bảo bối, Thủy Vũ Thần thua rồi.” Giờ phút này trên mặt Hiên Viên Lưu Phong không hề thay đổi, hướng Phong Nhược Ngôn nói!
Mà theo tiếng nói hắn vang lên lại làm cho Phong Nhược Ngôn tìm được điểm nghi vấn rồi nhìn lại nữ nhân kia, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị.
Nàng nhíu mày, sắc mặt không tốt nói “Ngươi rất đắc ý sao? Hơn nữa xem ra ngươi thực hiểu biết cái kia nữ nhân, đối với nàng ta rất tin tưởng a!”
Hiên Viên Lưu Phong nghe xong, sửng sốt,khóe miệng giật giật. Nhược Nhi bảo bối thật là……
Không đợi hắn giải thích, nàng hừ lạnh ra tiếng “Bất quá, kế tiếp, để xem ngươi còn có thể đắc ý bỏ đi hay không?”
Nói xong, nàng thả người lướt sang chỗ khác, đầu ngón tay mang theo hai quả ngân châm, đôi mắt hoa đào ánh lên tia lạnh lùng.
Mắt thấy nữ tử áo trắng kia sẽ đối phó Thủy Vũ Thần, Phong Nhược Ngôn cũng tìm được rồi một vị trí ẩn nấp tốt nhất, nàng chớp đúng thời cơ, cánh tay ngọc khẽ nâng, hai quả ngân châm vô thanh vô tức hướng trên người nữ tử áo trắng kia mà vọt tới.
Mà nữ tử kia cũng quả thật bất phàm, nhận thấy được chút dao động nhỏ trong không khí, nháy mắt xoay thân hình, mà Phong Nhược Ngôn lại phóng ngân châm liên tục nên chỉ còn cách buông tha cho Thủy Vũ Thần, lắc mình tránh né!
Nhưng nàng ta vẫn tính sai một bước! Không có Thủy Vũ Thần chống đỡ, lại bị Phong Nhược Ngôn ở chỗ tối mà phóng ngân châm, cho dù nàng ta có lợi hại bao nhiêu, bất quá một quả ngân châm vẫn bắn trúng cơ thể.
Thủy Vũ Thần cũng thừa dịp này hướng tới nữ tử kia chém ra một chưởng.
Hoàn thành mọi việc, Phong Nhược Ngôn thu hồingân châm, nhìn thoáng qua thần sắc không rõ của Hiên Viên Lưu Phong, nhíu mày nói “Như thế nào?”
Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong thu hồi ánh mắt đang dừng trên người nữ tử áo trắng kia, rồi sau đó nhìn Phong Nhược Ngôn, đến gần ôm lấy nàng, thở dài “Thật sự là ngốc quá đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.