Y Sủng Cuồng Phi

Chương 54: Chủ Tớ Âm Độc


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 54: Chủ Tớ Âm Độc


Edit: Rika Nguyen
Thiên Hi điện
Minh Nhân thái hậu ánh mắt dữ tợn, tức giận đứng lên, đập mạnh tay lên bàn “Phong Nhược Ngôn, ả dám làm càn như vậy sao? Thật là vô pháp vô thiên”
“Vâng, nương nương, bình thường nương nương nâng niu Phương Dương công chúa trong lonhg bàn tay, công chúa chưa từng trải qua chuyện ủy khuất nào. Thế nhưng Phong Nhược Ngôn kia lại dám làm như thế với công chúa, nương nương, mày là người không tận mắt chứng kiến, công chúa bị Phong Nhược Ngôn kia làm cho thương tích đầy mình, nô tỳ nhìn một cái liền đau lòng” Ma ma thân cận của thái hậu thêm mắm thêm muối kể lại câu chuyện.
“Hừ, Phong Nhược Ngôn, ả cho rằng mình đang làm gì?” Minh Nhân thái hậu nhướng mắt lên, trong đó toàn là sự sắc bén cùng sát khí.
Ma ma nhìn thấy thần sắc trong mắt thái hậu, trong mắt bà ta cũng hiện lên cảm xúc hận không thể chính tay giết chết Phong Nhược Ngôn, liền nói ra một mưu kế cho thái hậu “Nương nương, như hôm nay, Phong Nhược Ngôn hành sự quái đản cùng cuồng ngạo, chúng ta không thể sử dụng ả ta được, không bằng, thừa dịp ả tiến cung lần này mà…”
Nói xong, bà ta đưa tay lên cổ, làm động tác xẹt ngang qua, miệng kêu , phối hợp với biểu tình âm ngoan trên mặt, nhìn trông thật quỷ dị lạ thường.
“Ân, ngươi phái người sang trấn an công chúa, không được để cho công chúa xảy ra chuyện gì, còn về phần Phong Nhược Ngôn…” Ánh mắt Minh Nhân thái hậu chợt lóe lên tia âm độc.
Ngươi đã không để cho ta sử dụng, vậy đừng trách ta hạ thủ vô tình, vừa vặn tháng này sủng vật của bà cũng đang cần người.

“Bên kia thế nào rồi?” Minh Nhân thái hậu khôi phục lại bộ dáng cao quý đẹp đẽ, mở miệng nói.
“Bẩm nương nương, Đình tổng quản đã dẫn Phong Nhược Ngôn tới tẩm cung của hoàng thượng một hồi lâu, đến giờ vẫn chưa đi ra, có thể ả ta đã có biện pháp” Ma ma biết Minh Nhân thái hậu muốn hỏi gì, vội vàng trả lời ngay.
“Ân, vậy chúng ta mau tới đó xem sao?” Nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài, trong mắt lộ ra một tia cao hứng.
Trị được sao, rốt cuộc trị được sao? Nhiều năm như vậy, trong chớp mắt, đã mười năm trôi qua.
…..
Long Dương điện
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy ma ma đỡ lấy Minh Nhân thái hậu bước đi, đằng sau có năm, sáu tỳ nữ đi theo.
Mà giờ phút này Minh Nhân thái hậu cũng không nhìn tới Phong Nhược Ngôn, trong mắt bà chỉ thấy một mảnh màu đỏ rực trên giường, ánh mắt không che giấu được sự bối rối, trực tiếp đổ nhào lên trên người Quân Dật Hiên.
“Người bệnh cần được sự thoải mái” Trọng giọng nói của nàng tuy sắc bén, nhưng thanh âm cũng thật nhẹ nhàng, ôn nhu, giống như đang nói chuyện cùng bằng hữu.
Ánh mắt Quân Dật Hiên phức tạp, nhìn người trước mặt, mười năm nay bà luôn quan tâm hắn, cảm giác được sự khẩn trương cùng quan tâm của bà. Nhưng…

Quân Dật Hiên nhẹ giọng thở dài “Không có gì đâu. Có thể chịu được. Tạ mẫu hậu quan tâm”
Minh Nhân thái hậu nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy sắc mặt phức tạp của hắn, bà đưa tay lên khẽ vuốt gò má của Quân Dật Hiên.
“Quỳnh Hoa công chúa, nhi tử bị bệnh gì vậy, liệu công chúa có biện pháp không?” Minh Nhân thái hậu đưa mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, giọng nói vẫn như trước, nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng Phong Nhược Ngôn có thể cảm nhận được sát ý trong lời nói kia. Xem ra bà ta đã biết chuyện xảy ra đối với nữ nhi bảo bối của mình, khẳng định là đã động sát khí với nàng rồi.
Mà đoạn đối thoại cảu hai người, làm cho nàng thật ngạc nhiên, đây là cách nói chuyện giữa thái hậu và hoàng đế, giữa mẫu thân với nhi tử sao?
Phong Nhược Ngôn nhếch môi, thản nhiên nhìn Minh Nhân thái hậu, cũng không nói gì, nàng cũng không để ý tới ánh mắt giết người của ma ma kia, ánh mắt nàng, chỉ tập trung vào khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Quân Dật Hiên, mà giờ phút này, ánh mắt Quân Dật Hiên cũng bình tĩnh nhìn nàng. Hắn vừa nhìn nàng, sát ý trong mắt thái hậu càng đậm hơn.
“Hoàng thượng nam sinh nữ tính ( theo mình hiểu là cơ thể nam nhưng hooc môn nữ), hiện tại, nếu không phá tan túi máu trong người ra, chỉ sợ, không sống qua nổi tháng này” Phong Nhược Ngôn khẽ mở miệng, lời nàng nói ra nghe như sấm đánh bên tai.
Giờ phút này, Minh Nhân thái hậu cũng không thể giữ được sự từ ái, gắt gao nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo.
“Nam sinh nữ tính? Được, tốt lắm, Quỳnh Hoa công chúa tốt nhất nên cấp cho ai gia một lời giải thích cho thỏa đáng, nếu không…” Minh Nhân thái hậu thong thả nói từng chữ một, nghe vào rất êm ta, nhưng ẩn trong đó là một lực uy hiếp rất mạnh.
Phong Nhược Ngôn cảm nhận không khí xung quanh từng chút từng chút một giảm xuống, nhưng nàng vẫn không bị ảnh hưởng gì, đưa mắt dời từ trên người Quân Dật Hiên sang thái hậu, không chút biểu hiện sợ hãi, rồi sau đó trào phúng cười “ Ta nghĩ, thái hậu nương nương hẳn nên biết rõ chứng bệnh này hơn so với Quỳnh Hoa chứ?”
Ánh mắt nàng hơi đảo qua gương mặt Quân Dật Hiên, bắt gặp được thần sắc nghi hoặc trên gương mặt hắn, rồi sau đó ánh mắt xẹt qua bụng Minh Nhân thái hậu, tựa tiếu phi tiếu* (* cười như không cười) nói “Dân gian từ xưa có nói về nam sinh nữ tính, Thiên Thần đại lục từ xưa tới nay luôn trọng nam, nữ tử là người mang thai, nhưng sau lại nghe trong dân gian đồn, có thể dùng cổ thuật, khiến cho nữ nhân khi sinh ra nữ tử mang hình hài nam nhi, mà trong cơ thể nam nhân nay mang một túi máu âm tính, khiến cho nam tử đến thời kỳ phát dục trong cơ thể sẽ xuất hiện đặc trưng cơ bản của nữ tử, mà điều quan trọng nhất là, nam tử đó sẽ không sống quá hai mươi tuổi”

Rồi sau đó, Phong Nhược Ngôn im lặng, đưa mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của Quân Dật Hiên đang nằm trên giường, giờ phút này, nàng biết hắn không thể chịu được cái nguyên nhân sâu xa này, nhưng trên mặt hắn vẫn là một thần sắc bình thường, đôi mắt không có cảm xúc gì cả.
Phong Nhược Ngôn thở dài trong lòng, người này, thật sự vô tội.
Rồi sau đó, nàng đưa mắt lên người Minh Nhân thái hậu.
“Đương nhiên, nhi tử của thái hậu có thể sống hơn hai mươi tuổi thật sự là kỳ tích”
Minh Nhân thái hậu nghe lời giải thích của nàng, trên mặt là sự kinh ngạc, cuối cùng hiện lên sự không tin cùng hoảng sợ, bà sợ hãi, rồi sau đó thấy Phong Nhược Ngôn đưa mắt nhìn bà, bà bối rối, thẹn quá thành giận, lớn tiếng hét vào mặt Phong Nhược Ngôn “Phong Nhược Ngôn, ngươi thật sự hỗn láo, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ta thấy người có chút tài định cất nhắc ngươi, thế mà ngươi lại dám buông lời dối trá hãm hại ta. Hừ, nếu như ngươi không đem bằng chứng ra đây, nếu như ngươi không trị hết bệnh cho hoàng thượng, ai gia sẽ cho ngươi sống không bằng chết”
Phong Nhược Ngôn cũng không tức giận, giọng nói lạnh lùng “Tôi có nói dối hay không, trong lòng bà là người rõ nhất”
Ma ma mặt mũi dữ tợn, đôi mắt đục ngầu, lộ ra một tia âm ngoan “Ngươi dám nói chuyện như thế với nương nương? Hôm nay lão nô sẽ cho ngươi nếm đủ quy củ của hoàng cung Tây Lưu”
Nói xong, ma ma hướng tới Phong Nhược Ngôn, định vả miệng nàng, mà lúc này, Phong Nhược Ngôn cảm nhận được bàn tay bà ta đang âm thầm vận nội lực.
Phong Nhược Ngôn than trong lòng, xem ra Minh Nhân thái hậu quả là người không đơn giản, ngay cả ma ma bên cạnh cũng lợi hại như vậy
Bất quá, nàng cười lạnh trong lòng, không để cho ma ma kia tích tụ nội lực, nàng đưa tay ra, mọi người chỉ nghe hai tiếng, rồi sau đó nhìn thấy Phong Nhược Ngôn đang xoay người một cách thản nhiên.
Ma ma hướng tới Phong Nhược Ngôn, giận dữ nói “Ngươi, đồ yêu nữ, ngươi đã làm gì ta?”

Ma ma trong lòng hoảng sợ xen lẫn tức giận, bà ta vốn nhìn Phong nhược Ngôn không thuận mắt, hơn nữa cũng muốn báo thù cho tiểu công chúa, vừa thấy Phong Nhược Ngôn nói chuyện hỗn láo với thái hậu, bà ta tính giáo huấn nàng một trận, nhưng thật sự không nghĩ tới, chính bà còn chưa động thù, trong nháy mắt đã bị nàng cho ăn hai bạt tai, Dịch ma ma là vú nuôi của thái hậu, bên người thái hậu lại nuôi nhiều tâm phúc như thế, nhiều năm qua, bà ta ở hậu cung này toàn đi ngang (như con cua á), đâu thể nào nuốt trôi nỗi hận này.
Bà ta động sát tâm, nhưng ngay lập tức phát hiện ra toàn thân cứng ngắc, không động đậy được, rốt cuộc bà ta không biết Phong Nhược Ngôn đã ra tay như thế nào, hay là dùng độc?
Sự việc xảy ra bất ngờ, bà ta tỏ ra rất hoang mang.
Phong Nhược Ngôn nhìn thân thể cứng ngắc của ma ma, nàng nhếch miệng cười, nàng chỉ bôi một chút thuốc tê lên ngân châm, xem ra vừa rồi nàng đã đánh giá bà ta quá cao “Chỉ là một con chó sợ chết mà thôi, hai vị chủ tử của ngươi chưa nói, mà chó đã sủa bậy, bản công chúa ta chẳng qua mới vừa giúp hai vị chủ tử của ngươi giáo huấn một chút mà thôi”
Rồi sau đó, Phong Nhược Ngôn xoay người nhìn về phía Minh Nhân thái hậu, tựa tiếu phi tiếu nói “ Thái hậu nương nương, tôi có thể nói xạo, hoặc đây là mưu kế của ngươi?”
Minh Nhân thái hậu ngẩng ra, sắc mặt đen thui, rồi sau đó hướng ra ngoài cửa phân phó “Người đâu, mau tới mang tên nô tỳ hỗn xược này ra ngoài chém ”.
Vừa nói xong, cả thân mình ma ma run rẩy, không thể tin được, bà ngước đôi mắt lên nhìn mà người bà ta chăm sóc cả một đời, quên cả phản kháng, bị thị vệ lôi đi ra ngoài.
Mặt Minh Nhân thái hậu không chút thay đổi, đối với người nuôi lớn mình, bà cũng không thèm liếc nhìn một cái.
Phong Nhược Ngôn nhìn một màn này, trong lòng cười lạnh, nàng vốn nghĩ Minh Nhân thái hậu chỉ phạt Dịch ma ma vài cái tượng trưng, nhưng thật không ngờ bà ta lại ác độc như thế, chỉ một câu thôi mà đã phán án tử cho Dịch ma ma. Minh Nhân thái hậu quả thật âm ngoan, quả thật vô tình, có lẽ sợ ảnh hưởng đến chính mình, hoặc đối với tên đầy tớ vô dụng kia chỉ có một kết cục, đó là chết.
Tuy rằng cái chết của Dịch ma ma là do nàng khơi mào ra, nhưng Phong Nhược Ngôn tuyệt nhiên không cảm thấy áy náy, đối với người muốn dồn nàng vào chỗ chết, nàng không thể mềm lòng được, chỉ có thể tà ác hơn đối phương mà thôi.
Minh Nhân thái hậu trầm ngâm cả nửa ngày, lúc này đột nhiên mở miệng hỏi “Con ta có thể cứu chữa được chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.