Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 52: So Chiêu Cùng Thái Hậu
Edit: Rika Nguyen
Phong Nhược Ngôn được Đình Thương trực tiếp dẫn tới Thiên Hi điện!
Đến Thiên Hi điện, liền thấy được người ngồi chính giữa điện là một phu nhân có dung mạo đẹp đẽ, cao quý, khí chất ung dung làm cho người gặp bà không thể không cúi đầu! Mà ánh mắt của người đó lại nhìn nàng có chút đăm chiêu.
Phu nhân này chắc chắn bảo dưỡng dung nhan rất kỹ , thoạt nhìn bất quá cũng chỉ hơn ba mươi tuổi! Nếu như bỏ qua khí thế cùng biểu tình trên mặt, cả người bà cũng có thể được coi là một mỹ nhân xinh đẹp mê người.
Đây là đương triều Minh Nhân thái hậu? Uy nghiêm, bình tĩnh! Sau trong đôi mắt hiện lên một tia sắc bén.
Phong Nhược Ngôn giật mình! Nàng cảm giác được trên người Minh Nhân thái hậu này một hơi thở quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Mà Minh Nhân thái hậu tựa hồ cũng có một loại địch ý mơ hồ với nàng.
Phong Nhược Ngôn cũng không hành lễ, đứng im một chỗ, nhìn người đang quỳ bên cạnh là Đình Thương đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh, đồng thời khóe miệng co giật.
Minh Nhân thái hậu nhìn Phong Nhược Ngôn, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
“Làm càn! Thấy thái hậu nương nương mà ngươi cũng không quỳ xuống sao?” Ma ma đứng bên cạnh thái hậu mở miệng hét lớn, giống như Phong Nhược Ngôn đã phạm phải một tội ác tày trời vậy.
Rồi sau đó ma ma hướng ra ngoài cửa gọi cấm vệ quân “ Người đâu? Tới bắt lấy ả cho ta!”
Phong Nhược Ngôn đối với hành động cả vú lấp miệng em này của ma ma phảng phất như không nghe thấy, ngáp một cái, lạnh nhạt nói “Thái hậu nương nương, nếu như không có chuyện gì, Quỳnh Hoa liền xin được trở về”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, một vài vị cấm vệ quân thường đứng bên ngoài không biết từ khi nào đã đứng trước mặt nàng, ma ma bên cạnh thái hậu cũng chay tới nói “Ngươi định chạy đi đâu? Thiên Hi điện cũng không phải là nơi ngươi muốn tới là tới, muốn đi là đi được!”
Phong Nhược Ngôn nhếch miệng lên, ánh mắt đưa sang nhìn Minh Nhân thái hậu.
Trong mắt thái hậu sóng trào mãnh liệt, trầm ngâm nửa ngày, bà ta khôi phục lại tư thái uy nghiêm, thanh âm nhu hòa “Ân, không sai, không hổ là Quỳnh Hoa công chúa, thật sự có phong thái, hai ngày nay ai gia nghe rất nhiều lời đồn về ngươi, nay vừa nhìn thấy, cũng đã nghiệm chứng được lời đồn là sự thật”
Đông thời bà ta nâng tay phải lên, cấm vệ quân liền lui ra, ma ma kia thở dốc, cuối cùng trừng mắt liếc nhìn Phong Nhược Ngôn một cái, quay trở lại đứng bên cạnh thái hậu.
Nhìn vẻ mặt thân thiết từ ái của người trước mặt, khóe miệng nàng co rút, nữ nhân trong cung quả thật ai cũng ngụy trang, mới vừa rồi nàng còn nhìn thấy vẻ mặt hận thù trong mắt, giờ lại không thấy, người này là mẫu nghi thiên hạ, quả nhiên không đơn giản!
Hơn nữa thiên hạ không ai không biết Nam Viên quốc Phong thị là đế quân đương nhiệm cũng chính là phụ vương ngu ngốc của Phong Nhược Ngôn, một đế vương vô năng, thật sự là đáng châm chọc! Bất quá nàng cũng không cần để ý.
“Thái hậu nương nương nói đùa, bất quá chỉ là lời đồn quá mức phóng đại, ngài không thể tin nha” Phong Nhược Ngôn không quan tâm đến điệu cười ghê tởm, giả tạo của bà, trầm giọng trả lời.
“Ngươi tuy là công chúa của Nam Viên quốc, nhưng lại có duyên với Tây Lưu quốc, coi như là con dâu của ta! Ngươi hoàn toàn có thể coi đây là gia đình của mình, hơn nữa ta đã đưa thư cho phụ vương ngươi, phụ vương ngươi nói ngươi cứ an tâm ở lại đây, nếu có gì khó khăn cần giúp đỡ, có thể tới đây tìm ai gia, ai gia chắc chắn có thể làm chủ cho ngươi” Biểu tình cứng ngắt trên mặt thái hậu càng lúc càng giãn ra, âm thanh cũng thân thiết vài phần.
Nhưng trong đôi mắt của bà vãn tản ra hàn khí nhè nhẹ.
Còn Phong Nhược Ngôn vẫn không thể tìm ra được, khí thể quái dị kia từ đâu mà đến!
Bất quá nàng cười lạnh ra tiếng, Minh Nhân thái hậu này quả là một nhân vật âm ngoan, bà ta đã chính thức cho nàng lưu lại Tây Lưu quốc! Hừ, nàng không thể không hoài nghi độ chân thật trong lời nói của bà, nàng tin rằng, nếu như Minh Nhân thái hâu gửi thử tới Nam Viên quốc yêu cầu được giữ nàng lại Tây Lưu quốc, Phong Nhược Ngôn tin rằng phụ vương kia của nàng nhất định sẽ không do dự mà lập tức đồng ý ngay, phòng chừng còn cảm động tới rơi nước mắt! Ở trong mắt bọn họ, nàng chẳng qua chỉ là một con người là hổ thẹn Nam Viên quốc mà thôi.
Nghĩ như vậy, Phong Nhược Ngôn cười tự giễu trong lòng, vì Phong Nhược Ngôn, cũng vì chính bản thân mình. Bản thân nàng và Phong Nhược Ngôn có vận mệnh thật giống nhau.
Rồi sau đó nàng nhướng mắt lên, đón nhận lại ánh mắt của người phía trên.
Minh Nhân thái hậu? Bà ta lưu nàng lại Tây Lưu quốc là có mục đích, trên người nàng có gì mà bọn họ muốn lợi dụng sao?”
Nhưng, mặc kệ thế nào, nàng – Phong Nhược Ngôn đâu phải là người dễ dàng để cho bọn họ lợi dung! Nếu các người đụng tới ta, ta liền tiếp chiêu, vậy thôi!
“Nương nương khách khí quá” Phong Nhược Ngôn mỉm cười, khách khí trả lời, ánh mắt Minh Nhân thái hậu hiện lên nụ cười, nhưng câu tiếp theo của nàng, làm cho nụ cười trên mặt bà ta bỗng trỏ nên cứng đờ.
“Nhưng nương nương này, không phải bà định giam lỏng tôi đấy chứ?”
Sắc mặt Minh Nhân thái hậu trầm xuống, hiện lên vài tia xấu hổ, cùng vài tia sát ý, ánh mắt đột nhiên sắt bén. Phong Nhược Ngôn nàng cũng không ngại, ánh mắt mang theo sự trào phúng nhìn lại bà ta.
“Nương nương, không tốt, bắt đầu phát tác rồi” Ngoài cửa bồng truyền tới một âm thanh hoảng sợ cùng bất an.
“Cái gì? Làm sao mà mau vậy?” Minh Nhân thái hậu nói xong thân hình liền lảo đảo vài cái, trong mắt thống khổ, lo lắng cùng bối rối.
Điều này làm cho Phong Nhược Ngôn thật bất ngờ, nguyên lai bà ta còn có một biểu tình chân thật đến như vậy.
Một lát sau, Minh Nhân thái hậu như ý thức được Phong Nhược Ngôn còn ở đây, tinh thần bình ổn lại, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng, mỉm cười “ Ai gia nghe nói ngày ấy ở Thiên Hạ lâu, chỉ một cái nhấc tay mà ngươi đã cứu được một người, y thuật của người làm cho ai gia thật mong muốn được gặp, hôm nay, ai gia mời ngươi đến đây cũng vì việc này”
Nói xong, ánh mắt bà bình tĩnh nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, trong mắt thoáng hiện lên một tia mong đợi.
Rõ ràng u sầu tới cực điểm, lại còn cực lực đối mặt với nàng, cười dối trá.
Phong Nhược Ngôn nhếch môi lên, không nhìn biểu tình dối trá của bà ta, phun ra một chữ “Nha?”
Nhưng trong lòng nàng đối với người có bệnh kia quả thật rất tò mò, đến tột cùng là người nào, có thể làm cho Minh Nhân thái hậy lo lắng tới cực điểm như vậy.
Minh Nhân thái hậu hướng Đình Thương ra hiệu, lập tức hắn đi tới trước mặt nàng, khom người cung kính nói “Mong rằng Quỳnh Hoa công chúa đi cùng nô tài”
Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đình Thương, nhìn thấy trên mặt hắn cũng tràn đầy lo lắng.
Rồi sau đó nâng bước đi ra Thiên Hi môn.