Y Sủng Cuồng Phi

Chương 50: Bị Công Chúa Ghi Hận?


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 50: Bị Công Chúa Ghi Hận?


Edit: Rika Nguyen
Sáng sớm, một trận gió mát thổi qua hai má, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, từ ngày vào cung tới đây đã 2 ngày! Hai ngày này sóng yên bể lặng, nhưng phía dưới có biết bao nhiêu sóng ngầm thì không ai biết! Tóm lại, đây là yên lặng trước cơn bão táp!
Hôm nay cũng là ngày mà nàng và người trong cung kia có chi ước!
Phong Nhược Ngôn đưa tay nâng đầu, nhếch môi cười lạnh nhạt, sâu không lường được, suy nghĩ về hiện tại, môt tay nàng gác lên cửa sổ mộc lan , ngón tay gõ gõ, trong xe ngựa vang lên một trận tiết tấu quỷ dị.
Ngày đó, từ trong lời nói của Đình Thương nàng được biết, người mời nàng vào không phải là Hiên đế, mà là Minh Nhân thái hậu của Tây Lương, mời nàng vào dự tiệc! Điều này làm cho nàng có nghĩ, hoàng cung Tây Lưu có lẽ rất phức tạp, nhiều thế lực ẩn hơn suy nghĩ trước đây của nàng.
Lập tức nàng cười ra tiếng, càng loạn càng tốt, không loạn, nàng lại không có cơ hội mà đục nước béo cò.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng chợt ổn định lại, trong đầu hiện lên một khuôn mặt yêu nghiệt, Thủy gia bên kia chắc cũng đã ra tay rồi.

Phong Nhược Ngôn không thể không thừa nhận, vận khí của nàng thật là tốt, ngày đó ở Thiên Hạ lâu, khí huyết nàng dâng trào, cứu người kia một mạng, sau đó lại bị bắt tới thung lung hoa đào, rồi sau đó liên tiếp các sự việc xả ra, nàng đã quên mất một chuyện. Thế nhưng thật không ngờ, hôm qua người đó lại xuất hiện trước mặt nàng, tuy rằng dung nhan của hắn vẫn yêu nghiệt như trước, nhưng khí chất cả người có sự biến hóa rất lớn, làm cho Phong Nhược Ngôn nhìn tới mê mẩn!
Ánh mắt người nọ nhìn nàng một cách thản nhiên, nhưng trong đôi mắt kia là cả sự nóng bỏng, đồng thời cũng chỉ buông ra một câu “Ta là Sở Thính Phong!”
Sau đó, từ lúc ấy, Sở Thính Phong bắt đầu thực hiện lời hứa trước kia “Ngươi là PHong Nhược Ngôn, ta là Sở Thính Phong, cái ngày mà ngươi cứu ta một mạng kia, ta Sở Thính PHong hứa sẽ trung thành, tâm tâm với Phong Nhược Ngôn!”
Phong Nhược Ngôn lại cười, Sở Thính Phong, ngày đó bởi vì ánh mắt không màng đến sống chết kia đã làm nàng rung động, nhưng không thể phủ nhận, chính bản thân nàng lại tìm được cảm giác thân thiết cùng quen thuộc trên thân thể hắn, mặc dù nàng biết, người nọ tất nhiên không tầm thường, nhưng chỉ cần cảm thấy thoải mái, nàng quyết không cự tuyệt ý tốt của người ta, huống chi… Huống chi nàng có thể nhìn thấy ý chí kiên định cùng chấp nhất trong mắt hắn, giống hệt nàng!
Nhưng, nàng cũng không quan tâm đến câu chuyện của hắn, mặc dù trong lòng có nghi vấn nhưng nàng cũng không hỏi, ví dụ như sau ngày đó hắn sống như thế nào, hay tại sao ngày đó lại rơi vào cảnh ngộ như thế…?
Thôi thì mặc kệ hắn, khi nào cần thì hắn tự nói, nàng không nhất thiết phải nhiều lời! Chỉ cần hắn có thể làm được như lời nói, đó là trung thành với nàng!
Vì thế, đếm đó nàng liền giao cho hắn bản đồ mật thất cung điện trong thủy gia, nói sơ qua sự tình cho hắn, rồi nàng liền phân phó việc làm cho hắn.
Hắn không hỏi nhiều, liền lập tức làm ngay, điều này làm cho nàng thật sự rất thưởng thức, nàng thích người thông minh, không thích người nhiều chuyện! Hiển nhiên, Sở Thính Phong là người rất phù hợp.

Ngoài cửa sổ, Đình Thương thỉnh thoảng nhìn về phía xe ngựa, từ góc độ quan sát của hắn, phát hiện ra người ngồi bên trong là một tuyệt thế giai nhân, khóe miệng lúc nào cũng cười quỷ dị, hắn chợt nhớ đến cảnh nàng giết Thủy Vũ Chiêu, trong lòng nhìn không được mà lạnh run!
Xe ngựa chạy tới trong viện của hoang cung, xa xa đã có thể nhìn thấy các cung nữ và thái giám đang bận rộn.
Lúc này, nàng nhớ tới lời nói lúc sáng của Tần Hải, dựa theo quy củ trong cung, nàng bước chậm rãi xuống xe.
Nhàn nhã tự tại, nàng từ từ thưởng thức phong cảnh, hoàng cung nguy nga tráng lệ của Tây Lưu!
Theo từng bước chân khi nàng xuống xe, các cung nhân bên cạnh giống như được mệnh lệnh gì đó, cả đám người đứng sững sờ một chỗ, nhìn bóng dáng kinh diễm của nàng! Từng bước từng bước đi, lay động lòng người.
Tiên nữ, nếu như thế gian này còn có từ nào để hình dung về người này, chỉ có thể là “tiên nữ” mà thôi!
“Ta còn nghĩ ai có mặt mũi lớn như thế, được xe ngựa đặc chủng của hoàng cung mời đến, nguyên lai chính là một yêu nghiệt” Đúng lúc này, một giọng nói oán hận vang lên, người nói chuyện là muội muội của Hiên đế, nữ nhi của Minh Nhân thái hậu, người được hưởng tất cả mọi sủng ái, Phượng Dương trưởng công chúa Quân Lạc Nhi! Cũng là công chúa duy nhất của hoang thất Tây Lưu!

Quân LẠc Nhi thấy Phong Nhược Ngôn dung nhan tuyệt thế, chính mình cũng nhìn tới ngây người, nhưng rất nhanh phục hồi lại, nhìn thấy tất cả mọi người nhìn hồng y nữ tử kia không chớp mắt, trong lòng tức giận vạn phần. Nàng đường đường là Phượng Dương công chúa, thân phận cao quý, hơn nữa thường ngày nàng được mọi người khen là mĩ mạo lung linh, đi tới nơi nào cũng là tiêu điểm của mọi người, thế nhưng hiện giờ lại bị một người không biết đến từ nơi nào che lấp mất hào quang, điều này làm cho tính tình vốn kiêu ngạo tròi sinh của Quân LẠc Nhi trỗi dậy, nàng ta không thể chịu được, đương nhiên hướng tới Phong Nhược Ngôn mà gây khó dễ.
Đình Thương vừa thấy người đến là Quân Lạc Nhi, trên mặt bỗng lạnh đi, trong lòng than thở, vì sao hắn lại đụng tới tiểu tổ tong này cơ chứ! Đình Thương lập tức khom người hành lễ với Quân LẠc Nhi “Nô tài khấu kiến PHượng Dương công chúa, nô tài hôm nay đi thực hiện mệnh lệnh của Thái hậu, mời Quỳnh Hoa công chúa tới, nếu có gì đắc tội, mong công chúa bỏ qua!”
“Cái gì? Quỳnh Hoa công chúa, nàng ta là bao cỏ Phong Nhược Ngôn?” Quân Lạc Nhi đề cao âm điệu, trong mắt hiện lên sự không thể tin!
Làm sao có thể như thế được, không phải Phong Nhược Ngôn là một công chúa bù nhìn, háo sắc, hơn nữa dung mạo xấu xí sao? Nhưng vì sao lại biến thành thế này?
Mà khi Quân Lạc Nhi cao giọng nói cũng làm cho cung nhân xung quanh nghe được, mọi người nói nhỏ với nhau, sau đó đem tin đồn nghe được trên phố truyền ra, ví dụ như Phong Nhược Ngôn chém giết tên súc sinh Thủy Vũ Chiêu ở Thiên Hạ lâu như thế nào, rồi lại ngồi cùng xe ngựa với Đông Thần Nhiếp chính vương Hiên Viên Lưu Phong……! Một đám người đem Phong Nhược Ngôn sung bái tới tận trời rồi!
Đương nhiên, chuyện này cũng có một phần công sức của Cao Tiệm Li, hắn quả thật làm theo như lời của Hiên Viên Lưu Phong, đem chân tướng sự việc nói với dân chúng! Mà trong đó có rất nhiều người có người thân bị Thủy Vũ Chiêu hãm hãi, tức giận nhưng không dám nói gì, nay đã có một người đứng ra nói, những người khác liền hưởng ứng theo, hơn nữa cũng có một vài người đã gặp qua dung nhan của Phong Nhược Ngôn, chỉ trong một thời gian ngắn, Phong Nhược Ngôn hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu bao cỏ công chúa, công chúa háo sắc, mà thay vào đó là trừ gian diệt bạo, có tấm lòng từ bi như bồ tát.
Đối với PHong Nhược NGôn, khi nghe được tin tức này, nàng chỉ cười trừ, thôi thì coi như nàng đã giúp Phong Nhược Ngôn giết chết đi cái hạ danh kia!
Từ lúc Quân Lạc Nhi biết người trước mắt là Phong Nhược Ngôn, trong ánh mắt liền biến từ ghen tị sang thù hận!
Nàng ta chính là Phong Nhược Ngôn, Phong Nhược Ngôn chết tiệt, nàng ta có tài đức gì, vậy mà Hiên Viên vương gia lại ra mặt giúp đỡ, còn đi chung một xe ngựa nữa chứ?

Từ nhỏ, nàng đã đem Đông Thần Nhiếp chính vương Hiên Viên Lưu Phong đặt trong lòng, mà lần này mẫu hậu cùng hoàng huynh của nàng, thừa dịp sinh thần của mẫu hậu mà đem nàng gả cho Đông Thần quốc để hòa thân, gả cho Hiên Viên Lưu Phong, giấc mộng từ nhỏ của nàng đã sắp thành hiện thực.
Từ lúc biết người đó đã đến kinh thành, nàng ngày đêm ăn ngủ không ngon, trong giấc mơ đều thấy người đó, nhưng tin tức truyền về lại nói người trong lòng nàng cùng bao cỏ công chúa PHong Nhược Ngôn cùng một chỗ, điều này làm sao mà không hận được, làm sao mà nàng không oán được?
“Như thế nào, chúng ta là người Tây Lưu, chẳng lẽ ngươi không đem Phượng Dương công chúa ta để trong mắt? Ngươi, cẩu nô tài, ỷ vào hoàng huynh làm chỗ dựa, liền quên mất quy củ trên dưới sao?”
“Nô tài không…” Đình Thương hận chính mình không thể tát cho mình hai cái bạt tai, nghư thế nào lại có thể nói ra thân phận của Quỳnh Hoa công chúa, Hiên Viên Lưu Phong là người trong lòng của tiểu tổ tong này, mà Hiên Viên Lưu Phong lại rất cưng chiều Phong Nhược Ngôn, trời ơi, thật làm khó cho hắn quá!
Phong Nhược Ngôn cũng hơi bất ngờ, ngẫm nghĩ nàng có gặp vị công chúa điêu ngoa này khi nào không mà bị người ta châm chọc! Nàng thề, nàng và vị công chúa này chỉ mới gặp lần đầu tiên mà thôi nha! Nhưng sau đó nàng lập tức nghe được âm thanh nghị luận to nhỏ, nàng liền giật mình.
Nàng buồn cười, nhìn sắc mặt nhăn nhó của Phượng Dương công chúa, nói nhẹ nhàng:
“Xem ra Phượng Dương công chúa có thành kiến rất lớn tới ta? Nhưng chính bản thân ta lại không biết phải làm như thế nào mới khiến công chúa bớt giận, nếu không nghẹn qua sẽ hư người, lúc đó sẽ không thể nhìn thấy được người trong lòng, thật sự đừng trách ta không nói trước!”
Lời nàng vừa nói ra, một đám người chúng quanh muốn cười, nhưng sợ thủ đoạn của Phượng Dương công chúa, trong lúc nhất thời nín cười đến đỏ bừng cả mặt!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.