Y Sủng Cuồng Phi

Chương 44: Tài Phú Kinh Người


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 44: Tài Phú Kinh Người


Edit: Rika Nguyen
Thủy Ngạo Thiên đột nhiên xoay người, phía đối diện hiện lên một bóng người.
Trên mặt Thủy Ngạo Thiên hiện lên sự âm trầm đáng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm hắc y đang tiến tới gần, nhíu mày nói “Là ngươi? Ngươi tới nơi này làm gì?”
“Như thế nào? Ta không thể tới nơi này sao? Tôi không đến, ông cùng nữ nhi của ngươi rất nhanh sẽ bị người ta giết chết!” Thanh âm người nọ khan khan, âm nhu, nghe qua là biết ngụy trang, giờ phút này ánh mắt hắn sắt bén trực tiếp bắn lên người Thủy Ngạo Thiên.
“Ông đừng quên kế hoạch của chúng ta, nữ nhi của ông tuy tàn hoa bại liễu, nhưng vẫn còn tác dụng, ông nhớ kỹ cho ta!”
Thủy Ngạo Thiên bước tới hắc y nhân, trên mặt là sự dữ tợn, tay nắm thành quyền, nghiến răng kẽo kẹt mà nói “Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta, hừ, ta tự biết mình phải làm gì”
Hắc y nhân nhìn lướt qua sự dữ tợn của Thủy Ngạo Thiên, đột nhiên cười to, nâng tay lên, hung hăng hướng lên mặt Thủy Ngạo Thiên, sẳng giọng, cười gian trá, âm hiểm.
“Thủy Ngạo Thiên, nhiều năm trôi qua mà ông vãn không thay đổi được tất xấu của mình sao? Không cần cố ý chọc giận ta, cũng không nên tìm cách thoát khỏi ta, đối với ông chỉ bất lợi mà thôi, chúng ta hợp tác với nhau không phải một sớm một chiều, ta có thể cho ông thành tựu hôm nay, cũng có thể phá hủy nó, ông tốt nhất nên suy nghĩ cho cẩn thận! Nếu không, người chịu nhục sẽ là ông!”
“Hôm nay, ta tới nói cho ông biết, tạm thời không cần hành động gì cả, bao gồm cả việc đối phó với Phong Nhược Ngôn,chuyện này cần bàn bạc kỹ càng, ông phải chuẩn bị cho tốt, một thời gian nữa sẽ có mưa gió phong ba nổi lên!” Hắc y nhân kia vừa nói chuyện, vừa lạnh lung phân phó.
Mà những lời nói này làm cho nàng không hiểu rõ được nội tình bên trong đó, hắc y nhân kia hẳn là nữ nhân, nhưng người kia là ai, mưa gió phong ba sẽ nổi lên, là ám chỉ điều gì?

Bỗng nhiên, linh quang hiện lên trong đầu nàng, bọn họ âm mưu cái gì?
Mà Thủy Ngạo Thiên sau khi nghe hắc y nhân kia nói xong, trên mặt hiện lên biểu tình kích động. Bỗng nhiên, cô ngửi được một mùi máu tươi trong không khí, trong mắt đột nhiên hiện lê sự tức giận, nâng tay lên, một đạo kình phong hướng tới chổ nàng ẩn núp, Phong Nhược Ngôn cả kinh, thân hình rất nhanh vọt ra, đứng cách xa chỗ khi nãy 5 trượng (Trong hệ đo lường cổ Trung Hoa, do thước Trung Quốc cổ dài khoảng 0,333 mét, một trượng Trung Hoa dài 3,33 mét.)
Mà một chưởng của hắc y nhân kia đánh trúng một hòn đá, hòn đá tan thành bột phấn, bụi bay mù mịt.
Trong màn bụi bặm này, trừ bỏ người đang ngất xỉu là Thủy Vũ Hinh, Thủy Ngạo Thiên cùng hắc y nhân đều thấy được hình dáng của Phong Nhược Ngôn.
Đôi mắt Thủy Ngạo Thiên lạnh lẽo, lại không che giấu được sự khiếp sợ, giận dữ hét lên “Ngươi là ai? Tại sao lại đến đây? Chẳng lẽ…” Lời chưa kịp nói xong, thanh âm bỗng tắt nghẽn, một đạo kiếm đang bay tới , lợi kiếm sắc bén, sáng bóng như dạ minh châu, làm cho người ta cảm nhận được một sự lạnh lẽo cùng sát khí nặng nề tới cực điểm.
Động tác quá nhanh, Thủy Ngạo Thiên khiếp sợ đến mức quên luôn mình muốn nói gì, nhìn lợi kiếm đang bay tới mình.
“Đồ vô dụng!” Một tiếng hừ lạnh, hắc y nhân đột nhiên vọt lên, song chưởng phát ra, mang theo một luồng kình phong tới, đánh tan đi đường kiếm sắc bén của Phong Nhược Ngôn.
Thủy Ngạo Thiên cũng không hề tức giận vì lời nói của hắc y nhân, trên mặt hiện lên sự may mắn sau khi sống sót, ánh mắt âm ngoan, gắt gao nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn.
“Mặc kệ ngươi là ai! ĐỀu đáng chết!” Thủy Ngạo Thiên nhìn người thiếu chút nữa giết chết hắn, trong long khí huyết quay cuồng.
Phong Nhược Ngôn nghe xong, nhíu mày, đôi mắt lộ ra lãnh khí, nhưng không nói gì.

Mà hắc y nhân kia đột nhiên mở miệng nói “Là ngươi giết sủng vật của ta!Thật là tốt a, ngươi thế nhưng hoàn hảo không bị gì, còn giết được Huyết xà của ta!Chậc chậc!Nhưng đáng tiếc là…!”
Còn chưa nói xong, một ám khí dài hơn ngân châm đột nhiên được hắc y nhân phóng tới trước mặt nàng, tốc độ nhanh như tia chớp, Phong Nhược Ngôn cả kinh, vội vàng phi thân bay đi, mà ngân châm dài kia cũng gắt gao đuổi theo bóng dáng cảu nàng.
Mặt thấy sẽ bị trúng châm, Phong Nhược Ngôn hạ xuống chỗ đồ án Thái Cực, đồng thời lắc mình đứng sau một cột đá, không đến một khắc, cây cột đá cũng bị ngân châm dài xuyên qua.
Phong Nhược Ngôn âm thầm kinh hãi, hắc y nhân kia ra tay thật độc ác, ngân châm đia đã được bôi một loại kịch độc, chỉ sơ sẩy một chút, dính vào coi như là mất mạng.
Hắc y nhân thấy tập kích bất thành, liền đưa tay thu hồi châm độc lại, sau đó phi thân ra 5 thước, nhìn Phong Nhược Ngôn cười trào phúng.
Phong Nhược Ngôn cả kinh, chẳng lẽ như thế liền buông tha cho nàng?
Không đúng…Phong Nhược Ngôn đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng xoay người, không hề nhìn thấy bóng dáng của Thủy Ngạo Thiên.
Mà đúng lúc này, từ vị trí nàng đứng, bốn phía xung quanh bỗng tản ra một sự lạnh lẽo, đao kiếm bốn phía phóng tới, trừ bỏ ngân châm làm ám khí, thì nàng cũng không có một vũ khí gì khác để chặt đứt kim võng đao kiếm kia, mặc dù là có, Phong Nhược Ngôn cũng không thể cho rằng chính mình có thể chặt đứt được đao kiếm từ 4 phía bay tới này.
Măt thấy Phong Nhược Ngôn sắp trở thành cá trong chậu, không có chỗ trốn, Phong Nhược Ngôn đột nhiên nhìn tới chỗ Thủy Vũ Hinh té xỉu kia có một bản đồ Thái Cực, thân thể nhanh chóng bay tới bên cạnh Thủy Vũ Hinh, tránh thoát đợt tấn công thứ nhất của đao kiếm, rồi sau đó kéo Thủy Vũ Hinh ra, sau đó ngồi lên ghế.
Vừa thấy bản đồ Thái Cực, cũng là sáu hình tròn chứa nút bấm khởi động cơ quan, vừa nãy nàng cũng không chú ý tới động tác của Thủy Ngạo Thiên, trong lúc nhất thời nàng do dự.

Mà lúc này, Thủy Vũ Hinh đột nhiên mở mắt, trong mắt lạnh lẽo không có một chút độ ấm, nắm lấy chân của Phong Nhược Ngôn, mắt thấy đao kiếm sẽ phóng tới đây, Phong Nhược Ngôn dung sức đá Thủy Vũ Hinh ra, sau đó ấn loạn xạ trên sáu cái nút kia, nhất thời, đất trời thay dổi, Phong Nhược Ngôn bỗng dưng rơi vào trong bóng tối….
Thủy Ngạo Thiên nhìn thấy con mồi sắp bị, trong mắt hiện lên sự hứng thú, nhưng ngay trước mắt, con mồi kia không cánh mà bay, điều này làm cho ông ta thật sự tức giận.
Thủy Ngạo Thiên chạy đến bân cạnh đồ án Thái Cực, đưa tay nắm chặt cằm của Thủy Vũ Hinh, sẳng giọng, ánh mắt dữ tợn “Tại sao ngươi không bắt ả lại?”
Thủy Vũ Hinh nghĩ tới tình cảnh bị nhục nhã lúc nãy, tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng kẽo kẹt, ánh mắt oán hận nhìn người cha mặt người dạ thú trước mặt.
Thủy Ngạo Thiên liếc mắt nhìn thân hình lõa lồ cùng cái tay nắm chặt lại của Thủy Vũ Hinh, đầu tiên là cười ra tiếng, trong mắt hiện lên sự gian xảo cùng đắc ý.
“Hinh nhi, làm sao thế, bây giờ lại không nghe lời cha sao? Có phải hay không lại muốn phụ thân ta đây phụng bội ngươi một lần nữa? Ân?” (R: ói ói ói)
“Ngươi….” Thủy Vũ Hinh nhịn không được mà run rẩy, trong lòng oán hận không thể lập tức giết ông ta đi.
“Trong khoảng thời gian này, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn ở trong nhà cho ta, sau này phụ thân còn cần tới ngươi! Còn nữa, vữa nãy ai nhấn nút cơ quan kia?”
“Không phải con, ả ta ấn loạn mà!” Thủy Vũ Hinh buồn bực đảo cặp mắt trắng dã, trong mắt hiện lên tinh quang, kẻ điên này, còn có Phong Nhược Ngôn, Thủy Vũ Hinh ta nhất định sẽ có ngày làm cho các ngươi sống không bằng chết.
“Cái gì? Ấn loạn, thực con mẹ nó đáng chết…”Thủy Ngạo Thiên vừa nghe Thủy Vũ Hinh nói xong, trong lòng bực bội.
“Sao lại thế này?” Hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, nhíu mày nói.
“Người kia, chỉ sợ là không tìm được nữa rồi! Bất quá, nếu muốn sống để ra ngoài, chỉ sợ cũng rất khó!”Thủy Ngạo Thiên áp chế sự tức giận lại, gương mặt tràn đầy nếp nhăn cười một nụ cười gian trá.

“A! Là như thế nào?” Hắc y nhân vẫn nhíu mày.
“Hừ, nơi này có sáu cơ quan, trong đó có 5 nút rơi vào tử huyệt, mà ả ta liên tục bẫm loạn mấy nút, sợ là không tránh khỏi cái chết!” Trên mặt Thủy Ngạo Thiên nổi lên gân xanh, lạnh lẽo dị thường.
“Như vậy vãn còn một con đường để chạy trốn! Thủy Ngạo Thiên, có khả năng, nàng ta đã nghe hết cuộc trò chuyện của chúng ta,huống chi chúng ta lại không biết nàng ta là ai, cho nên nàng ta phải chết, ông mau mau đi an bài xung quanh, cho dù nàng ta không chết bên trong, cũng không để cho nàng ta chạy thoát!”
Hắc y nhân hiển nhiên rất bất mãn với lời giải thích của Thủy Ngạo Thiên, sau đo đánh gãy lời nói của ông và ra lệnh.
Thủy Ngạo Thiên cũng không hề phản bác, đối với một người có khả năng uy hiếp đến mình, hắn thà rằng giết sai còn hơn bỏ sót.
Hắc y nhân nhìn thấy thần sắc của Thủy Ngạo Thiên, liền không nói gì nữa, lúc gần đi còn ý vị thâm trường liếc nhìn Thủy Vũ Hinh đang nằm dưới đất, sau đó liền biến mất trong mật thất.
Bên kia, trong mật thất tối đen, Phong Nhược Ngôn đã tránh né không biết bao nhiêu cạm bẫy, cơ quan chết người, đến khi bước vào căn mật thất này, nàng bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc.
Phong Nhược Ngôn hít một ngụm lãnh khí.
Thủy gia thật có nhiều bạc, không nói đến hằng năm tiến công cho quốc khố, mà tài phú chất trong căn phòng này, thậm chỉ có thể mua được một quốc gia cũng còn dư.
Đây, chân chính là phú khả địch quốc.
Khóe miệng nàng hiện lên nụ cười lạnh, nhiều tài phú như vậy, chỉ sợ hắn cùng hắc y nhân kia mưu đồ không hề nhỏ.
Nghĩ thế, đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe lên một suy nghĩ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.