Y Sủng Cuồng Phi

Chương 37: Bảo Bối, Đi Theo Ta!


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 37: Bảo Bối, Đi Theo Ta!


Edit: Rika Nguyen
Hai cổ tay Phong Nhược Ngôn bị nắm đau, nhíu nhíu mày, nhìn khí phách của Hiên Viên Lưu Phong cùng vẻ mặt táu nhợt, yếu ớt của Yến Du Trần. Nàng chợt quay đầu lại, nhìn Hiên Viên Lưu Phong, trên mặt không có một tia cảm xúc nào, lạnh nhạt nói: “ Buông tay, hắn đang bị thương!”
“Không chết được đâu!” Hiên Viên Lưu Phong thản nhiên nhìn lướt qua Yến Du Trần, sau đó liền thu hồi tầm mắt, tới gần Phong Nhược Ngôn, một giọng nói ôn nhuận vang lên sau tai nàng, nhất thời làm cho nàng cảm thấy tê dại : “Đương nhiên, nhưng điều kiện trước tiên đó là, Nhược nhi bảo bối, đi theo ta, ta liền cam đoan hắn có thể bình yên vô sự!”
“Ngươi uy hiếp ta!” Phong Nhược Ngôn nhíu mày, nhìn Hiên Viên Lưu Phong đang cười, trong lòng hận không thể xé rách khuôn mặt này, lạnh giọng nói.
Hiên Viên Lưu Phong than nhẹ, vừa muốn lên tiếng, lại bị lời nói cảu Yến Du Trần đánh gãy: “ Ta không cần ngài phải lo, Ngôn Ngôn cũng không phải là nữ nhân cảu bất kỳ ai, cho nên sẽ không đi theo ngài, Hiên Viên vương gia, ngài không nên quá phận!” Nói xong lại đưa tay kéo Phong Nhược Ngôn
(Rika: ta thấy hai anh này, giống con nít đang giành đồ vật iu thích quá!^^)
Phong Nhược Ngôn nhịn không được, kêu lên một tiếng.
Hiên Viên Lưu Phong liếc mắt nhìn Yến Du Trần, mở miệng cười nhạo: “Nha! Phải không! Nay ngươi khó bảo toàn tính mạng, Nhược nhi nếu không đi theo ta, ngươi có thể bảo vệ nàng toàn thân trở ra?”
Sắc mặt Yến Du Trần lạnh lại, cũng ngay lúc này, ý thức được động tác của mình làm nàng bị đau, vội vàng buông tay, trong mắt mọi người, Phong Nhược Ngôn lại bị kéo về trong lòng Hiên Viên Lưu Phong. Đồng thời, có một hắc y nhân xuất hiện, điểm một cái, liền mang Yến Du Trần bị hôn mê đi, khiêng lên, mũi chân điểm nhẹ một chút, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt mọi người.
Phong Nhược Ngôn nhìn theo hướng người nọ, sau đó quay đầu, nhìn Hiên Viên Lưu Phong.

“Ngài muốn làm gì?”
Hiên Viên Lưu Phong đưa tay nhẹ nâng cằm nàng lên, nhìn sâu vào mắt nàng, nói :”Nàng mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi!”
Phong Nhược Ngôn nhìn vào đáy mắt Hiên Viên Lưu Phong, ánh mắt trong trẻo, thúc một cái, mạnh mẽ gạt tay Hiên Viên Lưu Phong ra khỏi cằm, âm thanh lạnh lùng: “Ta không cần Hiên Viên vương gia quan tâm!”
Trong lòng nàng thoáng tức giận, nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có quan hệ gì đó với Nhiếp chính vương gia cảu Đông Thần quốc, mặc dù Hiên Viên Lưu Phong là nhân vật bá chủ của Thiên Thần đại lục, là chúa tể của Đông Thần quốc, nhưng nàng đối với các thế lực ở thời đại này cực kỳ bài xích, có lẽ bởi vì kiếp trước của nàng cũng vì những thế lực tương tự mà trở thành thế này.
Mặc dù từ đầu đến cuối nàng cảm thấy có một sự quen thuộc đối vói người này,cũng thực kính nể võ công, năng lực và mưu lược của người này, nhưng chỉ dừng tại đó, không có tiến triển gì hơn.
Huống chi, nàng cảm thấy một ánh mắt chinh phục manhxl liệt từ người này, làm nàng thật xấu hổ, nàng – Phong Nhược Ngôn từ trước tới giờ không muốn người khác nắm trong tay bất cứ điều gì.
Phong Nhược Ngôn nhếch miệng cười, lập tức di tới Quân Vân Doanh, người này, muốn giết nàng! Lại ngay cả Yến Du Trần cũng không buong tha! Nợ mới nợ cũ, hôm nay, nàng quyết không buong tha cho hắn!
Hiên Viên Lưu Phong thấy nàng tránh thoát khỏi cái ôm của mình, đồng thời lại bước đến bên cạnh Quân Vân Doanh, toàn thân tỏa ra sát khí mạnh mẽ, khẽ thở dài, đưa tay ra, ôm nàng vào trong ngực.
“Hiên Viên Lưu Phong, ngươi buông tay ra!” Phong Nhược Ngôn lạnh giọng nói, sát khí nồng đậm.,
Hiên Viên Lưu Phong đưa miệng tới bên lỗ tai nàng, nhẹ giọng nói : “ Thật sự là ngốc quá đi, muốn giết hắn không khó. Nhưng khi hắn chết rồi còn lại chỉ là một đống xương trắng, chuyện gì cũng không biết, so với chết, có hàng trăm ngàn phương pháp làm cho hắn sống không bằng chết!”
Rồi sau đó than nhẹ : “Như thế, nàng còn muốn giết hắn sao?”

Phong Nhược Ngôn đư mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng suy nghĩ.
Hắn nói không sai, chết là hạ sách, có khi, phương pháp trả thù tốt nhất là đoạt lấy thứ mà đối phương ưng ý nhất, làm cho bọn họ sống không bằng chết.
Huống chi… Phong Nhược Ngôn nhìn tới thi thể chết không nhắm mắt của Thủy Vũ Chiêu, nhìn tới sự thương tâm của Thủy Vũ Thần, trong đầu lóe sáng! Rồi lập tức thở dài, đây thật sự không phải là thơi điểm thích hợp để giết Quân Vân Doanh.
Nghĩ như thế, Phong Nhược Ngôn nhìn vẻ mặt phẫn hận của Quân Vân Doanh, lạnh giọng nói : “Quân Vân Doanh, ta hôm nay tạm tha cho ngươi, ta nói rồi, cảm ta ta giết, hy vọng lần sau ngươi còn có thể gặp được may mắn như hôm nay!”
Nói xong, liền đưa mắt nhìn Thủy Vũ Thần, lạnh lùng nói : “Ngờ ngươi chuyển lời tới muội muội ngu ngốc và phụ thân của ngươi, ta – Phong Nhược Ngôn thề, từ nay về sau đối lập cùng với Thủy gia các ngươi, là kẻ thù không đội trời chung với các ngươi, một sống hai chết!”
Rồi sau đó lưu chuyển ánh mắt, đỏ rực như máu :”Các ngươi có các chiêu bài gì cứ tung ra hết, bản công chúa ta nhất định phụng bồi, Cửu Nguyệt bị làm nhục, ta sẽ không vì đã giết được tên súc sinh kia mà từ bỏ ý định!”
Nói xong, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người,xoay người bước ra của, chỉ lưu lại trong không gian một màu đỏ cùng âm thanh lạnh lùng kia.
Hiên Viên Lưu Phong nhìn bóng nàng rời đi, cười sủng nịch.
Chậm rãi hướng ra cửa, thong thả bước đi.
Vào lúc sắp bước ra khỏi phòng, liền xoay người lại, nhìn vào mắt Quân Vân Doanh, biểu biện một khí thế vương giả, duy ngã độc tôn, ý vị thâm trường mà nói : “Vài năm không gặp.Thụy vương điện hạ vẫn làm việc thật lỗ mãng! Đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì! Mong rằng về sau khi muốn làm chuyện gì, nên cân nhắc trước, tự giải quyết cho tốt đi!”

Nói xong, liền biến mắt trong tầm mắt mọi người.
Mọi người bị khí thế bá đạo kia của Hiên Viên Lưu Phong áp đảo, đồng thời ngơ ngác không hiểu câu nói vừa rồi của chàng.
Trên mặt Quân Vân Doanh lúc này trắng bệch, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào trong thịt, máu tươi rơi xuống mà không biết đau…
Trong một gian phòng khác, trong bóng tối.
Quân Dật Hiên một thân bạch y, nhìn có vẻ đăm chiêu.
“Hoàng thượng, sao vừa rồi ngài không hiện thân?” Đinh Thương thật sự không thẻ lý giải được, nếu vừa rồi hoàng thượng ra mặt, sẽ không bị đả kích như thế này, cũng không để cho bọn họ có cơ hội, nhưng…
“Đi thôi!Hồi cung!” Quân Dật Hiên không trả lời câu hỏi cảu Đinh Thương, thu hồi lại tầm mắt.
Xoay người, liền biến mất trong phòng.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng tràn ngập máu, một mảnh yên tĩnh dị thường…
Trên một con đường ở ngoại ô Tây Lưu, có một chiếc xe ngựa chậm chạp đi qua, “vưu” một tiếng, một bóng đen quỷ dị bay vào trong xe ngựa.
Nhìn vào trong xe ngựa, một người mặc quần áo màu đen cao quý đang nói gì đó với một cẩm y nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần bên trong, người này dung nhan như ngọc, toàn thân hiện lên khí thế ung dung đẹp đẽ, quý giá.
Lát sau, người này hé mắt ra, trong mắt hiện lên sự hứng thú, âm thanh vang lên!Giọng nói dễ nghe nhưng rất lạnh:
“Nguoi nói, bọn họ hôm nay đã xuất toàn lực để hành động?”

Bóng đen chợt đứng thẳng lên, rồi sau đó khom người trả lời: “Bẩm điện hạ, hôm nay tại Thiên Hạ lâu, hai huynh dệ Thủy gia, Thụy vương Quân Vân Doanh, Lạc vương gia đều có mặt, Hiên đế ngồi trong tối quan sát, còn có…” Nghĩ đến quan hệ của điện hạ cùng người kia… Bóng đen nói nửa chừng chợt dừng lại, rồi sau đó thấy thái tử điện hạ nhíu mi, thân mình run lên, lập tức cung kính trả lời : “ Còn có Hiên Viên vương gia, nhưng xin điện hạ thứ tội, thuộc hạ không thể điều tra được nguyên nhân vì sao Hiên Viên vương gia lại đến hoàng đô !”
“Hử?” Yến Tần Ngạo nhíu mi, trong xe ngựa không khí chợt giảm xuống, bóng đen kia thì chảy mồ hôi ròng ròng.
Chỉ trong chốc lát, không khí lại bình thường, Yến Tần Ngạo nhìn bóng đen một cái: “ Ngươi có thể ẩn nấp mà không bị người phát hiện, đó là khả năng của ngươi! Nếu ngươi có thể tra ra được hành tung của hắn, người kia liền không xứng với cái tên Hiên Viên Lưu Phong.
Hiên Viên Lưu Phong, bốn chữ vừa thốt ra, trong mắt Yến Tần Ngạo gợn sóng, ánh mắt phức tạp
Nửa ngày sau, Yến Tần Ngạo khôi phục lại bình thường, âm thanh lười biếng hỏi: “Ngươi đem chuyện ngày hôm nay bẩm báo lại hết đi!”
“Vâng!” Quỷ Phó cảm thấy như được đặc xá, lập tức gật đầu, chậm rãi mở miệng : “Thuộc hạ vẫn ẩn nấp tại Thiên Hạ lâu, hiện tại lầu 3 của Thiên Hạ lâu như là mới trải qua một trận chiến ngập tràn máu tanh, mà nguyên nhân cũng bởi vì công chúa hòa thân của Nam Viên quốc, Quỳnh Hoa công chúa – Phong Nhược Ngôn!…”
Tiếp theo, Quỷ Phó liền đem chuyện Phong Nhược Ngôn trở mặt cùng với Quân Vân Doanh,Lạc vương Yến Du Trần xuất hiện như thế nào, Phong Nhược Ngôn tru sát Thủy Vũ chiêu ra sao, từng chút từng chút một báo cáo với Yến Tần Ngạo. Nhất là khi nói đến các chiêu thức của PHong Nhược Ngôn khi đấu với Quân Vân Doanh, thần sắc lại hiện lên sự kinh ngạc cùng kính nể.
“A? Ngươi nói Hiên Viên Lưu Phong tới giúp!” Mắt phượng nheo lại, ý tứ hàm xúc không rõ nhất thời lóe lên rồi biến mất.
“Đứng vậy, lúc ấy Lạc vương bị thương, Quỳnh Hoa công chúa rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc, sau lại được Hiên Viên vương gia…”
Quý Phó nói xong, tia sáng trong mắt Yến Tần Ngạo rực rỡ hơn,đồng thời hướng Quỷ Phó khoát tay, cho lui. Quỷ Phó khi đến khi đi thật bí ẩn, như một du hồn, thoáng cái đã biến mất trong xe.
Yến Tấn Ngạo đưa tay đùa nghịch cây đào trong tay, con ngươi nheo lại, nheo thẳng đến khi chỉ còn một đường chỉ nhỏ, sau lại mở mắt ra, cây đào trong tay lập tức hóa thành tro bụi. Khóe miệng nhếch lên, trong mắt có sự nghiền ngẫm.
“PHong Nhược Ngôn sao…Thật là một nữ tử thú vị!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.