Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 35: Nữ Nhân! Ngươi Không Muốn Sống Nữa?
Edit: Rika Nguyen
Phong Nhược Ngôn nhìn Quân Vân Doanh rút kiếm đâm tới ngực mình, đồng thời có mười đạo chưởng phong đang ập tới, giờ phút này nàng không hề có cảm giác sợ chết, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Quân Vân Doanh, động tác dưới chân cũng không hề dừng lại, vẫn mạnh mẽ đá.
Nhưng lúc này, nàng nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế của Yến Du Trần, cũng với tiếng chưởng phong chạm vào người, sau đó nghe “phốc” một tiếng, Yến Du Trân phun một ngụm máu tươi bắn cả lên người nàng, hồng y kết hợp với máu tươi, hơn nữa máu lại chảy thành dòng, hình anh này thật yêu mị quỷ dị.
Phong Nhược Ngôn quay đầu, nhìn thấy Yến Du Trần một thân đẫm máu đang liều chết vọt tới bên người cô, trên người tràn ngập máu, khóe miệng cũng có máu, nhưng trong mắt bại hiện lên sự kiên quyết.
Ánh mắt nàng nhất thời như chìm vào vực sâu vạn trượng, đôi mắt hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp.
Nàng giật giật khóe miệng “ Ngươi…”
Chưa kịp nói gì, liền bị bao phủ trong một tầng lớp chưởng phong.
Quân Vân Doanh chớp thời cơ đâm tới, hơn mười chưởng phong đánh tới, đem nàng thổi vào trong đó
Yến Du Trần vẫn chém giết như trước, thấy một màn như thế, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một đạo bóng dáng màu tím bay tới, nhanh như tia chớp, như rồng bay từ trên trời xuống, vừa xuất hiện liền xoay chuyển càn khôn, khắc chế địch nhân. Đầu tiên là cuốn lấy thanh kiếm đang sắp đâm tới nàng, rồi ôm nàng xoay tròn một vòng, đem các chưởng phong đánh tan hết, đồng thời lộn vòng một cái, liền điểm huyệt hết tát cả các ám vệ đang vây quanh.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi như thế, động tác tiêu sái tự nhiên, kéo Phong Nhược Ngôn ra từ bàn tay tử thần.
Lúc này, Phong Nhược Ngôn đã ngây người, đứng yên bất động, cái khăn che trên mặt nàng bị gió thổi bay lên?
Trong phòng, mọi người bị tình cảnh này làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Mà cái cảnh này, những người trong phòng nhất thời đều không thể quên được trong cuộc đời của mình.
Phong Nhược Ngôn đang trấn định tinh thần, hồng y bay loạn trong không khí cũng không thể sánh bằng khuôn mặt tuyệt sắc kia. Trong Thiên Hạ lâu này, mỹ nhân vô số, nhưng người đứng trước mặt đây, thật sự làm người khác rung động. Nguyên lai Thụy vương gia đã vứt bỏ một bao cỏ công chúa, lại là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như thế, hơn nữa trên người nàng còn có một cỗ khí tức lạnh nhạt thần bí, lạnh lùng ngạo nghễ, thiên hạ này, có ai có thể so sánh cùng nàng?
Yến Du Trần si ngốc nhìn bóng dáng màu đỏ xinh đẹp kia, trong lòng vui vẻ : “Đã sớm biết nàng nhất định rất đẹp, nhưng không ngờ nàng lại khuynh thành như thế?”
Thủy Vũ Thần cũng si mê nhìn nàng, trong mắt toát ra một tia sáng.
“Vương gia, ngài…” Lăng Dạ đột nhiên kêu to.
Quân Vân Doanh giờ phút này đang run rẩy, trong lòng Lăng Dạ lo lắng, nghĩ là vương gia đã phát độc rồi.
“Phong Nhược Ngôn, ngươi,…. Ngươi” Giọng nói Quân Vân Doanh run rẩy, không nói nổi một câu, chỉ có ánh mắt của hắn, mọi người có thể nhận thấy được sự khiếp sợ trong đó, cùng sự phẫn nộ, hối hận và không cam lòng.
Trong lòng hắn, giờ phút này chỉ nghĩ rằng lúc đầu là nàng cố ý, cố ý phạm vào tội háo sắc, cố ý che dấu thục lực, cố ý bố trí, tất cả, tất cả đều là nàng cố ý.
Nguyên nhân thì chỉ có một, đó là, nàng khinh thường hắn!
Ánh mắt hắn dỏ như máu, hung hăng nhìn Phong Nhược Ngôn.
Đúng lúc này, bóng dáng màu tím đi tới, cẩm bào màu tím tung bay trong không trung làm cho người ta ngây ngẩn, người này ngũ quan tuấn mỹ , một đôi mắt trong suốt, ánh mắt thì sâu thẳm như nước hồ thu. Khóe mắt, lông mày đều tôn lên sự cao quý, hơi thở trầm ổn, khí phách ngạo nghễ.
Phong Nhược Ngôn sủng sốt, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, người này…
Chưa để nàng đoán được điều gì, bóng dáng màu tím ấy đã đứng trước mặt, tầm mắt nàng bị che mất, đồng thời, bên hông của nàng cảm giác được một bàn tay nóng rực đang ôm lấy.
Toàn thân nàng bị một đạo hơi thở nam tính vây quanh, làm cho nàng ảm thấy nóng rực, mặt chợt ửng đỏ, toàn thân nhịn không được mà run lên.
Mà người kia chỉ phi thân một cái, liền ôm nàng rơi khỏi nơi đẫm máu kia.
Đợi cho lúc đứng vững vàng trên đấtm nàng mới phục hồi lại tinh thần, đồng thời trong lòng tràn đầy tức giận.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, sắc như dao nhìn người nọ, định phóng tới.
Nhưng chưa kịp hành động, trong nháy mắt nàng lại bị hù cho ngây ngốc. Nàng nhìn thấy trong ánh mắt người kia là cái gì? Tức giận?…
Hiên Viên Phong Lưu ôm lấy thiên hạ vào trong lòng, nhìn dung nhan như thần tiên của nàng, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhìn hai gò má hồng hồng của nàng, trong lòng cảm thấy vui mừng.
Đưa mắt nhìn người trong lòng, giờ phút này, nàng thật nhỏ nhắn, thật nhu nhược, thật mảnh mai, một tay của chàng có thể ôm lấy được cái eo nhỏ nhắn của nàng.
Nhưng, nhìn nữ nhân nhỏ bé nhu nhược này, nàng lại làm ra chuyện động trời như thế, thật là không muốn sống nữa sao? Làm cho chàng thiếu chút nữa…
“Phong NHược Ngôn!” Một âm thanh tức giận, có thể thấy rằng Hiên Viên Phong Lưu đã tức giận tới cực điểm! Cũng đau lòng tới cực điểm.
Ánh mắt chàng khi nãy còn thâm trầm như nước, giờ phút này lại ẩn ẩn đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, coi như hận không thể đánh vài cái lên người nàng.
Hiên Viên Lưu Phong nổi giận, người khác không thể biết được rằng, lúc nãy, hành động cảu nàng đã làm cho chàng run sợ tới mức nào, nếu như lúc nãy không phải chàng hành động kịp thời, chỉ cần một chút sai lầm, hậu quả…thực sự chàng không thể tưởng tượng được.
Nhớ đến vừa rồi, ánh mắt càng rực lửa, nữ nhân này…
“Nàng, nàng không muốn sống nữa sao?” Hiên Viên Lưu Phong nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm nàng, không buông tha một chút biểu tình gì trên khuôn mặt nàng.
“Ngươi là ai, chúng ta có quen biết sao? Giờ phút này nàng cũng không thèm giãy dụa, mặc cho hắn ôm nàng,ánh mắt mê mang, lẩm bẩm nói.
Bọn họ đã gặp nhau sao?
Hiên Viên Lưu Phong ngẩn người, không nói gì, tràn đầy tức giận.