Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 3: Kiếp Trước – Kiếp Này
“Tiểu thư” Cửu Nguyệt thấy Lam Thiến Huyên nhìn chằm chằm phong hưu thư kia, lòng có chút lo lắng kêu lên.
Lam Thiến Huyên phục hồi lại tinh thần, trước tiên chuyển ánh mắt nhìn về phía tiểu nha hoàn trước mặt.
“Ngươi tên là gì?”
Tiểu nha đầu kia bị Lam Thiến Huyên mở miệng hỏi trong lòng sợ tới mức run lên, run giọng nói: “Công chúa, người làm sao vậy, ta là Cửu Nguyệt nha, người như thế nào, làm sao có thể……”
Lam Thiến Huyên bộ dáng lắp bắp của tiểu nha đầu, có chút miễn cưỡng, ngắt lời nàng nói: “Tốt lắm, nói chuyện bình thương đi, ta không có ăn thịt ngươi đâu.”
Lam Thiến Huyên đang muốn nói cái gì, nhất thời cảm giác trước ngực trái nóng rát như thiêu đốt, đau đớn khôn cùng, nàng dùng sức ôm ngực, mồ hôi lạnh tuôn rơi. Chỉ chốc lát, loại đau đớn này lan dần đến toàn thân.
Cửu Nguyệt lo lắng, run run nói: “Công chúa, người làm sao vậy, người đừng xảy ra chuyện gì nha, ta bây giờ phải làm sao, nương nương bây giờ làm sao?”
Hôm nay Cửu Nguyệt đã gặp quá nhiều chuyện: đầu tiên là bị lưu manh……, may mắn có công chúa cứu giúp, tâm tư nàng thoáng buông lỏng. Lúc này thấy công chúa có bộ dáng khó chịu, trong lúc nhất thời không nghĩ được gì, nước mắt rơi như mưa.
“ Công chúa người đợi ta tý, ta ra bên ngoài thỉnh các thị vệ tuần tra kêu đại phu đến. Công chúa người ráng chịu đựng, ta đi lập tức sẽ quay lại ngay.” Nói xong, liền lau nhanh nước măt rồi đi ra ngoài.
Lam Thiến Huyên giữ chặt Cửu Nguyệt, cắn răng nói:“Ta không sao, ngươi đừng đi nữa.”
Nàng ngoài việc làm đặc công, còn làm một thầy thuốc, ở Z thị cũng coi như có chút danh tiếng. Mà lúc này, đối với thân thể hiện nay của nàng tựa hồ cũng tra không ra nguyên nhân. Không phải nàng tự phụ, nhưng chính nàng cũng thật sự không tin rằng y thuật của các đại phu nơi đây có thể cao minh hơn nàng .
Cho nên, nàng chỉ có thể cắn răng chịu loại đau đớn này, nhưng không thể hình dung ra được nguyên nhân?
Nàng cảm thấy có một cỗ khí lực kì lạ ở quanh thân nàng, giống như linh hồn của nàng bị mang ra khỏi khối thân thể ở này. Rồi sau đó lại bị bắn ngược trở lại, lặp đi lặp lại mấy lần, sâu trong thân thể, trong thâm tâm thật đau đớn không gì tả nỗi.
Đồng thời, trong đầu nàng hiện lên hàng loạt hình ảnh
Nàng, là Lam Thiến Huyên, kiếp trước làm đặc công, ở cái nhiệm vụ cuối cùng kia đã bị người trong tổ chức phản bội, thân thể đã chết. Mà đồng thời, chôn cùng nàng là cái biệt thư xa hoa trụy lạc kia, cùng với các viên chức, đại gia trong tòa nhà kia.
Có khả năng, bọn họ đếu đã chết và xuông địa ngục hết cả rồi.
Mà nàng không thể nghĩ rằng, người cha trên danh nghĩa kia, thân là phụ thân, hắn là một người cha hòa ái, tài trí.
Cha là người đứng đầu tổ chức, nghiêm khắc, giỏi giang, chính trực, uy nghiêm. Nguyên lai hắn lại có thể có 2 mặt thế này. Một mặt yêu thương, quan tâm chăm sóc nàng, một mặc đào tạo nàng thành người phục vụ cho hắn. Thậm chí, khi thấy nữ nhi của mình chết, hắn còn nở một nụ cười.
Nàng nhớ lại, vì sao từ nhỏ hắn đã huấn luyện nàng tàn khốc đến vậy . Vì sao khi nàng muốn rời khỏi tổ chức , hắn lại buộc nàng phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này? Vì sao mẫu thân chết không minh bạch, chính mình tận lực điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ nhưng mãi không tra ra được? Vì sao các bạn trong tổ chức khi hết hạn làm việc, rời đi nàng đều không nhận được tin tức gì hết? Vì sao ngày đó trong biệt thự có nhiều người khác thường đến vậy?
Bởi vì, hắn đã ra tay giết họ, mượn tay nàng chôn vùi toàn bộ Z thị, làm nàng và đống người đó cùng nhau xuống địa ngục.
Có lẽ , ngày đó hắn phái đi nhóm đặc công làm việc cùng nàng đều là ngụy trang cả.
Lam Thiến Huyên tự giễu cười, mẫu thân sau khi qua đời, nàng cảm thấy dường như mình bị bỏ rơi. Mà hắn, thấy nàng trong lúc bi thương, đem nàng mang đi, nói cho nàng, hắn là cha của nàng. Nàng nhớ rõ lúc ấy nàng thật vui sướng, hạnh phúc. Đối với người cha này thật sự tôn kính, sùng bái.
Nàng vẫn có thân nhân , nàng không cần sống cô đơn một mình , không cần một mình đối mặt với bóng đêm. Mà sự thật, cũng là từ nay về sau, cuộc sống của nàng chính thức bước vào một thế giới hắc ám còn hơn cả địa ngục, mà lại không thể quay đầu lại. Đến khi……lúc nàng chết thì nhìn thấy một đạo ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Nàng cuối cùng vẫn bị từ bỏ, vẫn cô đơn một mình.
Nàng là linh hồn xuyên qua .
Theo trí nhớ trước kia của khối thân thể này, nơi này là Thiên Thần đại lục Tây Lưu quốc, mà nàng chính là Quỳnh Hoa công chúa của Nam Viên quốc – Phong Nhược Ngôn.
Thiên Thần đại lục có bốn đại quốc, Đông Thần quốc, Tây Lưu quốc, Nam Viên quốc, Bắc Triệt quốc.
Mà đế quân của Nam Viên quốc , cũng chính là phụ thân của Phong Nhược Ngôn nghe theo lời gièm pha, hãm hại trung thần, làm đất nước đại loạn, ba quốc gia còn lại liên tục dòm ngó.
Năm Thiên Kì thứ 30, cũng chính là tháng trước, tam quốc đạt thành hiệp nghị, cho nên Hoàng tộc Nam Viên quốc tạm thời tồn tại . Nhưng thật ra lại là một đất nước không có quyền lực, một đất nước hữu danh vô thực.
Đồng thời, Hoàng thượng Nam Viên quốc vì lấy lòng ba quốc gia còn lại, đem các công chúa của Nam Viên quốc đem đến ba quốc gia còn lại để hòa thân, tùy ý để cho địch quốc giẫm lên, vũ nhục, lợi dụng.
Mà Tây Lưu quốc lại chọn Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn. Nàng không thể tránh khỏi việc trở thành con bài cho việc hi sinh cho chính trị, mười ngày sau khi đến đây đã được hoàng thất tứ hôn cho Tây Lưu Thụy vương làm vương phi.
Vậy mà mấy ngày hôm trước nàng háo sắc, náo đọng vương phủ gà bay chó sủa. Thụy vương gia giận dữ , ra lệnh đánh công chúa mất nước này 50 đại bản, khiến Phong Nhược Ngôn chết, sau đó lại hưu thê.
Tính từ ngày được tứ hôn đến ngày bị hưu tròn 10 ngày, toàn bộ thiên hạ đều biết bao cỏ công chúa của Nam Viên quốc Phong Nhược Ngôn bị Thụy vương hưu: “Mười ngày bị chồng ruồng bỏ”.
Làm trò cười cho toàn thiên hạ.
Về cuộc đời của Phong Nhược Ngôn quả thật làm cho Lam Thiến Huyên hết chỗ nói. Chính vì vậy nàng thấy khối thân thể này ăn mặc khá hớ hênh, lộ liễu nhằm hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, thật đúng là một nữ tử háo sắc.
Mà cũng thật là, nữ tử thích chưng diện cũng thật bình thường. Nhưng Phong Nhược Ngôn này lại cho rằng , phải ăn mặc hớ hênh, lộ liễu, hoa lệ, lại trát một đống phấn lên mặt, nhìn thật giống cái đít khỉ. Nhìn thấy nam nhân liền sáng mắt, người như vậy, thanh danh của nàng sẽ là gì đây?
Được hoàng thượng tứ hôn cho Thụy vương gia, bởi vì nàng ta từ nhỏ tính tình kiêu ngạo, ở quốc gia khác làm tù binh cũng không biết thân biết phận, không biết thu liễm, nơi nơi khoe khoang. Hơn nữa chỉ cần có cơ hội đi quyến rũ Thụy vương gia, nhưng thật không may nhận nhầm Thủy Vũ Thần trở thành Thụy vương. Nàng ta không tuân theo mà nữ tắc, lại còn làm mất thể diện của hoàng gia Tây Lưu quốc, nên bị đánh đến mất mạng.
Bất quá chỉ là một nữ nhân bị khi dễ từ nhỏ, không có người quan tâm , là một nữ nhân đáng thương bị vứt bỏ mà thôi.
Tây Lưu quốc sao? Thụy vương sao? Phụ vương sao?
Lam Thiến Huyên cười lạnh trong lòng, các ngươi đã làm như thế . Ta sẽ cho các ngươi phải trả giá đắt.
Lam Thiến Huyên nâng mắt nhìn Cửu Nguyệt đang nước mắt đầm đìa, tiểu nha đầu kia đối với nàng là thật tâm, nàng cũng không có ghét bỏ, nhìn tiểu nha đầu ấy rồi ôn nhu mỉn cười
“Đứng lên đi, về sau đừng khóc lung tung, càng không thể khóc trước mặt người khác. Về sau ta sẽ không cho ngươi chịu khổ .”
Ánh mắt Cửu Nguyệt t kinh ngạc nhìn công chúa, đúng là nàng với làn da trắng nõn, tóc tai lộn xộn nhưng vẫn không che được ánh mắt sắc bén, trong sáng, làm cho người ta kìm lòng không được mà muốn chìm sâu trong đó. Đối với lời nói của nàng làm cho người ta không tự chủ được mà tin tưởng, càng làm cho người ta nhịn không được mà sùng bái. Trong lúc nhất thời, nàng nhìn đến ngây người.
Hồi lâu, Cửu Nguyệt ngây ngốc nói : “Công…… Công chúa, ngươi thật sự không có việc gì sao? Không cần bảo thị vệ tìm đại phu sao.” Cửu Nguyệt nghĩ đến bộ dáng lúc nãy của Phong Nhược Ngôn có chút kinh hãi, có chút sợ sệt.
“Ân, không cần, ta tốt lắm, vừa nãy đầu có điểm choáng váng, trong khoảng khắc takhoong nhớ rõ sự tình, nhưng hiện tại ta tốt lắm, ngươi yên tâm đi.” Phong Nhược Ngôn vỗ vỗ lưng nàng, giải thích.
“Ô ô, vậy là tốt rồi, Cửu Nguyệt thật lo lắng cho công chúa, ô ô.” Cửu Nguyệt xác nhận Phong Nhược Ngôn không có việc gì, trong lúc nhất thời vui mừng mà khóc.
Lam Thiến Huyên lúc này khóe miệng run rẩy, trong lòng nghĩ : “ Chẳng lẽ cổ nhân rất thích khóc hay sao?”.
“Tốt lắm, đừng khóc , không nhớ ta vừa rồi nói gì sao?.”
“Ô ô, công chúa, ta là cao hứng nên khóc, ta sẽ nghe lời , ta về sau nhất định sẽ nghe lời , ha ha.” Cửu Nguyệt vừa nghe Phong Nhược Ngôn giống như tức giận, liền có chút vội vã nói. Nhất thời không ngờ vừa khóc vừa cười nói , làm cho Lam Thiến Huyên bật cười.
Hồi lâu, nhắm mắt lại một lần nữa, cảm thấy như có hơi nóng phả vào mặt.
Trải qua tất cả, hôm qua tử, hôm nay sinh.
Chuyện gì đến sẽ đến, Lam Thiến Huyên trước kia đã hết;
Phong Nhược Ngôn, kiếp này của ngươi, ta sẽ sống tiếp cho ngươi, ngươi đã từng bị ngược đãi, ta nhất định sẽ đòi lại tất cả cho ngươi.