Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 14: Thiên Hạ Lâu
Xe ngựa rộng rãi xa hoa, Phong Nhược Ngôn điều chỉnh tư thế nằm cho thoải mái,cũng không vì bên trong xe có một gã nam tử mà cảm thấy ngại ngùng.
Mà hành vi của nàng giờ phút này lại làm cho Yến Du Trần nghẹn họng nhìn trân trối , hành động của nữ nhân này thật kinh hãi thế tục nha, bên trong xe rõ rang còn có hắn – một đại nam nhân, vậy mà nàng…?
Phong Nhược Ngôn như trước cũng không có chú ý vẻ mặt đỏ hồng của Yến Du Trần , hai tay thưởng thức miếng ngọc bội của Yến Du Trần , nửa ngày qua đi, chậm rãi mở miệng hỏi: “Ngươi nói lầu các của Thủy gia ngày đó là sao ?”
Yến Du Trần điều chỉnh tốt biểu tình của chính mình, không ngừng nhắc nhở trong lòng: “ Phong Nhược Ngôn này tuyệt đối không thể dựa theo lẽ thường nghĩ, nếu không sẽ tự mình tìm phiền não.”
“Không sai, thời điểm ban đầu,Thủy gia lấy Thiên Hạ lâu lập nghiệp , có thể nói hiện tại Thiên Hạ lâu là sản nghiệp chính và trọng yếu nhất của Thủy gia.”
Phong Nhược Ngôn khẽ hừ một tiếng, không nói gì cả.
Trong lòng lại cân nhắc, Yến Du Trần đối với chính mình hiện tại không gây bất lợi gì, tuy rằng như trước không có thay đổi, nàng cũng không them nói gì. Rồi sau đó, khi Yến Du Trần vô tình nhắc tới Thiên Hạ lâu, Phong Nhược Ngôn liền tự nhiên nghĩ tới Thủy Vũ Hinh.
Thủy Vũ Hinh kia hẳn là bị dày vò đau khổ rồi, khi đó nghe mấy tên lưu manh kia nói muốn đem Thủy Vũ Hinh phóng tới Thiên Hạ lâu, nhưng là thiên hạ lâu này lại là nhà ả, cũng không biết hiện tại ả thế nào ? Bất quá có lẽ danh tiết Thủy Vũ Hinh đã bị hủy, càng đừng nói nàng còn trúng độc.
Mặc kệ như thế nào, nàng cùng Thủy gia đã có cừu hận, khả năng đấu nhau đến ngươi chết ta , cho nên chính mình cũng không cần phải hóa giải mối thù này.
“Ngươi không phải nói hôm nay giúp ta một cái đại ân sao? Thay đổi xe ngựa đi Thiên Hạ lâu, bản công chúa mời ngươi ăn cơm.” Phong Nhược Ngôn cân nhắc nói.
Yến Du Trần vừa nghe, hơn nữa giờ phút này xe ngựa bị chao đảo, Yến Du Trần bị dập ê cả mông. Sớm khôi phục lại biểu tình, trên mặt nháy mắt lại đỏ lên.
Động tác lớn như vậy, Phong Nhược Ngôn cũng không nhìn, thấy bộ mặt ngây thở của Yến Du Trần, trong lòng mãnh mắt trợn trắng, châm chọc nói: “Ngươi phản ứng mà dùng lực lớn như vậy sao? Không phải là theo giúp ta đi tranh chỗ ngồi tại Thiên Hạ lâu thôi, ngươi nhưng đừng nói cho ta biết ngươi chưa bao giờ đi tới nơi đó nha.”
Yến Du Trần ho khan hai tiếng, không nói chuyện , không phản bác, hắn quả thật đã đi không ít lần, nhưng dẫn một nữ nhân đi theo mình tới chỗ đó thật đúng là chưa thử qua, huống chi nữ nhân này lại là Phong Nhược Ngôn, rõ rang nàng muốn hại chết hắn.
“Khụ khụ, cái kia…… Ách, Ngôn Ngôn, chúng ta đi địa phương khác ăn cơm đi, Thiên Hạ lâu vẫn là quên đi.” Yến Du Trần thật cẩn thận đề nghị.
“Như thế nào? Sợ ta đi theo bên cạnh ngươi, đến lúc đó làm cho hồng nhan tri ký của ngươi ở Thiên Hạ lâu hiểu lầm, ảnh hưởng đến ngươi hái hoa sao?” Phong Nhược Ngôn hỏi ngược lại.
“Ta……”
Không đợi Yến Du Trần nói chuyện, Phong Nhược Ngôn liền tiếp tục mở miệng:“Ngươi yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ hướng nhóm hồng nhan tri kỷ của ngươi mà giải thích, cam đoan các nàng đối với ngươi không có một câu oán hận.”
Các nàng có thể oán hận sao? Có oán hận phải là hắn . Yến Du Trần ở trong lòng kêu rên, nhưng cũng không dám mở miệng nói điều gì. Đến lúc đó ai lại biết vị tiểu tổ tong này lại nói lời ác độc gì tới hắn, chụp cho hắn tội danh gì đó. Nghĩ kĩ lại thì thấy mình tự chuốc khổ cho mình.
Tiếp theo Phong Nhược Ngôn liền giải khai huyệt đạo cho Cửu Nguyệt, cùng Yến Du Trần an bài vài người hộ tống Cửu Nguyệt cùng vàng bạc châu báu hồi dị quốc công quán, chính mình cùng Yến Du Trần liền vòng hướng Thiên Hạ lâu mà đi.
Trên lầu 6 của Thiên Hạ lâu , một thân tử y liễm hoa, thân hình thon dài, là một nam tử tuấn mỹ nhưng lạnh nhạt đang đứng. Nhã gian lộ thiên, gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua, nhất thời tử y bay bay theo gió, theo gió mà động, mặt nạ màu bạc che lấp khuôn mặt của hắn, biểu tình của hắn, đồng thời cũng làm cho toàn thân nam tử này toát ra một vẻ lạnh nhạt hoàn toàn cách xa với thế nhân.
“Chủ thượng, chúng ta nên khởi hành , thời gian cũng sắp tới rồi .” Phía sau là một gã toàn thân bạch y, cũng tuấn mỹ vô cùng, đang đứng sau nhìn chủ tử, lập tức tiến lên hai bước ra tiếng nhắc nhở.
“Ân” Nam tử thản nhiên gật gật đầu, hơi hơi ngửa đầu, rồi sau đó lại thấp giọng mở miệng:“Truy Ảnh!”
“Chủ thượng, còn có điều gì phân phó?”
“Bên kia có tin tức truyền ra không?” Ngân mặt nam tử hoãn thanh hỏi ra.
“Hôm nay Quỳnh Hoa công chúa kia hạ độc các cơ thiếp của Thụy vương, sau đó ta liền phái người xử lý một phen, rồi sau đó nghe tin tức báo trở về, Quỳnh Hoa công chúa chẳng những bảo Quân Vân Doanh đem toàn bộ cống phẩm của Nam Viên quốc đưa làm hồi môn trả lại cho nàng, lại còn đem nguyên bản hưu thư sửa lại thành cùng cách thư. Hiện tại cùng Yến Du Trần chuẩn bị đi tới Thiên Hạ lâu!”
Truy Ảnh mở miệng đem tin tức vừa mới truyền đến báo cáo cho chủ tử
Tử y nam tử nghe xong ánh mắt nhìn phương xa, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trong con ngươi đen thâm thúy kia hiện lên một tia hứng thú.
Thanh nhuận thanh âm mang ý cười, ôn nhuận mở miệng:“Nga!”
“Chủ thượng……” Truy Ảnh nhìn bóng dáng của tử y nam tử có chút không yên kêu to một tiếng.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Chủ tử, hôm nay là lần thứ sáu phát bệnh hàng năm, cũng không sẽ như thế nào, không bằng chúng ta khiến cho Truy Phong đem người nọ tìm đến, có lẽ nàng có thể có biện pháp giúp chúng ta!”
Tử y nam tử nghe xong cả người nhất thời ngưng lại, không khí chung quanh có thể so sánh với mùa đông lạnh giá, Truy Ảnh nhịn không được thân mình run lên.
Nửa ngày, tử y nam tử mở miệng:“Truy Ảnh, ngươi nhiều chuyện !”
“Thuộc hạ không dám!” Truy Ảnh sắc mặt có chút trắng bệch, quỳ trên mặt đất thỉnh tội.
“Đứng lên đi, chúng ta đi thôi!” Tử y nam tử nhìn trời, sau đó xoay người thản nhiên mở miệng phân phó, đoàn người liền khởi hành đi.
Trong không khí chỉ lưu lại một chút tử ảnh lóe sáng.