Y Sủng Cuồng Phi

Chương 117: Lời Nói Của Thái Hoàng Thái Hậu


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 117: Lời Nói Của Thái Hoàng Thái Hậu


Editor: E.l.f
Beta: Rika
Lúc này đây, thái hoàng thái hậu Mạc Vân vẫn không thay đổi sắc mặt, để mặc cho Hiên Viên Diệc Li kéo Hiên Viên Lưu Phong đi bàn chuyện quốc sự, còn bản thân mình thấy mệt trong người nên lại góp vui với đám Phong Nhược Ngôn!
Lát sau, Mạc Vân lệnh cho quận chúa Tuyết Diên đi lấy áo choàng lông cừu lại. Nháy mắt, cả ngự hoa viên yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại Phong Nhược Ngôn và thái hoàng thái hậu Mạc Vân.
“Tiểu nha đầu, cùng ta tâm sự một chút!” Mạc Vân thở dài.
Phong Nhược Ngôn cười lạnh trong lòng, thái hoàng thái hậu nhắm mắt làm ngơ, để mặc Hiên Viên Diệc Li kéo Hiên Viên Lưu Phong đi bàn chuyện triều chính, mục đích không phải là tìm cơ hội đứng riêng với nàng như thế này hay sao? Xem ra, Mạc Vân thật sự rất để ý tới sự tồn tại của nàng nha.

Tuy biết rõ mục đích này của Mạc Vân nhưng nàng vẫn không vạch trần. Nếu thái hoàng thái hậu đã có lòng nghĩ ra mục đích này, vậy thì hà cớ gì nàng không đáp ứng?
“Ngoại trừ Hiên Viên Lưu Phong, bổn cung thật không ngờ được còn có một tiểu nha đầu khác khiến bổn cung đau đầu đến thế”. Sâu bên trong ngự hoa viên còn có một căn nhà, là nơi khá yên tĩnh, người qua kẻ lại rất thưa thớt, mặc dù ở trong hoàng cung nhưng hoàn toàn không mang vẻ tráng lệ thường thấy. Phong Nhược Ngôn nhìn cảnh vật bốn phía có chút ngạc nhiên, khoé miệng hơi nhếch lên. Chọn địa điểm cũng tốt đấy. Ngày hôm nay, nếu nàng có xảy ra chuyện gì bất trắc thì chắc chắn không có mấy ai có thể nghĩ ra nơi này mà tới ứng cứu.
Khi yến hội vừa bắt đầu, trang phục mà thái hoàng thái hậu Mạc Vân mặc rất cầu kì, diễm lệ, còn bây giờ lại là một thân y phục trắng tinh, toàn bộ khí chất đều toát lên qua bộ y phục đơn giản này. Không khó tưởng tượng ra hình ảnh một nữ nhân tiêu sái phong vân, đi mây về gió năm xưa, uy danh lừng lẫy.
“Đó là vinh hạnh của tiểu nữ.” Phong Nhược Ngôn không do dự đáp lời, ngay cả thái hoàng thái hậu Mạc Vân đang nhìn chằm chằm vào nàng cũng không phát hiện ra được chút biểu tình khác lạ nào.
“Ngươi chắc cũng biết bản cung vì sao lại dẫn ngươi tới đây?” Thái hoàng thái hậu Mạc Vân vẫn giữ nụ cười ôn hòa hiền lành nhưng không giấu nổi sự khôn ngoan ẩn sau nụ cười ấy. Hoàng cung vốn là chốn phức tạp, một nữ nhân lại có thể yên yên ổn ổn đi qua ba đời vua, danh phận lại lên mau như diều gặp gió, nắm giữ quyền định đoạt cả vương triều Hiên Viên, như vậy, liệu có thể nào lại mang vẻ hiền lành, lương thiện hay không?
Không đợi Phong Nhược Ngôn mở miệng, thái hoàng thái hậu Mạc Vân lại nói tiếp: “Cho đến trước ngày hôm nay, ta vẫn luôn tin những lời mà Lạc Vân Cơ nói, tin rằng ngươi là một nữ nhân liễu yếu đào tơ, là bao cỏ công chúa của Nam Viên quốc! Là loại nữ nhân ăn bám, dựa dẫm hoàn toàn vào Hiên Viên Lưu Phong.”

“Nhưng hôm nay, ở yến hội, chắc người cũng cho rằng tình hình không hẳn là thế.” Phong Nhược Ngôn thản nhiên đáp, nhìn không ra vui hay giận.
Ánh mắt Mạc Vân chợt thay đổi nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại, vẫn mỉm cười với nàng:“Không giống, có thể nói là khác xa một trời một vực, nhưng xét về tình về lý, ngươi cũng đã khiến bản cung hơi ngạc nhiên. Ta chỉ nhớ ngươi là bao cỏ công chúa đến từ Nam Viên quốc, nhưng ta đã quên, trong thiên hạ đồn rằng Phong Nhược Ngôn ở Tây Lưu quốc cực may mắn, gả cho một nam nhân có chức có quyền của vương triều Hiên Viên, trở thành Phượng Hề công chúa. Hiển nhiên ta quên mất, ngươi được gả cho ai.”
“Cho nên, lúc trước đối với Hiên Viên Lưu Phong, người chỉ có chút hoài nghi, nhưng lúc gặp được ta, người lại nghĩ, có lẽ Hiên Viên Lưu Phong quả nhiên đúng như những gì người nghĩ.” Phong Nhược Ngôn nhún vai, thoải mái nói tiếp.
“Phải. Nếu ngươi chỉ là công chúa của Nam Viên quốc, bản cung sẽ không chút để ý, nhưng ngươi lại vô duyên vô cớ được Tây Lưu quốc phong làm Phượng Hề công chúa mà không tuân theo lễ nghi phép tắc, lại vừa hay được gả cho Nhiếp Chính vương của Đông Thần quốc. Sự tồn tại của Phượng Hề công chúa là ngươi thật đáng để ta suy xét.” Lúc nói những lời này, thái hoàng thái hậu Mạc Vân cũng thay đổi sắc mặt, không còn vẻ hiền lành, ôn hoà như trước, thay vào đó là cảm giác bức bách cho đối phương.
“Cũng phải. Nam Viên quốc hiện tại cũng chỉ được xem là đầu lợn lắm thịt, chỉ có thể phó mặc số phận cho người ta tranh đoạt, đấu đá, nhưng giống như con trùng trăm chân, chết không giãy dụa, hơn nữa còn có Tây Lưu quốc. Hai quốc gia này đối với Đông Thần quốc như hổ rình mồi, huống chi, Đông Thần quốc nếu có một người lòng lang dạ thú, uy hiếp đến danh vọng của Nhiếp chính vương, như vậy, Hiên Viên vương triều cũng như Đông Thần quốc đều bị lung lay, đến cuối cùng chỉ có thể chịu thua Hiên Viên Lưu Phong. Mặc dù trong thiên hạ vẫn luôn coi trọng các người nhưng dù sao, Hiên Viên Lưu Phong cũng có đủ thực lực và tiếng tăm, lại mang tên họ Hiên Viên, một khi chàng thật sự tạo phản, người ủng hộ chàng khẳng định là rất nhiều.” Dựa vào đầu óc Phong Nhược Ngôn, nàng đã sớm hiểu rõ tình hình thực tế, cũng đủ khả năng phân tích thế lực nào mạnh yếu, nói thẳng ra, nghĩa là nàng từ lâu đã nhìn ra tâm tư của thái hoàng thái hậu Mạc Vân.

Mạc Vân dùng ánh mắt tán thưởng khen ngợi Phong Nhược Ngôn, sau đó lại thở dài: “Ngươi quả nhiên là thông minh, tuy rằng chúng ta không sợ một đất nước nhỏ bé khác, nhưng chỉ cần một mình Hiên Viên Lưu Phong cũng có thể đảo lộn cả vương triều Hiên Viên này, hơn nữa, hắn lại còn có quan hệ với ngươi, Tây Lưu Nam Viên kết hợp, như hổ thêm cánh. Nếu thật sự các người hợp lực, đúng như lời ngươi nói là, chỉ dựa vào thực lực và tiếng tăm của Hiên Viên Lưu Phong ở Thiên Thần đại lục sẽ có vô số anh tài hảo hán ủng hộ, không sót một ai.”
“Cho nên, ta thân là công chúa tới cầu thân, nếu như thật sự là một bao cỏ công chúa như các người nghĩ, vậy thì dễ thôi, ta sẽ không màng điều gì mà làm vấy bẩn thanh danh của dòng dõi hoàng thân quốc thích này.” Phong Nhược Ngôn cười lạnh.
“Phải! Quả nhiên, người tính không bằng trời tính.” Thái hoàng thái hậu Mạc Vân làm như chưa thấy nụ cười trào phúng của Phong Nhược Ngôn, thở dài bất lực.
Qua hồi lâu, Mạc Vân thấy Phong Nhược Ngôn không có phản ứng gì, chuyển đề tài: “Lưu Phong, từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, lại văn võ song toàn, mưu lược xuất chúng, thủ đoạn kinh người. Thật sự mà nói, nếu không phải năm đó hắn còn quá nhỏ tuổi thì ngôi hoàng đế đã không thuộc về hoàng huynh của hắn. Mặc dù bản cung không phải mẫu thân hắn, không mang nặng đẻ đau ra hắn, nhưng mà không thể không thừa nhận, đứa nhỏ này so với hoàng huynh của hắn mạnh hơn rất nhiều. Khi con trai ta mất đi, ta thật sự rất mong hắn sẽ lên làm hoàng đế!”
“Thái hoàng thái hậu đang tiếc nuối, năm đó đại thần triều đình bức bách Hiên Viên Lưu Phong bỏ ngôi vương, đi phụ tá, hỗ trợ cho cháu mình, an phận làm Nhiếp Chính vương sao?” Phong Nhược Ngôn cười, không hề e ngại với thái hoàng thái hậu Mạc Vân.
“Hoàng cung luôn tàn khốc, nhưng tình cảm huynh đệ của hắn và hoàng huynh lại tốt đẹp, đó là điều đáng mừng. Mặc dù hắn thân là con vua nhưng lại không chịu lên ngôi trị vì thiên hạ, vì vậy ta sở theo ý nguyện của hắn mà phong hắn làm Nhiếp Chính vương” Mạc Vân tiếp lời Phong Nhược Ngôn.
“Nhưng nay, thái hoàng thái hậu đã lớn tuổi, bên tai có người nói ra nói vào, tâm tư bắt đầu trỗi dậy. Cho dù người lánh ra bên ngoài, tránh chốn hoàng cung thì vẫn còn có những kẻ nội gián không ngừng báo tin, rằng Nhiếp chính vương Hiên Viên Lưu Phong lại thắng trận, Nhiếp chính vương Hiên Viên Lưu Phong lại ra tay với những kẻ nịnh thần, Nhiếp chính vương Hiên Viên Lưu Phong kinh tài tuyệt thế, trở thành người mà không ai trong Đông Thần quốc, thậm chí là cả Thiên Thần đại lục sánh kịp. Điều khiến người bất an nhất chính là, tôn nhi ngoan của người, hoàng đế của Đông Thần quốc Hiên Viên Diệc Li, vốn dĩ đã trưởng thành, năng lực hành sự, trị quốc đều có đủ, thế nhưng lại đi tin tưởng, dựa dẫm vào thúc phụ Hiên Viên Lưu Phong. Điều này khiến người nổi giận. Mặc dù Hiên Viên Lưu Phong chính là do người đưa lên làm Nhiếp chính vương, lại có tình huynh đệ thân thiết với con trai của người, thế nhưng chính người, thái hoàng thái hậu lại không thể chắc chắn được liệu rằng trong tương lai chàng có nảy sinh mưu đồ xấu với người khác hay không. Người cảm thấy, những gì Hiên Viên Lưu Phong đã làm những năm qua thật sự rất khiêu khích, không chỉ đụng chạm đến năng lực của hoàng đế mà còn phạm tới quyền uy của triều đình, đây tuyệt đối không phải điều dễ chịu.” Phong Nhược Ngôn cười lạnh.

“Bản cung có thể đạt được vị trí này ngày hôm nay, suy nghĩ đến nhiều việc cũng là điều tất yếu.” Thái hoàng thái hậu Mạc Vân không hề trách cứ những lời bất kính của nàng, vẫn trưng ra sắc mặt hiền lành hòa ái, giống như hai người bạn tâm giao bình thường, nhìn không ra điểm khác thường, cũng không chút do dự thừa nhận tâm tư: “Nếu lúc trước Hiên Viên Lưu Phong đưa ra lựa chọn, phò tá hoàng huynh bảo vệ giang sơn thì bản cung sẽ có thể để mặc hắn thân thiết với huynh đệ, nhưng tuyệt đối không thể để thiên hạ khắc sâu hình tượng một vị thần hộ vệ hoàn mỹ không sứt mẻ là hắn, càng không thể để hắn vừa giữ quyền cao chức trọng lại còn nảy sinh mưu đồ gì khác với giang sơn của con cháu ta, trừ khi ta chết đi.”
“A, thái hoàng thái hậu quả nhiên rất thẳng thắn, Nhược Ngôn bội phục” Phong Nhược Ngôn tiếp tục cười lạnh, chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào thái hoàng thái hậu Mạc Vân: “Hiên Viên Lưu Phong, chàng sao có thể khiến người chịu không nổi như vậy nhỉ?”
“Bản cung đã sống qua ba triều đại, nhìn mãi những biến sự cũng quen mắt, còn mấy ai giữ vững được bản ngã của mình? Có lẽ Lưu Phong trước kia thật sự không muốn làm hoàng đế, nhưng hiện tại hắn nghĩ như thế nào, bản cung làm sao mà biết được? Hơn nữa, ngươi cũng không thể biết, những gì bản cung nghe được, rằng Nhiếp Chính vương Hiên Viên Lưu Phong ỷ vào việc được hoàng thượng coi trọng, quyền cao chức trọng nên coi trời bằng vung, mưu giấu ý đồ phản loạn, bản cung vốn dĩ không tin, vừa nghe đã thấy phiền, một hai lần còn không sao, nhưng ba bốn lần sau nữa, ngươi nói, là nữ nhân hiểu chuyện, ta làm sao có thể ngồi yên?” Mạc Vân hỏi ngược lại.
“A, quả thật là buồn cười, quyền cao chức trọng nên coi trời bằng vung, mưu giấu ý đồ phản loạn, vậy Nhược Ngôn xin hỏi thái hoàng thái hậu, những lời này là ai nói, là thái hậu Lạc Vân Cơ của Lạc gia, là thừa tướng tiền triều của Tiếu gia hay là đương kim hoàng hậu của Vân gia?” Phong Nhược Ngôn mang khí thế bức người đáp lại.
“Chuyện này……” Thái hoàng thái hậu Mạc Vân không thể ngờ, những lời kia chỉ là tiện miệng nói ra, vậy mà Phong Nhược Ngôn lại hiểu hết?
“Thái hoàng thái hậu, người vừa nói người thông minh hiểu chuyện, thần thiếp lại thấy người đã hồ đồ quá rồi, Lạc gia, Tiếu gia, Vân gia đều lòng lang dạ sói. Lạc gia, Lạc Vân Cơ, không cần ta nói, thái hoàng thái hậu cũng nắm rõ mọi chuyện. Tiếu gia, Tiếu thừa tướng, bị Hiên Viên Lưu Phong xử trảm, hắn phạm vào chuyện gì, không biết thái hoàng thái hậu có điều tra ra chưa? Vân gia, Vân Thái Phó, hắn cùng với Lạc gia có mối quan hệ cũng không bình thường, buồn cười là thái hoàng thái hậu lại đem tặc tử tôn thờ làm Phật. Người nói xem, không hồ đồ, ngu xuẩn thì là gì?”
“Phong Nhược Ngôn, ngươi thật to gan”. Cuối cùng, thái hoàng thái hậu Mạc Vân cũng khó có thể duy trì nụ cười hiền lành hòa ái kia, ngón tay chỉ thẳng vào Phong Nhược Ngôn, tức giận và vô cùng phẫn nộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.