Y Sủng Cuồng Phi

Chương 1: Mạo Hiểm Trọng Sinh


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 1: Mạo Hiểm Trọng Sinh


Ban đêm, ánh trăng mệt mỏi trốn sau tầng mây để nghỉ ngơi, chỉ để lại mấy ánh sao ở trên bầu trời đêm nhìn chăm chú vào lục địa mênh mông . Các loại sịnh vật ban đêm cũng bắt đầu một đêm cuồng hoan .
Lúc này, ở trên đường có 1 bóng dáng quỷ dị nương theo màn đêm, nhẹ nhàng xuyên qua các tòa nhà. Cũng trong nháy mắt, biến mất trong bóng đêm. Không muốn để người khác chú ý tới dáng người mạnh mẽ kia.
Phải hình dung như thế nào lại có 1 nữ nhân như vậy? Xinh đẹp? Mị hoặc? Thanh thuần? Thị huyết? Lạnh lùng? Chưa bao giờ có một nữ nhân có thể sinh thành được như vậy, đôi môi mềm mại, lại rất gợi cảm; Mắt phượng xinh đẹp, lại ẩn hiện ra sự trầm tĩnh cùng hắc ám. Một thân trang phục màu đen mặc ở trên người, đem dáng người mảnh khảnh phô bày ra.
Các loại tố chất mâu thuẫn lẫn nhau nhưng hội tụ ở trên người nàng đúng là xử lý thiên y vô phùng.
Bốn phía yên tĩnh, không một tiếng động, Lam Thiến Huyên đứng ở chỗ cao nhất nhìn ngôi biệt thự xa hoa trước mặt.
Đây là Z thị, là chỗ ăn chơi lớn nhất. Tới nơi này tìm kiếm phong lưu đều là các quan lớn, đại gia. Ai cũng không thể nghĩ tòa nhà im lặng xa hoa trong biệt thự cũng là một nơi mơ màng, rất xa hoa, lãng phí.
Theo tư liệu Lam Thiến Huyên thu thập được, nơi này cũng là căn cứ của tổ chức khủng bố lớn nhất thế giới. Nghe nói sắp tới bọn họ nghiên cứu một loại hai hình song hạch bom. Loại bom này một khi xuất hiện ở thế giới tất nhiên sẽ khiến cho sóng to gió lớn. Mà mục tiêu hôm nay của Lam Thiến Huyên đó là phá hư căn cứ số liệu của bọn họ.
Đúng vậy, Lam Thiến Huyên là một đặc công* ( *nhiệm vụ đặc biệt)
Lam Thiến Huyên kiểm tra các trang bị hiện đại trên người, xem ở cổ tay co bản đồ điện tử mini cùng túi ngân châm bên hông. Thuần thục tránh thoát các chướng ngại vật để nhảy vào biệt thự, nàng liếc mắt nhìn đại sảnh, một số gương mạt lộ vẻ bình thường trên màn hình tivi. Âm nhạc và ngọn đèn đầy vẻ ái muội , ở dưới cả trai lẫn gái ôm nhau quấn quý, hoặc hôn nhau cuồng nhiệt, hoặc ôm nhau kề mặt khiêu vũ.
Đây đều là những người bình thường hay tạo ra vẻ đạo mạo. Tia sáng huỳnh quang chiếu sáng hết thảy bọn họ,mặc tây trang, mang giày da, là toàn bộ nhưng người tiêu biểu của thành phố. Mà trong bóng tối, bọn họ làm việc cẩu thả, tà ác.
Lam Thiến Huyên hơi hơi bĩu môi, cũng không dừng lại nhiều lắm, chỉ chốc lát liền tới được căn cứ bên dưới. Dựa theo chỉ thị, nàng đi vào kho số liệu, thuần thục phá bỏ các tia X phòng vệ. Ngay khi nàng trải qua chướng ngại cuối cùng, một âm thanh âm trầm đột ngột vang lên.
“Ngươi rốt cục đã đến đây.”
Lam Thiến Huyên cả kinh, nơi này nay thế nhưng còn có người, mà nàng lại không phát hiện ra, không phải tố chức đã nói…… Nàng âm thầm nghi hoặc,…… Nhanh chóng rút châm…
Vũ khí của nàng không phải dùng là súng lục hoặc bom chờ chuyên dụng của đặc công hay một ít vũ khí hiện đại. Mà vũ khí của nàng là ngân châm.
Nàng, là một bác sĩ, một thầy thuốc. Khi nàng dùng ngân châm phát đi , nàng đến nhìn xem, tình cờ hé ra một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Lam Thiến Huyên kinh ngạc hô lên : “Ba ba.”
Trước mặt nàng là gương mặt ngày ấm áp của ngày xưa, nghiêm cẩn uy nghiêm. Mà giờ phút này, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm, lãnh khốc, cả người có vẻ như khát máu điên cuồng.
Lam Thiến Huyên chợt nghĩ, nâng tay lên nhìn đánh dấu trên bản đồ mini , quả thế…… tất cả những gì nàng thấy đều là giả , nàng bị đã khống chế.

Mà giờ phút này nàng chưa kịp suy nghĩ cùng phán đoán. Âm thanh âm trầm kia lại vang lên:
“Thiến Huyên,, nữ nhi giỏi giang của ta, nhiệm vụ của ngươi hôm nay đã hoàn thành . Ngươi có biết vì sao vị trí của ngươi là GÌ không? Bởi vì ý nghĩa chung là Kết thúc. Ta thực vui mừng, nhưng mà ngươi vẫn phải biến mất khỏi thế giới này ngay tại đây. Đây là sứ mệnh của ngươi.”
Rồi sau đó, sắc mặt hắn chuyển sang tàn nhẫn, nói :“Chớ có trách ta, cũng không cần có ý đồ từ chối, ngươi đã biết rất nhiều điều, ta đã sớm nói cho ngươi không nên đụng tới án tử này, nhưng là ngươi không nghe, hiện tại ngươi tra được , ngươi ôm bí mật này đi theo và biến mất khỏi thế giới này đi.”
Thanh âm dị thường lạnh băng, âm ngoan. Vừa nói xong, tất cả người đều không thấy , đồng thời, toàn bộ căn cứ bắt đầu nổ mạnh. Chác là dùng cặp song hạch bom kia làm nơi này phát nổ.
Lam Thiến Huyên rất muốn hỏi một câu “Vì sao?”, cũng vĩnh viễn cũng không mở miệng được , nàng chỉ nhìn thấy trước mắt là một mảnh thế giới toàn màu vàng, chỉ chốc lát liền cảm giác quanh thân như bị ngọn lửa nóng hủy diệt thiên địa kia bao lấy.Ý thức cuối cùng của nàng là tưởng tượng lại, phỏng chừng thân thể nàng đang biến thành thừng phần tử nhỏ, cũng chính là hồn phi phách tán như trong truyền thuyết hay sao?
Nhưng, vì sao nàng không cảm giác được sự đau đớn?
Thời tiết đầu mùa xuân, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây, gió thổi nhè nhẹ, mang theo một không khí mát mẻ trong lành. Một tòa phủ đệ xa hoc tọa lạc tại một nơi non xanh nước biếc, kiến trúc chính của tòa phủ đệ là theo kiến trúc Tây Lưu, là kiến trúc dành cho quốc vương ,xa hoa cực hạn.
Đây là phủ đệ của Tây Lưu quốc Thụy vương Quân Vân Doanh. Mà ở tại phía tây bắc của tòa phủ đệ, có một ngôi nhà tranh rách nát, tương phản với sự xa hoa của vương phủ.
Lúc này, chỉ thấy một cô gái ăn mặc hoa lệ, phía sau nàng là một đám nam nhân nhìn rất du côn, bặm trợn.Đoàn người một trước một sau hướng căn phòng rách nát đi tới. Ngay khi sắp bước vào cửa, nữ tử ăn mặc hoa lệ thấp giọng thì thầm vài câu với đám nam nhân. Đưa mắt nhìn xung quanh, đợi cho bốn bề vắng lặng, nàng ta nhanh chóng bước vào cửa.
Thủy Vũ Hinh xoay người hướng vào bên trong, chỉ thấy trên ghế dựa có một nữ tử đang nằm, dáng người xinh đẹp, mỏng manh yếu đuối. Làn da trắng nõn, vô cùng mịn màng, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm ôm vào trong lòng.
Thật là một mỹ nhân xinh đẹp. Trong mắt Thủy Vũ Hinh hiên lên một tia đố kỵ.
Nàng dời tầm mắt hướng lên nhìn mặt nữ tử kia, nếu như không chuẩn bị tâm lý tốt, nàng sẽ giật mình hoảng sợ.
Phải hình dung khuôn mặt này như thế nào đây? … Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo,đặc sắc , ôn nhu, nhưng khi nhìn đến ánh mắt như gấu mèo, khuôn mặt trát một tầng phấn thật dày, đồ trang sức thấp kém, khuôn mặt cùng sắc thái thoạt nhìn cùng thật giống ma cà rồng, thật đáng sợ, làm người ta buồn nôn. Thật là một nữ tử phàm tục, một xấu nữ.
Mà lúc này, Thủy Vũ Hinh đã bước tới bên giường, nhìn thấy xấu nữ thì mi nhan nhăn lại, trong mắt không chút nào che dấu hết sự hèn mọn, nàng che miệng làm bộ muốn nôn mửa.
Nhưng trong nháy mắt, nàng nhớ tới mục đích khi đến nơi này, áp chế tâm lý cùng sự ghê tởm, vươn tay, dò xét hơi thở người nằm ở trên giường, phát hiện còn có chút hơi thở.
Lòng phẫn hận nói: Xú nha đầu nhiều tai họa, tại sao còn chưa chết?
Vì thế, nàng lần theo ống tay áo, lấy ra một cái màu bình sứ nhỏ màu trắng, tới gần bên giường, khẽ nói : “Phong Nhược Ngôn, ta cùng ngươi không thù không oán, ngươi về sau trăm ngàn không cần tới tìm ta, muốn trách thì trách chính ngươi, vị trí Vương Phi không dễ, ngươi lại là xấu nữ, há có thể xứng đôi với Doanh ca ca.”
Còn chưa nói xong, nữ tử trên giường đang nhắm chặt mắt, bỗng dưng mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén, chứa hàn quang.

Trong mắt Thủy Vũ Hinh hiện lên sự bối rối cùng kinh ngạc, theo bản năng lùi về sau, dùng tay che lại cái bình sứ, nhưng lại bị Phong Nhược Ngôn gắt gao chế trụ. Thủy Vũ Hinh bất đắc dĩ bài trừ sự cứng nhắc của cơ thể, nói: “Nhược Ngôn tỷ tỷ, ngươi tỉnh nha”.
“Ngươi muốn giết ta”
Không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định. Lời nói bình tĩnh như đang kể chuyện, làm cho đáy lòng Thủy Vũ Hinh run lên.
Lúc này, Phong Nhược Ngôn lỗ mãng đem nàng đè xuống đầu giường, chính mình thì ngồi bên giường, từ trên cao nhìn xuống Thủy Vũ Hinh.
Âm thanh lạnh thấu xương vang lên, gằng từng tiếng, nói :“Ngươi — muốn – giết — ta”
Thủy Vũ Hinh sắc mặt ngưng trọng lại. Nàng đã gặp qua Phong Nhược Ngôn, Phong Nhược Ngôn mặc dù có điểm kiêu ngạo cùng ương ngạnh, nhưng mười phần là bù nhìn, ngốc nghếch cực đại, lại hay ăn diện người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nếu phía trước có người cùng nàng nhìn thấy Phong Nhược Ngôn nhất định sẽ sợ hãi. Mà lúc này, nhìn nàng che mạt cùng mình nhìn nhau, thật thấy kinh hãi trong lòng? Đúng vậy, cám giác khẩn trương toàn bộ từ đáy lòng nàng xông ra, đánh thẳng toàn thân. Uy thế mãnh liệt làm cho nàng cảm thấy ớn lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng sau một lát, Thủy Vũ Hinh giống như nghĩ tới cái gì, trên mặt một lần nữa cười một cách kiều mị: “Ngươi còn nói còn cười à, ta biết được ngươi bị thương vì bởi vì Doanh ca ca. Lần trước, ta cũng có ở đó, Doanh ca ca đã đưa cho ta một chai bạch ngọc lộ, hôm nay ta mang đến cho ngươi. “
Lam Thiến Huyên sửng sốt, Phong tỷ tỷ? Là nói nàng sao? Doanh ca ca? Là ai?
Lam Thiến Huyên cật lực che dấu cơn đau đầu, giấu đi đôi mắt kinh ngạc. Còn chưa suy nghĩ rõ ràng. Lam Thiến Huyên lại cảm nhận được một cỗ sát khí mãnh liệt xuất hiện.
Thủy Vũ Hinh nhìn lại một lần nữa, liền lại nổi lên sát ý, dù sao cơ hội lần này cũng khó có được, hơn nữa người của mình vẫn ở bên ngoài.
Phong Nhược Ngôn là xú nha đầu ngực đại ngốc nghếch, là bù nhìn, chẳng qua cũng chỉ là một công chúa mất nước. Ả cũng thế , bọn họ vốn không xuất hiện cùng nhau , bỗng dưng ả ta lại được gả cho Doanh ca ca, người mà ả thích nhiều năm. Ả như thế nào lại không hận xú nha đầu kia. Vốn tưởng rằng trải qua chuyện đó, có thể đưa nàng ta vào chỗ chết. Lại không thể nghĩ rằng, Phong Nhược Ngôn ăn 30 gậy mà vẫn còn chưa chết.
Ả làm sao không thể không cảm khái, thật sự xấu nữ tác oai tác quái, tai họa đến ngàn năm. Nhưng dù sao bản thân nàng ta cũng đang bị trọng thương, hiện tại dù chính mình giết nàng người khác sẽ không hoài nghi, huống hồ có mấy người quan tâm đến sự sống chết của công chúa mất nước này.
Nàng ta mà còn sống, sẽ ngồi mãi ở vị trí vương phi. Ả nên làm cái gì đây, ả còn muốn gả cho Doanh ca ca , cho nên, nàng ta phải chết. Huống chi nghĩ đến chuyện ngày hôm qua…… Trong mắt Thủy Vũ Hinh hiện lên sự tàn nhẫn. Khẽ nắm chắt bình ngọc trong tay, ánh mắt biểu lộ sự hung ác, không chút do dự, rất nhanh hướng tới mặt Phong Nhược Ngôn.
Phong Nhược Ngôn nổi giận, quá tam ba bận , thế nhưng nữ nhân này một hồi lại một hồi, ba bốn lần muốn giết nàng, nghĩ rằng nàng dễ bị khi dễ lắm sao?
” Chỉ bằng ngươi “ Nàng mở mắt, tánh mắt tối đen như mực, hiện lên tia sắc bén cùng hủy diệt. Mà Thủy Vũ Hinh khi nhìn vào đôi mắt lạnh băng kia, nhất thời run lên, sự bối rối cùng sợ hãi hiện hết lên trên mặt.
” Bạch ngọc lộ sao? Là mê hồn hương, hừ.“
Lam Thiến Huyên hừ lạnh một tiếng, đạm mạc nói” Vô sắc vô vị, đi vào cơ thể sau ba canh giờ, trong cơ thể nóng lên, bảy canh giờ như xương cốt rã rời, một ngày sau làm cho người ta trầm mê ác mộng, xuất hiện ảo ảnh nhưng không thể tự kềm chế được, thẳng đến bảy bảy bốn mươi chín canh giờ sau, nhận hết thống khổ, cả người tê liệt, thất khiếu đổ máu mà chết.“

Trong lòng Thủy Vũ Hinh kinh ngạc, nàng ta làm sao có thể biết đây là mê hồn hương? Nàng ta làm sao mà biết rõ ràng như vậy được.
Ả nhìn lại gương mặt xấu xí của Phong Nhược Ngôn , đúng vậy , vẫn là khuôn mặt này nha.
Nhưng, trong lòng vì sao cảm giác như có trăm ngàn vết nứt, loại cảm giác này ả chưa từng trải qua, mà hiện tại lại bị nữ nhân này làm lạnh toát cả người? Một suy nghĩ như vậy làm cho trong lòng Thủy Vũ Hinh hiện lên một tia tức giận. Ả với Phong Nhược Ngôn đều khác biệt mà. Vì thế, ả lại ôm nỗi hận ý cùng ghen tị, hai tròng mắt trợn lên nhìn Phong Nhược Ngôn.
Tức giận nói: “Hừ, tiện nhân Phong Nhược Ngôn, người quái dị, bị ngươi nhìn thấu thì thế nào, ta hôm nay sẽ giết ngươi, miễn cho ngươi mang tai họa đến Doanh ca ca.”
“ Thật không? Vậy ,ta muốn xem ngươi có bản lãnh này hay không?”. Lam Thiến Huyên cũng không để ý tới gương mặt đang vạn vẹo của ả, đùa cợt nói.
Thủy Vũ Hinh gặp công chúa bù nhìn, nhưng tiện nhân ấy lại không đem ả để vào trong mắt, nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói: “Hừ, Phong Nhược Ngôn, ta sẽ cho ngươi biết ta có bản lãnh này hay không.”
Ngược lại, ả ta lớn tiếng hướng ra phía ngoài, kêu lên: “Bọn cẩu nô tài kia, các ngươi còn không mau tiến vào cho ta.”
Lúc này, cửa phòng bị đạp văng, một vài nam tử thô kệch nghênh ngang tiến vào, trong phòng lúc này nhìn thật chật chội.
Mấy nam tử kia nhìn Phong Nhược Ngôn trên mặt hiện lên sự hèn mọn. Chẳng qua, đối với nữ nhân kia, ngòai dáng người xinh đẹp ra chẳng để lại ấn tượng gì, trong mắt không chút nào che dấu dâm sắc. Thầm nghĩ, tuy rằng mặt mũi nhìn thật ghê tởm , nhưng dáng người này đúng là so với đệ nhất thanh lâu còn xinh đẹp hơn vạn phần. Đặt ở dưới thân nhất định là thỏa mãn , huống hồ nàng ta còn là công chúa.
Thủy Vũ Hinh nhìn thấy ánh mắt đầy ý dâm của mấy nam nhân nhìn Phong Nhược Ngôn , ả hướng Phong Nhược Ngôn cười đắc ý: “Phong Nhược Ngôn, ngươi không phải rất thích nam nhân sao, thích hoạn háo sắc sao, hôm nay ta sẽ thanh toàn cho ngươi.”
“ Ngươi biết không, ta nhưng đã suy nghĩ tới, vốn ban đầu chỉ tính toán giết ngươi, tuy rằng cho ngươi một chút đau đớn , nhưng là ngươi cố tình buộc ta lấy thứ ra điều thứ hai đối phó ngươi. Hừ, cũng tốt, dù sao ngươi cũng thích quyến rũ người, bọn họ vừa vặn là các nô lệ hạ đẳng của đất nước ngươi, chờ bọn hắn đem ngươi hầu hạ, ta lại đem ngươi bắt đi bán cho Thiên Hạ lâu, cho ngươi đi quyến rũ người trong thiên hạ.“
Rồi sau đó chỉ vào kia một đám khuôn mặt nam nhân đáng khinh kia, nói: “Bọn cẩu nô tài các ngươi nghe đây cho ta , hôm nay các ngươi đem Quỳnh Hoa công chúa hầu hạ cho thật tốt, đến lúc đó bản quận chúa ta sẽ có thưởng lón cho các ngươi. Ha ha ha ha.” Nàng nghĩ đến Phong Nhược Ngôn bộ dáng phóng đãng, nhất thời nhịn không được điên cuồng nở nụ cười.
Nhưng mà ……..
Đi cùng thanh âm cười vui vẻ của ả, lại lạ một âm nuốt nước miếng trong cổ họng. Làm cho dục tính trong nam nhân trỗi dậy.
Sắc mặt Lam Thiến Huyên lúc này đã ửng hồng, nóng lòng muốn thử nam nhân, hiển nhiên các nam nhân này cũng đã bị hạ dược. Còn có cái nữ nhân độc ác đang điên cuồng kia, trong lòng lửa giận ngập trời.
Chẳng qua vì một người nam nhân, thế nhưng đối nàng lại làm một việc xấu xa, độc ác. Nàng Lam Thiến Huyên đâu phải là người dễ bị khi dễ ?
Lam Thiến Huyên phi thân, hướng tới nữ nhân đang cười đến run rẩy, một phen chế trụ yết hầu của nàng, đem mê tiên thảo vốn chuẩn bị đối phó nàng đổ vào miệng ả. Sau đó đẩy ngã ả xuống đất, đứng trên cao nhìn ả chằm chằm.
Biến cố này đột ngột phát sinh quá nhanh, mà tốc độ của Lam Thiến Huyên cũng quá nhanh.
Đợi cho Thủy Vũ Hinh rốt cục ý thức được hành động của Phong Nhược Ngôn , sắc mặt một mảnh xám trắng, kinh hoàng thét chói tai: “A, Phong Nhược Ngôn, ngươi không chết tử tế được, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi, đem ngươi bầm thây vạn đoạn.”
Nói xong liền giãy dụa,cố cắng hướng Phong Nhược Ngôn mà đánh tới.
Nhìn nữ nhân trước mặt như ác phụ điên, Phong Nhược Ngôn khóe miệng nhếch lên, một cước đem ả đá bay, hướng tới cái bàn duy nhất trong phòng

Nhìn thấy một màn như vậy, nguyên bản các nam nhân đáng khinh kia còn do dự hành động thì lúc này đứng cứng ngắt, không dám động đây . Một cước kia độ mạnh yếu như thế nào bọn họ đều không làm được, huống chi bọn họ đã uống dược , trên người nóng như thiêu đốt.
Phong Nhược Ngôn đi đến gần nữ nhân bị đá đến choáng váng đang nằm dưới bàn kia, phấn trang điểm trên mặt như rớt hết, vẻ mặt phẫn hận trừng mắt nhìn nàng.
“Chậc chậc, ngươi không phải muốn giết ta sao, không phải muốn nhục nhã ta sao, kỳ thật ta nói cho ngươi, tay chân ta cũng có chút ngứa , ta cũng không để ý tới việc hủy hoại ngươi nha, thật đáng tiếc cho một mỹ nhân xinh đẹp.A, chỉ tại bổn tiểu thư ta không phải nam nhân, không biết thương hương tiếc ngọc là gì nga. Ai!”
Rồi sau đó giọng điệu thay đổi.
Xoay người, hướng bọn nam nhân đang dị dọa tới ngây người, lạnh lùng nói: “Các ngươi không phải thích nữ nhân sao? Nữ nhân này liền cấp cho các ngươi, ả muốn các ngươi đối phó ta như thế nào, các ngươi cứ làm với ả như vậy,bằng không…….”. Phong Nhược Ngôn đạm mạc quét một vòng, đưa mắt nhìn bọn họ mỗi người một lần, hồi lâu cất giọng âm nhu như âm hồn sứ giả:
“ ……..Các ngươi liền, chết cho ta.”
Nói xong, bóng dáng nàng di động rất nhanh, đem trâm cài trên đầu nhổ xuống, hướng huyệt Dũng Tuyền* của bọn họ mà đâm tới.
(* Dũng tuyền là huyệt vị nằm ở gan bàn chân của con người. Nó nằm trên kinh Thận. Ta không nghĩ ra tác giả lại viết thế này, nằm dưới chân sao tỷ ấy đâm được ta???????????????)
Mấy người khia chỉ thấy một bóng dáng xẹt qua, sau đó là một trận đau đớn, tiếp theo ngay cả một tia phản kháng hay khí lực đều không sử dụng được.
Bọn họ còn chưa kịp có phản ứng thì liền nghe thấy một thanh âm truyền vào trong tai: “Ta biết người kia là quận chúa, khẳng định là các ngươi sợ đắc tội ả, chính là các ngươi có hay không nghĩ tới, ban đầu các ngươi thờ ơ lạnh nhạt,cũng đã đắc tội ả , mà ả cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Cho nên dù các ngươi chết cũng sẽ là quỷ phong lưu. Hơn nữa thân thể các ngươi hiện tại đã dính kịch độc, loại này độc chỉ có ta có thể giải, nếu các ngươi theosự phân phó của ta mà làm, có thể được giải độc, sau đó sẽ được rời nơi này một cách an toàn, còn khồn…… Liền chỉ có một đường, đó là… CHẾT . Các ngươi nói đi.”
“Đương nhiên, các ngươi cũng không cần hoài nghi, lời nói của ta hoàn toàn đáng tin. Các ngươi có thể nhìn xem, trong lòng bàn tay các ngươi có phải hay không có một đoàn ám khí nha.“
Phong Nhược Ngôn ném lại 1 lời nói tựa như dội bom.
Mấy người bọn họ nghe xong, vươn tay ra nhìn, quả nhiên có 1 đoàn hắc tuyến, trên mặt đầy sự khủng hoảng. Người nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Thủy Vũ Hinh nghe được lời nói của Phong Nhược Ngôn, sau đó nhìn đến phản ứng không bình tĩnh của mấy người kia , tâm như tro tàn, mở miếng mắng nhiếc như bệnh tâm thần: “Này bọn cẩu nô tài các ngươi, các ngươi dám làm như thế, ta sẽ không buông tha các ngươi , các ngươi mau giết Phong Nhược Ngôn, nhanh chóng giết nàng cho ta, ta còn có thể lưu các ngươi một cái chết toàn thây. Các ngươi mau ra tay nha. Bọn phế vật các ngươi….”
Phong Nhược Ngôn nghe xong lời này thật hết biết chỗ nói. Nữ nhân này thật sự là đần độn. chuyện này có phát sinh thế nao, cũng là do ả ta gây ra, không liên quan tới nàng.
Bên này vài người còn tại suy tư cân nhắc lợi hại, rồi sau đó lại nghe Thủy Vũ Hinh nói liền do dự đứng lên, không nói đến Quỳnh Hoa điểm huyệt bọn hắn, mà tính mạng còn nằm trên tay nàng, huống hồ dược trên người bọn họ sắp phát tác, phải tìm nữ nhân giải dược nha, bằng không bọn họ sẽ chết, Quỳnh Hoa công chúa này bọn họ là đánh không lại , như vậy chỉ có……
Tên đứng đầu hướng Thủy Vũ Hinh nhìn, Thủy Vũ Hinh bởi vì vừa mới bị Phong Nhược Ngôn đá, trên người quần áo hé lộ, bọn họ nhìn mà muốn phun huyết, dục tính nổi lên, cắn răng một cái, nhìn Phong Nhược Ngôn nói: “Công…… Công chúa, người nói sẽ giữ lời chứ, sẽ cho chúng ta giải dược?”
Phong Nhược Ngôn châm chọc cười: “Đó là tất nhiên, bất quá các ngươi đem sự tình làm cho thật tốt .”
“Chúng ta nhất định sẽ nghe theo lời công chúa, làm thật tốt việc này.”
Nói xong ,vài người liền khẩn cấp kéo Thủy Vũ Hinh đang khủng hoảng hướng phía ngoài bước đi.
Sau một lát, cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai người tiến vào, 1 nam 1 nữ, một nha đầu sắc mặt kích động tiến vào, nhìn căn phòng lộn xộn,thất thanh kinh hô,” Công chúa, ngươi làm sao vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.