Y Sam

Chương 4


Đọc truyện Y Sam – Chương 4

Hiển nhiên lúc này Mạnh Khâm không còn băn khoăn lựa chọn phòng thủ nữa mà chỉ canh đúng thời điểm chủ động phản công.

Gió lạnh thổi qua, nắm tay xé gió đấm thẳng về phía Quan Sam, Quan Sam nghiêng người trở tay nắm chặt lấy cánh tay của anh hất lên phía trên, nhân cơ hội muốn tấn công bụng anh. Mạnh Khâm đoán được cô sẽ phản đòn như thế, lập tức xoay người ra sau lưng Quan Sam, trở tay lấy cùi chỏ, mượn lực tấn công lưng cô.

Quan Sam khom lưng tránh thoát tay anh, thuận tiện đá chân ra sau. Mạnh Khâm đan chéo hai tay mạnh mẽ cản đòn, nhanh tay lẹ mắt giữ mắt cá chân của cô kéo ra phía sau một phát, cô thuận thế lui lại, xoạc thẳng hai chân (1), chân trước đang giơ giữa không trung, ngã eo ra sau, đá chân thẳng 180 độ. Mạnh Khâm buông tay dễ dàng tránh được.

Cô nhân cơ hội tiến lên tung một đấm nhưng bị anh mạnh mẽ tóm gọn trong lòng bàn tay, vòng qua đầu xoay người cô lại, ghìm chặt cổ cô. Quan Sam đứng thẳng người, đùi phải giơ lên, tính thực hiện cú vô-lê (2) móc ngược tấn công đầu nhưng đối phương đã lách người nghiêng đầu qua một bên tránh đi.

Cô lập tức dùng tay còn lại hất cánh tay đang ghì ở cổ ra, muốn vòng ra phía sau, đáng tiếc không thành công. Cô buông tay xoay người lui về sau hai bước, tạm thời giữ khoảng cách với đối thủ, tranh thủ nghỉ ngơi thời gian ngắn.

“Cô không đánh lại tôi.” Anh ta vẫn ung dung quan sát Quan Sam, gương mặt cô không còn vẻ cà lơ phất phơ khinh địch hồi nãy nữa mà thay vào đó là sự quật cường không chịu khuất phục, ngay cả ánh mắt cũng đã thay đổi.

Quan Sam cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua lúc nãy là tôi nương tay thôi.”

Mạnh Khâm không kìm được hơi cong môi: “Được! Tiếp tục đi.”

Nói xong anh liền ra đòn phủ đầu, bước nhanh đến tung quyền ngay mặt Quan Sam, cô nghiêng đầu tránh, theo phản xạ giơ tay đánh trả thì bị giữ lại, đẩy xuống dưới, cả người mất trọng tâm ngã trên đất. Cô cắn răng nhanh chóng đứng lên, hai tay liên tục tấn công, cuối cùng giơ thẳng chân đá một đòn, anh lập tức lách người vòng ra phía sau cô. Ngay lúc cô chưa kịp phản ứng, tay trái anh đưa ra kéo ngược tay cô giữ lại sau lưng, tay phải anh vòng lấy cái cổ trắng mảnh mai của cô, bóp họng.

Bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng thoang thoảng mùi thuốc lá của anh. Trăng sáng đã lên, ánh đèn đường mờ ảo lười nhác chiếu trên mặt đất, soi rọi hình bóng như đang ôm từ đằng sau của bọn họ.

Trời đất, tư thế như vậy thật là mờ ám…

“Cô thua rồi.” Giọng nói trầm thấp mê hoặc xen lẫn hơi thở dịu dàng vang lên bên tai, tê tê dại dại.

Quan Sam không khỏi khụ khụ một tiếng, hắng giọng một cái: “Anh thắng rồi, buông tay ra đi.”

Mạnh Khâm buông Quan Sam ra, thấy cô xoay người trừng mắt như muốn khoan thủng hai cái lỗ trên mặt anh vậy. Anh giơ tay: “Máy chụp hình.”

Quan Sam nhặt áo khoác lông lên vỗ vỗ, từ tốn mặc vào, chỉnh trang quần áo thật tốt rồi mới đi nhặt túi du lịch nằm trên đất, lấy máy chụp hình bên trong ra, có chút không cam lòng thả vào bàn tay to lớn giơ ra trước mặt.

Mạnh Khâm cầm máy chụp hình trên tay bỗng dưng cười: “Máy phim à?”


“Có vấn đề gì không?”

“Không có gì”, Mạnh Khâm cất máy, từ trong áo jacket lấy ra một xấp Mao Trạch Đông hồng hồng đưa cho Quan Sam: “Tiền máy chụp hình.”

Quan Sam liếc qua xấp Mao Trạch Đông số lượng không ít kia, thuận theo tay nhìn thẳng vào anh, ánh sáng mờ ảo che khuất dung nhan tuấn tú: “Thua tâm phục khẩu phục, không cần đâu.”

Nói xong vác hành lý lên lưng xoay người đi về phía trước, giọng nói của anh vang lên sau lưng: “Làm phóng viên mà kỹ năng võ thuật được như vậy thật sự khiến người khác khâm phục, nhưng mà kỹ năng nghiệp vụ thì lại bình thường quá.”

Quan Sam không khỏi chậc một tiếng, cuối cùng thì cô giống phóng viên chỗ nào chứ? Còn kỹ năng nghiệp vụ nữa mới chịu?

Xoay người tính mắng nhưng không ngờ anh ta đã đi về hướng ngược lại, ánh sáng phản chiếu vào bóng lưng cao lớn của anh, cảnh đẹp ý vui, tựa như tự mình phát ra ánh hào quang.

Trông theo bóng lưng lúc sáng lúc tối của anh, khoé miệng Quan Sam không kìm được cong lên.

Dù cô là người có thể bạ đâu ngủ đó nhưng đêm hôm đó lại bị mất ngủ, nằm trằn trọc trên giường trong kí túc xá.

Bệnh viện Vân Hoa một tuần sau.

Khoác lên mình bộ đồng phục bác sĩ, Quan Sam trở thành “người trong truyền thuyết” của khoa chỉnh hình, đương nhiên không phải hoàn toàn là vì nhan sắc xinh đẹp của cô, mà vì cô xuất hiện đã nghiễm nhiên trở thành đối tượng bàn tán khắp bệnh viện suốt một tuần qua.

Tại sao lại như vậy? Chuyện bắt đầu từ mấy hôm trước, khi Quan Sam đi làm ngày đầu tiên.

Lúc đầu mọi người vốn nghĩ rằng vị giáo sư được chính viện trưởng mời đến là một giáo sư nam hoặc nữ, ngoài năm mươi, đeo mắt kính, nói chuyện tương đối dài dòng văn tự. Thế nhưng hiện tại người được viện trưởng tự mình dẫn đi giới thiệu với từng trưởng khoa chỉ là một cô gái trẻ, không khỏi khiến người khác nghẹn họng. Quả thực rất khó hình dung một loạt những chức danh như: Giáo sư, Phó khoa, Giảng viên, Chuyên gia có liên quan đến người con gái trước mặt.

Có thể là do sau khi hai chữ “Quan Sam” lan truyền khắp bệnh viện mới khiến dân tình hỗn loạn. Quan Sam từng là truyền kì của đại học Dung Việt, nghiên cứu sinh người Hoa trẻ tuổi nhất của Y học lâm sàng Mỹ, bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng của MSF. Một người biết tiếng mà không biết tướng (3) trong truyền thuyết bây giờ lại đột nhiên xuất hiện còn trở thành đồng nghiệp với mọi người hoá ra lại chỉ là cô nhóc khoảng chừng hai mươi.

Sau này bác sĩ Bạch có câu nói của miêu tả rất chính xác khi Quan Sam mới xuất hiện trước mặt mọi người, nguyên văn của cậu ta là: “Rõ ràng là thần tiên trên trời sao lại kết bạn cùng đám người phàm?”

“Bác sĩ Quan”. Y tá trưởng Lâm chạy đến nói với cô: “Có một bệnh nhân được đưa tới phòng cấp cứu, tâm trạng người nhà có chút kích động. Bác sĩ Hứa đang phẫu thuật nên muốn mới cô qua khu cấp cứu giải quyết chuyện này.”


Quan Sam gật đầu đi theo tới phòng cấp cứu.

Phòng cấp cứu luôn luôn bận rộn như vậy, tới lui qua lại không phải nhân viên cứu hộ thì cũng là người nhà. Đi theo y tá trưởng đến bên ngoài phòng cấp cứu số 2, một người phụ nữ chỉ vào mặt bác sĩ mà mắng, đang mắng chị ta đột nhiên giơ tay lên mà người bác sĩ này cũng không có ý định né tránh.

Bàn tay đang giơ lên cao của chị ta bị một bàn tay trắng trẻo, thon dài giữ lấy cổ tay, chị ta nhìn chủ nhân của cái tay này, cười một tiếng chế giễu: “Lại là bác sĩ thực tập, bệnh viện lớn mấy người hết người rồi hả?”

Quan Sam buông tay chị ta ra, cười khẽ: “Thưa chị, bác sĩ cũng là người, không phải muốn đánh thì đánh.”

“Bác sĩ? Mấy người còn không biết xấu hổ tự nhận bác sĩ. Hôm qua con tôi đá cầu bị trật chân, đưa đến đây bác sĩ nói chỉ trật chân bình thường thôi, kê đơn kêu tôi lấy thuốc về. Không ngờ sáng nay con tôi dậy không nổi, nói hai chân bị tê, đi cũng không đi được, nhất định là do anh ta kê thuốc bậy bạ mới khiến con tôi trở nên như thế.” Nói xong chị ta bỗng nhiên bật khóc: “Tôi chỉ có một đứa con trai này, nếu nó có chuyện không hay tôi cũng không muốn sống nữa.”

Quan Sam nhìn qua bác sĩ thực tập bên cạnh hỏi: “Em là bác sĩ khám cho bệnh nhân?”

Bác sĩ thực tập lắc đầu: “Là bác sĩ Trương, chụp phim không phát hiện gãy xương, chỉ là bị trật chân bình thường.”

Quan Sam đi vào, đứa bé nằm ở giường cấp cứu nước mắt lưng tròng nhìn Quan Sam: “Chị bác sĩ ơi, có phải sau này em không đi được nữa hay không?

“Yên tâm đi, chị sẽ chữa khỏi cho em.” Giọng nói Quan Sam nhẹ nhàng an ủi đứa trẻ sợ hãi.

Quan Sam kiểm tra kĩ càng cho đứa bé một lần nữa, hỏi cậu bé: “Vậy em nói cho chị biết, ngoại trừ bị thương ở chân, em còn bị đụng phải hay bị thương chỗ nào khác không?”

Bé trai lắc đầu: “Không có ạ.”

“Em nghĩ kĩ lại xem, suy nghĩ rõ ràng rồi nói, chúng ta không cần vội, từ từ nghĩ.”

Bé trai như thật sự chìm đắm trong hồi ức, một lúc lâu sau đột nhiên mở to hai mắt nhìn Quan Sam, nói: “À, lúc em té đầu có đập xuống đất, nhưng em không đau nên không có nói.”

Lông mày Quan Sam không khỏi nhíu một chút, vẫn giữ dáng vẻ tươi cười: “Em rất dũng cảm.”

Bé trai được khen thì nín khóc mỉm cười, ngẩng đầu: “Em đã mười tuổi rồi, em là đàn ông đích thực đó.”


Quan Sam yên lặng giơ ngón cái lên tỏ ý khen ngợi đứa bé, ngay sau đó đứng lên nói với y tá: “Đưa thằng bé đi chụp CT não, thông báo cho bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh.”

“Tại sao phải đi chụp não?” Mẹ đứa bé không hiểu, mặc dù chị ta không hiểu nhưng biết rõ xương có vấn đề thì phải chụp phim ở chân mới đúng chứ.

Quan Sam vỗ nhẹ vai chị ta, kéo ra ngoài nói: “Thưa chị, có thể con chị bị tổn thương não nên chân bị tê, trật chân không liên quan đến chuyện này. Tuy vậy cụ thể thế nào phải chờ phim chụp ra mới có thể biết được.”

Chị ta vừa nãy nghe thấy rõ ràng là bị trật chân sao giờ lại biến thành não có vấn đề rồi, đột nhiên cảm thấy thật mơ hồ, sự kiêu căng bực tức lúc nãy cũng không còn nữa, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng xông vào an ủi đứa con: “Không có việc gì, không có việc gì đâu, chúng ta kiểm tra lại một chút, kiểm tra cho rõ ràng, đừng sợ, đừng sợ.”

“Mẹ đừng lo lắng, con không sợ đâu.” Bé trai an ủi ngược lại mẹ mình.

Nhìn thấy cảnh này Quan Sam liền cười dịu dàng, gặp người khoa phẫu thuật thần kinh đến thì nói vài câu, rồi đối phương nhanh chóng rời đi.

Sau đó, đứa bé ngồi trên xe lăn được y tá đẩy đi. Quan Sam nhìn bọn họ rời khỏi mới xoay người nhìn bác sĩ thực tập: “Nếu chị ấy thật sự tát em một bạt tai, em cứ thế mà chịu đúng không?”

“Chúng ta là bác sĩ không thể đánh người” Thực tập sinh Vương Lỗi liếc mắt nhìn vị giáo sư trong truyền thuyết trước mặt, cẩn thận tỉ mỉ trả lời.

Vẻ mặt nghiêm túc của Quan Sam liền tan biến sau một giây, cô nhìn tấm thẻ trước ngực đối phương: “Thực tập bao lâu rồi?”

“Ba tháng ạ.”

“Mới vào à? Từ từ học.” Quan Sam vỗ vai Vương Lỗi, rời đi.

Vương Lỗi hoàn toàn mờ mịt, xoay người nhìn cô gái không hơn cậu ta bao nhiêu tuổi, nhưng khiến cậu ta cứ có cảm giác quái dị thế nào ấy, giống như là? Đúng rồi, giống như dáng vẻ của mẹ già khi giáo huấn cậu.

Quan Sam chưa đi được mấy bước, vừa nhấc mí mắt thì thoáng thấy một người đàn ông đứng xếp hàng bên cạnh ghế dựa cách đó không xa, người đến người đi tấp nập thế nhưng anh đứng nơi đó lại bắt mắt đến vậy, khiến người khác chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được.

Cô trông thấy đôi mắt đen như mực của anh đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô thoáng nghiêng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thuý kia, đi về phía anh.

“Không phải anh lại đến kiếm tôi để đòi món đồ nào khác chứ hả?” Quan Sam nhét tay vào túi quần đồng phục bác sĩ, hơi ngẩng đầu nhìn anh.

“Cô là bác sĩ à?” Mặt Mạnh Khâm không có biểu cảm quá nhiều, vẫn thờ ơ, chính cái dáng vẻ lạnh nhạt này đã mê hoặc đám y tá và hộ lý đang đứng tụm năm tụm bảy trưng ra vẻ mặt háo sắc, tươi cười như hoa ngắm anh.

“Chính xác.” Quan Sam cúi đầu nhìn đồng phục bác sĩ của mình lại ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của anh: “Chứ không anh nghĩ tôi đến đây để trải nghiệm cuộc sống à? Rồi viết mấy bản tin liên quan?”


“Ngại quá, tôi thật sự nhận lầm.” Anh lơ đãng lướt qua tấm thẻ trước ngực Quan Sam: “Bác sĩ Quan”

“Không kêu tôi là phóng viên nữa à?”

“Máy chụp hình tôi sẽ trả lại cho cô.” Mạnh Khâm nhìn Quan Sam trả lời không liên quan đến câu hỏi.

Quan Sam cười không để tâm, nhún vai: “Lúc nào?”

“Lúc nào cũng được.”

“Không mời tôi ăn một bữa cơm để xin lỗi à?”

“Được.”

“Úi da! Bác sĩ, tôi làm bằng xương bằng thịt không phải gậy sắt.” Cách đó không xa trong phòng cấp cứu số 4 ở sau lưng rú lên một tiếng.

Mạnh Khâm xoay người đi về phía bên kia, Quan Sam hiếu kì cũng vội vàng bám theo. Trên giường cấp cứu có một người đàn ông trẻ tuổi nằm trên đó, đầu tóc rối loạn, quần áo có vài vết máu, thoáng nhìn qua là biết được vết máu đến từ miệng vết thương ở chân trái.

Nhân viên y tế đều tụ tập ở đó hóng chuyện, bác sĩ cấp cứu mang bao tay giơ tay trước ngực không dám động đậy, chàng trai kia đang làm ầm ĩ: “Cút! Gọi viện trưởng của mấy người tới đây, mấy người có biết tôi là ai không hả? Chân tôi nếu có di chứng gì mấy người bồi thường nổi không?

“Phá phách đủ chưa?” Một tiếng quát đinh tai nhức óc khiến cho chàng trai trên giường cấp cứu sợ hết hồn.

Quan Sam thấy Mạnh Khâm tiến lên phía trước trừng mắt, biến anh chàng từ con hổ oai phong lẫm liệt ban nãy thành con mèo ốm yếu, quay lại nói với bác sĩ: “Bác sĩ, không cần để ý đến nó, cứ gắng sức chữa trị.”

Bác sĩ gật đầu với anh, sau đó giơ tay kiểm tra, chỉ thấy chàng trai trên giường cấp cứu quả thật không dám hé răng tiếng nào, mặc kệ người ta sắp xếp. Quan Sam nhìn cái ót của người nào đó, khoé miệng khẽ cong lên.

Chú thích

(1) Xoạc thẳng hai chân: Chân bà Sam như trong hình nè, lúc đầu chân sau bả bị giữ nên khi bả xoạc thẳng chân, bả chỉ cần xoay mình là chân sau liền thành chân trước. Trong đoạn đó lúc đầu là chân sau bị giữ ở giữa không trung, khúc sau lại thành chân trước, sợ mọi người khó hiểu nên mình giải thích luôn. Lúc edit mình xoắn não mãi mới hiểu ý tác giả ^^

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

(2) Vô-lê: hay còn gọi là đạp xe chổng ngược, giống Phan Văn Đức U23 đá đó mọi người.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

(3) Biết tiếng mà không biết tướng: nghe danh tiếng đã lâu mà chưa được gặp mặt


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.