Đọc truyện Y Sam – Chương 10
Quan Sam thay đồ phẫu thuật ra, trở lại phòng làm việc mới rảnh tay xem tin tức tai nạn giao thông hôm nay.
Lái xe lạc tay lái đâm vào làn đường dành cho đi bộ, sau khi tông trúng người, gây tai nạn bỏ chạy thì bị cảnh sát giao thông đuổi theo, người lái xe lại phóng tới đâm vào cảnh sát giao thông, bởi vì cú tông cực mạnh nên cảnh sát giao thông bị xe ném bay rồi rơi xuống đất. Trước mắt, kẻ lái xe gây tai nạn đã bị cảnh sát bắt được.
Phía dưới có không ít bình luận, bạn bè trên mạng đều chia sẻ video liên quan, Quan Sam click chạy video, bắt đầu là hình ảnh một chiếc xe chạy băng băng xông lên lối đi bộ, một người đàn ông nhanh tay lẹ mắt đẩy một bé trai ở lối đi bộ ra, bản thân mình lại tránh không kịp bị tông trúng, sau đó chiếc xe chạy đi mất chỉ còn lại hình ảnh hiện trường tai nạn.
Quan Sam cảm thấy người đàn ông cứu bé trai kia có hơi quen mắt, nhưng tình hình lúc video được quay lại rất hỗn loạn, khoảng cách cũng xa, góc quay thì không tốt cho nên căn bản không có cách nào xác minh được diện mạo người đàn ông kia.
Nhưng mà thật sự là càng xem càng thấy quen mắt, đặc biệt là cánh tay kia hơi mơ hồ, trong đầu nhớ lại sau khi phẫu thuật có gặp Mạnh Khâm, dáng vẻ của anh nghiêm túc thận trọng, còn có người phụ nữ khóc đau đớn và đứa trẻ, tất cả mọi chuyện đều khiến cô nghĩ đến một khả năng.
“Bạch Hạo.” Quan Sam đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, vẫy tay với Bạch Hạo đang ngồi trên ghế làm việc ở bên ngoài: “Qua đây một lát.”
“Cô giáo Quan, cô tìm em sao?”
Quan Sam nhìn Bạch Hạo, hỏi cậu ta: “Người đàn ông được đưa vào cùng cảnh sát giao thông ấy, cậu có qua đó xem chưa? Tên là gì cậu biết không?”
Bạch Hạo suy nghĩ một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Hình như họ Hoàng, tên là gì thì thật không biết.”
“Họ Hoàng?” Quan Sam nghĩ lại một lần nữa, bỗng dưng ngẩng đầu vội vàng đi ra ngoài, trông rất gấp gáp.
“Ấy,…” Bạch Hạo xoay người, hai chữ cô giáo chỉ có thể rơi vào hư không, bóng dáng Quan Sam đã sớm biến mất.
Khoa giải phẫu thần kinh.
Quan Sam chạy thẳng một mạch đến khoa giải phẫu thần kinh, trên đường có lướt qua Chu Tử Thần mà cô cũng không biết, đúng là hoàn toàn không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.
“Bác sĩ Quan…” Hai người lướt qua nhau, mắt Quan Sam nhìn thẳng phía trước, Chu Tử Thần gọi cô một tiếng cô cũng không đáp lại, cảm thấy không biết tiểu sư muội có đặt mình ở trong mắt hay không?
Chu Tử Thần cũng không biết tại sao mình lại đuổi theo cô, tóm lại anh nhanh chóng đuổi theo, duỗi tay kéo Quan Sam lại.
Quan Sam bị bắt dừng lại, dời mắt ngẩng đầu liền thấy Chu Tử Thần đang lạnh nhạt nhìn cô, không hề suy nghĩ mở miệng ra hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Lời này anh phải hỏi em mới đúng chứ?” Chu Tử Thần cảm thấy buồn cười, khoa của mình lại bị bác sĩ khoa khác hỏi vì sao anh ở chỗ này?
“Uhm, lúc trước anh nói bệnh nhân bị tai nạn xe cứu không được đó, có phải họ Hoàng không?” Quan Sam đổi đề tài, hỏi Chu Tử Thần.
Chu Tử Thần gật đầu hình như cũng quên luôn mình muốn nói gì, ngược lại trả lời đối phương: “Chính là họ Hoàng, tin tức của em nhanh thật đấy.”
Quan Sam lại nói sang vấn đề khác, hoàn toàn không liên quan đến nhau: “Vậy người nhà ông ấy ở chỗ nào?”
Mặc dù ca phẫu thuật không phải do Chu Tử Thần thực hiên nhưng dù sao cũng trong một vụ tai nạn, hơn nữa người bị đụng xe đó do chủ nhiệm Tưởng mổ chính, anh lại vừa mới từ chỗ chủ nhiệm Tưởng trở về.
“Khoa tim mạch” Chu Tử Thần lời ít ý nhiều.
“Khoa tim mạch?” Quan Sam có chút nghi hoặc, theo lý thuyết sau khi lên bàn mổ, tình hình chung người mất sẽ được đưa thẳng đến nhà xác chứ, sao hôm nay lại phá lệ như vậy, người nhà phải cầm lấy giấy chứng tử rồi nhận thi thể về lo hậu sự mới đúng.
Chu Tử Thần gật đầu: “Người chết khi còn sống có đăng kí hiến tạng, đúng lúc có người bị suy tim đang đợi trái tim thích hợp.”
Như vậy là đã rõ mọi việc, trái tim của lão Hoàng để ghép vào bệnh nhân suy tim kia.
“Em biết rồi, cảm ơn.” Quan Sam nói xong cũng mặc kệ Chu Tử Thần có điều gì muốn nói nữa hay không, nhanh chóng xoay người rời đi.
Người phụ nữ với đứa trẻ ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật khoa tim mạch, sắc mặt chị ấy trắng bệch, cúi đầu, cả người hốt hoảng, bên cạnh chị là bé trai im lặng, đôi mắt đen nhánh to tròn xoe chưa bao giờ rời khỏi mẹ mình.
Nhưng cô nhìn một vòng, tìm mọi góc cũng không thấy bóng dáng Mạnh Khâm.
“Chị là vợ của lão Hoàng đúng không?” Quan Sam tới ngồi bên cạnh chị ấy thấp giọng hỏi.
Mặt chị trắng bệch, mắt sưng đỏ, đôi mắt ừng ực nước nhưng cố nín nhịn, khiến người khác nhìn thấy thật đau lòng.
“Cô là?” Cô ấy trông thấy cô gái trẻ trước mặt mặc áo bác sĩ, dừng một chút lại hỏi: “Cô là bác sĩ à, có phải còn cần tôi kí giấy tờ gì không?”
Quan Sam duỗi tay cầm đôi tay lạnh buốt của chị ấy, cô lắc đầu: “Em là bạn của Mạnh Khâm, anh ấy từng dẫn em đến ăn cơm ở quán cơm của bọn chị.”
Chị ấy nghe xong yên lặng gật đầu: “Hoá ra em là bạn của Mạnh Khâm”
“Người chết không thể sống lại, chị hãy nén bi thương.” Quan Sam nắm thật chặt tay chị nói tiếp: “Có gì muốn giúp thì cứ nói nhé.”
“Cảm ơn.” Cô ấy nhìn Quan Sam, nước mắt trào ra.
Quan Sam thấy được vợ lão Hoàng là một người phụ nữ cực kì chất phác, tay kia cô ấy nắm chặt con trai, là một người vợ mạnh mẽ cũng là một người mẹ vĩ đại, thấy dáng vẻ chị ấy như vậy trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kì buồn.
Mặc dù là bác sĩ, đã nhìn quen cảnh sinh ly tử biệt, bản thân cũng đã chết lặng không còn cảm giác gì nhưng thật ra tất cả đều chỉ là lời nói ngoài miệng, mỗi khi đối diện với những việc bất lực, trái tim vẫn rung động, vẫn sẽ thấy khó chịu, sẽ thấy đau.
Ánh sáng mời nhạt chiếu rọi bóng người dưới ánh đèn, bóng dáng cao to bị kéo dài mang nét cô đơn, lạnh lẽo.
“Ở đây không thể hút thuốc.” Quan Sam nhìn về phía Mạnh Khâm.
Ngón tay Mạnh Khâm cầm đầu điếu thuốc, tựa ở cột điện khẽ hạ mắt nhìn Quan Sam: “Bác sĩ mấy người có phải đều thích giảng đạo người khác hay không?”
Quan Sam lắc đầu: “Anh cũng nói tôi là bác sĩ, không phải thầy giáo, tại sao lại giảng đạo chứ?”
“Đi đi, đừng để ý đến tôi.” Giờ phút này anh chỉ muốn đứng một mình thôi.
“Tôi hiểu rõ tâm trạng của anh.” Quan Sam không đi, ngược lại còn tiến lên phía trước một bước: “Nhưng người chết không thể sống lại được.”
Tàn thuốc sắp cháy hết, hơi nóng lan đến ngón tay, Mạnh Khâm cười lạnh: “Người chết không thể sống lại? Bác sĩ Quan, cô thật đúng là biết cách an ủi người khác.”
Quan Sam nghe được ý tứ trong lời nói của Mạnh Khâm, anh đang mỉa mai cô: “Tâm trạng anh không tốt, tôi không so đo với anh.”
Nói xong Quan Sam xoay người rời đi, âm thầm phỉ nhổ mình rảnh rỗi đi kiếm chuyện làm. Ngay sau đó, giọng Mạnh Khâm trầm thấp nồng đậm vang lên trong bóng đêm ở sau lưng: “Cô có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Quan Sam xoay người nhìn Mạnh Khâm, không lên tiếng.
Mạnh Khâm đứng thẳng người, đi về phía Quan Sam, nhìn cô: “Chị dâu là người phụ nữ chung thuỷ, trong người lại có bệnh, cô…”
“Có thể” Mạnh Khâm còn chưa nói hết câu Quan Sam đã gật đầu đồng ý.
“Cám ơn.”
“Tôi là người không ghi thù, chỉ cho ký nợ ân tình, cho nên anh tốt nhất nên nhớ anh còn nợ tôi ân tình là được.” Quan Sam ngẩng đầu nhìn qua Mạnh Khâm, mặt tỏ vẻ ngang ngạnh, nét mặt không vui hồi nãy ngay tại thời khắc này tựa như trong nháy mắt đã tan thành mây khói.
Tang lễ lão Hoàng làm rất đơn giản, hoả táng xong là hạ táng, tất cả đều do Mạnh Khâm lo liệu, Quan Sam liên tục ở bên cạnh vợ và con trai của lão Hoàng, một mặt có người bên cạnh sẽ không suy nghĩ lung tung, mặt khác chỉ sợ dồn nén mà sinh tâm bệnh, cô lại là bác sĩ có thể lập tức chữa trị.
Đó cũng chính là nguyên nhân Mạnh Khâm muốn nhờ Quan Sam giúp.
Sau khi tang lễ kết thúc, Mạnh Khâm với Quan Sam đưa vợ con lão Hoàng trở về, mấy ngày nay Quan Sam liên tục khai thông tư tưởng cho chị ấy, muốn chị ấy phải nhìn về phía trước, mặc dù lão Hoàng không ở bên nhưng những ngày đau khổ vẫn phải vượt qua vì còn có con trai phải chăm sóc.
Chị ấy từ từ khai thông tư tưởng nhưng vì bạn đời nhiều năm bên cạnh đột nhiên rời bỏ mình nên vẫn cần thời gian nguôi ngoai.
“Mấy ngày nay vất vả cho hai người quá, về nghỉ ngơi đi.” Vợ lão Hoàng cuối cùng cũng có dáng vẻ tươi cười, không chịu để hai người xuống xe tiễn cô ấy vào nhà.
“Không có gì đâu.” Quan Sam nói.
“Tôi không sao đâu, Mạnh Khâm, cậu giúp tôi đưa tiểu Quan về nhé?”
Mạnh Khâm thấy vợ lão Hoàng thần sắc tốt hơn tước rất nhiều, tinh thần cũng tốt vì vậy lặng lẽ gật đầu: “Được.”
Vợ lão Hoàng phất tay với hai người, sau đó nhìn bọn họ lái xe đi rồi dắt con trai vào nhà.
Trên đường, Quan Sam nhìn chằm chằm vào gò má của Mạnh Khâm. Lúc trước không để ý bây giờ vừa nhìn đã thấy râu mọc đầy, mấy hôm nay thật sự không quan tâm đến bản thân chỉ quan tâm chuyện tang lễ, lại phải lo lắng hai mẹ con, đàn ông trọng nghĩa khí quả nhiên đều đẹp.
“Mệt không?” Cô đột nhiên mở miệng.
“Vẫn tốt.” Thật ra những ngày vất vả mệt mỏi hơn so với lúc này đều đã từng trải qua, bây giờ đâu có thấm thía gì?
“Tôi mệt rồi.” Quan Sam tựa cằm vào cửa sổ liếc nhìn anh.
Mạnh Khâm dời mắt nhìn Quan Sam nói: “Ngủ đi, đến nơi tôi gọi cô dậy.”
Quan Sam nở nụ cười, thật sự tìm tư thế thoải mái khép mắt lại.
Đèn đỏ, Mạnh Khâm quay đầu nhìn Quan Sam hít thở đều đều, không ngờ cô gái này còn có một vẻ mặt điềm tĩnh như vậy.
Ánh mắt anh dời xuống, vì tư thế ngủ nên áo lông cổ thấp của cô lại càng thấp, lộ hẳn ra một phần lớn da thịt trắng nõn.
Anh cởi áo jacket của mình đắp lên người cô, ngay lúc đó đèn xanh bật lên, tiếp tục lái xe về phía trước mà cô gái ngồi bên cạnh không khỏi cong cong khoé môi.