Ý Râm Vạn Tuế

Chương 46: Tập Huấn Một Tháng


Bạn đang đọc Ý Râm Vạn Tuế – Chương 46: Tập Huấn Một Tháng


“Lão sư, con có chuyện muốn hỏi một chút, Tây Thi và Trịnh Đán học tập Vũ Mị chi thuật này, tổng cộng là cần bao nhiêu thời gian?”
Vào một ngày đẹp trởi nắng trong xanh mây trong lành, thừa dịp Tây Thi và Trịnh Đán đi nghỉ trưa, Dương Dạ lặng lẽ tiến vào chổ của Kế Nhiên, và tham khảo với Kế Nhiên về vấn đề tiến độ học tập của hai vị mỹ nữ.
Năm tháng như thoi đưa, phóng rắm một cái đã trôi qua một tháng rồi, Dương Dạ bây giờ trên cơ bản đã không thể tiếp xúc với Tây Thi và Trịnh Đán được nữa, bởi vì chỉ cần liếc một cái thôi cũng đủ làm cho tình mê ý loạn rồi, nhất là Tây Thi, vì Trịnh Đán có chút tâm kế, cho nên vẫn còn hơi kiêng kỵ đối với mỵ thuật, có lẽ là do giấu nghề làm của riêng, nhưng Tây Thi bởi vì đơn thuần không hiểu biết gì, cho nên đã đem mị thuật làm thành thói quen của mình, mỗi cái giơ tay nhấc chân, mỗi nụ cười ánh mắt cũng có thể giết người, mỗi lần gặp mặt không cẩn thận đều làm cho hai đầu người của Dương Dạ luôn trong tình trạng muốn phát nổ, cho nên hoảng sợ chạy trốn.
Đối mặt với câu hỏi của Dương Dạ, Kế Nhiên mỉm cười nói : “Hiện nay mị thuật của Tây Thi và Trịnh Đán đều mới ở bước ban đầu cả, chỉ cần hai năm nữa, ta có thể đem hai vị mỹ nhân này trở thành tuyệt đại mi tinh người gặp người chết, phật gặp phật mê!”
“Hai năm?” Dương Dạ nghe nói thế, sợ đến run cả người, chỉ một tháng thôi mà mình đã không biết là sẽ như thế nào rồi, nói thật, trong cuộc sống hiện nay hắn cũng không gặp quá nhiều khó khăn trong việc thích ứng, trong cái thời đại không có điện này, Dương Dạ cũng đã quen rồi bởi vì hồi đó hắn sống trong cái khu ổ chuột thích cúp điện là cúp điện, mà bây giờ so với lúc đó cũng chẳng có gì khác nhau cho lắm, ngoại trừ một cái là giường nệm cũ, còn một cái là giường gỗ thôi. Ngoài ra, bộ y phục trên người này, và cái chòm râu trên mặt, đều được tỳ nữ để chải đầu rửa mặt cả, ngoài ra còn phải nói chuyện theo cách cổ đại nữa, và thuộc lòng quy tắc chắp tay hành lễ, hơn nữa lúc Việt vương Câu Tiễn triệu kiến thì càng phải cẩn thận hơn. Bây giờ bên cạnh thậm chí là không có một ai để nói chuyện phiếm cả, tất cả làm cho Dương Dạ cảm thấy rằng rất không tự nhiên và cực kỳ khó chịu.
Bây giờ lão già chết tiệt Kế Nhiên này lại cần thêm hai năm nữa à? Sau này dựa theo lịch sử, khi cống nạp Tây Thi cho Ngô vương, còn cần phải đợi thêm một thời gian nữa thì Việt vương mới có thể phát binh tiêu diệt Ngô quốc, đến lúc đó không phải mình đã chết già rồi sao? Cho dù không chết già thì cũng bị buồn bực mà chết, thậm chí là cho dù không buồn bực chết thì khi trở về thế giới bên kia, Hiểu Hiểu và Quân Hinh, Dương Tự và Dương San cũng đã chết hết rồi…

Càng nghĩ càng hoảng hốt, Dương Dạ vội vàng chắp tay nói với Kế Nhiên : “Lão sư, cái này trăm triệu lần không được, quá muộn rồi! Đại vương đang bày mưu đánh Ngô, mà mỹ nhân kế là nước cờ tiên trong toàn bộ mưu lược lần này!”
Kế Nhiên thấy vẻ mặt của Dương Dạ rất nghiêm túc, không khỏi khẩn trương, sợ mình làm lỡ đại kế của Việt vương, vội vàng dò hỏi : “À, nếu như vậy, ý của Phạm đại phu là …”
“Ngày mai! Ngày mai để cho hia vị mỹ nữ tốt nghiệp, được chứ?” Dương Dạ gấp gáp hỏi, mỗi lần hắn nghĩ đến cảnh mình phải ở cái địa phương quỷ quái này là đầu óc muốn điên lên.
“Tốt nghiệp? Là xuất sư sao?” Kế Nhiên mở to mắt ra nhìn : “Phạm đại phu nói đùa, ngày mai thì sao có khả năng, ít nhất cũng cần một năm”
“Mười ngày!” Dương Dạ nói.
“Cái này … nửa năm!” Kế Nhiên cò kè.

“Mười lăm ngày!” Dương Dạ tiếp tục trả giá.
“Ba tháng!” Kế Nhiên vẫn mặc cả tiếp.
“… Một tháng! Tuyệt đối không thể kéo dài lâu hơn nữa! Bằng không đại vương trách tội, con và người đều bị chặt đầu hết!” Dương Dạ đưa ra quyết định cuối cùng kèm theo lời đe dọa bên trong.
Cái này thật sự đã hù dọa Kế Nhiên, người càng già càng quý mạng sống, Kế Nhiên là hậu đại của vương tộc Tấn quốc, thì càng quý trọng mạng của mình hơn nữa. Vì vậy, Kế Nhiên do dự một lát, chắp tay nói : “Ừ … Được rồi, lão phu cố gắng là được, xin Phạm đại phu nói đại vương yên tâm!”
Lúc này, phía sau hai người đột nhiên phát ra tiếng động, Dương Dạ cả kinh, lập tức ôm quyền cáo từ Kế Nhiên, nhanh chân chạy khỏi đây, hắn đã hưởng thụ cái cảm giác gặp mặt Tây Thi và Trịnh Đán rồi về nhà bị đau thằng nhỏ kinh khủng, hắn không muốn điều đó nữa …
…………………………………

Lúc này quả thật là rãnh rỗi, Dương Dạ phát hiện ra trong khoảng thời gian làm đại phu ở Việt quốc, cũng giống như làm cán bộ văn phòng trong truyền thuyết vậy, cả ngày không có gì làm, cứ đi đông rồi lại đi tây. Bây giờ khuyên bảo Kế Nhiên lão sư phải hoàn tất khóa học trong vòng một tháng xong, đã làm cho ngực của Dương Dạ kiên định hơn một chút, dù sao thì cũng đã có hy vọng trở về Dương gia đại trạch hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.
Trên đường trở về nhà, Dương Dạ thuận tiện ghé qua thăm Đông Thi, phỏng chừng tất cả mọi người vẫn không quên được cực phẩm khủng long nữ này chứ, Dương Dạ và Văn Chủng giấu nàng ta trong cung, không để cho nàng ta đi, từ khi Văn Chủng bế quan tu luyện Quỳnh Hoa bảo điển … ? À nhầm, là nghiên cứu về Phạt Ngô Thất Thuật, Dương Dạ thỉnh thoảng cũng có ghé qua chổ giấu Đông Thi để liếc một cái, có đôi khi hứng lên còn mang D(ông Thi đến chổ Kế Nhiên để gặp Tây Thi, làm cho Tây Thi yên lòng học tập.
Từ sau khi Đông Thi vào cung, suốt ngày ăn no ngủ say, tự nhận là nữ nhân của hoàng gia, bởi vì Dương Dạ nói với nàng ta rằng, Việt vương sợ người khác thấy nàng sẽ đoạt mất, cho nên mới sắp đặt nàng đến một chổ không ai thăm hỏi, Đông Thi cũng tin là thật, cho nên trong khoảng thời gian một tháng này, nàng ta dành hết mọi chuyện vào việc ăn, như thế càng làm cho vóc người của Đông Thi thêm “đầy đặn”, bây giờ đáng giá sơ bộ cũng … cũng … cũng … cũng một trăm sáu mươi ký.
Khi Dương Dạ được tỳ nữ dẫn đến phòng, thì thấy tay trái của Đông Thi đang cầm một cái đồ gà, tay phải cầm một cái cánh gà đang cặp dở dang, trên miệng đầy mỡ, còn dưới bàn thì vô số xương.
“Phạm đại phu, sao người lại đến đây, tiểu nữ tử thật là tưởng niệm!” Đông Thi nhìn thấy Dương Dạ đi vào, hơi sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười chết người, bỏ mấy miếng thịt trong tay xuống, đứng dậy đi đến tính ôm lấy Dương Dạ.
“Miễn miễn miễn miễn! Lễ tiết miễn hết, tưởng niệm cũng miễn luôn!” Dương Dạ khoát tay liên tục : “Ta đến để nói cho ngươi biết một tin, qua một thời gian nữa, ta sẽ mang Tây Thi đến Ngô quốc một chuyến, nếu như Tây Thi không nghe lời, ta mong rằng ngươi có thể khuyên nhủ nàng” Dương Dạ nói xong, do dự một chút, trong mắt hiện lên một tia yêu thương : “Nếu như … nếu như Tây Thi không chịu nghe Việt vương đến Ngô quốc, ta mong rằng ngươi có thể vì bằng hữu, cùng Tây Thi đến Ngô quốc một chuyến”
Lúc Dương Dạ nói những lời này,đã bộc lộ ra sự yêu thương chân thật, vừa nghĩ đến cảnh Tây Thi khả ái, mỹ lệ, càng nhìn càng mê người đưa cho Ngô vương Phù Sai, trở thành công cụ phát tiết của hắn, trong lòng Dương Dạ liền đau như cắt nhưng phải cố gắng đè nén. Có thể trong khoảng thời gian này tiếp xúc qua lại, Dương Dạ đã từ một người đứng xem trở thành một người tham dự, thậm chí là có thể nói rằng, hắn đã bị Tây Thi mê hoặc. Hắn phát hiện lúc mình nói ra những lời này, hoàn toàn là vì không muốn để cho Tây Thi chịu thương tổn gì cả.

Đông Thi nghe Dương Dạ nói như vậy, trên mặt liền hiện lên sự vui mừng : “Thật sao? Ta còn có thể đi ra nước khác! Chúng ta đi Ngô quốc phải không?”
“Gặp Ngô vương!” Tâm tình của Dương Dạ bị hạ xuống trong nháy mắt, nặng nề đáp lại một câu.
“Trời ạ! Gặp đại vương của Ngô quốc? Để ta đi?” Đông Thi cười kích động, đi dạo một vòng tại chổ, thịt mỡ trên người cứ tung lên theo bước đi, nhưng khuôn mặt bỗng nhiên trở nên ưu thương, nhẹ giọng nói : “Vậy … ta đi Ngô quốc rồi, đại vương Việt quốc chúng ta thì sao? Người sẽ bỏ được ta sao? Nếu như nhớ ta thì phải làm sao? Hai người đều là vua một nước, lẽ nào thật sự muốn ta phải làm ra một lựa chọn đau khổ vậy sao?”
Dương Dạ nghe xong câu nói cuối cùng mà như muốn ngừng thở, nghiến răng bước lại vỗ mạnh xuống bàn : “Mother F*cking! Ngươi đừng có nằm mơ nữa! Ngươi nghĩ cách khuyên bảo Tây Thi đi thì hơn!”
Đông Thi giật mình hoảng sợ, nhìn Dương Dạ một cách kinh khủng, biểu tình trên mặt chậm rãi biến thành một nụ cười mờ ám, khi Dương Dạ đang buồn bực rằng Đông Thi có phải là mắc hội chứng bệnh tưởng hay không, thì Đông Thi bỗng nhiên mở miệng nói ra một câu khiến cho Dương Dạ há hốc mồm ngay tại chổ :
“Phạm đại phu, Tây Thi muội muội còn cần ta khuyên sao? Nàng ta thích ngài như vậy, ngài nói cái gì nàng ta đều nghe mà!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.