Bạn đang đọc Ý Râm Vạn Tuế – Chương 32: Càng Nháo Càng Lớn
Khi Dương Dạ móc cái thẻ kim cương của Dương thị ra đến trước mặt ông quản lý, thì quản lý căn bản là không thèm để ý, chỉ liếc nhìn một cái, nhưng đủ làm cho cả đời ông ta không bao giờ quên.
Ông quản lý nhìn tấm thẻ kim cương của Dương thị, lại ngẩng đầu lên nhìn Dương Dạ, đầu óc hoàn toàn bị chấn động đến nổi không thể nào hoạt động được nữa.
Thẻ kim cương của Dương thị! Sao có khả năng chứ? Thân là một quản lý nho nhỏ nho nhỏ của một cái cửa hàng nho nhỏ nho nhỏ của một sản nghiệp nho nhỏ trên danh nghĩa của Dương thị, ông ta chỉ nghe cấp trên nói qua thôi, phàm là những người trong gia tộc Dương thị, nếu như có một ngày nào đó đẹp trời nắng trong xanh mây trong lành mà đến cửa hàng của ông ta, thì phải miễn phí tất cả. Đương nhiên, cái khả năng này vô cùng nhỏ, bởi vì người của gia tộc Dương thị rất ít khi nào tự mình đi dạo phố. Muốn mua gì thì thường gọi điện cho người ta trực tiếp mang đến là được, lẽ nào ngày hôm nay lại gặp phải loại người cao cao tại thượng của gia tộc Dương thị?
Không có khả năng! Nhưng mà tấm thẻ này, quản lý làm sao mà nhận sai được! Phàm là người phụ trách quản lý một sản nghiệp nào đó của Dương thị, đều tuyệt đối nhận ra tấm thẻ này cả! Như vậy thì ba người trước mắt là …
“Nhận ra chứ? Quản lý đại nhân?” Dương Dạ cười cười, hỏi ông quản lý đang ngây ra như phỗng kia một lần nữa.
Ông quản lý ngơ ngác gật đầu nhìn Dương Dạ, trong đầu không có chút phản ứng nào cả.
“Nhận ra là tốt rồi, tôi đã gọi tất cả lãnh đạo cấp trên trực tiếp của ông lại đây rồi, tôi nghĩ ngày hôm nay tôi phải nói chuyện với bọn họ!” Dương Dạ cười hả hả, bỏ tấm thẻ kim cương vào túi, vỗ vỗ vai của ông quản lý, nói : “Nếu như mấy cấp trên của ông đến, thì ông bảo bọn họ đợi tôi, được chứ?”
Ông quản lý lại gật đầu một cách đờ đẫn.
Dương Dạ cũng gật đầu, trong lòng vui sướng không gì sánh được, một kẻ đã từng đè đầu cởi cổ mình, đến một ngày lại bị mình dẫm đạp dưới chân, cái cảm giác vui sướng này không cần nói cũng biết. Dương Dạ xoay người lại, nói với Quân Hinh và em gái Dương San : “Đi thôi, ủy khuất cho hai em phải mặc loại quần áo này, bây giờ chúng ta về thay đổi, lát quay lại xem kịch vui”
Dương San hưng phấn nhảy lên tại chổ, còn Quân Hinh hầu như đã dùng ánh mắt sùng bái cùng với ẩn tình đưa tình để nhìn Dương Dạ, và đi đến ôm lấy cánh tay của Dương Dạ.
Đi ra ngoài cửa lớn, thì nhìn thấy người đàn bà trung niên đang đứng đợi nhảy dựng lên nói : “Này! Này! Bọn mày đừng đi! Khi dễ bà xong rồi còn muốn chạy à! Không dễ dàng vậy đâu!”
Dương Dạ đứng lại, cười cười nhìn bà ta, nhưng không nói lời nào, chỉ là nhìn, khiến cho bà ta có vẻ hoảng hốt, lui về sau một bước, lắp bắp nói : “Mày … mày … mày … mày nhìn cái gì vậy!”
“Bà tốt nhất là nên để tôi đi, bà thím à, nếu không tôi phỏng chừng là bà sẽ hối hận!” Dương Dạ cười, nói xong xoay người lại nhìn Quân Hinh và Dương San, cả ba người cùng bật lên cười.
Đúng lúc này, bên ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân, người đàn bà trung niên quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, rồi hưng phấn kêu to :” Xem tao xử lý bọn mày thế nào!” Nói xong lại quay đầu ra hô to : “Ở đây nè! Ở đây nè!”
Dương Dạ nhìn xung quanh một cái, rồi nhìn về hành lang phía sau lưng bà ta, thấy năm sáu người mặc đồ bảo vệ chạy đến, trong tay còn mang theo gậy cao sun, người dẫn đầu kia rất có thể là “người bạn trai” trong lời nói của người đàn bà trung niên này lắm đây.
Người đội trưởng bảo vệ chạy đến trước mặt của người đàn bà trung niên, tào bạo nhìn Dương Dạ một cái, rồi cúi đầu xuống hỏi : “Sao thế? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“Hắn! Chính là hắn! Chính hắn ăn hiếp em!” Người đàn bà trung niên làm bộ khóc nức nở, đưa tay chỉ về hướng của Dương Dạ. Làm ra cái bộ dáng làm nũng ấy, thiếu chút nữa đã làm cho ba người Dương Dạ ói sạch.
Năm sáu tên bảo vệ phía sau cũng chạy đến, cả đám đều mang vẻ mặt giống như là lưu manh đến gây chuyện vậy, hùng hùng hổ hổ la hét, lao đến chổ của Dương Dạ.
Người đội trưởng bảo vệ nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Dương Dạ và hai người con gái bên cạnh, trong lòng lập tức yên ổn lại, vẻ mặt cũng trở nên hung tợn đi đến trước mặt Dương Dạ, cầm cây gậy cao su gõ gõ vào ngực của Dương Dạ, tàn bào nói : “Là mày à? Mày đến đây gây chuyện sao? Mày là cái thứ gì chứ? Con mẹ mày muốn chết à!”
Dương Dạ bị người đội trưởng bảo vệ cầm cây gậy cao su gõ gõ lên ngực vài cái, lập tức nổi giận. Kể sơ qua một chút, từ nhỏ đến lớn Dương Dạ đã sống chung với chuyện đánh nhau như vậy không ít lần, lúc đến trường bình thường hay bị một số học sinh có gia cảnh không tồi ăn hiếp, mà con người càng thành thật thì càng dễ bị người ta ăn hiếp, sau này Dương Dạ thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, bắt đầu phản kháng lại, một lần, hai lần … chậm rãi thành thói quen, cũng dần dần hiểu được, chỉ cần ra tay tàn nhẫn một chút, thì người khác sẽ sợ hãi mình, có đôi khi một người đánh cả đám cũng không sao cả. Và cứ như vậy, hắn đến trường để học và đánh nhau, mãi cho đến sau này, số lần đánh nhau mới chịu giảm dần theo số tuổi trưởng thành theo năm tháng.
Nhưng mà ngày hôm nay, Dương Dạ vừa nhìn tay đội trưởng bảo vệ này liền biết ngay là loại người chỉ biết ăn hiếp người thành thật, là một tên miệng cọp gan thỏ! Bị ông ta dùng cây gậy cao su gõ gõ vào ngực, khiến cho Dương Dạ nhớ đến những cảnh bị ăn hiếp khi còn trong thế giới cũ, lửa giận bắt đầu bốc lên, không nói nhiều lớn, tung chân lên đá!
Một đá này, đến chính xác ngay trên bụng của tên đội trưởng này, khiến cho cái mông của ổng chổng ra đằng sau, bụng co lại, sau đó quỳ xuống đất luôn.
Và tên đội trưởng lúc này mới có phản ứng, mở miệng chửi mắng vài tiếng. Dương Dạ nhìn thoáng qua một chút, rồi trong lòng liền có chút khẩn trương, năm sáu người, trong tay lại còn cầm theo đồ chơi, nữa, nhưng Dương Dạ vẫn không nhúc nhích, đưa tay kéo Quân Hinh và Dương San ra phía sau, thầm nghĩ kệ mẹ nó, dù sao cũng không phải là không bị đánh qua, bảo vệ của nhà mình mà, sớm muộn gì mình cũng sẽ trả thù lại được!
Hai bên bắt đầu giằng co với nhau, hết sức căng thẳng, còn bà thím kia thì kêu lớn : “Đánh hắn! Đánh hắn!”
Đúng lúc này, hành lang phía sau lưng của bên Dương Dạ cũng bắt đầu vang lên tiếng bước chân.
Người đến chính là tổng giám đốc và hai phó tổng của cái trung tâm này, Quân Hinh hồi này gọi về cho nhà mình, nói với quản gia là mau chóng đi tìm giám đốc ở đây đến, bảo là mình cùng vị hôn phu đang gặp chuyện ở đây, khiến cho lão quản gia già của Nam Vinh gia không dám chậm trễ, lập tức gọi điện liên hệ đủ thứ.
Đám giám đốc ở đây nhận được điện thoại từ người của Nam Vinh gia, nói là Nam Vinh gia tiểu thư và đại thiếu gia cùng tiểu thư của Dương thị gia tộc đang gặp phiền phức ngay tại trung tâm thương mại của bọn họ, khiến cho bọn họ vừa giật mình vừa đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, một mình Nam Vinh đại tiểu thư đã trăm triệu lần không đắc tội nổi rồi, bây giờ còn có đại thiếu gia và tiểu thư của Dương thị gia tộc nữa, những người này chỉ cần trừng mắt một cái thôi là đủ hất bát cơm của bọn họ rồi! Cúp điện thoại xong, liền gọi hai phó tổng thân cận đến, và ba người nhanh chóng chạy đến địa điểm xảy ra chuyện.
Hành động gấp gáp của bọn họ khiến cho nhân viên trên đường nhìn thấy mà hết hồn, bởi vì bọn họ biết được tính cách của giám đốc nhà mình, cho dù bà già của ông ta có chết thì ông ta cũng chú ý đến dáng vẻ hành động, ngày hôm nay bị cái gì vậy? Uống lộn thuốc à? Chạy giống như là bị chó táp vào mông ấy? Mà phía sau còn có hai vị phó tổng nữa! Vì thế, những người nhân viên tò mò liền cho rằng đã xảy ra chuyện, bây giờ đi theo hỗ trợ giám đốc của mình, thì rất có cơ hội sẽ được đề bạt lên, vì thế một người, hai người, ba người, bốn người … N người … càng lúc càng nhiều, cùng nhau chạy đến địa điểm xảy ra chuyện, ước chứng khoảng ba bốn chục người chạy theo phía sau của ông giám đốc!
Mấy người bảo vệ ở đây nhìn thấy có nhiều người chạy đến đây, hơn nữa còn là do tổng giám đốc mang đến nữa, không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều đứng lặng ra ở đó. Có hai tên bảo vệ đang túm lấy áo của Dương Dạ, cũng đều buông tay mà nhìn về phía sau.
Ba người Dương Dạ quay đầu lại nhìn đám người phía sau, thật ra thì chẳng ai nhận ra bọn họ cả, Quân Hinh và Dương San hình như chẳng biết bọn họ là ai nữa, nhưng mà ông tổng giám đốc ở đây thì tuyệt đối nhận ra, bởi vì mỗi năm những người mang cấp bậc giám đốc quản lý sản nghiệp của Dương thị gia tộc đều được tham gia một buổi tiệc mừng hằng năm, và luôn có cơ hội nhìn thấy được người nối nghiệp của Dương thị gia tộc. Nếu như mà những người này ông ta còn không nhận ra, thì ông ta nên về nhà cho con bú sữa là vừa rồi.
Khi tổng giám đốc của trung tâm thương mại này chạy đến trước mặt ba người Dương Dạ, Quân Hinh và Dương San thì hơi sửng sốt một chút, nhưng dựa vào con mắt đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh nhiều năm của mình, đã nhanh chóng nhận ra ba người nam nữ đằng sau bộ quần áo nhà quê này là ai.
Tất cả bảo vệ và những nhân viên chạy theo đến đây không biết đã xảy ra chuyện gì, mở to mắt ra nhìn tổng giám đốc của bọn họ thở hồng hộc chạy đến trước mặt người thanh niên ăn mặc như nông dân kia, cúi đầu thật sâu. Còn hai người phó tổng chạy theo sau cũng không khỏi kính lễ, khiến cho người ta phát ra những âm thanh kinh ngạc.
“Ông là giám đốc ở đây?” Dương Dạ cười nhẹ hỏi một câu. Bây giờ hắn cảm thấy hứng thú với cái thân phận đại thiếu gia của mình rồi. Cũng biết cái cảm giác dưới một người trên vạn người là thế nào rồi.
“Vâng vâng vâng! Dương đại thiếu gia, Dương tiểu thư, Nam Vinh tiểu thư, tôi tôi tôi … tôi là tổng … Không phải, tôi là người phụ trách ở đây, tôi họ Thái!” Tổng giám đốc vẫn cung kính nói, không dám thẳng lưng lên. Mà hai phó tổng bên cạnh cũng vẫn đang duy trì tư thế cúi đầu.
Dương Dạ khẽ cười nói : “Thái tổng, bảo vệ của trung tâm của ông ẩu đả khách hàng, chuyện này xử lý thế nào đây?”