Đọc truyện Y Quan Khắp Thành – Chương 36: Không Hẹn Mà Gặp
Lý do tại sao trợ lý của Phó Ngọc Trí bỏ việc không phải là bí mật ở văn phòng Quân Hán.
Phó Ngọc Trí là loại đàn ông rất khó làm người ta từ chối, ngọt ngào hơn mật, nếu có ý định muốn thu hút ai, đồng bào nam giới cũng có khi còn điêu đứng chứ nói gì mấy cô em chưa hiểu sự đời. Trợ lý cũ của Phó Ngọc Trí chính là một cô gái đang độ xuân thì ôm mộng tình yêu như thế, đi theo Phó Ngọc Trí tới nơi khác, tham gia vài phiên tòa, quả thực như bị gió xuân ấm áp phả vào mặt, về nhà nháo nhào lên đòi chia tay bạn trai. Bạn trai vừa mới vay mua một căn nhà hai phòng ngủ, hai người chỉ thiếu nước đi đăng ký kết hôn, đang lúc quan trọng thì lại bị người khác nẫng tay trên, đương nhiên đời nào chịu bỏ cuộc. Mấy ngày liên tiếp anh ta đều chầu chực ở bãi đỗ xe, vừa thấy Phó Ngọc Trí xuất hiện thì đã xông ra tạt một thùng sơn vào hắn.
Phó Ngọc Trí phản ứng nhanh nên tránh được kịp thời, mặc dù bộ comple đắt đỏ không thoát được nhưng tóc và mặt chỉ bị dính chút đỉnh, không chật vật quá mức. Tên bạn trai bị bảo vệ lôi đi, còn nói lần sau sẽ hất xăng vào hắn, Phó Ngọc Trí còn nâng mi cười với người ta, nói một câu: “Sau này còn gặp lại.”
Hắn thoải mái đi vào văn phòng, trong ánh mắt của mọi người, lấy khăn bông ướt từ tay Văn Quân, vừa lau mặt vừa cười toe toét lộ hàm răng trắng.
Tai bay vạ gió, hắn lại không thấy bực mình, ngược lại còn cảm thấy mình rất hấp dẫn.
Đối diện với anh trai Phó Vân Hiến, Phó Ngọc Trí kiên trì kêu oan, rằng mình chưa từng ăn nằm với trợ lý kia, con thầy vợ bạn gái cơ quan, cũng đâu phải dạng nghiêng nước nghiêng thành gì, sao phải tự mua dây buộc mình. Chẳng qua là đàn ông phụ nữ trưởng thành có lễ tiết thả thính mấy câu, chính đối phương hiểu sai ý hắn.
Nhưng Phó Vân Hiến vẫn ban lệnh chém đầu với hắn, lần này buộc phải đổi sang trợ lý nam.
Cái chuyện này xảy ra không chỉ một lần ở văn phòng Quân Hán, từng có một người mẫu không chuyên tép riu tìm đến cửa, luôn mồm đòi Phó Ngọc Trí chịu trách nhiệm, nếu không thì sẽ tố cáo hắn hiếp dâm, kêu là còn có cả bằng chứng, có lẽ là bản thân tự làm bị thương, hay là đồ lót còn sót dịch cơ thể gì đó.
Thực ra là say rượu làm càn anh tình tôi nguyện làm một nháy, nhưng đằng gái có ý đồ giăng bẫy từ trước, mà dù là luật pháp hay dư luận thì cũng đều có xu hướng nghiêng về phía bên bị hại trong vụ án kiểu này. Phó Ngọc Trí không ra mặt, Phó Vân Hiến mời người vào phòng làm việc của mình. Không biết làm thế nào, lại khiến cho người mẫu không chuyên kia đồng ý đưa lại đồ lót, còn nhận một khoản tiền từ y.
Chờ người mẫu không chuyên đưa chứng cứ tới thì Phó Vân Hiến lại ép đối phương quyên góp toàn bộ số tiền kia ra ngoài ngay tại chỗ, nếu không sẽ khởi tố cô ta tội tống tiền chiếm đoạt tài sản.
Vài trăm ngàn, đây đã là “mức rất lớn” theo luật quy định, hình phạt đưa ra phải từ mười năm trở lên. Nhưng trong mắt đại luật sư Phó thì chỉ là con số nhỏ.
Y không thích bị người khác khống chế.
Chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, người mẫu không chuyên kia thấy cả người cả của mất hết thì dùng trí tuệ cả đời mình để phun ra một câu ngu xuẩn, nói rằng tôi không tin họ Phó các người có thể cao hơn cả pháp luật, tôi phải kiện các người.
Phó Vân Hiến mỉm cười, trực tiếp lấy điện thoại ra nhập một dãy số, sau khi bên kia bắt máy, y nói đây là chánh án Tòa án Nhân dân Trung cấp thành phố, cô tìm ông ta mà kêu oan.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Phó Ngọc Trí mới đi ra từ phòng trong, vuốt mũi cười cười. Không chờ đối phương toe toét, Phó Vân Hiến không nói chữ nào, ném cái túi nilon đựng quần lót ren kia vào mặt thằng em mình.
Nhìn từ ngoại hình thì chắc chắn Phó Ngọc Trí là người đàn ông đẹp trai nhất mà Hứa Tô từng gặp, nhưng Hứa Tô ngứa mắt cái kiểu cà lơ phất phơ này của hắn.
Mà ngứa mắt đương nhiên là đến từ hai phía.
Phó Ngọc Trí cũng ngứa mắt Hứa Tô, mấy trò kiểu cách ra vẻ của Hứa Tô suốt mấy năm nay hắn cũng nhìn thấy hết, vì vậy có rất nhiều lần còn chất vấn thẳng mặt đối phương, cậu tưởng anh tôi là tổ chức từ thiện à?
Sau đó, trong một cuộc họp nhỏ tại văn phòng, Phó Ngọc Trí uống rượu say khướt, đè Hứa Tô lên tường ngay trước mặt mọi người, mạnh mẽ sờ lên eo và mông hắn. Phó Ngọc Trí cao hơn Hứa Tô phải bảy tám phân, Hứa Tô phản kháng không được, bị đối phương nắm cằm nói, anh tôi ngủ được, tôi không ngủ được chắc?
Hứa Tô không phải loại có thể chịu thiệt, nhẫn nhịn anh của mày là vì nhớ đến cái ơn lật lại bản án, cái công chăm sóc trông nom mình, mẹ nó chứ Phó Ngọc Trí mày thì là cái đéo gì? Giáp mặt thì vâng vâng dạ dạ đồng ý, quay đầu đã lại thêm mắm dặm muối mách Phó Vân Hiến, nói là em trai chú sàm sỡ tôi, còn nói toàn mấy câu bẩn thỉu ô uế, muốn vận động pít-tông với tôi này nọ.
Lần tiếp theo gặp lại, không khí rõ ràng có vấn đề. Phó Ngọc Trí đứng từ xa không lại gần mà nhìn Hứa Tô, ánh mắt rất phức tạp, một lát sau, hắn mới lướt qua bên cạnh Hứa Tô, huýt sáo một hồi.
Bài hát kia hình như tên là, cưng ơi, đó cũng chẳng phải tình yêu.
Không phải tình yêu, cần gì anh phải nói. Nhưng thứ quan hệ này rất thú vị. Giống như trò cờ thú mà hắn từng chơi hồi bé, sư tử ăn hổ, hổ ăn báo, con chuột nhỏ của hắn nằm dưới đáy của chuỗi thức ăn, lại ỷ vào có người dung túng mà thoải mái nhảy bên trên trăm ngàn muông thú.
Mỗi khi nghĩ vậy, Hứa Tô lại thấy vui vẻ.
Sau khi mưa tạnh, bầu trời như tấm vải jeans bị ngâm nước lâu ngày, xanh bợt bạt cũ kỹ. Hứa Tô đã khỏi bệnh, tranh thủ trước khi Phó Vân Hiến đổi ý, hắn nhanh chóng quay lại văn phòng đi làm. May mà chuyện ngoài ý muốn còn chưa phát sinh, Văn Quân giỏi hiểu ý ông chủ, đã thay hắn làm xong thủ tục chuyển đổi, còn nói cho hắn biết hai tin.
Có lẽ đều coi như là tin tốt.
Một là chuyện của Thái Bình. Những kẽ hở bằng chứng và các vấn đề về thủ tục được Phó Vân Hiến vạch ra có hiệu quả hơn việc Hà Tổ Bình đối chọi với pháp luật quốc gia. Vụ án Cao Hoa được tòa án cấp cao của tỉnh coi trọng và thủ tục tái thẩm đã được bắt đầu.
Hứa Tô hỏi: “Tin còn lại thì sao?”
Văn Quân nói: “Vừa mới hôm qua, ngay trong văn phòng, ông chủ chia tay với Trịnh Thế Gia.”
“Hẳn rồi.” Hứa Tô thầm nói, lão già khốn kiếp này tiêu chuẩn kép thật sự, chỉ cho bản thân làm loạn, không cho tình nhân léng phéng.
“Trịnh Thế Gia khóc ầm lên, bao nhiêu người nghe thấy, hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng nữa.” Văn Quân thở dài, “Ông chủ chỉ nói một câu, ‘Cậu làm gì với ai bên ngoài tôi không can thiệp, nhưng cậu không thể làm bẩn chỗ ở của tôi’.”
Hứa Tô và Văn Quân cùng rời khỏi phòng nhân sự thì thấy một người trẻ tuổi đi tới trước mặt. Một gương mặt xa lạ, mắt to, mũi cao, đường nét rõ ràng, làn da trắng nõn, ngoại hình khá là thanh tú, cậu ta đứng đó, tắm gội trong sóng nước trong mà không có vẻ lả lơi*, ngược lại còn rất thu hút ánh nhìn của người khác.
*Trích từ bài thơ Ái Liên Thuyết của Chu Đôn Di. Đại ý: “Hoa của các loài cây cỏ mọc ở dưới nước ở trên bờ, loại đáng yêu rất nhiều. Đào Uyên Minh đời Tấn chỉ riêng yêu hoa cúc, từ nhà Đường họ Lý đến nay, người đời rất yêu hoa mẫu đơn, tôi chỉ riêng yêu hoa sen mọc lên từ bùn lầy mà không vấy bẩn, tắm gội trong sóng nước trong mà không có vẻ lả lơi, trong rỗng ngoài thẳng, không bò lan không đâm cành, mùi hương càng xa càng thanh khiết, dáng mọc lên dong dỏng cao, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn chứ không thể đến gần mà nâng niu sờ mó.”
Vậy mà người nọ lại biết Hứa Tô, cậu ta cười với hắn từ đằng xa, gọi một tiếng, quản lý Hứa.
Hứa Tô làm hành chính, không luật sư nào trong văn phòng là hắn không biết, nhưng hắn lại không biết tên người này, mà xem chừng còn không phải người ngoài tới làm việc. Hứa Tô ngoắc tay, gọi cậu trai xinh đẹp kia tới trước mặt mình, hỏi cậu ta: “Mới tới à?”
“Mới tới ạ, trợ lý luật, Hứa Lâm.”
“Ồ, còn cùng họ.” Gương mặt tươi cười này của đối phương nhìn rất quen mắt, Hứa Tô bỗng thấy khó chịu chẳng rõ tại sao, hắn lại hỏi, “Sao cậu biết tôi?”
Hứa Tô khách sáo: “Quản lý Hứa đỉnh đỉnh đại danh của văn phòng Quân Hán, có ai mà không biết chứ.”
“Không phải quản lý, giống cậu thôi, cũng là trợ lý luật.” Lời này nghe như tâng bốc, Hứa Tô tỏ ý không tin tưởng, lại hỏi, “Cậu vừa mới nói cậu tên gì ấy nhỉ? Lâm của chữ nào?”
“Vũ lâm linh*, tên bài từ, chữ thứ hai.” Thấy Hứa Tô ngẩn ra, Hứa Lâm lại cười bổ sung, “Khách đa tình vốn đau lòng ly biệt, chắc anh vẫn nhớ bài từ của Liễu Vĩnh chứ.”
*Vũ lâm linh là tên một bài từ của Liễu Vĩnh (là quan nhà Bắc Tống, và là nhà làm từ nổi tiếng ở Trung Quốc), một câu trong bài là “Khách đa tình vốn đau lòng ly biệt” (Kẻ đa tình xưa nay vẫn buồn chuyện biệt ly).
Thằng nhãi này còn văn vẻ với hắn, Hứa Tô lại càng khó chịu, liếc mắt bắt đầu đánh giá đối phương từ trên xuống dưới: “Ăn nói còn rất gợi chửi, bao tuổi rồi?”
“Vừa mới tốt nghiệp, được luật sư Phó quan tâm nên cho tôi đảm nhiệm làm trợ lý thứ hai của ngài ấy.” Hứa Lâm cao hơn Hứa Tô, hơi cúi người gật đầu với Hứa Tô, trông có vẻ lão thành chín chắn, không kiêu không nịnh, cậu ta nói, “Tôi còn phải tới phòng nhân sự làm thủ tục, nói chuyện sau nhé.”
Người đi rồi, Hứa Tô vẫn đứng đó, quay đầu mờ mịt hỏi Văn Quân: “Luật sư Phó nào cơ? Trợ lý thứ hai gì cơ? Chuyện xảy ra bao giờ, sao tôi không biết gì hết?”
“Lúc cậu bị bệnh thì ông chủ đưa vào văn phòng.” Văn Quân trông cũng có vẻ không vui, giọng nói nồng mùi ghen tị, “Trợ lý thứ hai cũng cùng một ý với công khai thu đệ tử đấy.”
Thực ra Hứa Tô đã có đáp án cho mấy câu hỏi này rồi. Hắn theo Phó Vân Hiến ngần ấy năm, đương nhiên biết loại mà y thích nhất, để một sinh viên trắng trẻo tươi ngon mọng nước bên cạnh, lòng Tư Mã Chiêu có bao nhiêu đã lồ lộ rõ ràng. Hứa Tô xì một tiếng khinh miệt trong lòng, tình cũ vừa kéo màn, tân hoan đã lên sân khấu, đúng là không chậm trễ một giây.
Ngải Đạt bên kia lại chớp mắt với hắn, ra vẻ tôi biết ngay mà. Văn Quân nhiếc móc cô gái một tiếng: “Bao đồng vừa thôi, làm việc đi!”
Cô bé láu cá chết đến nơi vẫn còn bật lại. Hứa Tô lười phản ứng Ngải Đạt, quản lý mới thay cho hắn là một con cọp cái trăm phần trăm, mặt mũi dữ tợn, sau này khắc nếm mùi đau khổ. Hắn chậm rãi bước tới văn phòng Phó Ngọc Trí.
Hứa Tô hoàn toàn không nhớ rõ Văn Quân có tới thăm lúc hắn bị bệnh, cũng đã quên tiệt mấy câu từng nói lúc nóng đầu, hắn bỗng cảm thấy rất hụt hẫng. Cái lão lưu manh đá cửa bà góa, lão chết tiệt đào mộ người tuyệt tự*, chính mình rõ ràng đã giằng co đi đường vòng với y lâu lắm rồi, tại sao đêm hôm đó lại không bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, bị người ta ăn hết cả xương không chừa lại cặn. Lỗ to.
Mấy ngày tiếp theo không chạm mặt Phó Vân Hiến, cũng không thấy Phó Ngọc Trí, có lẽ vụ Vạn Nguyên gặp phải lần này quả thực không đơn giản. Hứa Tô rất vui khi lão già kia bận rộn không để ý tới mình nữa, hắn nhanh chóng nhân cơ hội thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà họ Phó. Hắn không dám ở đó lâu thêm, thứ nhất là danh không chính ngôn không thuận, thứ hai là thật sự sợ Phó Vân Hiến vào kỳ động dục giết chết mình, cái này không biết có tính là hi sinh vì công việc không.
Mặc dù không thích cái kiểu công tử của Phó Ngọc Trí nhưng công việc của trợ lý luật thật sự thú vị hơn mấy chuyện chạy vặt hậu cần. Hứa Tô cũng hoàn toàn không ngờ vụ án đầu tiên khi đi theo Phó Ngọc Trí lại là án của Diêu Giác Dân.
Vụ án rơi vào tay Đường Dịch Xuyên, quả nhiên là xử lý nghiêm khắc, viện kiểm sát thực hiện quyền điều tra bổ sung của riêng mình, bắt hết một lượt các quan chức cấp cao có liên quan của Vạn Nguyên, ngay cả Bùi Tuyết cũng bị bổ sung vào danh sách bị cáo.
Lẽ ra với mức độ phức tạp và gây chú ý của vụ án này, bao nhiêu luật sư nổi tiếng sứt đầu mẻ trán tìm cách tham gia vào mà còn chưa được, với trình độ kinh nghiệm của Phó Ngọc Trí thì chắc chắn không thể đến tay. Luật sư tranh tụng án hình sự rất khó, trong giới luật sư trước giờ bỏ hình sự chuyển sang kinh tế rất nhiều, ngược lại thì vô cùng ít ỏi, cũng chẳng hiểu Phó Ngọc Trí trúng phải cái gì mà không màng danh không mưu lợi, hứng thú bừng bừng với vụ án này, liên tục tự tiến cử bản thân. Dựa vào ông anh là Phó Vân Hiến, cuối cùng cũng đạt được một ghế nhỏ trong “Đoàn luật sư vàng”, Bùi Tuyết còn đồng ý để hắn đảm nhiệm làm luật sư bào chữa cho mình, hợp tác cùng với một lão làng trong giới luật có thanh danh cũng ngang Phó Vân Hiến.
Tối muộn, Hứa Tô chủ động gọi điện thoại cho Hình Minh. Hắn biết được qua Văn Quân rằng cuối tuần Phó Vân Hiến có dành thời gian trống, chính là để tới dự bữa tiệc của biên tập viên Hình.
Một hồi bệnh nặng, bỏ quay mất hai tập “Định mệnh là em”, Hứa Tô khó tránh hoảng sợ, lo lắng ekip chương trình đã tìm người thế chỗ hắn, hắn từ quản lý giờ thành trợ lý luật, hiện tại mỗi tháng ít đi hơn chục ngàn, quay một tập được một ngàn tiền phí, vốn là chương trình đi cũng được không đi cũng chẳng sao, nay đã trở thành bắt buộc phải đi không đi thì không được.
Trong điện thoại, Hình Minh vẫn rất khách sáo, không những giữ lại vị trí cho hắn mà còn chủ động mời hắn thứ bảy này quay xong chương trình thì cùng ăn một bữa cơm.
Hứa Tô thoải mái đồng ý, lần trước sau khi được người ta đưa đường dẫn lối, ấn tượng của hắn với vị biên tập viên Hình này thay đổi rất nhiều, vô hình trung trong trường học, đây mới là nam thần, đây mới là thần tượng.
Buổi tối đến cơ sở luyện thi Tư pháp Quốc gia, chỗ học khá xa, Hứa Tô không muốn bắt xe nên sau khi xuống tàu điện ngầm thì đi theo đường tắt, vội vã đuổi cho kịp giờ.
Bầu trời vẫn còn chưa đủ trong trẻo, cái nóng mùa hè ban ngày bốc lên vẫn chưa tản đi, mà dấu vết mùa mưa thì vẫn còn ở đó, không khí ẩm thấp làm người ta nóng nảy, mặt đất cũng lênh láng nước. Lúc này trên đường đã tối lửa tắt đèn, chỉ còn vành trăng cuối tháng soi xuống đất, làm mặt đường ướt nước tỏa sáng như gương.
Bỗng có người hô lên: “Ăn cướp!”
Một cô gái ngã xuống đất, một tên côn đồ chạy như điên, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, có tới ba bốn người nhìn thấy nhưng không một ai xông ra hành động, chỉ có Hứa Tô không nói hai lời cất bước đuổi theo.
Nếu là trước kia Hứa Tô cũng không lấy đâu ra nhiệt huyết như vậy, nhưng sau khi bị Phó Vân Hiến đè ra thì mấy ngày liền hắn vẫn cứ ấm ách khó chịu, có lẽ là tâm lý trai thẳng quấy phá, muốn tìm cơ hội thể hiện oai phong, chứng tỏ bản thân mình vẫn còn rất đàn ông.
Tên côn đồ không chạy nhanh bằng Hứa Tô, cùng đường bèn lôi ra một con dao gọt hoa quả, thực ra để dọa dẫm là chính chứ cũng không có ý định giết người thật, không ngờ Hứa Tô lại thoăn thoắt trực tiếp nhào tới chộp lấy con dao. Hắn ngoan độc, dáng vẻ như hoàn toàn chán sống, túm được đối phương thì bắt đầu đấm thật mạnh, ngược lại dọa sợ tên côn đồ, hai người quần thảo lăn lộn, ẩu đả va chạm trên mặt đất, cuối cùng vẫn là Hứa Tô hung hãn hơn, mặc dù trong quá trình giáp lá cà có đập lủng đầu, nhưng cuối cùng cũng khống chế được tên cướp.
Hứa Tô giật dây giày đối phương, thành thạo trói hai tay gã lại, còn ngại chưa xả hết tức, vỗ mạnh một cái vào gáy gã ta: “Đồ ngu! Với con dao này, tội cướp giật có thể biến thành cướp tài sản, có thể ngồi tù vài năm đấy.”
Người phụ nữ bị cướp cũng lộc cộc giày cao gót đuổi theo, gọi điện thoại cho cảnh sát, chỉ sau vài phút cảnh sát đã tới.
Người tới là hai cảnh sát cơ sở, một nam một nữ, cảnh sát nam tới trước hỏi thăm tình huống, thấy trên mặt Hứa Tô có vết máu thì hỏi hắn có muốn đi kiểm tra thương tích không.
Có vẻ như sợ bị người ta lừa tiền, người đàn bà bị cướp vừa nghe câu này đã lập tức trở mặt, gào lên với Hứa Tô tôi có bắt cậu đuổi theo đâu, ai khiến cậu xen vào.
Cảnh sát nữ lúc này mới hỏi chuyện những người xung quanh xong, cô đi tới, bộ đồ cảnh sát trông rất mạnh mẽ, cô chỉ trích lời người đàn bà kia nói, này chị kia ăn nói kiểu gì đấy, người ta thấy chuyện bất bình giúp chị bắt cướp, ít nhất cũng phải nói tiếng cảm ơn chứ.
Ban đầu sức chú ý của Hứa Tô dồn hết lên người tên ăn cướp, nghe nữ cảnh sát nói vậy mới hướng ánh nhìn qua, trông dáng người thì rất ổn, cao ráo mảnh mai, có eo có mông. Thiện cảm bỗng manh mún, Hứa Tô không quan tâm bản thân đang chật vật, hắn nâng tay áo lau mồ hôi và vết máu trên mặt, chủ động đi tới trước mặt cảm ơn –
Nương theo ánh sáng đèn đường mới nhìn rõ mặt của đối phương, bọn họ kinh ngạc, sau đó lại ngẩn người, ngây ngốc trợn mắt đối diện nhau hơn mười giây, cuối cùng không hẹn mà cùng buột miệng thốt lên:
“Hóa ra là cô/anh!”
Đêm đó sau khi bắt cướp trở về, Hứa Tô liền nhận được điện thoại từ Tưởng Tuyền.
Số điện thoại chắc hẳn là Lưu Mai đưa. Ý của cảnh sát Tưởng là lần trước thím Lưu sắp xếp mà hai người không gặp được, cách bao nhiêu ngày rồi lại vẫn có thể gặp nhau theo cách này, chứng tỏ giữa bọn họ có chút duyên phận.
Hứa Tô tỏ ý đồng tình.
Đằng gái chủ động gọi điện mời hắn đi xem phim, Hứa Tô không mặt dày làm bộ làm tịch như lần trước nữa mà thoải mái nhận lời. Tưởng Tuyền nói một tiếng “Không gặp không về”, để lại tiếng cười sang sảng rồi cúp máy.
Hứa Tô cúp máy xong thì lăn qua lộn lại, cảm xúc hưng phấn hòa lẫn với nhấp nhổm không thể nói rõ thành lời bao bọc lấy hắn, trắng đêm không ngủ.