Đọc truyện Y Quan Khắp Thành – Chương 16: Thực Tủy (1)
Hứa Tô không muốn Phó Vân Hiến nhận vụ án của Tề Thiên, nhưng không khuyên được y, trước đây hắn từng khuyên rồi, dùng lý để khuyên, dùng tình để động, kết quả phí công vẫn hoài phí công. Bi thương nhiều thì tâm chết lặng, rốt cuộc cũng tự ý thức được là khuyên chẳng có tác dụng gì, Phó Vân Hiến từ lâu đã chẳng còn là “đại ca” mà hắn ngưỡng mộ mong mỏi xưa kia nữa, y coi danh lợi nặng hơn tất thảy.
Tề Hồng Chí không thể nói láo trước mặt Phó Vân Hiến, rõ ràng thừa nhận thằng con trai Tề Thiên và bạn bè cùng hiếp dâm Tiểu Vân. Hứa Tô không nhìn thấy thêm thông tin về vụ án nhưng Phó Vân Hiến chưa bao giờ đánh mà không chắc thắng, xem ra thật sự có thể đổi trắng thay đen, biến nguyên cáo thành bị cáo.
Tranh thủ lúc Phó Vân Hiến ban ngày đi xã giao bên ngoài, Hứa Tô lặng lẽ tới nơi Tiểu Vân trọ để điều tra, xung quanh nói cặp đôi này có đạo đức rất tốt, tuy đằng trai hơi thô lỗ cục mịch nhưng sau khi chuyện xảy ra thì cũng rất thương bạn gái mình. Bọn họ ngày ngày đi sớm về khuya, nhận mấy công việc bán thời gian, định bụng sẽ xây nền móng vững vàng ở thành phố này xong thì kết hôn.
Đây chẳng phải Dương Nãi Vũ và Tiểu Bạch Thái* hay sao. Hứa Tô nghĩ đến Cù Lăng và Trình Yên, lại càng cảm thấy chuyện này hoang đường.
Tề Hồng Chí không phải dân bản địa, lần này đến gặp Phó Vân Hiến thì cũng đặt khách sạn, Hứa Tô hỏi thăm chỗ ở của Tề Hồng Chí, hắn gọi điện với danh nghĩa tài xế của Tề Hồng Chí, gọi dịch vụ massage dựa theo thẩm mỹ của mình cho lão.
Công nghiệp tình dục ở thành phố S rất phát triển, chất lượng loại này rất đắt, Hứa Tô cúp máy thì đã xót hết cả ruột, biết trước thế này hắn đã không làm việc tốt, dốc hết cả tiền ra mua đống đồ cũ nát của ông lão kia.
Chuông cửa vang lên, cửa mở ra, Tề Hồng Chí ở trong khách sạn lập tức ngỡ ngàng, trước cửa là một cô em mặt mày xinh đẹp dáng vẻ căng tràn đang cười hỏi lão có muốn sử dụng room service hay không.
Làm gì có ai mà không muốn ngoại tình, có lẽ cảm thấy chuyện của con trai ổn thỏa rồi, tâm tình Tề Hồng Chí rất tốt nên vui vẻ nhận lời.
Cởi quần Tề Hồng Chí ra, chưa phục vụ được bao nhiêu, cô gái bao kia bèn lấy cớ đi vệ sinh, lặng lẽ giúp Hứa Tô lẻn vào.
Hứa Tô đút thêm cho đối phương ít tiền, ý bảo mau đi đi.
Hắn mặc một chiếc măng-tô rộng, cởi xuống thì bên trong là một chiếc áo sơ mi bị xé nát bươm, thoạt nhìn như vừa trải qua một trận giằng co.
Tề Hồng Chí vừa mới được cô gái kia massage vị trí nhạy cảm, hiện tại cờ đã kéo lên, đũng quần nhô cao gấp đến khó nhịn. Lão nhắm mắt thúc giục: “Sao còn chưa xong thế.”
“Xong ngay đây.” Hứa Tô dùng giọng nữ giả thanh diễn hí, hắn nhìn đồng hồ, thấy cũng đã đến lúc thì bước vào bên trong. Hắn vỗ vai Tề Hồng Chí.
Tề Hồng Chí vừa quay đầu lại thì ngẩn người choáng váng.
“Cậu… Cậu là cái… cái người của luật sư Phó…” Tề Hồng Chí nhất thời không nhớ ra tên Hứa Tô, cũng không hiểu tại sao đối phương lại ăn mặc như vừa bị người ta hiếp thế.
“Ông muốn ngủ với tôi!” Hứa Tô bỗng giơ tay kéo cái khăn tắm buộc ngang hông Tề Hồng Chí ra.
“Nói, nói bậy cái gì đấy…” Tề Hồng Chí chỉ còn một cái quần lót, lập tức che lại thân dưới theo bản năng.
Chuông cửa đúng lúc vang lên.
Hứa Tô cắn chặt răng tự đập đầu vào tường, vừa đụng một cái là trán đã xưng xanh lên.
Hắn ôm lấy trán, nhe răng trợn mắt mở cửa ra, vừa thấy Phó Vân Hiến đã sà vào trong ngực y. Phó Vân Hiến là do hắn gọi tới. Hắn run rẩy khóc lóc kể lể: “Chú ơi, lão muốn sàm sỡ tôi…”
“Phó, Phó gia, anh… anh đừng hiểu lầm…” Tề Hồng Chí thấy người đến là Phó Vân Hiến thì lắp ba lắp bắp, “Tôi không hề… với lại lái xe của tôi vẫn còn ở đây mà…”
“Cha nào con nấy, chẳng lẽ chúng ta cởi thành thế này à? Hay là tôi tự nguyện muốn chịch với ông?” Hứa Tô quay đầu lại nhìn Phó Vân Hiến, chỉ vào cái trán bị đập sưng xanh lên của mình, “Chú ơi, tôi không đồng ý, lão còn đánh tôi.”
Hứa Tô thật sự bị làm cho không ra một cái gì, trên người mặc mỗi một cái sơ mi, cúc áo không còn lại cái nào, rõ ràng là bị xé toạc ra. Sơ mi buông dưới bả vai trông cũng chẳng khác gì không mặc, quần cũng đã bị cởi, lộ ra nửa gò mông.
Sức ăn của Hứa Tô cũng lớn, bình thường cũng thích tập luyện nhưng khung xương mảnh khảnh tự nhiên chẳng đắp nổi mấy lạng thịt, giờ nhìn trông lại càng mong manh, đầu v* màu hồng nhạt gồ lên trước ngực. Còn thứ giữa háng Tề Hồng Chí thì đã trong tình trạng bán cương cứng, là đàn ông thì ai cũng biết đây là tình trạng gì.
Phó Vân Hiến vừa nhìn cảnh này đã phát hỏa, cởi áo vest của mình phủ lên người Hứa Tô rồi bế hắn ra ngoài.
Tề Hồng Chí vẫn còn muốn chạy lên giải thích, ai ngờ lại bị Phó Vân Hiến quay ngược lại vung cho một đấm – một cơn gió mạnh xẹt qua bên tai Hứa Tô khiến hắn cũng hoảng hốt, đại luật sư Phó cao ráo chân tay cũng dài, ngoảnh lại tung một đấm hết lực. Tề Hồng Chí suýt nữa bị y đánh bay ra ngoài, lảo đảo ngã xuống đất, tứ chi dựng thẳng lên trời, mãi sau vẫn không đứng dậy được.
Rời khỏi khách sạn lên xe taxi, vừa khéo là lúc đèn đuốc bắt đầu rực rỡ, cả thành phố sáng lấp lánh tựa như pháo hoa.
Vừa rồi Phó Vân Hiến tức giận mất tỉnh táo, ngồi trong xe đón gió lạnh ào ào đập tới thì lập tức nhận ra vụ này không hề có cơ sở. Hiện giờ Tề Hồng Chí cầu y còn không kịp, sao có thể dám háo sắc động đến người của y.
Thực ra Hứa Tô cũng không khờ như thế, thấy Phó Vân Hiến mãi không nói lời nào thì cũng biết cái trò vặt này chắc chắn không giấu được. Dù sao lần này hắn cũng hài lòng rồi, Tề Hồng Chí cũng là ông chủ lớn, chưa chắc đã chịu nhục nuốt cú đấm này của Phó Vân Hiến, hẳn là vụ án của Tề Thiên sẽ không thể tiếp tục nữa.
Dọc đường không nói câu nào, Hứa Tô theo Phó Vân Hiến vào khách sạn mà bọn họ đặt, ngay khi thang máy đi đến tầng của mình, hắn đã bị Phó Vân Hiến xoay người bế lên.
Bước vào cửa, ném luôn người vào phòng tắm, Phó Vân Hiến ra lệnh: “Tắm cho sạch, lát còn bôi thuốc.”
Ngoại trừ trán đập bị thương, ngực Hứa Tô cũng có mấy vết máu, đều là do hắn tự làm để tạo ra hiệu ứng trông cho giống người bị hãm hiếp.
“Chú… Chú không tránh đi…” Hứa Tô ngây ngốc đứng ngẩn ra giữa cái bồn tắm nước ấm đã xả vào hơn một nửa, không để ý bản thân áo rách quần manh rối loạn không ra cái gì, dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn về phía Phó Vân Hiến ngồi trên sô-pha. Đối phương đã ngậm điếu thuốc, châm lửa cháy lên.
Phó Vân Hiến ở phòng tổng thống, phòng tắm được thiết kế không vách ngăn, bồn tắm phải ngang bể bơi cỡ nhỏ, đối diện với lò sưởi và chéo về phía giường lớn, nghĩ đến cảnh người đẹp tắm thôi là đã thấy gợi cảm vô cùng.
“Tránh cái gì, chưa vào phòng tắm chung ở trường hay sao?” Phó Vân Hiến đặt bật lửa lên bàn trà, rít sâu hai hơi rồi mới chậm rãi nhả khói trong miệng ra.
“Vào thì vào rồi…” Hứa Tô không dám nói nữa, chỉ có thể thầm oán: Trong nhà tắm trường học cũng đâu có một lão già lưu manh lúc nào cũng muốn đâm mông tôi chứ.
Phó Vân Hiến lại rít một hơi thuốc, không cho hắn từ chối: “Tôi nhìn em.”
Lão già này trước giờ đều nói một không nói hai, thật sự muốn nhìn thì hắn cũng chỉ có thể để đối phương nhìn, với lại cũng có phải chưa nhìn bao giờ đâu. Hứa Tô không biết Phó Vân Hiến sẽ xử lý việc bản thân làm loạn kiểu này, hiện giờ hắn lại hơi hốt hoảng sợ hãi, chỉ có thể thuận theo ý của đối phương, cởi cái áo sơ mi vừa nát vừa ẩm xuống, sau đó cởi quần.
Chẳng mấy chốc hắn đã trần như nhộng.
Y hút thuốc, im lặng nhìn Hứa Tô, trên mặt không một biểu cảm, ánh mắt vừa trực tiếp vừa phức tạp.
Ngoại trừ cái lần hồi đại học năm ba, Phó Vân Hiến cũng đã từng thấy Hứa Tô trần truồng rồi.
Hồi trước khi còn chưa mua Ôn Du Kim Đình, Phó Vân Hiến cũng ở biệt thự, khi đó Hứa Tô vừa mới thi đỗ vào đại học Khoa học Chính trị và Luật Trung Quốc, từng đưa cô bạn gái Bạch Tịnh tới gặp y. Phó Vân Hiến vừa mới xử lý xong một vụ án lớn, nghỉ ngơi ở trên tầng. Hứa Tô không cho bà giúp việc đi gọi y mà chỉ ngồi cùng Bạch Tịnh chờ dưới tầng.
Cả đời này Bạch Tịnh chưa bao giờ thấy ngồi nhà nào xa hoa như thế, lập tức rạng rỡ hẳn lên, trước đây Hứa Tô chỉ nắm tay chút thôi cô ta cũng không đồng ý, giờ lại có thể tự cởi cúc áo cúc quần sờ lên ngực mình.
Đàn ông huyết mạch sục sôi nào đã bao giờ được người con gái mình tơ tưởng dụ dỗ như thế, Hứa Tô chẳng nói chẳng rằng đã lập tức lột quần ra đè Bạch Tịnh xuống sô-pha.
Nhưng chuyện này cũng không đến cuối, vì Phó Vân Hiến đã xuống lầu. Hứa Tô hớt ha hớt hải mặc lại quần áo, vò đầu gãi tai cười hì hì xin lỗi chủ nhà, bảo là lần sau không thế nữa.
Phó Vân Hiến không nhắc đến chuyện này, chỉ coi như không phát hiện.
Thực ra khi ở trên tầng y cũng đã nhìn thấy.
Thân thể thiếu niên xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh ngây ngô, răng trắng như gạo nếp, xương quai xanh và bờ vai tinh tế mảnh mai, ngay cả dương v*t bên dưới cũng khác biệt với mình, hồng hào đáng yêu… Điều kỳ lạ là trước lần này, một đứa con trai như đóa hoa tươi rói ở ngay bên cạnh mà y lại chưa từng nghĩ đến chuyện kia.
Hứa Tô bị Phó Vân Hiến nhìn cho gai hết cả người, có lẽ là muốn đi tiểu nên phần eo và bụng dưới đều căng đến mức khó chịu vô cùng. Hắn tránh khỏi ánh nhìn của y, giờ vờ sờ mó mấy cái chức năng thừa mứa của bồn tắm lớn xa xỉ, ấn vào một cái nút có ghi “Tắm lốc xoáy”.
Có lẽ vì xoáy nước đến bất ngờ không kịp đề phòng mà máu nóng toàn thân mạnh mẽ xộc xuống bụng dưới, vậy mà lại cứng lên.
Hứa Tô xấu hổ đến mức mặt đỏ phừng phừng, thoáng quay lưng đi. Hắn nghe thấy Phó Vân Hiến đằng sau nói, quay lại.
Hắn không nhúc nhích, chốc lát sau lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề mà mạnh mẽ.
Phó Vân Hiến đang tiến về phía hắn.
Tim bỗng nhiên đập rất nhanh, Hứa Tô che đi dương v*t của mình, quay đầu nhìn thoáng qua. Phó Vân Hiến bắt đầu cởi quần áo. Y làm rất chậm, từng chiếc từng chiếc cúc được mở ra, phô bày lồng ngực và cơ bụng cường tráng; y cởi thắt lưng, cởi quần Tây, dưới quần lót màu đen gồ lên rất lớn, gần như khiến người ta nghi ngờ có khi nào vật bên trong kia sắp tự ló đầu mà ra.
Chẳng bao lâu người đã tiến tới đằng sau, Phó Vân Hiến giẫm lên bậc thang bước vào bồn tắm, ôm lấy Hứa Tô bằng một tay, ngón tay bên kia mân mê xuống dưới háng của hắn. Quả nhiên, cứng ngắc.
Nhiệt độ lòng bàn tay Phó Vân Hiến kích thích mạnh mẽ dây thần kinh khoái cảm dưới dương v*t, nửa thân dưới của Hứa Tô đã hoàn toàn thức tỉnh, càng muốn tiểu hơn rồi lại không thể tiểu được, chút dịch nhờn thấm lẹp nhẹp qua lỗ nhỏ trên quy đầu, cứng còn cứng hơn làm hắn khó chịu.
Phó Vân Hiến không buông tay, nắm phần thân rồi tuốt lên tuốt xuống, bắt đầu thủ dâm giúp Hứa Tô.
Lý trí Hứa Tô vẫn còn tỉnh táo nhưng eo đã nhũn chân đã mềm, tóm lại là không nhúc nhích nổi, hắn chỉ có thể gắng gượng oằn mình trong nước, năn nỉ Phó Vân Hiến: “Chú, chú buông ra đi, tôi khát nước…”
Phó Vân Hiến liền ngửa đầu, dùng miệng ngậm một ngụm nước ấm dưới vòi sen rồi nghiêng người đút cho Hứa Tô.
Hứa Tô không khát thật nhưng khi Phó Vân Hiến hôn hắn lại không phản kháng, ngược lại còn không chịu rơi vào yếu thế, tranh đoạt quay cuồng cùng đối phương trong cái bồn tắm khổng lồ, cố gắng chiếm lấy quyền chủ động. Hắn bỗng nhớ tới từng có hai người đàn ông hôn môi như vậy trước mặt hắn trong khu vườn ở đài MC, hắn bỗng tò mò, hôn đến như vậy sẽ có mùi vị thế nào.
Phó Vân Hiến vươn đầu lưỡi, hắn cũng duỗi ra, bốn cánh môi vừa kề sát lại, hắn đã đưa đầu lưỡi đến, tham lam muốn dẫn hết nước trong miệng đối phương vào miệng mình. Nhưng nước nào giống nước mà cồn thành rượu, vừa ngọt vừa cay, lại càng kích thích người ta thêm khô nóng khó nhịn, thiêu cháy hết gân cốt da thịt toàn thân.
“Chú… Ưm…”
Hứa Tô chưa từng hôn đến như vậy, hắn bắt đầu muốn đẩy Phó Vân Hiến ra. Trước kia Phó Vân Hiến cũng từng hôn hắn nhưng có lẽ vì hắn vẫn không thể nhập tâm, môi lưỡi va chạm rất ít, về cơ bản vẫn là giống hôn con chó con mèo, không thâm tình lại chân thành như thế, cũng không kích thích dục vọng như thế.
Nhưng vừa mới thoát khỏi đôi môi y, chưa nói được hai chữ đã lại bị đối phương hôn tiếp, hắn bị Phó Vân Hiến bóp giữ chặt sau lưng, ngẩng cổ đón nhận nụ hôn của y, hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Nước đưa qua đưa lại qua lưỡi của hai người, tràn ra khỏi khe hở giữa bốn cánh môi kề chặt, thuận theo khóe miệng mà rơi xuống.
“Chú… Đủ… đủ rồi…” Hứa Tô cào lên vai Phó Vân Hiến, móng tay cắm vào rất sâu, miệng nức nở thút thít. Chỉ thiếu chút nữa thôi, hắn muốn đầu hàng, mà trước khi đầu hàng, hắn chỉ có thể liều mạng chống cự mạnh hơn.
Phó Vân Hiến bị hắn bấu đau thì cũng bực, bàn tay to lớn nâng gáy Hứa Tô lên, ấn mạnh phần thân trên xuống, cả hai lập tức trượt vào đáy bồn.
Tựa như bỗng chốc trở về thuở hỗn loạn ban đầu. Hoàn toàn tối đen.
Nước lập tức chảy vào trong tai trong mắt, Hứa Tô bị đặt bên dưới, sợ bản thân sẽ bị lão điên này đè cho ngỏm, chỉ có thể dùng sức kẹp hai cái chân dài của mình rồi vặn vẹo mông. dương v*t cọ xát trên người đối phương, hắn cố gắng đứng dậy hết lần này tới lần khác, chiếm vị trí bên trên an toàn hơn nhưng rồi cũng lại từng đó lần bị đè ngược xuống đáy bồn.
Hai người vẫn tiếp tục hôn, quay cuồng vật lộn dưới đáy nước, giằng co phân cao thấp.
Ba cái vòi sen trên đầu vẫn còn chưa đóng, chẳng bao lâu sau nước đã tràn ra khỏi bồn tắm lớn, chảy tràn lênh láng khắp nơi.
Xuất phát từ bản năng cầu sinh, Hứa Tô dùng một tay quắp chặt lấy bả vai Phó Vân Hiến, tay kia sờ soạng dưới đáy bồn tắm. Ngay trước khi bị hôn đến ngạt thở, rốt cuộc hắn cũng mò được đến cái nút bịt và rút nó ra.
Nước trong bồn tắm lập tức rút đi theo hình vòng xoáy phát ra tiếng động rất lớn, mực nước nhanh chóng hạ xuống, rốt cuộc nụ hôn đằng đẵng này cũng hạ màn.
Hứa Tô tìm được đường sống từ trong chỗ chết được Phó Vân Hiến buông ra, vừa mới đứng dậy từ dưới bồn thì dương v*t cọ lên thành bồn bằng gạch sứ lạnh băng, mơ màng thế nào lại bắn ra. Bắn xong thì hai chân mềm oặt, hai người tắm rửa qua loa, sau đó Hứa Tô lại bị Phó Vân Hiến bế ra phòng ngủ bằng tư thế y hệt lúc vào rồi ném lên giường.
Dưới ánh đèn màu cam vàng của khách sạn, Phó Vân Hiến khoác thêm áo ngủ, buộc dây lưng, sau đó y lại lấy một cái khăn tắm sạch tới lau khô tóc cho Hứa Tô.
Sắc mặt vẫn còn đỏ, Hứa Tô đanh mặt cúi đầu mặc cho đối phương vần vò chà xát, hắn không nói câu nào.
Lau khô tóc xong, Phó Vân Hiến ném khăn lên người Hứa Tô, nói với hắn đêm nay em ngủ ở đây, tôi qua phòng em ngủ.
“Ấy, chờ chút.”
Người kia vừa quay đi, hắn lập tức hoạt bát trở lại, lên tiếng giữ người. Hứa Tô tự quấn khăn tắm quanh thân dưới, xuống giường khom lưng nhặt cái áo sơ mi dưới đất lên. Hắn lấy một món đồ nhỏ từ trong túi áo ra, là tấm bùa hộ mệnh Bách Tự Minh Chú mà hắn tiêu hai mươi ngàn mua của ông lão bày sạp ven đường, đồng đỏ ánh vàng, tướng Phật trang nghiêm.
Hứa Tô vẫn đang cảm thấy phiền muộn chán ngán, ỡm a ỡm ờ chẳng mấy vui vẻ gì, nhưng hắn vẫn quyết định kéo một tay Phó Vân Hiến qua, quấn chiếc bùa hộ mệnh vốn phải dùng để đeo trên cổ vào cổ tay của y như vòng tay. Hắn nói: “Tôi sợ chú làm nhiều việc ác quá, sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết, thôi thì vẫn nên đeo đi.”