Đọc truyện Y Phẩm Phong Hoa – Chương 9: Cấm chế nô lệ cũng chỉ đến thế mà thôi
Ký ức tồi tệ làm bốn tên hộ vệ lập tức nổi trận lôi đình, ánh mắt nhìn Hột Khê đang nằm hôn mê bất tỉnh trong góc tối cực kì khó chịu.
Đột nhiên một tên trong đám hộ vệ cười tà ác: “Rồi sẽ có một ngày chân nguyên* trong lô đỉnh hao cạn, chờ đến ngày ả không còn giá trị thải âm bổ dương nữa, liệu thiếu gia còn để ý ả nữa không. Đến lúc đó, chúng ta có thể để ả nếm thử cảm giác muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
* Chân nguyên: Chân nguyên là tinh thể có trong cơ thể người có công hiệu thần kỳ. Chân nguyên, tinh nguyên, nội đan,… đều là một thứ. Tùy vào triết lý khác nhau mà có tên gọi khác nhau. Người luyện võ thông thường sẽ gọi là chân nguyên, đạo gia thì gọi là nội đan,…
Bốn tên đó khoái chí cười lớn, nỗi hậm hực lúc ban đầu chỉ tồn tại trong tích tắc rồi cũng biến mất.
Hột Khê nhắm mắt giả vờ ngủ, trong mắt lại hiện lên sự chết chóc mãnh liệt.
Mấy kẻ xấu xa này, cô tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng!
Ngón tay Hột Khê vừa động đậy, vài cây châm vô ảnh lại lần nữa xuất hiện trên tay.
Thân thể cô phát những ra tiếng “tanh tách” rất nhỏ đều bị át đi bởi những tiếng cười khả ố. Trong nháy mắt, phần xương cổ tay biến dạng thu nhỏ lại, không tốn chút sức lực nào đã thoát khỏi xích sắt trói buộc cô.
Công hiệu của võ công thu nhỏ xương chỉ có một lần, lúc luyện tập lẫn sử dụng đều phải chịu đựng sự đau đớn vượt quá sức của con người bình thường, hơn thế nữa chỉ có thể duy trì trong vài giây ngắn ngủi, cũng chỉ có quái vật như Hột Khê mới chịu đựng nổi.
Bởi vì đau đớn, nên sắc mặt cô tái nhợt, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên tĩnh mạch cổ tay. Quả nhiên cấm chế được đặt ở trong đầu!
Khóe miệng Hột Khê cong lên một nụ cười đầy tự tin.
Quả nhiên suy đoán của cô không sai, thứ gọi là cấm chế nô lệ chẳng qua chỉ là lợi dụng linh lực khóa bộ phận thần kinh trong não người phàm. Mà dịch nô bài chính là chìa khóa khởi động cái khóa này.
Giống như Đường Tăng và Kim Cô chú dành cho Tôn Ngộ Không, một khi linh lực được rót vào dịch nô bài, linh lực phong tỏa khu vực thần kinh trong não cũng sẽ khôi phục, đè lên não người, gây ra cảm giác đau đớn không cách nào phản kháng.
Dùng loại cấm chế đơn giản này để đối phó với tu sĩ có linh lực thì hoàn toàn vô dụng, nhưng để đối phó với người phàm thì lại như lưỡi gươm treo lủng lẳng trên đầu, căn bản không có khả năng phản kháng.
Chỉ tiếc rằng, hôm nay bọn chúng lại đụng phải Hột Khê cô!
Phải biết rằng, kiếp trước lúc cô ở tổ chức, ngoại trừ khả năng y thuật và pha chế độc dược xuất thần nhập hóa ra, cô còn có một năng lực làm tất cả mọi người phải kiêng dè, đó chính là khả năng khống chế tinh thần.
Chỉ cần một cây châm vô ảnh nho nhỏ cắm vào đại não kẻ địch, lập tức có thể làm cho bọn họ cảm nhận thế nào là “sướng như chết đi sống lại”, không còn sức lực mà phản kháng.
Thứ của bọn chúng cũng chỉ là cấm chế thần kinh hèn hạ, đối với cô chỉ như vài trò vặt vãnh mà thôi!
Hột Khê phóng châm vô ảnh nhắm vô cùng chính xác và dứt khoát vào não mình. Cô cảm giác giá buốt ập đến đột ngột, tiếp sau đó là cơn đau buốt trong tích tắc lan khắp đầu óc.
Cô cắn chặt răng, tránh để mình phát ra tiếng rên rỉ làm đánh động đến đám hộ vệ trong xe.
Cơn đau đớn giày vò kéo dài suốt ba phút rưỡi, Hột Khê cảm thấy não bộ không còn cảm giác thôi thúc chìm vào giấc ngủ như trước, thay vào đó là cảm giác sảng khoái khôn tả, ngay tức khắc mắt cô bừng sáng, tinh thần tỉnh táo hẳn lên.
Sau khi nhanh chóng rút châm vô ảnh ra, Hột Khê bất ngờ trông thấy trên cả ba chiếc châm đều bị bám một lớp ánh sáng màu lam nhàn nhạt.
Toàn thân cô bắt đầu toát ra hơi thở âm u lạnh lẽo.
Đây là linh lực cấm chế vốn tiềm ẩn trong đầu cô, nhưng cảm giác nó mang lại hoàn toàn không giống những loại linh lực khác.
Xe ngựa đột nhiên lắc lư một hồi, sau đó vang lên một tiếng “kẽo kẹt” rồi dừng lại.
Đã đến Chu phủ!
Hột Khê không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh tay ném cả châm vô ảnh lẫn linh lực cấm chế vào trong không gian, sau đó lại dùng xiềng xích trói chặt hai tay, nhắm mắt lại giả vờ bị hôn mê.
…
Lồng sắt vàng kim bị ai đó khiêng xuống xe ngựa, bên trong là một thiếu nữ quần áo xốc xếch, hôn mê bất tỉnh.
Chu Trọng Bát phất tay nói: “Mang ả đến phòng ta, dặn quản sự chuẩn bị đan dược rồi mang lên, tối nay bản thiếu gia phải thăng cấp tu vi, đột phá lên Trúc Cơ kỳ!”
Mắt hắn đảo qua người Hột Khê, trong mắt ánh lên sự hưng phấn: “Chờ sau khi ta thăng cấp lên Trúc Cơ kỳ, lúc quay về nhà họ Chu thảo nào cha ta cũng giật mình cho xem. Để xem sau này cha ta còn mắng ta là đồ ăn hại nữa hay không!”