Đọc truyện Y Phẩm Phong Hoa – Chương 296: Chúng ta nhất định sẽ gặp lại
Editor: Nguyetmai
“Chỉ có một cách là đi tìm tâm trận này thôi hay sao?”
Thẩm Tinh Nhược nghiêng đầu suy ngẫm, lại nói tiếp: “Thật ra, còn có một cách nữa, chính là trong một khoảng thời gian ngắn có thể phá hủy hết sáu mươi tư mắt trận bất kỳ trong sương mù, như vậy thì có thể khiến cho toàn bộ trận pháp ngừng vận chuyển trong một khoảng thời gian nhất định. Tuy rằng khoảng thời gian nói trên chỉ có thể dừng lại trong vài giây phút ngắn ngủi, nhưng nếu đã có sự chuẩn bị thì vẫn có thể vào vườn thuốc được. Chỉ có điều muốn tìm được hết thảy sáu mươi tư mắt trận ấy trong một thời gian ngắn, e là chuyện bất khả thi, bởi vì sau một khoảng thời gian dài, những mắt trận đã bị phá hủy sẽ lại tự động phục hồi trở lại. Hơn nữa, sức mạnh hấp thu linh khí của sương mù sẽ vì nguyên nhân ấy mà tăng lên mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần.”
Hột Khê đăm chiêu trầm ngâm: “Ta hiểu rồi, cảm ơn cô vì đã nói cho ta biết những điều này nhé!”
Nói xong, Hột Khê đột ngột lấy ra một bộ y phục từ không gian ra rồi ném cho cô ấy, nhàn nhạt nói: “Đây là quà báo đáp cho việc cung cấp thông tin của cô. Chốn sương trắng này hiểm nguy chồng chất, cô nên ra ngoài sớm đi!”
Lần này, cô không dừng lại nữa, mà nhanh chóng biến mất giữa đám sương mù dày đặc.
Thiếu nữ một mình ở lại, khoác lên người bộ áo quần của chàng thiếu niên, nhấc tay áo lên gần chóp mũi mình, ngửi mùi hương tươi mát của cỏ thần, đôi gò má cô ấy chợt ửng hồng: “Liệu chúng ta có gặp nhau nữa chăng? Chắc chắn chúng ta sẽ lại gặp nhau thôi!”
…
Bóng hình của Hột Khê biến mất giữa màn sương dày đặc, đồng thời cô còn bảo đảm chắc chắn rằng không có bất kỳ một ai ở xung quanh, sau đó nhanh chóng gọi Tử Minh U La từ trong không gian ra ngoài.
Tử Minh U La vừa tiếp xúc với sương trắng thì đã lập tức phấn khích đến mức run rẩy, tâm trạng nó truyền đến Hột Khê thông qua thần thức, đều tràn đầy vui vẻ mang theo sự sung sướng lẫn thèm khát.
Nhưng mà, Hột Khê không dám để nó tùy tiện hút linh khí nữa, nếu lỡ như lại tạo thành vòng xoáy sương trắng, hoặc trực tiếp tác động tới cấm chế của trận pháp thì bản thân cô xem như bỏ mạng ở chốn này mất.
Sau khi đã an ủi Tử Minh U La một hồi, đồng thời cô phải hứa với nó vào được vườn thuốc rồi thì sẽ cho nó ăn linh hỏa ngon miệng, Tử Minh U La mới miễn cưỡng chịu an phận.
Hai tay Hột Khê nhấc một cái, trong phút chốc đã có hàng trăm cái bóng sáng màu tím bay xoẹt ra ngoài, trong nháy mắt đã chìm vào giữa làn sương trắng bủa vây.
Đấy chính là thuật phân thân của Tử Minh U La, nhằm thăm dò tâm trận và mắt trận ẩn chứa trong làn sương trắng vô tận này.
Mỗi phân thân của Tử Minh U La đều có kết nối thần thức với Hột Khê, đương nhiên nếu cứ tiếp tục như vậy, thì uy lực Tử Minh U La của phân thân ắt sẽ bị suy giảm rất nhiều, thậm chí là không còn đủ năng lực để công kích. Thần thức của Hột Khê cũng sẽ vì thế mà tiêu hao đi khá nhiều.
Sau thời gian một nén hương trôi qua, sắc mặt Hột Khê đã trở nên trắng bệch, dây leo màu tím quấn quanh cổ tay cô cũng bắt đầu nhẹ nhàng lay động, giống như đang gấp gáp hối thúc cô điều gì đó.
Cuối cùng thì Hột Khê cũng mở bừng mắt, trong mắt là một màu tím mờ ảo đang vần vũ, chỉ trong thoáng chốc hàng trăm phân thân của Tử Minh U La đã rút trở lại vào trong cơ thể cô như những mũi tên sắc bén.
Rất tốt, đã tìm thấy toàn bộ sáu mươi tư mắt trận rồi.
Chỉ tiếc là, không thể tìm thấy tâm trận, nếu không thì mọi chuyện chắc sẽ còn thuận lợi hơn rất nhiều.
Dù sao thì tâm trận cũng chính là mạch máu và nền móng của cả trận pháp này, bất luận ra sao thì trận pháp cũng sẽ liều mình che giấu tâm trận thật kỹ lưỡng, để đề phòng trận pháp bị tổn hại, Tử Minh U La không tìm được nó cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng mà, đã có vị trí chính xác của sáu mươi tư mắt trận, muốn tiêu diệt nó trong một khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn không phải là chuyện quá khó khăn.
Hột Khê lộ ra một vẻ đắc ý rõ rệt, nhún chân một cái, cô đã biến mất tăm hơi.
Mắt trận đầu tiên cách đây rất gần, Hột Khê rất nhanh đã đến được gần mắt trận đó.
Sương mù tụ lại xung quanh mắt trận xem ra còn dày đặc hơn ở những nơi khác rất nhiều, vì thế cũng khiến cho cấm chế linh lực và lực hút của nó càng mạnh mẽ hơn.
Hột Khê tập trung cao độ, thân cây tử đằng trườn ra ngoài, không chút chần chừ chọc thẳng vào giữa trung tâm của mắt trận.
Một tiếng răng rắc vang lên, rõ ràng trước mắt là một đám sương dày mịt mùng, cơ bản không hề tồn tại bất kỳ một thực thể nào, thế nhưng bên tai vẫn nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị vỡ nát.