Đọc truyện Y Phẩm Phong Hoa – Chương 284: Thanh Mộc Cảnh
Editor: Nguyetmai
“Ta nói cậu này Tiểu Nguyệt Nhi, cậu không thể phân biệt đối xử được! Dù sao thì chúng ta cũng là đồng đội vừa mới kề vai sát cánh chiến đấu, cậu cho thằng nhãi kia thức ăn thì cũng phải cho ta chứ? Chúng ta cũng đã không ăn gì khá lâu rồi, mau lên, đưa cho ta con gà nướng thế này với!”Lần này đến phiên Chu Ngạn An che mặt quay đầu, từ khi nào mà thiếu chủ của hắn lại đáng xấu hổ đến thế chứ?Hột Khê bị đám bát nháo này lải nhải đến đau cả đầu, dứt khoát lấy vài con gà nướng chuẩn bị trước từ trong không gian ra ném cho mỗi người một con.Cuối cùng, bốn bề xung quanh cô chỉ còn lại âm thanh gặm thịt gà yên ắng. Đến lúc đưa cho Nam Cung Dục, hắn lại sáp đến gần, mặt mày ai oán nhìn Hột Khê, “Ta muốn bánh thập cẩm, món Phật nhảy tường nấu trong nồi đất, tổ long phượng xào,…”Rõ ràng trước kia chỉ có hắn mới được ăn thức ăn do Khê Nhi nấu, thế mà bây giờ lại bị đám ôn con nếm hết, Nam Cung Dục cảm thấy thực không cam lòng mà! Vô cùng không cam lòng!Trông dáng vẻ vui sướng hưởng thụ của bọn họ, hắn chỉ muốn nhấn mấy khuôn mặt đần độn đó xuống bùn quách cho rồi.Khóe miệng Hột Khê giần giật, vờ cất gà đi: “Không ăn thì tùy!”Tên khốn này còn kén chọn, thực sự coi cô như đầu bếp luôn rồi hả?Nam Cung Dục vội vàng chộp lấy gà nướng, thuận tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nhỏ nhẹ nói bên tai: “Mấy món ta nói không được cho bọn họ ăn, hương vị của Khê Nhi đều thuộc về riêng mình ta, nhỉ?”Đáp lời hắn là hành động một chân đá văng đầy ghét bỏ của Hột Khê.…Ăn trưa xong, mọi người dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, rồi chuẩn bị tiếp tục lên đường.Dựa theo bản đồ ngọc giản mà Nam Cung Dục có được, hiện tại bọn họ hẳn đang ở Thanh Mộc Cảnh trong vực Phong Long.Trong Thanh Mộc Cảnh này chẳng hề có thứ bảo bối đáng để tranh giành nào, hơn nữa còn có không ít yêu thú hung dữ lui tới, vì thế những võ giả cố ý đến đây cũng không nhiều.Tuy nhiên, theo như điều tra của Vô Dục, trong Thanh Mộc Cảnh này lại có một vườn thuốc, trong đó có trồng những loại cỏ thần mà Tử Kim chân nhân dùng cả đời thu thập. Vườn thuốc vốn có công năng thúc đẩy sinh trưởng cực mạnh, trải qua hàng ngàn năm phát triển, chắc hẳn linh dược bên trong nhất định vô cùng quý báu.Nam Cung Dục biết y thuật Hột Khê cao siêu, cũng rất có hứng thú đối với việc thu thập cây thần, còn bọn Cốc Lưu Phong thì lại chẳng có mục đích rõ ràng, vì thế bọn họ quyết định lập tức đến vườn thuốc trước.Thật ra thứ Hột Khê muốn tìm nhất hiện tại là “chìa khóa” nắm được quyền khống chế bí cảnh, có điều hiện giờ cô không có chút manh mối nào, trong bí cảnh nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa hình như muốn rời Thanh Mộc Cảnh thì phải tìm ra trận pháp ở đâu, không phải một sớm một chiều là có thể thực hiện được, cho nên cô chỉ có thể từ bỏ.Hơn nữa, vườn thuốc của Tử Kim chân nhân nhất định có rất nhiều cây thần quý giá, nếu như có thể nhân cơ hội này tìm thấy Chi Long Quả mà Tiểu Kim Long cần thì quá tốt rồi.
Đột nhiên trong đầu cô bất chợt nhớ đến Phần Thiên Cảnh mà Tiểu Kim Long đã nhắc đến. Thanh Mộc Cảnh, Phần Thiên Cảnh, lẽ nào Phần Thiên Cảnh cũng là một phần của vực Phong Long. Càng nghĩ thì càng có khả năng đó, làm cô không thể đợi được việc giành quyền khống chế bí cảnh.
Thanh Mộc Cảnh không rộng lắm, chỉ tốn nửa ngày bọn họ đã xác định được vị trí của vườn thuốc, đó là một nơi bị bao phủ hoàn toàn trong màn sương trắng. Nguyên nhân là do nơi này được xem là nơi rộn rã tiếng người nhất trong Thanh Mộc Cảnh.Ẩn trong màn sương trắng xóa hẳn là vườn thuốc nơi Tử Kim chân nhân trồng cỏ thần, song từ chỗ này nhìn sang thì cảnh tượng bên trong lại mờ mịt, hoàn toàn chẳng thể trông thấy rõ.Có ít nhất mười mấy vị võ giả vây quanh màn sương trắng, đa số bọn họ đều là tu vi Ngưng Mạch kỳ, song cũng có vài người tu vi Kim Đan kỳ, hầu hết bọn họ đều mang vẻ mặt nghiêm nghị nhìn làn sương mù, dáng vẻ hưng phấn mà nôn nóng.Khi nhóm người Hột Khê tiến lại gần, đám võ giả bèn ngoảnh đầu về phía cô. Nhìn nhóm Hột Khê, rất nhiều người lộ ra biểu cảm nghiêm nghị mà kiêng kị.