Đọc truyện Y Phẩm Phong Hoa – Chương 276: Khiến người đau lòng
Editor: Nguyetmai
Nhưng mặc cho nó ra sức rung lắc dữ dội ra sao, dây leo to khỏe vẫn không chút lay động, nhìn thế nào cũng thấy là đã ăn no đến căng bụng, tiêu hóa không nổi rồi.
Khóe miệng Hột Khê khẽ co giật, đẩy cành Tử Minh U La đang vươn đến nũng nịu cô ra, dặn dò vài câu, sau đó lách mình đi vào không gian, chỉ để lại một phần thần thức ở cùng với dây leo tử đằng, quan sát tình hình xung quanh.
Vừa bước vào không gian, Hột Khê đã nghe thấy tiếng khóc nức nở thật thương tâm của Đản Đản.
Cảm nhận được có người đến, Đản Đản ngoảnh phắt đầu lại nhìn, tựa như “chim sợ cành cong”, mãi đến khi nhìn rõ người đó là Hột Khê, nó mới lao vun vút như viên đạn, sà vào lòng của Hột Khê.
“Mẹ ơi, hu hu… con cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa rồi, mẹ ơi mẹ!”
Đản Đản gào khóc đau đớn như đứt từng khúc ruột, tựa như đang trút hết toàn bộ những cung bậc cảm xúc hoảng sợ và lo lắng trong suốt mấy canh giờ qua.
Lúc này Đản Đản đã trở lại với hình dáng thật của mình, chỉ khác ở chỗ là so với cơ thể tròn vo mịn mượt vốn có, thì giờ đây nó trở nên nhỏ bé hơn, màu sắc cũng có chút tái nhợt, bộ dạng yếu ớt như không được ăn uống đủ chất.
Hột Khê đau lòng nhéo khuôn mặt gầy gò của nó, không thể không trách móc: “Sau này không cho phép con đùa giỡn với sự an nguy của chính mình, con nghe chưa hả? Cho dù là vì cứu mẹ cũng không cho con làm thế!”
Lúc Đản Đản nở trứng, gần như đã hút trọn linh khí của cả tòa thành mới có đủ sức phá vỏ chui ra ngoài.
Thật sự cơ thể của nó ẩn chứa một nguồn sức mạnh vô cùng cường đại, nhưng nguồn sức mạnh ấy đồng thời cũng đại diện cho sinh mạng của chính Đản Đản. Một khi giải phóng quá đà, nó sẽ trở nên yếu ớt, nếu như giải phóng toàn bộ, nó sẽ lại trở về hình dáng một quả trứng, thậm chí là mất mạng.
Đản Đản nũng nịu dụi đầu vào lòng Hột Khê, dáng vẻ vẫn đáng yêu, thích làm nũng như mọi ngày.
Hột Khê thấy nó nghe tai này lọt tai kia, nhịn không được thở dài thườn thượt: “Đản Đản này, cho dù mẹ có ra đi, thì chỉ cần không gian Tu Di này còn tồn tại, con vẫn sẽ được sống, sẽ không bao giờ bị biến trở lại thành một quả trứng nữa. Đợi đến khi không gian này xuất hiện một chủ nhân mới, con vẫn có thể sống một cách vui vẻ hạnh phúc. Con đã sống trong cô đơn dưới hình dáng một quả trứng khổng lồ suốt nhiều năm trời, chẳng nhẽ con còn muốn trở lại những ngày tháng ấy hay sao? Nghe lời mẹ, sau này không được mạo hiểm biết chưa hả?”
“Con không muốn đâu!” Đản Đản giữ chặt lấy tóc của Hột Khê không rời, cái miệng nhỏ mếu máo, nước mắt đong đầy chực tuôn trào, “Con không muốn mẹ của con chết đâu, con cũng không muốn có chủ nhân mới. Nếu phải nhìn mẹ chết, Đản Đản thà rằng mình vĩnh viễn không được ra ngoài, vĩnh viễn làm một quả trứng! Hu hu… Mẹ làm ơn đừng bỏ rơi Đản Đản được không ạ?”
Hột Khê chỉ biết thở dài, phút chốc trong lòng dấy lên nỗi chua xót lẫn yếu mềm vô cùng.
Nhóc con này, sao có thể khiến người ta đau lòng thế này cơ chứ, đến một người có trái tim sắt đá cứng cỏi như cô đây cũng không thể không cảm động hay mềm lòng.
Hột Khê hôn nhẹ lên khuôn mặt của Đản Đản, dịu dàng nói: “Được, mẹ hứa với con là mẹ sẽ không chết đâu, cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi Đản Đản của mẹ, Đản Đản ngoan, nín khóc đi nhé?”
Tâm trí Đản Đản cùng lắm chỉ mới bốn, năm tuổi, nghe xong liền lập tức trở nên vui vẻ không thôi, bụm lấy bờ má vừa được Hột Khê hôn lên, nhoẻn cười hì hì, khuôn mặt tràn đầy sự ngọt ngào và vui sướng.
Chỉ là, khi ánh mắt nó rơi lên người của Tiểu Kim Long vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh bên bờ suối, trong nháy mắt lại trở về làm một em bé mít ướt, “Mẹ ơi, sao Long Long mãi vẫn chưa tỉnh thế ạ? Long Long có phải sắp chết rồi không mẹ? Mẹ ơi mẹ lợi hại như vậy, mẹ cứu Long Long đi có được không ạ?”
Hột Khê ôm lấy Đản Đản đi đến bên bờ suối, nhìn thấy khắp toàn thân của Tiểu Kim Long đâu đâu cũng có vết thương, trong lòng cũng khó chịu khôn nguôi.
Khi cô mới thu nhận linh sủng này, cô hoàn toàn không hề có bất kỳ cảm tình nào dành cho nó cả, lúc giao tiếp với nhau còn như chó với mèo, nhưng không ngờ, nó lại có thể xả thân cứu mạng cô, cuối cùng ra nông nỗi thế này.