Đọc truyện Y Phẩm Phong Hoa – Chương 21: Vầng hào quang tỏa sáng muôn trượng
Ngay sau đó, bà lại nhớ tới những gì Hột Khê đã làm, không kìm được vừa vui lại vừa bất ngờ, nước mắt hoen đầy khóe mi, “Tiểu thư, có phải… phải tiểu thư đã có thể tu luyện? Rốt cuộc thì hai ngày nay tiểu thư đã đi đâu? Có phải đã phải chịu nhiều khổ cực…?”
Phản ứng của Trần ma ma khiến Hột Khê khá bất ngờ, cô còn tưởng sự thay đổi đột ngột của mình sẽ khiến Trần ma ma coi mình như vật thể lạ chứ?
Gương mặt cô dịu xuống đôi chút, đắn đo một lúc, cô sơ lược kể lại những chuyện mà mình đã trải qua trong hai ngày qua cho bà nghe, rồi lại nói, “Ma ma, bà phải nhớ rằng, Nạp Lan Hột Khê của trước đây đã chết. Từ giờ trở đi, tôi không còn là kẻ vô dụng chịu sự ức hiếp của bất kỳ kẻ nào nữa. Nếu còn ai cả gan ức hiếp chúng ta nữa, tôi quyết tuyệt đối không tha cho kẻ đó, cho dù có là người của phủ Nạp Lan.”
Mặc dù cô chưa biết mình có thể tu luyện được không, nhưng Hột Khê cô chưa bao giờ xem thường chính mình, cam tâm làm một kẻ vô dụng. Không có điều kiện thì cô ắt phải tự tạo ra điều kiện để trở nên mạnh hơn.
“Lão nô thật vô tích sự quá, lại để cho tiểu thư phải chịu nhiều vất vả!” Trần ma ma nước mắt giàn giụa, bà không ngừng lau nước mắt, giọng run rẩy nói: “Nhưng bây giờ tiểu thư đã có thể tu luyện, thật tốt quá… tốt quá rồi! Tôi biết tiểu thư không phải người vô dụng mà, từ lâu phu nhân đã bảo rằng, rồi đến một ngày tiểu thư sẽ khoác lên mình vầng hào quang tỏa sáng muôn trượng… Nhất định là phu nhân trên trời linh thiêng phù hộ độ trì cho tiểu thư, hu hu… Tiểu thư ơi, ma ma thật sự vui quá!”
Trong lòng Hột Khê còn vướng bận một số nghi hoặc, Trần ma ma nói rằng rồi đến một ngày Nạp Lan Hột Khê sẽ “khoác lên mình vầng hào quang tỏa sáng muôn trượng” là có ý gì? Và tại sao Trần ma ma lại dễ dàng chấp nhận sự thay đổi của cô đến vậy?
Có điều, Hột Khê lại gạt những suy nghĩ này qua một bên, chuyên tâm bắt mạch cho Trần ma ma.
“Tiểu thư không cần phải nhọc lòng vì lão nô đâu. Chút thương tích này có sá gì với cái mạng quèn này chứ. Tôi cũng đã quen rồi.”
Nạp Lan Hột Khê trước giờ nào có biết y thuật, Trần ma ma sao có thể không biết chuyện này. Lúc này trông thấy cô bắt mạch mãi chưa xong với gương mặt nghiêm nghị, bà lại cho rằng cô dù có lòng nhưng lực bất tòng tâm, bèn vội vàng lên tiếng an ủi: “Nếu tiểu thư thật sự không yên tâm thì mai tôi sẽ vào thành tìm lang trung bốc thang thuốc, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Ma ma còn phải sống để còn chứng kiến tiểu thư tỏa ánh hào quang tại nước Kim Lăng, để thấy ngày tiểu thư bước lên kiệu hoa chứ!” Lang trung được nhắc đến ở đây nhằm chỉ những “thầy thuốc chân đất” lang bạt bốn bể không chính thống, chỉ những dân nghèo bần hàn và khốn khó mới tìm đến họ.
Hột Khê nghe những lời ma ma nói, trong lòng bỗng dấy lên xúc động. Cô nhẹ nhàng đặt cổ tay bà xuống, khẽ cười đáp: “Ma ma yên tâm, vết thương của bà không nghiêm trọng, chắc chắn tôi sẽ giúp bà trị khỏi.”
Trần ma ma nghĩ rằng Hột Khê nói vậy tức là sẽ tìm thầy thuốc giúp bà chữa trị, nhưng lại không hề biết Hột Khê đã bắt đúng mạch tượng của bà và đang tính toán phải dùng những loại dược liệu nào, dùng phương thuốc gì để điều trị cho bà.
“Vâng vâng, lão nô tin tiểu thư. Tiểu thư mệt cả ngày nay rồi, hay là tiểu thư đến chái phòng phía Đông nghỉ ngơi chút đi.”
Vốn dĩ chái phòng phía Đông là nơi ở của Lý quản gia và tình nhân của ông ta, đương nhiên hiện giờ đã được Trương Tam sai lũ nô bộc tạp dịch đi dọn dẹp.
…
Biệt viện mà phủ Nạp Lan sắp xếp cho Nạp Lan Hột Khê quả thật là đổ nát, hoang tàn đến mức không chịu nổi. Duy chỉ có chái phòng phía Đông bị Lý quản gia độc chiếm cũng tạm xem như có bài trí nhã nhặn.
Trên giường đã được trải chăn ấm nệm êm thoải mái, mềm mại từ lâu. Trong phòng không có lấy một vật dụng nào đáng tiền, nhưng cũng xem như đầy đủ. Thậm chí bên cạnh giường ngủ còn đặt một chiếc bàn trang điểm, kiểu cách cũng tạm xem như mộc mạc, nhã nhặn.
Hột Khê cực nhọc cả ngày trời, cơ thể này vốn lại gầy yếu vô cùng, lúc này khi mọi thứ yên tĩnh, cô mới cảm nhận được sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.