Y Phẩm Phong Hoa

Chương 198: Lão già mặt dày


Đọc truyện Y Phẩm Phong Hoa – Chương 198: Lão già mặt dày

Editor: Nguyetmai

Còn có một việc khiến tâm trạng của Hột Khê trở nên cực tốt. Đó là vì tất cả cây thần, cỏ thần ở thành Yên Kinh này đều chết khô, vật giá trong thành tăng cao đột biến. Suy cho cùng cây thần trong thành Yên Kinh đều đã chết hết, ngay cả cây thần tồn tại trong hộp ngọc cũng khô héo chết sạch, muốn luyện đan hay chữa bệnh đều chỉ có thể mua nguyên liệu từ bên ngoài, như vậy giá của cây thần và đan dược tự động tăng lên chóng mặt.

Hột Khê nghĩ đến thảo dược trong không gian và một nắm lớn đan dược nhất phẩm vừa mới luyện thành, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt cũng hiện lên nét cười ranh mãnh. Xem ra, cơ hội phát tài của cô đến rồi.

Lão ăn mày đi bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của Hột Khê thay đổi, đột nhiên ánh mắt mang ý cười: “Ái chà, hiện tượng lạ tối mấy hôm trước ấy, không biết ngươi có nhìn thấy không. Tiếng động đó lớn đến nỗi ngay cả lão già say mèm này cũng bị giật mình tỉnh giấc. Chậc chậc, cũng không biết ai thiếu thông minh thế, chỉ là thăng cấp thôi mà, cần gì gây ra động tĩnh lớn như thế. Nếu bị người có tâm phát hiện, chắc sẽ chẳng sống được lâu. Cái gọi là hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ, nhất định là có dị bảo, mặc dù bề ngoài các gia tộc lớn không có động tĩnh gì nhưng bên trong đang tìm nguyên nhân xảy ra hiện tượng lạ không chừng! Hê hê, thành Yên Kinh sau này nhất định sẽ rất náo nhiệt đây nhỉ?”


Lão ăn mày vừa nói vừa liên tục đưa mắt về phía Hột Khê, bộ dạng ra vẻ ẩn ý là thế nhưng rõ ràng từ đầu đã biết Hột Khê chính là đầu sỏ gây ra hiện tượng lạ nọ.

Hột Khê lại chẳng hề bất ngờ, lúc lão già dùng linh lực bao bọc cô lúc nãy, cô đã cảm thấy tất cả bí mật thuộc về bản thân đều không thể che giấu, thậm chí bao gồm cả bí mật về không gian và đan điền hỗn loạn của mình.

Advertisement / Quảng cáo

Có điều trong mắt lão ăn mày không hề có sát khí và lòng tham mà chỉ thấy được vẻ gian xảo và hả hê trên nỗi đau của người khác.

Mặt Hột Khê không cảm xúc: “Ồ, vậy sao? Hiện tượng thần kỳ đến vậy, tôi cũng rất muốn được mở mang tầm nhìn một chút. Chỉ là thật đáng tiếc ngày hôm ấy tôi không ở trong thành, vì thế chẳng xem được.”

Lão ăn mày nhướng mày, khẽ cười nói: “Nhóc con, lời bịa đặt này có thể lừa người khác chứ muốn lừa lão già như ta thì quá ngây ngô rồi. Nếu như lão phu không nhìn nhầm, phong ấn trong người nhóc con mới được giải trừ gần đây phải không? Cái phong ấn này không hề đơn giản, nếu như người phong ấn đang vào thời kỳ đỉnh cao thì cho dù ta giải trừ cũng phải mất một phần công lực. Ngươi muốn giải trừ phong ấn và thăng cấp, đương nhiên cần có lượng lớn linh lực. Hơn nữa tính thử thời điểm ngươi thăng cấp, dường như vừa khít với thời điểm xảy ra hiện tượng lạ.” 

Nói đến đây, nụ cười trên mặt của lão già trở nên gian ác hơn: “Ngươi nói xem, sự việc trùng khớp đến như vậy, nếu bị người có ý đồ biết được, hắn có hoài nghi ngươi hay không? E rằng rất nhiều gia tộc lớn sẽ thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót ấy nhỉ?”


Hột Khê dừng bước, lạnh lùng nhìn lão già: “Rốt cuộc ông muốn sao?”

Lão già lập tức ngẩng người, vội vã lặp lại yêu cầu của mình: “Bái ta làm sư phụ!” Sau đó mỗi ngày nấu cao lương mĩ vị cho lão!
Advertisement / Quảng cáo

Hột Khê không hề do dự lắc đầu: “Không được!”

“Ngươi không sợ ta làm lộ bí mật của ngươi ra ngoài sao?” Lão già thốt lên đầy kinh ngạc, con nhóc này sao lại u mê đến thế?


Hột Khê cười chế nhạo, buông lỏng tay nói: “Cứ tự nhiên.”

Cho dù nói ra thì sao? Không có bằng chứng thì làm gì được cô? Chỉ cần thân phận của Đản Đản không bị phát hiện, chỉ với việc giải phóng đan điền hỗn loạn thì cô thực không tin bản thân có thể bị võ giả khắp đại lục Mịch La truy sát.

Đối với bọn cả gan dám động chạm đến cô, cô cũng sẽ không yếu thế chờ chết, quyết phải trả lại bọn chúng gấp trăm lần như vậy!

Đương nhiên quan trọng nhất là Hột Khê dám kết luận rằng, hành động tiết lộ bí mật của người khác ra ngoài quá mất mặt, lão già tự xưng là Huyền Thanh chân nhân này căn bản chẳng thèm làm đâu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.