Đọc truyện Y Phẩm Phong Hoa – Chương 17: Ai trừng trị ai
“Xin tiểu thư tha cho tôi… Tha cho tôi!”
Hột Khê khẽ cau mày, bỗng nhiên rút chiếc roi ra, cổ tay di chuyển, không nặng không nhẹ đánh lên người của tên tiểu đồng.
Cả người hắn co giật một hồi, ngay cả một tiếng thét cũng chưa kịp thốt lên thì đã chết ngất rồi.
Từ miệng của tên điêu nô này đã nói ra không ít tin tức có ích. Hột Khê nhếch mép, vậy nên đương nhiên phải tạm thời giữ lại mạng của kẻ này rồi.
Trần ma ma ban đầu bị đè ngã dưới đất, cả người toàn là vết thương, mặt mày đầy vết máu, mãi cho đến lúc này mới ngẩng đầu dậy.
Trong đôi mắt đục mờ của bà phản chiếu thân ảnh quen thuộc của Hột Khê, nước mắt trong phút chốc đã đong đầy khóe mi, rơi xuống lã chã.
“Tiểu thư, đúng thật là tiểu thư rồi! Tôi biết chắc chắn là tiểu thư sẽ không chết đâu mà, tôi biết mà… phu nhân sẽ phù hộ cho tiểu thư!”
Hột Khê từ trên cao nhìn xuống Trần ma ma mặt mũi bê bết máu đang nằm khóc rưng rức dưới đất với ánh mắt phức tạp. Cô có thể nghe ra được, tình yêu thương nồng nàn và sự trân trọng che chở dành cho Nạp Lan Hột Khê qua từng lời nói của Trần ma ma, còn có tấm lòng trung thành cam nguyện hy sinh vì cô nữa, đấy là lòng trung thành bảo vệ chân chính, không hề nhiễm bất kỳ một mưu kế lợi dụng nào.
Trong những hồi ức bi thương của Hột Khê, Trần ma ma này đã chăm sóc cô từ tấm bé, thà để bản thân chết vì đói vì kiệt quệ cũng không để cô phải chịu tổn thương. Nếu không có bà, Nạp Lan Hột Khê đã không thể sống được đến bây giờ.
Tình cảm này khiến cô cảm thấy thật xa lạ, cũng khiến cô phải ngưỡng mộ. Trên đời này cũng đã từng có một người thề chết bảo vệ cô che chở cô như thế này, nhưng mà…
Hột Khê thở dài chán nản, cúi người đỡ lấy Trần ma ma, ngẩng đầu, nhẹ nhàng lướt tay qua mấy huyệt vị của bà.
Trần ma ma tức khắc cảm thấy cơn đau thấu xương tê tâm liệt phế ở ngực và vùng bụng như muốn chết đi sống lại khi nãy lập tức đỡ hơn rất nhiều, ngay cả vết thương đang chảy máu không ngừng trên tay bà cũng đã khép miệng.
Trần ma ma vô cùng kinh ngạc ngước lên, nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng kiêu ngạo trên khuôn mặt Hột Khê. Bà bỗng ngơ ngẩn, cứ cảm thấy vị tiểu thư trước mắt mình đây đã khác một trời một vực so với dáng vẻ trước kia.
Hột Khê không hề giải thích cho bà bất cứ điều gì, cô nhàn nhạt cười nói: “Ma ma, bà hãy về phòng đợi tôi một lát, tôi giải quyết đám người này xong sẽ giúp bà trị thương.”
Giải… giải quyết bọn chúng á? Trần ma ma trợn trừng mắt, ngạc nhiên kêu lên: “Tiểu… tiểu thư, bọn chúng mười mấy người đều có tu vi Luyện Khí kỳ, tiểu thư… sao tiểu thư có thể làm đối thủ của chúng được chứ?”
Câu nói đầy kinh ngạc của Trần ma ma lập tức khiến cho tất cả những kẻ có mặt ở đây bừng tỉnh.
Trương Tam có tu vi cao nhất trong đám người còn lại, năm ngoái vừa mãn cấp Luyện Khí kỳ tầng thứ hai. Gã tập trung linh lực vào hai mắt, nhìn kĩ Hột Khê quả nhiên vẫn chỉ là đồ bỏ không chút linh lực, sự kinh ngạc ban đầu lập tức chuyển hóa thành phẫn nộ.
Bọn chúng đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, vậy mà lại bị một đứa người phàm không thể tu luyện dọa cho vỡ mật, nói ra đúng là mất hết cả thể diện. Còn về việc Lý quản gia bỏ mạng, chắc chắn là bởi vì bị đánh lén nên nhất thời sơ sẩy thôi.
Trương Tam thâm hiểm dữ tợn trừng mắt nhìn cô: “Tam tiểu thư mạnh miệng quá nhỉ, hôm nay còn chưa biết ai trừng trị ai đâu, để bọn tôi dạy cho cô biết thế nào gọi là biết người biết ta.”
Trần ma ma hoảng sợ đến mặt mũi trắng bệch, không chút đắn đo chạy đến chắn trước mặt Hột Khê, hét lớn: “Tiểu thư, mau chạy đi! Ma ma cản chúng lại cho tiểu thư, tiểu thư mau chạy về phủ Nạp Lan, cầu cứu lão gia đi!”
Nhìn bóng dáng Trần ma ma kiên định che chắn cho mình, tấm lưng bà thậm chí vẫn đang không ngừng run rẩy nhưng quyết không lui bước, Hột Khê nhất thời có chút ngơ ngác.
Tận sâu trong trái tim vốn khô cằn cô đơn của cô có một dòng nước ấm áp chảy qua. Không ngờ rằng ở kiếp này lại có một người không màng đến tính mạng của chính mình để bảo vệ cô.