Y Phẩm Cuồng Phi

Chương 3: Thân nhân thê thảm


Đọc truyện Y Phẩm Cuồng Phi – Chương 3: Thân nhân thê thảm

Ed: Lyluta_Jy

Beta: Nấm Cô

Long Lệ Quốc lấy võ làm điều quý giá nhất, phần lớn dân chúng cũng cũng coi như là võ giả, thông qua tu luyện Nguyên Khí, người mang võ lực, đương nhiên là có một phần trăm người là không có chút thiên phú tu luyện nào đấy, thân thể hoàn toàn không có khả năng hấp thu Nguyên Khí để tu luyện, được gọi  là phế vật.

Vừa đúng nguyên chủ chính là một người thuộc 1 phần trăm hoàn toàn vô năng tu luyện – phế vật, cộng thêm ca ca của nguyên chủ  ba năm trước đây là một thiên tài nhưng đan điền bị vỡ tan hai chân tàn phế, mà mẫu thân nguyên chủ lại bị bệnh nằm ở trên giường không dậy nổi, bởi vì vậy một nhà nguyên chủ liền trở thành sự tồn tại mà hạ nhân đều xem thường 

Mà Long Lệ Quốc trân quý nhất chính là Dược Sư, hầu như là một trong vạn người, có thể luyện chế các loại đan dược chữa thương và tăng tu vi, một khi được quyết định trở thành Dược Sư, thì chính là sự tồn tại được vô số người tôn kính và lôi kéo.

Vừa vặn trưởng nữ Hoa Nguyệt Nhu con của chi thứ hai năm trước được kiểm tra ra có thiên phú Dược Sư, toàn bộ phủ An quốc công danh vọng vang rộng.

Bản thân Nguyên chủ tính cách nhát gan, không ít lần chịu sự ức hiếp của bọn thứ tử thứ nữ, làm nàng nhục nhã, không cho nàng đi cửa lớn, làm cho nguyên chủ đi xuống đi cửa hông của bọn hạ nhân, nguyên chủ vì người thân không dám phản kháng, bởi vậy càng ngày càng bị xem thường.

Nhưng Hoa Khinh Ngôn bây giờ là thời gian dài ở trên chiến trường chịu đựng tàn sát đẫm máu mà lớn lên, cô vốn là bởi vì thân thể đã đến cực hạn mà khó chịu, còn bị hạ nhân làm khó dễ, lập tức ánh mắt sắc bén nhìn về phía hộ vệ, thanh âm mang theo sương lạnh nói:

“Tránh ra.”

Hộ vệ lập tức cảm thấy như đặt mình trong hầm băng, thân thể khẽ run rẩy, vừa kịp phản ứng thì sắc mặt đại biến, như là bị nhục nhã nặng nề mà tức giận vươn tay đẩy Hoa Khinh Ngôn ra:

“Ngươi nói cái gì… A!”

Hộ vệ còn chưa kịp nói xong, cánh tay vừa vươn ra đã bị Hoa Khinh Ngôn nhẹ nhàng dùng sức vặn một cái, rồi rắc~ một tiếng trật khớp, hộ vệ đau đến lập tức kêu lên thảm thiết.


Hoa Khinh Ngôn hướng đầu gối  hộ vệ mà đạp, hộ vệ đau đến lăn lộn trên mặt đất, tên hộ vệ khác lại càng hoảng sợ đang muốn tiến lên, ánh mắt sắc bén của Hoa Khinh Ngôn nhìn qua, hộ vệ theo bản năng liền lui lại hai bước.

Hoa Khinh Ngôn nhìn không chớp mắt bước vào cửa lớn, trực tiếp đi về phía sân nhỏ trong trí nhớ 

Sau khi bong dáng của Hoa Khinh Ngôn biến mất cơ thể của Hộ vệ mới rung lên một cái thật mạnh, vừa rồi bị Nhị tiểu thư trừng một cái, hắn lại có ảo giác vô cùng nguy hiểm giống như sau một khắc sẽ mất đi tính mạng, linh hồn hình như cũng đang run rẩy.

Hắn nhanh chóng đỡ đồng bọn đứng dậy đi tìm Hoa Trấn Hạ, đến bây giờ còn không thể tin được một người không có Nguyên lực – phế vật lại đem đồng bọn của hắn thân là võ giả cấp 3 dễ dàng đánh gục.

Hoa Khinh Ngôn qua bảy lần quẹo tám lần rẽ, xuyên qua vô số sân nhỏ tinh xảo, đi mất nửa canh giờ mới nhìn thấy được sân nhỏ hẻo lánh và âm u rách nát nhất trong phủ An Quốc Công.

Đây chính là chỗ ở của một nhà nguyên chủ.

Chung quanh đều là hoa cỏ cây cối xanh mơn mởn, nếu là bình thường, cô tất nhiên sẽ dừng chân thưởng thức thật tốt. Những thứ này tại thế kỷ hai mươi ba hầu như không thấy được thực vật tự nhiên thuần tuý như vậy.

Vậy mà lúc này Hoa Khinh Ngôn lại không quan tâm những thứ này, chỉ vì cửa sân truyền đến tiếng động ầm ĩ lớn.

“Các ngươi tránh ra, ta muốn đi gặp Nhị thúc, muội muội ta bị oan, Nhị thúc và Thái tử điện hạ sao có thể không phân tốt xấu liền vu oan cho muội muội ta!”

Một thiếu niên tuấn tú ngồi trên xe lăn trên mặt mang theo lo lắng và giận dữ, bị hai gã sai vặt chắn trong sân, muốn đi ra ngoài, lại bị gã sai vặt xô ngã.

Hắn chính là con trai trưởng của chi thứ nhất Hoa Hạo Nguyệt, thân ca ca của nguyên chủ.

“Đại Thiếu Gia, lão gia đã dặn dò, trước khi lão gia quay về  Lạc Phượng Viện bất kỳ kẻ nào đều không thể đi ra ngoài, huống hồ việc của Nhị tiểu thư nhân chứng vật chứng đều có, Nhị tiểu thư tuy rằng lớn lên xấu xí, nhưng ngày thường thủy tính dương hoa (*lẳng lơ), thích nháy mắt đưa tình với các nô tài, huống chi tiểu thư còn dám cường bạo Thất vương gia, lão gia cũng cứu không được nàng ấy.”


“Đúng vậy đó, nghe nói Nhị tiểu thư ôm Thất vương gia cũng không chịu buông tay, có Nhị tiểu thư như vậy thật sự là mất mặt mà.”

Vẻ mặt của hai tên sai vặt cùng bộ dạng xấu hổ  mất hết mặt mũi đi ra ngoài gặp người bị Hoa Khinh Ngôn nhìn thấy.

Hoa Hạo Nguyệt tức giận đến mức trên tay nổi gân xanh, phẫn nộ quát:

“Các ngươi im ngay cho ta!”

Hoa Hạo Nguyệt tức giận chống đỡ thân thể muốn đứng lên, rồi lại bởi vì hai chân vô lực, ngược lại té ngã nằm rạp trên mặt đất, vô cùng chật vật, muốn đứng lên rồi lại bởi vì cả ngày đều chưa ăn cơm, không còn khí lực để đứng lên.

Trái lại hai cái gã sai vặt thấy vậy thì liếc nhau, khinh miệt nhìn  bộ dáng Hoa Hạo Nguyệt giãy giụa như xem kịch vui, thấy Hoa Hạo Nguyệt tay vịn chặt xe lăn muốn đứng lên, thậm chí còn cố ý đem xe lăn đá ra xa, Hoa Hạo Nguyệt mất đi điểm tựa lần nữa chật vật ngã trên mặt đất.

“Các ngươi!”

Hoa Hạo Nguyệt tức giận đến sắc mặt xanh mét, hai tay hung hăng đập một cái xuống đất.

Nếu không phải bởi vì hắn biến thành phế nhân, thì làm sao ngay cả muội muội của mình cũng không bảo vệ được.

Hoa Hạo Nguyệt chưa từng giống như bây giờ cảm thấy mình là thứ vô dụng.

Hai gã sai vặt vẻ mặt khinh bỉ nhìn thoáng qua Hoa Hạo Nguyệt ở trên mặt đất, khoanh tay đứng ở cửa ra vào xem náo nhiệt, hoàn toàn không nghĩ tới Hoa Hạo Nguyệt là chủ tử, phải đỡ hắn dậy.


“Cẩu nô tài, cút ngay cho ta!”

Một tiếng hét mang theo khí thế ác liệt thanh âm thanh thúy như là tia chớp bổ về phía gã sai vặt.

“A a a! Đầu của ta đau quá!”

Gã sai vặt trong đầu như bị cái gì hung hăng đâm một cái, đau đến mức tựa ở trên tường ôm lấy đầu kêu thảm thiết.

Lúc này một bóng dáng gầy yếu đi qua bên cạnh bọn hắn, từ từ bước vào sân nhỏ, áo nàng tràn đầy máu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến, duy chỉ có cặp mắt kia trong suốt mà tinh thấu hai con ngươi mang theo khí thế bức người.

Gã sai vặt nhịn đau ngẩng đầu, liền chứng kiến Hoa Khinh Ngôn đỡ Hoa Hạo Nguyệt về chỗ xe lăn.

Nàng một mặt lệ khí, không có chút biểu cảm nhát gan nào của ngày xưa.

Hai gã sai vặt khiếp sợ nhìn nàng, nàng không phải chết rồi sao, làm sao sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình đây!

Chẳng lẽ là quỷ?!!

Nghĩ đến vừa rồi đầu không hiểu sao đau nhức kịch liệt, hai  gã sai vặt sắc mặt trắng nhợt, lập tức cảm thấy toàn thân Hoa Khinh Ngôn đều tỏa ra hắc khí, giống như ác quỷ lấy mạng, bọn hắn run rẩy lại dốc sức liều mạng không để cho chân mình run, sắc mặt nghiêm trọng mở miệng nói:

“Nhị tiểu thư, người… Người là, không phải người?!”

Mắng nàng không phải người à?

Hoa Khinh Ngôn ánh mắt dữ tợn quét về phía hai gã sai vặt.


Gã sai vặt chỉ cảm thấy trong đầu lần nữa truyền đến đau nhức kịch liệt, trong miệng kêu thảm một tiếng:

“A! Quỷ a!”

Sợ tới mức ôm đầu bỏ chạy.

Hoa Khinh Ngôn không nghĩ tới lực công kích tinh thần của mình vậy mà yếu đi nhiều như vậy, dường như chỉ còn lại một nửa, nếu là thời kỳ hưng thịnh, hai cái gã sai vặt kia cũng đã sớm bị công kích điên mà chết, đâu còn có thể lại chạy trốn.

“Muội muội, trên người của muội có đau hay không?”

Ở vào lúc đổi giọng còn có thanh âm mong mỏi có chút trầm của nam tử truyền đến, Hoa Khinh Ngôn quay đầu liền thấy khuôn mặt Hoa Hạo Nguyệt đang đau long nhìn nàng.

Trong đầu tự động hiện lên hình ảnh ngày xưa nguyên chủ được Hoa Hạo Nguyệt bảo hộ cưng chiều, ấm áp.

Hoa Khinh Ngôn lắc đầu, đang muốn nói chuyện, lại nghe trong một gian phòng truyền đến một tiếng trầm đục vật nặng rơi xuống đất.

Ngay sau đó là ho khan kịch liệt.

“Mẫu thân! Người làm sao vậy?!”

Hoa Hạo Nguyệt kêu một tiếng, Hoa Khinh Ngôn lập tức nghĩ đến là mẫu thân Tô thị của nguyên chủ đang bệnh nguy kịch, lập tức phụ giúp Hoa Hạo Nguyệt tiến lên.

Toàn bộ viện rất nhỏ, ngoại trừ sảnh chính chỉ có bên trái một gian phòng cùng bên phải hai gian phòng, ngay cả bếp lò đều là xây thêm vào đấy.

Mà Tô thị sẽ nằm ở gian phòng trong bên trái.

Hoa Khinh Ngôn đẩy cửa phòng ra, ở bên trong đập vào mũi chính là mùi thảo dược nồng đậm cùng một cỗ tử khí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.