Y Nữ Xuân Thu

Chương 76: Công thành


Đọc truyện Y Nữ Xuân Thu – Chương 76: Công thành

Tô Lạp chết rồi, Liên Kiều thật đau lòng, cũng thật bi thương, nhưng mà kẻ địch mạnh trước mặt, cho dù có thương nhớ bao nhiêu cũng phải dằn lòng, bởi vì, nàng không có lựa chọn nào khác, nàng phải đối mặt với sự thách thức lớn hơn nữa.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tám vạn binh lính quặng mỏ đến kinh thành, Long Tiêu mới biết mình bị mắc mưu Liên Kiều
“Xoảng!” Chén rượu trong tay vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, hắn lại bị nàng lừa. Khá lắm Liên Kiều, xứng đáng là nữ nhân Long Tiêu coi trọng
“Hoàng Thượng! Hay là chúng ta đánh thẳng vào thành đi!” Đại tướng quân bên cạnh đề nghị
Tấn công thành? Hai mắt Long Tiêu híp lại lộ ra sự nguy hiểm. Cũng tốt! Thời điểm hắn và nàng sử dụng bạo lực sẽ thể hiện rõ hắn mới thật sự là vua có sức mạnh chi phối thiên hạ này
“Tấn công thành!”
Không cho Liên Kiều cơ hội để tạm nghỉ, Long Tiêu phát động chiến đấu tấn công mãnh liệt ở bốn mặt ngoài thành
Đứng trên công thành, Liên Kiều đứng ở nơi cuộc chiến tấn công thành ác liệt nhất để điều hành chỉ huy
“Mỗi một mũi tên đều thấm dầu, châm lửa hãy bắn ra”
“Dạ!”
“Nhắm chuẩn các cọc gỗ nặng phá thành, đổ dầu xuống, đốt lửa!”

“Dạ!”
“Tám vạn binh lính quặn mỏ tu dưỡng tại chỗ, để dân quân tiến lên trước, dân quân sử dụng cung tên vẫn chưa thành thạo, để tiết kiệm mũi tên, yêu cầu bọn họ ném đá trước, dùng cung tên tự chế cũng được, giữ vững thành lũy, không được để một quân Lương nào lợi dụng cơ hội”
“Dạ!”
Cuộc chiến tấn công thành kéo dài ba ngày ba đêm, từ đầu đến cuối Liên Kiều vẫn luôn ở cùng các tướng sĩ, khát nước thì uống chút nước lạnh, đói bụng thì gặm chút lương khô, các tướng sĩ ăn cái gì, nàng ăn cái đó. Hành động này đã giành được sự kính trọng của trên dưới toàn quân, cũng khiến họ thêm anh dũng giết địch, thề sống chết giữ thành.
Có vài lần Mông Cách khuyên Liên Kiều hồi cung nghỉ ngơi, đều bị nàng nghiêm khắc cự tuyệt, cuối cùng hạ lệnh, ai còn khuyên nàng hồi cung nữa, sẽ bị định tội, Mông Cách không có cách nào khác, Y Mã đau lòng, Đức Đức sốt ruột. Nhưng mà hoàng hậu nương nương của bọn họ đang là phụ nữ có mang! Sao chịu đựng được sự tàn phá của khói lửa chiến tranh vô tình!
Chỉ có trong lòng Liên Kiều mới hiểu rõ chính mình, thân thể của nàng không có yếu như bọn họ tưởng tượng, nàng là thầy thuốc, tự có chừng mực, ở thời điểm quan trọng này, nàng phải tỏ ra đồng cam cộng khổ, chung tinh thần hoạn nạn với các tướng sĩ. Tô Lạp nói không sai, nàng dối trá, nàng làm ra vẻ, nàng khiến người ta chán ghét, đúng vậy, nàng thừa nhận là đang đóng kịch, nàng phải diễn cho mọi người xem, bởi vì nàng đã hứa với chính mình phải vì hắn mà bảo vệ cho thành trì của hắn, dân chúng của hắn, thiên hạ của hắn. Nhưng mà nếu chỉ dựa vào nàng thì một người không thể làm được! Nàng phải dựa vào sự hỗ trợ của mọi người, sự ủng hộ của mọi người mới là nền tảng cho sự chiến thắng của nàng. Lôi kéo lòng người là phương pháp khả thi duy nhất!
Lương quốc không có cung tên bắn ở cự ly xa, cho nên không có khả năng bắn chết binh lính Cách Tát trên tường thành kinh đô cao vút tận mây, chỉ có thể leo lên bằng thang, nhưng mà mấy ngày liên tiếp quân Lương vẫn không thể bám víu vào tường thành cao cao. Còn những cọc gỗ nặng để phá thành thì liên tục bị đốt cháy mấy cái dưới sự chỉ huy của Liên Kiều, còn tên nỏ bốc cháy lại bắn chết vô số binh lính Lương quốc, hơn nữa còn làm cho lửa to kéo dài vài dặm ngoài thành.
Chiến đấu tấn công thành nhiều ngày khiến cho Long Tiêu tổn thất nghiêm trọng
“Hoàng thượng, tường thành kinh đô vừa cao vừa dày, cửa thành cũng vô cùng chắc chắn, trong thời gian ngắn rất khó phá tan!” Đại tướng quân quỳ xuống đất góp ý kiến
“Phế vật!” Long Tiêu nôn nóng đến đỏ mắt, nhìn bóng dáng xinh đẹp trên tường thành, có thể nhìn nhưng lại không thể nắm bắt. Nghiến răng một cái, Long Tiêu trầm giọng nói: “Ngừng chiến, lui về sau mười dặm, tạm thời điều chỉnh!”
Hắn phải sắp xếp lại chiến lược tấn công thành một lần nữa, căn cứ vào phương pháp chiến đấu trước mắt, có lẽ chờ đến khi Mục Sa Tu Hạ trở lại hắn vẫn chưa chiếm được kinh thành. Hắn phải nghĩ biện pháp khác!
Nhìn thấy quân Lương lui về phía ngoại ô, Liên Kiều lúc này mới suy sụp ngồi vào ghế dựa, mấy ngày qua căng thẳng ứng chiến chợt được thả lỏng, cảm thấy sự mệt mỏi trước nay chưa từng thấy xâm nhập toàn thân khiến nàng mệt đến nỗi ngay cả mí mắt cũng không mở lên được

Y Mã nén lệ khoác áo choàng cho Liên Kiều, Mông Cách vì không muốn làm nàng thức giấc nên sai người trực tiếp khiêng ghế dựa hồi cung
Bị xóc nảy, Liên Kiều tỉnh ngủ hơn một chút, sóng mắt di chuyển, tìm kiếm phương pháp tốt, căn dặn: “Tăng cường thời gian sửa chửa cổng thành và các thiết bị phòng ngự tấn công bị hư hao, để cho binh lính quặng mỏ thay thế quân phòng thủ trên tường thành, bọn họ cần nghỉ ngơi!”
“Hoàng hậu nương nương…” Đáy mắt Mông Cách đỏ bừng, đường đường là nam nhi cao bảy thước (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3m) nhưng lại để khóe mắt thấm ướt, “Nương nương, ngài đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện này vi thấn sẽ chiếu theo mà làm, người cũng đã đủ mệt rồi, đừng hao tâm tốn sức lo lắng cho những chuyện vặt này nữa, vi thần cầu xin ngài!”
Liên Kiều nhắm mắt lại, phất tay nói: “Bản cung tự có chừng mực, Mông đại nhân không cần quan tâm. Ngược lại Long Tiêu đột nhiên lui về sau mười dặm, nhất định là sắp xếp lại chiến lược để bố trí binh lực tấn công thành, không thể thiếu cảnh giác!”
“Vi thần tuân theo lời dạy bảo của nương nương, nhất định sẽ nâng cao tinh thần, chú ý cặn kẽ tình hình quân Lương, không để quân Lương có thể lợi dụng cơ hội!” Mông Cách thề son sắt bảo đảm
Mười ngày, Quân Lương đình chiến suốt mười ngày, thời gian dài yên ổn khiến Liên Kiều gần như nghĩ Long Tiêu đã từ bỏ việc tấn công thành
“Doanh trại quân địch có động tĩnh gì!” Đã nghỉ ngơi nhiều ngày cũng khiến cho Liên Kiều thong thả một chút, người cũng nhanh nhẹn hơn
“Hồi bẩm nương nương, trong doanh trại địch đang xây dựng lớn!” Trong lúc bẩm báo Mông Cách cũng cảm thấy hơi lạ lùng, không biết Long Tiêu rốt cuộc đang có kế hoạch quái quỷ gì!
“Xây dựng lớn?” Liên Kiều nhíu mày trầm ngâm
“Dạ, hơn nữa hình như là xây dựng đài cao”
“Xây đài cao!” Liên Kiều kêu nhỏ, nhìn về phía Mông Cách nói, “Biết bọn họ dùng vật liệu gì không?”

“Hồi bẩm nương nương, hình như là gỗ”
Nhíu mày bước đi thong thả, Liên Kiều suy tư một lúc rồi nói: “Ra lệnh hộ bộ trong thời gian ngắn phải thu thập lượng lớn dầu hỏa”
“Dạ!”
Mông Cách lui ra, Liên Kiều nhẹ nhàng xoa bụng, đã có thể cảm giác được thai nhi động đậy rồi! Cục cưng, nhất định phải vì mẹ mà cố gắng! Cùng với mẹ bảo vệ cho kinh thành, bảo vệ cho Cách Tát, chờ ba trở về!
Mười lăm ngày sau, Liên Kiều đang nằm trên tháp đột nhiên bị một hồi kèn lệnh làm bừng tỉnh. Nàng nhanh chóng mở ra chăn mền bằng gấm, xoay mình từ trên giường đứng lên, chân trần bước trên mặt đất lạnh lẽo
“Quân địch tấn công thành!” Nàng nói tựa như một lời lẩm nhẩm
“Nương nương, xin mau ngồi xuống, để nô tài hầu hạ người mặc quần áo, như vậy sẽ bị cảm lạnh!” Y Mã vội vàng quỳ xuống đất cầu xin, hoàng hậu nương nương của bọn họ sao không biết yêu quý thân thể của mình vậy!
Liếc mắt nhìn Y Mã trên mặt đất, Liên Kiều hít sâu một hơi, ép chính mình phải tỉnh táo lại, trở lại giường ngồi xuống, để cho Y Mã mang hài, thay quần áo.
Quần áo xong xuôi, Liên Kiều đi ra tẩm cung, Mông Cách đã sớm chờ ở ngoài điện
“Nương nương, quân địch tấn công thành!” Mông Cách quỳ xuống đất cung kính trần thuật
“Bản cung đã biết! Truyền lệnh xuống, để cung thủ đi đầu, chuẩn bị máy ném đá!” Liên Kiều chỉ huy ứng chiến đầu vào đấy
Đi lên lầu cổng thành, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một toà đài cao ở xa xa đang di chuyển ổn định đến. Trên đài cao đứng một hàng binh lính Lương quốc, mọi người đều cầm trong tay cung tiễn, mặt áo giáp rất nặng, đứng trang nghiêm
Mông Cách trầm giọng ra lệnh: “Cung thủ chuẩn bị, bắn tên!”
Tên nỏ tẩm dầu bốc cháy được sức mạnh bắn ra, nhưng bắn vào trên người binh lính Lương quốc lại không có tác dụng. Sao lại thế này? Mặc dù áo giáp cứng rất nặng, trong một lúc không thể bắn thủng, nhưng vì sao ngay cả dầu hỏa cũng không thể đốt trên áo giáp và quần áo của binh lính

Mông Cách bàng hoàng, nhìn thấy đài cao đang từng bước đến gần, hét lớn một tiếng “Hắt dầu hỏa lên đài cao”
Chúng tướng sĩ tuân lệnh, hắt dầu hỏa ra.
“Bắn tên!” Một tiếng ra lệnh, tên nỏ bốc cháy đồng loạt bắn ra cắm vào bên trong đài cao.
Nhưng mà đài cao cũng không cháy như trong tưởng tượng, ngược lại những tên nỏ bốc cháy đồng loạt tất cả đều tắt lửa. Đây là chuyện gì? Mông Cách khó hiểu, ngạc nhiên nhìn Liên Kiều
Việc này Liên Kiều đã sớm nhận ra, tất cả binh sĩ ở trên đài cao kia nhất định đã tô một lớp vật liệu chống cháy, xem ra lần này Long Tiêu đã có chuẩn bị mới đến, quyết tâm rất lớn!
Trong nhất thời Liên Kiều cũng luống cuống tay chân, không có biện pháp nào, mắt nhìn thấy đài cao từ từ dựa vào trên tường thành, quân Lương trên đài cao bắt đầu kêu gào chém giết
Nghiến răng, lạnh lùng ra lệnh: “Cung thủ lui ra, thương binh (binh lính sử dụng giáo) tiến lên!”
Trong lúc chiến đấu gần nhau thì binh lính cầm trong tay giáo dài rõ ràng sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, chọn lựa giáo dài, quân Lương đứng không ổn định trên đài cao đều té ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết, âm thanh than khóc không dứt bên tai
Nhưng mà lúc này, cung tiễn của quân Lương rốt cục cũng có nơi để dùng, trong phạm vi tầm bắn liền bắn hạ phần lớn binh lính Cách Tát khỏi tường thành
Hai bên tuy rằng đều tổn thất nghiêm trọng, nhưng mà dù sao quân Lương cũng người đông thế mạnh, ít người không thể đánh lại số đông, phía trên tường thành rốt cuộc cũng bị quân Lương tạo ra một khe hở. Từ khe hở này, quân Lương anh dũng tiến lên, binh lính Cách Tát suy yếu nhất thời không có sức đánh trả
“Thương binh lui ra, binh đao (binh lính sử dụng đao, kiếm) ra trận!” Vung vẫy cờ lệnh trong tay, áp chế toàn bộ nỗi sợ trong lòng, Liên Kiều bình tĩnh ban ra từng mệnh lệnh chiến đấu
Phía trên tường thành, khăp nơi ngổn ngang thi thể binh lính Cách Tát, còn bên dưới tường thành thì xác chết lan tràn khắp nơi, máu chảy thành sông! Các binh sĩ từng người từng người ngã xuống, máu tanh đã làm cho bọn họ không thể phân biệt rõ rốt cuộc là binh lính quốc gia nào, nhưng sự chết chóc trong chiến tranh cũng không vì hết thảy điều này mà ngừng lại
Trước cửa thành, Long Tiêu nở nụ cười tàn nhẫn lẳng lặng chờ đợi, vui sướng nhìn các tướng sĩ của hắn càng lúc càng kéo lớn khe hở, rất nhanh sẽ có thể đánh vào trong thành, hắn chờ bọn họ mở cửa thành ra, nghênh đón hắn vào thành. Liên Kiều, nữ nhân mà hắn dùng sinh mệnh để yêu, số mệnh đã định nàng là nữ nhân của hắn, nàng trốn không thoát đâu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.