Y Nữ Xuân Thu

Chương 47: Lạc Thành


Đọc truyện Y Nữ Xuân Thu – Chương 47: Lạc Thành

Hoàng cung Phiên quốc là hoàng cung xa hoa nhất trong số các hoàng cung mà Liên Kiều đã từng đến, tất cả vật kiến trúc đều được xây bằng đá cẩm thạch khảm vàng. Lan can cẩm thạch, cầu cẩm thạch, cột cẩm thạch, ngói cẩm thạch, ghế dựa vàng, chân vàng, cửa sổ vàng, khung vàng…… Liên Kiều nghẹn họng nhìn trân trối, từ lúc tiến vào cửa cung thứ nhất vẫn chưa khép miệng lại được. Này…… Này cũng quá khoa trương đi!

Phiên quốc hiện tại đã là nước phụ thuộc nước Cách Tát, trong nước có rất nhiều quân Cách Tát đóng quân, binh lính Phiên quốc bị thống nhất hợp nhất, một số bị giải tán, một số bị phân đến tây bắc khai thác mỏ. Bởi vậy ngoại trừ hoàng cung được cho phép thành lập một đội thân vệ hoàng gia ra, Phiên quốc hiện tại đã không có binh sĩ của chính mình. Tất cả duy trì trị an và công tác bảo vệ an toàn đều do quân lính Cách Tát đảm nhiệm.

Trên khoảng đất trống trước đại điện, một đoàn người ăn mặc long trọng, xếp thành một đường thẳng, phủ phục trên mặt đất, quỳ gối nghênh đón Cách Tát thái tử cùng thái tử phi đã đến.

Chính giữa một thân nguyệt sắc trường bào, đầu đội mão vàng, cổ đeo vòng vàng, tay mang vòng vàng, chân đi giày vàng, một nam nhân tục đến không thể tục hơn được, đây chắc là hoàng đế Phiên quốc rồi! Bất quá hoàng đế Phiên quốc hẳn là cũng hơn năm mươi, sao nam nhân này nhìn qua bộ dáng chỉ có ngoài ba mươi đâu? Không thể không thừa nhận hắn bảo dưỡng vô cùng tốt! Dời ánh mắt, nàng xem tới một bóng dáng quen thuộc.

Một thân áo trắng như tuyết, bay phấp phới như tiên, khí chất trác tuyệt, sợi tóc mảnh như tơ tằm đen sẫm tung ra từ cái kim trâm tùy ý mà tiêu sái cố định tóc búi ở sau đầu, dáng người thon dài, gầy mà không yếu. Hai mắt hẹp dài tinh ranh nội liễm, mũi cao, môi hồng nhạt, da trắng như tuyết, lại làm cho hai gò má thản nhiên hồng mà khỏe mạnh, xinh đẹp hoa mắt.

“Lạc Phong!” Liên Kiều kinh hỉ gọi hắn, thật không dám tin tưởng có thể nhìn thấy hắn ở đây, nếu không biết thân phận hắn là vương tử Phiên quốc, nàng thật không dám nhận quen biết hắn. Nhưng mà hắn không phải nên ở Cách Tát làm con tin sao? Sao lại gặp ở đây chứ?

Lạc Phong không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ là quỳ ở đó, chờ đợi Mục Sa Tu Hạ khai ân bình thân cho bọn họ.

Vốn cũng không tính toán khó dễ những người này, nhưng mà lúc Liên Kiều thân thiết không chút cố kỵ mà gọi tên thằng nhóc tiểu tử thối tha Lạc Phong này, Mục Sa Tu Hạ liền bực bội, ánh mắt lãnh lẽo phóng ra hơn ba thước, nhóm người quỳ này, đế vương có, phi tần có, hoàng thân có, quốc thích có, ở trong mắt hắn đều là bụi đất. Hắn chỉ cần vung tay áo lên, liền biến mất.

Mọi người đều cùng đợi Huyết thái tử ra lệnh, không khí ngưng tụ, người quỳ gối phía dưới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Liên Kiều cảm thấy không thú vị, có cần thiết làm cho nhà người ta sợ thành cái dạng này không? Nàng đứng mệt mỏi quá!

Lặng lẽ kéo kéo áo bào Mục Sa Tu Hạ, ý bảo hắn một vừa hai phải thôi. Nhìn vẻ mặt nàng không kiên nhẫn, hắn rốt cục nói ra.


“Bình thân!”

Lúc này mới đúng nha! Đem đánh quốc gia người ta thành nước phụ thuộc nước mình, còn cần ra oai phủ đầu như vậy sao? Nhàm chán!

Cùng Mục Sa Tu Hạ dẫn đầu tiến vào chủ điện, quốc vương Phiên quốc cùng vương thất còn lại theo đuôi phía sau.

Mục Sa Tu Hạ ngồi trên cao trong điện ở giữa, Liên Kiều ngồi ở bên trái hắn. Quốc vương Phiên quốc dẫn theo một hàng vương thất tiếp tục thực hiện quân thần chi lễ (lễ vua thần), xem như nhận biết lẫn nhau.

“Thần – Lạc Đan cùng các phi tần, vương tử, công chúa trong cung khấu kiến thái tử, thái tử phi điện hạ!”

“Bình thân, ban thưởng tọa!” thanh âm Mục Sa Tu Hạ không nóng không lạnh vang lên trong điện uy nghiêm mà thu hút người.

Vương thất sau khi ngồi xuống, lại một phen hàn huyên những lễ nghi cung đình khách sáo buồn nôn. Liên Kiều bất đắc dĩ đem ánh mắt hướng bóng dáng quen thuộc duy nhất trong điện.

Nửa năm không gặp, hắn cao hơn, nhìn thoáng qua hẳn là khoảng 1m7 hay 1m8. Cũng đẹp hơn không ít, khí chất thiếu niên nhu nhược không đủ dinh dưỡng xưa kia giờ đã là công tử phong độ ngời ngời. Hắn ở đằng kia ngồi lù lù bất động, bộ dáng cực kỳ kềm chế. Ha hả, rãnh rỗi nhất định phải cùng hắn ôn chuyện.

“Liên nhi?” Ách, Mục Sa Tu Hạ hình như kêu nàng, không xong, một lòng chỉ lo xem Lạc Phong anh tuấn, hắn gọi nàng cái gì cũng không biết.


Vội vàng thay một bộ mặt tươi cười: “Điện hạ!”

Mục Sa Tu Hạ đã sớm phát hiện Liên Kiều không tập trung, vả lại ánh mắt cứ luôn hướng trên người Lạc Phong, nữ nhân này, quả thực muốn chọc hắn tức chết. Hơn nữa Lạc Phong này, tốt bụng đưa cho hắn một cái vương vị hắn không cần, lão tử vừa về liền ngoan ngoãn thoái vị, thật không biết là cá tính yếu đuối của hắn hay là vì lấy đại cục làm trọng.

Ánh mắt nhìn thoáng, ý bảo Liên Kiều nhìn về phía hồng y nữ tử quỳ bên trong đại điện.

“Vị này chính là Đức Trạch công chúa.” Biết nàng vừa rồi hoàn toàn không có nghe đến đối thoại trong điện, Mục Sa Tu Hạ tốt bụng nhắc nhở, giới thiệu cho nàng.

“Đức Trạch công chúa.” Liên Kiều ngồi trên cao mỉm cười tiếp đón, kỳ quái, tốt bụng giới thiệu công chúa cho nàng biết làm chi.

“Đức Trạch tham kiến thái tử phi nương nương!” Ngẩng đầu lên, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, mặt trái xoan tinh xảo, ngũ quan xinh đẹp mà diễm lệ, mắt to linh động, trong suốt làm người khó quên, một thân hồng y càng tôn thêm vẻ hoạt bát đáng yêu của vị công chúa này, xinh đẹp quyến rũ!

Mục Sa Tu Hạ khóe miệng mang vẻ cười mê hoặc chúng sinh, không nhanh không chậm tuyên bố: “Hôm nay phong Đức Trạch công chúa làm trắc phi của bổn vương.” Ngược lại nhìn về phía Liên Kiều, ánh mắt trầm lãnh: “Liên nhi, ngươi có thêm một tỷ muội!”

Lúc này đây Liên Kiều không thể giống lúc trước im lặng nhìn hắn lấy Vi Nhi công chúa, dù sao nàng đối với hắn tình cảm đã không giống như xưa, đem tình yêu của mình cho hắn, lại phải trơ mắt nhìn thấy nam nhân mình yêu cưới một người rồi lại một người, nàng thật sự không biết nên đối mặt như thế nào.

Vốn không phải không tin tưởng tình cảm Mục Sa Tu Hạ, nam nhân này từng dùng sinh mệnh đến trao đổi tự do của nàng, nàng đương nhiên tin tưởng hắn đối với nàng thật lòng, chính là nàng cũng đã bỏ ra chân tình nha!


Tại sao người muốn giới thiệu đối tượng cho Mục Sa Tu Hạ lại nhiều như vậy? Mà hắn giống như là ai đến cũng không cự tuyệt. Tuy rằng rõ ràng là thái tử, tam thê tứ thiếp là hết sức bình thường, nhưng mà quan tâm sẽ bị loạn, trước kia nàng có thể không nhìn, có thể không để ý, có thể cười trừ, hiện tại nàng lại không thể tiêu sái như vậy.

Nụ cười mất tự nhiên đọng lại trên mặt, vẫn không thoát khỏi ánh mắt lợi hại Mục Sa Tu Hạ, phản ứng Liên Kiều làm cho hắn vừa lòng, ít nhất nàng không phải hoàn toàn không để ý.

Tan cuộc lúc nào nàng không biết, chỉ là đờ đẫn theo Mục Sa Tu Hạ đi vào tẩm cung nghỉ ngơi, mà tên đầu sỏ gây tội lại còn có thể phân phó người đến hầu hạ nàng bữa ăn liền bỏ lại nàng mà đi, chắc là đi gặp tình nhân mới rồi. Đương nhiên, thế giới này từ trước giờ chỉ thấy người mới cười, nghe thấy người cũ khóc. Chính là lòng của nàng rốt cuộc cũng không thể tìm về được.

Muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, liền ngồi dậy. Bỗng nhiên nghĩ đến cô bé đã cứu trước khi nhập cung. Gọi người đem nàng đến, A Cổ vẻ mặt tựa hồ vẫn là sợ hãi.

Nghĩ muốn nói chuyện phiếm để bớt phiền muộn trong lòng, Liên Kiều đùa với tiểu cô nương thần sắc bối rối trước mặt: “A Cổ, ngươi sợ cái gì chứ? Ở đây cũng không có ai ăn thịt ngươi!” Nhớ tới lời nàng nói trong buổi sáng, Liên Kiều cảm thấy buồn cười.

Mắt A Cổ hoảng sợ bất lực nhìn khắp nơi xung quanh, cả người co rút lại.

Liên Kiều cảm thấy có chút không thích hợp, Tiểu cô nương này chắc không phải là đầu óc có bệnh gì rồi đi! Đi qua, muốn kéo nàng đứng lên, không ngờ nàng kêu một lớn tiếng, há mồm hướng tay nàng cắn tới, Liên Kiều cả kinh, vung một cái tát xuống, đánh nàng ngã trên mặt đất, tuy là nhanh tay, nhưng mà mu bàn tay cũng bị nàng cắn ra một vòng dấu răng.

Bất quá một cái tát này giúp Tiểu cô nương kia tỉnh lại, mở to đôi mắt lớn, nhìn Liên Kiều cầu xin thương xót, nức nở: “Nương nương, ở đây thực sự có yêu quái ăn thịt người, kia, hoàng đế kia chính là yêu quái mỗi ngày ăn thịt người, uống máu người nha! Ba tháng trước, ta thừa dịp chiến loạn thật vất vả mới trốn thoát từ trong cung, nhiều tỷ muội đều bị hoàng đế ăn, ăn nha!”

Liên Kiều nghe được âm thầm kinh hãi, nơi này sẽ không tà môn như vậy đi!

“Ngươi nói quốc vương nơi này ăn thịt người, uống máu người?”


A Cổ liều mạng gật đầu, quỳ lết đến trước mặt Liên Kiều, khóc như hoa lê trong mưa: “Nương nương cứu mạng a! A Cổ còn có nhiều tỷ muội đều còn trong cung chưa kịp chạy trốn, chỉ sợ, chỉ sợ các nàng cũng là chạy trời không khỏi nắng a!”

Việc này nàng phải làm sao mới tốt? Nàng là Cách Tát thái tử phi, người kia là Phiên quốc quốc chủ, là người không liên quan, nàng dựa vào cái gì đến hỏi tội hắn, cứu những cung nữ này, huống chi lời A Cổ này nói không nhất định là sự thật, mọi sự vẫn cần điều tra rõ ràng rồi mới nói sau.

Suy nghĩ một chút, trong lòng Liên Kiều có tính toán, trấn an A Cổ, cho A Cổ đi xuống nghỉ ngơi, liền lặng lẽ rời khỏi tẩm cung. Có lẽ có một người có thể cho nàng đáp án cho việc bí ẩn này.

Hỏi rõ tẩm cung của Lạc Phong, Liên Kiều liền hướng Trầm Hương điện mà đi. Không phải là nàng chõ mõm lo chuyện bao đồng, thật ra nàng ghét nhất là quan tâm những chuyện không liên quan, nhưng mà nếu chính mình không tìm chút việc gì đó để làm, một người chờ đợi ở tẩm cung to như vậy, nàng sợ chính mình lại nghĩ ngợi lung tung, dẫn tới tinh thần suy sụp mất.

Bên trong Trầm Hương Điện, đèn đuốc sáng trưng, nghĩ đến tiểu tử kia hẳn là còn chưa ngủ. Sau khi cho người thông báo, liền gọi người mời vào điện.

“Thần khấu kiến thái tử phi nương nương!” vừa vào phủ, Lạc Phong liền ở cửa đại điện quỳ xuống đất đón chào.

Liên Kiều không thèm để ý cái trò này của hắn, nghênh ngang đi qua ngồi lên ghế đầu, xa xa nhìn hắn nói: “Tiểu tử thối, ngay cả bà chủ nhà ngươi cũng không nhận ra?” Thái tử phi nương nương, hắn gọi thật thuận miệng a!

Lạc Phong chậm rãi đứng dậy, cho tùy tùng thối lui, vẫn câu nệ lễ tiết: “Đại ân đại đức của Thái tử phi nương nương, Lạc Phong suốt đời khó quên!”

Aiz, lời này của hắn sao nghe ra có gì không đúng vậy ta! Vỗ vỗ ghế dựa bên người, Liên Kiều vẫn muốn đùa giỡn hắn một chút: “Lại đây ngồi nơi này!”

Lạc Phong tao nhã ngồi xuống bên người Liên Kiều, không ngờ Liên Kiều nhanh chóng ra tay, một phen níu áo hắn, hung tợn nói: “Nói, ngươi sao lại đột nhiên chạy đến Lạc Thành? Cách Tát thả ngươi trở lại sao?” Tên tiểu tử đáng chết cho người giả vờ giả vịt này.

Vẻ mặt Lạc Phong rốt cục cũng không thể giữ được, xấu hổ ho một cái, cười khổ nói: “Liên thái y có gì không thể từ từ nói được sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.