Bạn đang đọc Y Mộng Phù Dung – Chương 7: Sự Nghiệp Sắp Thành
“Ta nghĩ nên dựng tiệm ở chỗ này.” – Giang Thần đưa tay chỉ vào bản đồ – “Chỗ này là nơi tốt nhất, phía trước đi thẳng lên có thể thu dược, phía bên phải có khách trạm, phía bên trái đi thẳng ra phố chợ.
Nơi này cũng đông người qua lại, rất tiện.”
“Ngươi nói đúng.” – Vân Tuyết Y gật đầu.
“Vậy ngân lượng ta sẽ ghi nợ cho ngươi, chừng nào phát tài nhớ hoàn cho ta.”
“Biết rồi mà.” – Vân Tuyết Y nghe lời khách sáo của Giang Thần mà cười.
Nàng biết tính hắn từ nhỏ, đã cho nàng cái gì sẽ không bao giờ nhận lại.
Hắn nói rằng bậc trượng phu mà cầm tiền của nữ nhân sẽ rất mất mặt.
Liên Nhi cầm theo họa bản, đi theo Vân Tuyết Y và Giang Thần đến nơi họ định dựng tiệm.
Nhìn vị trí hoàn hảo, Vân Tuyết Y không ngớt khen ngợi người bạn đào hoa của mình.
“Vậy là được.
Ngươi cho người chuyển ngân lượng đến chỗ ta, còn đâu ngươi có thể đi rồi.” – Vân Tuyết Y cầm bút kiểm kê lại sổ sách.
“Hả? Tiểu Tuyết, ngươi định đuổi ta đi à?”
“Hửm? Không phải ngươi đang nhớ nhung mấy nàng mỹ nữ ở kĩ viện sao?”
“Vân! Tuyết! Y!” – Giang Thần tỏ ra bực bội – “Ngươi thật chẳng hiểu gì cả.”
Nàng nhìn thái độ Giang Thần như vậy cũng không khỏi khó hiểu, dừng tay gác bút lại nhìn hắn.
“Hay là ngươi phong bế sự nghiệp rồi?”
“Tiểu Tuyết! Ta nói để ngươi biết.
Nào có ăn chơi đến độ đó! Dạo này ta cũng theo phụ vương hành sơn chấn chỉnh biên cương rồi.”
Vân Tuyết Y thoáng ngạc nhiên, song Liên Nhi đã ghé tai nàng nói nhỏ.
“Đúng là thế thật đó tiểu thư.
Giang thế tử quả thật đã thay đổi.”
“Vậy…!ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là giúp Tiểu Tuyết rồi!” – Giang Thần nắm lấy một cây viết, giật lấy sổ sách, ra điều rất am hiểu.
“Haizz…” – Vân Tuyết Y thở dài, vừa nhìn Giang Thần với vẻ lực bất tòng tâm rồi lại cười.
…!
“Vương gia! Sao ngài lại dùng huyễn ảnh thuật?” – Một tên thị vệ trông còn ở tuổi thanh niên, cứ trông chừng đi theo chủ tử của mình.
“Vốn định để ám vệ báo cáo, nhưng mẫu phi cứ bắt phải đến tận nơi và theo dõi Vân Tuyết Y.
Bổn vương không muốn nàng ta lại bám lấy không buông, cho nên mới dịch dung, dùng khuôn mặt khác tiếp cận.”
“A…!Vương gia, ngài thật thà nhỉ.”
[Thanh Y dược tiệm]
“Thanh Y dược tiệm?” – Tử Xuyên nhìn bảng treo rồi nghĩ – “Vân Tuyết Y nàng ta biết y thuật?”
“Ồ.
Vương gia, không ngờ vương phi lại biết y thuật đấy.” – Thị vệ bên cạnh hắn, tên Tiêu Tự, tự cảm khái mà thốt lên.
“Ngươi nói gì?” – Hắn trừng mắt.
“Tiểu nhân lỡ miệng.
Là…!là Vân tiểu thư.”
“Ngoài phủ thì đừng gọi vương gia.”
“Dạ…!Công tử.”
Tử Xuyên không nói gì.
Hắn bước vào tiệm, Tiêu Tự cũng đi theo.
“Khách quan…!Chúng ta chưa khai trương…” – Liên Nhi nhìn hắn bước vào, vội vàng mở lời.
“Không hề gì.
Ta vào xem một chút.”
“Vậy công tử hãy ngồi đây.” – Liên Nhi chỉ tay vào nơi bàn ghế đặt cho khách, bày biện đầy đủ trà ngon và bánh trái.
“Giang Thần, ngươi không hiểu gì về quản lý sổ sách cả.”
“Bà nội Tiểu Tuyết của ta ơi, ngươi mới là không hiểu, ở chỗ này cần phải…”
Hai người từ trong cùng đôi co, bước ra thì nhìn thấy Tử Xuyên đang ngồi đó.
“Liên Nhi, đây là?”
“Vị công tử đây nói chỉ muốn vào xem xét một lúc thôi ạ.”
Ra thế.
Nhưng sao nàng nhìn hắn lại cảm thấy có chút quen?
“Tiểu Tuyết, ngươi theo ta đến một nơi.
Ta sẽ chỉ cho ngươi biết sắp xếp như nào mới đúng cách.” – Giang Thần không bận tâm đến vị khách đang ngồi đó, liền cư nhiên kéo tay Vân Tuyết Y ra ngoài.
“Đi đâu?”
“Đến rồi sẽ biết.”
“Có khách ở đó, còn không thèm nhìn.
Vậy sao đòi giúp ta chứ.”
Tử Xuyên nhìn Giang Thần và Vân Tuyết Y lôi lôi kéo kéo, liền cầm theo kiếm và đứng dậy.
“Vương…!công tử?” – Tiêu Tự chạy theo.
“Xem ra nàng ta sống tốt đấy chứ.
Mẫu phi còn lo lắng gì nữa.”
“Khách quan, nếu ngài có bệnh gì cần khám, hãy đến vào tuần sau.” – Liên Nhi gọi với theo.
“Tuần sau?” – Hắn quay đầu hỏi lại.
“Dạ! Là ngày 14 tiệm sẽ khai trương.
Đến sớm có thể viết thẻ.”
Tử Xuyên trầm tư, quay người và rời khỏi đó.
“Vương gia.
Thần thấy ngài sắc mặt không tốt.
Dù sao chỗ này cũng cách xa phủ chúng ta, chi bằng vào khách trạm dùng bữa đã?” – Tiêu Tự nhìn chủ tử của mình – “Vân tiểu thư có mắt nhìn thật, xung quanh đây đều có thể xem là vị trí đắc địa.”
“Rốt cuộc là nàng ta hay tên công tử bột họ Giang kia có mắt nhìn?!”
“Vào thôi.” – Tử Xuyên nhìn khách trạm gần đó rồi rảo bước vào trong.
“Ngài không định dịch dung trở lại sao?”
“Không cần thiết.”
Không khí trong trạm khá tạp nham, có mặt những vị khách từ tầng lớp trung lưu đến thượng lưu.
Những kẻ máu mặt ầm ĩ, những vị cô nương e dè nhìn quanh.
Thế nhưng điều đó cũng không khiến Tử Xuyên một chút để tâm.
Khi món ăn vừa được bày lên, khi Tiêu Tự mới gắp được một miếng định đưa đến miệng thì rơi xuống.
Kế đó là một phen đập bàn đập ghế của những tên đàn ông mặt mày bặm trợn đằng sau họ.
“Ngươi cũng dám lên mặt với lão tử? Ta thấy là ngươi chán sống rồi.”
“Nhà ngươi dám cả gan đụng chạm tới nương tử của ta.
Ta có gì không phải?”
Tử Xuyên trước nay không thích phân xử mấy chuyện vớ vẩn, nên hắn định đặt bạc lên bàn rồi rời khỏi.
Nhưng cú đấm của gã cao to kia làm tên gầy bay đến chỗ hắn khiến hắn phải dừng bước.
“Dựa vào ngươi cũng đủ để chống ta?” – Gã cao to cười phá lên cùng đàn em của gã – “Nào cô nương xinh đẹp, lại đây với lão tử! Lão tử hứa sẽ cho nàng ăn ngon mặc đẹp.”
“Buông nàng ấy ra!” – Tên gầy với khuôn mặt dính máu cố gượng dậy.
Tên cao to nhìn hắn ta, rồi lại nhìn lên phía Tử Xuyên, vênh mặt hất hàm mà chỉ trỏ.
“Tên nhãi mặt trắng kia, ngươi tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng.
Nếu không sẽ không biết được hậu quả đâu.”
Tử Xuyên mặt không biến sắc, nhìn một thoáng, rồi xách kiếm lên và toan rời khỏi đó.
“Công tử! Ngài hãy rủ lòng thương mà cứu lấy nương tử của tôi!” – Tên gầy kia chợt níu chặt lấy vạt áo của Tử Xuyên khiến hắn phải dừng lại.
“Buông!”
“Công tử…” – Nhìn sắc mặt u ám của Tử Xuyên, tên đó cũng vài phần bị dọa sợ.
“Nàng thấy chưa?” – Gã hống hách – “Đến chồng còn không bảo vệ được nàng, thì sao phải đi theo hắn?”
Tên gầy bỗng nhiên vụt dậy, lấy sức đạp gã cao to nhưng vẫn không xi nhê gì với gã.
“Tên khốn này!” – Hắn cầm đao lao đến phía tên gầy khiến hắn ta tưởng mình xong đời rồi, nhưng Tử Xuyên đã chặn đao lại bằng tay trần.
“Vương…!công tử!! Ngài sao lại…?!” – Tiêu Tự giật mình, hoảng hốt khi nhìn thấy tay trái của Tử Xuyên đầy máu, nắm chặt lấy lưỡi đao.
“Cô nương, ngươi tốt nhất nên mau theo lão tử!!” – Ngay khi tay đầy vết chai sạn tóm lấy đôi tay nhỏ đang cố tránh của vị cô nương đó, đột nhiên gã lại gầm lên, tay liền buông cô nương đó ra, từ ngón tay cứ thế tuôn máu.
“A a a a a a a!!! Là kẻ nào?!?”.