Bạn đang đọc Y Mộng Phù Dung – Chương 62: Trước Ngày Hôn Lễ
Nàng đột nhiên vô thức nắm chặt lấy tay hắn, mí mắt nặng trĩu có chút không tỉnh táo.
Nàng nói trong mơ mơ màng màng.
“Tử Xuyên…!Chàng có thể…!nói yêu ta…!không?”
Hắn khẽ cười, nhẹ vuốt mái tóc nàng rồi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thì thầm.
“Ta sẽ nói, vào đêm đại hôn của chúng ta.”
“Chàng…!nhớ đó…”
Dứt câu này, Vân Tuyết Y bắt đầu chìm trong giấc ngủ.
Nhìn nàng ngủ ngon đến thế, hắn cũng chỉ có cười trong hạnh phúc.
“Nha đầu ngốc.”
…
Khi nàng mở mắt tỉnh dậy nhìn xung quanh cũng là lúc nghe thấy bên ngoài náo nhiệt.
Nàng lồm cồm bò dậy khỏi giường, mở hé cửa nhìn ngó xung quanh.
Tất cả đều là màu sắc đỏ rực rỡ, nơi nào cũng dán chữ song hỷ.
Đột nhiên cửa mở toang ra, người bên ngoài là một bà cô tô và hai nữ hầu bên cạnh.
Bà cúi đầu hành lễ với nàng, cung kính phục lòng.
“Vương phi, chúng nô tì sẽ giúp người chuẩn bị.”
Nàng được đám nữ nô dẫn tới một hồ nước nóng có chứa dược thảo, ngâm mình nửa canh giờ rồi bước lên đài nước gột rửa, ăn những loại quả được cho là thanh tẩy tà khí.
Trong những nghi thức sắp tới, cô tô có dặn dò, dạy những điều nàng cần làm trong hôn lễ.
Cả quá trình, nàng đều chăm chú lắng nghe.
“Hôm nay người vất vả rồi.
Ngày mai chúng thần sẽ tới đây để chỉ dẫn người.
Giờ vương phi hãy nghỉ ngơi đi ạ.”
Vân Tuyết Y gật đầu.
Nàng bước vào khuê phòng của mình, tháo y phục ngoài ra, miệng lẩm bẩm một mình.
“Hôn lễ thôi cũng cần các thủ tục rườm rà nữa, thật mất thời gian.”
Đột nhiên, hai cánh tay từ phía sau ôm lấy nàng từ phía sau khiến nàng giật mình cố vùng ra.
“Ai?!”
“Là ta.”
Tử Xuyên?
“Sao chàng lại tới đây? Cô tô đã nói ba ngày không gặp mặt cơ mà? Chàng cẩn thận phạm quy tổ chế sẽ bị gặp rủi đấy.”
“Rủi gì chứ?” – Hắn áp mặt xuống mái tóc nàng – “Ta nhớ nàng.”
Ngưng một lát, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Vân Tuyết Y.
“Nàng nói đúng, ta cũng thấy rườm rà.
Hiện tại ta chỉ muốn động phòng hoa chúc ngay lập tức…!Ối ối…”
Vân Tuyết Y giẫm mạnh lên chân hắn làm hắn nhăn nhó mặt mày, cảm giác rất đau.
Nàng trỏ ngón vào vai hắn đanh mặt.
“Chàng lúc nào trong suy nghĩ cũng chỉ có chuyện đó.”
Hắn nhếch miệng cười, bắt đầu vòng tay qua ôm nàng kéo nhích nàng lại gần.
“Cũng chẳng phải là chưa từng làm.
Hiện tại nàng có muốn thử sức chút trước đêm tân hôn không?”
Vân Tuyết Y muốn quay đầu, nhưng hắn lại không cho phép.
Hắn ôm chặt lấy nàng, bắt đầu không an phận mà lần mò tới những nơi trên cơ thể nàng hôn từng tấc da thịt.
Mùi hương tự nhiên trên cơ thể nàng, là mùi hắn si mê nhất, đến nỗi chỉ muốn hòa vào làm một, không bao giờ tách rời.
“Này, đừng có như thế…”
“Nhưng là ta rất nhớ nàng.”
Vân Tuyết Y hơi rối loạn.
Nhưng nàng không thể lọt bẫy hắn như lần trước được.
“Tử! Xuyên!”
“Hả?”
Nàng nhìn hắn đăm đăm vẻ trách móc khiến hắn không đùa giỡn nữa, quay mặt với vẻ nghiêm túc.
“Y Nhi muốn nói gì à?”
Nàng không đáp lời nữa, dứt khoát quay người thẳng định đi vào trong phòng.
Hắn vội nắm lấy tay nàng.
“Đừng, Y Nhi, ta biết sai rồi, từ sau ta sẽ hỏi ý kiến nàng.”
“Vậy chàng đi về đi.”
“Sao cơ?”
Nàng nhìn hắn, hít một hơi sâu rồi chớp chớp mắt.
“Chàng về đi, muộn rồi, ta còn phải đi ngủ.”
“Ta không được ngủ cùng…” – Nhìn ánh mắt nàng nghiêm lại, hắn liền giơ hai tay lên gật đầu – “Được được, ta về là được chứ gì.”
Nhìn nàng quay đầu vào trong, hắn chỉ còn biết thở dài.
Không phải là hắn cố chấp, chỉ là cảm thấy có gì đó khiến hắn hơi bất an.
Hắn nhìn nàng như một cơn gió thổi nhẹ qua, có thể bay đi bất cứ lúc nào.
…
[Trường Lạc cung]
Bốn mùa hoa đều nở một màu.
Sắc đỏ này chính là loài hoa mà Khang Từ Hoàng thái hậu thích nhất, Phượng Tuyền hoa, vì chúng có màu của sự cát tường.
Ngoài đây, là nơi họ đang ngắm hoa thưởng trà.
Tuy thanh tịnh, nhưng lòng ngài lại đang không mấy dễ chịu.
Một câu nói khí nộ của ngài, cũng khiến những bông hoa xinh đẹp này rũ héo, rơi xuống bùn đất, bị chà đạp lên cho người đời nhìn vào lắc đầu.
Lần này, ngài lại tiếp tục nổi giận.
“Ngươi nói cái gì? Xuyên Nhi muốn lấy nàng ta? Hoàng đế lại còn cho phép nữa?!”
Thái hậu day ngón tay ở phía mặt bàn, vẻ mặt như không thể nào tin được.
Hoàng quý phi Tôn Tầm Thanh, biết rằng điều này sẽ gây bất lợi cho họ nếu như thái hậu là người phản đối kịch liệt, nên liên tục đổ dầu vào lửa.
“Hồi bẩm thái hậu, sáng ngày hôm nay, Thất vương gia sẽ mang lễ vật sang chính thức cưới hỏi Vân tiểu thư một lần nữa.”
“Loạn rồi! Loạn cả rồi!” – Thái hậu đập mạnh tay – “Thật không xem danh dự hoàng thất ra gì mà!”
Hoàng quý phi nhếch mép mỉm cười, bà ta biết là mình được mãn ý.
Vốn dĩ định thêm vài câu nữa, nhưng lại có một vị khách không mời mà đến.
“Thái hậu Đại Tề kính mến, không biết là bổn vương có thể có lời thỉnh cầu đến ngài được không?”
“Ngươi là…?”
“Bổn vương là đại vương tử xứ Ba Tư, Áo Đề Lạp.”.