Bạn đang đọc Y Mộng Phù Dung – Chương 60: Ta Đã Không Thể Chờ Đợi Được Nữa
“Hửm? Y Nhi muốn xoa bóp cho ta?”
Hắn nở nụ cười gian, nắm lấy tay nàng đặt lên từng chỗ trên cơ thể.
Từ trên vai, xuống dưới ngực rồi lần mò xuống dưới hơn, giọng nói càng mê người hơn.
“Nàng muốn ở chỗ này, chỗ này…!hay là chỗ…”
Chưa trêu thỏa sức thì nàng đã lấy tay bịt miệng hắn lại, rồi hung dữ kéo tay hắn vào trong phòng rồi đóng chặt cửa.
“Chàng im miệng cho ta! Hiện tại ta không giống như kiếp trước, mặc chàng muốn làm gì thì làm đâu.
Hiện tại, ta có thể mặc kệ chàng bất cứ lúc nào.”
Nhìn sau lưng dáng vẻ nàng khoanh tay trước ngực vẻ giận dỗi, hắn có phần hơi khó hiểu.
“Kiếp trước? Ý nàng là sao? Là nàng nhớ được kiếp trước hai chúng ta đã từng gặp nhau?”
“Không…! không phải! Là ta nói đùa thôi…” – Nàng vội vàng biện hộ, nhưng hai mắt vẫn liếc nhìn hắn – “Nhưng chàng cứ trêu ta như vậy, ta không quan tâm chàng nữa đấy.”
“Được thôi! Nàng từ giờ sẽ ở lại phòng này.” – Hắn đưa tay xoa đầu nàng – “Phòng này ta đã cho người trang hoàng lại rồi, nàng sẽ không ở Thái Hoạt viện nữa.
Nơi đó quả có những kí ức không phù hợp.”
Vân Tuyết Y nhìn hắn rồi khẽ gật đầu.
Tử Xuyên không chút do dự gì mà rút đai y phục ném xuống đất, rồi tiếp tục cởi lớp áo ngoài khiến nàng giật mình.
“Chàng…!chàng cởi áo làm gì?!”
Hắn nhìn nàng hơi híp mắt rồi nở nụ cười gian.
“Không cởi thì làm sao xoa bóp được?”
Nếu ai không biết, có khi còn nghĩ hắn đang tính làm gì đó khác nữa!
Hắn cởi phăng áo ngoài ra rồi nằm sấp xuống giường, rồi chỉ tay lia lịa vào nơi bả vai và nháy mắt.
“Chỗ này này.”
Vân Tuyết Y mỉm cười, lấy một dây lụa buộc sơ tóc cho gọn rồi dùng sức xoa nhẹ nhàng.
Tay nàng di chuyển đều đều, từng đợt nắn bóp trên cơ thể màu đồng có vài phần đàn hồi ấy.
Thỉnh thoảng nàng lại hỏi một câu “Có đỡ hơn không?”, nếu hắn gật đầu, nàng đều cảm thấy vui trong lòng.
Chừng được mười lăm phút, hắn đột nhiên ngồi dậy, kéo y phục rồi mặc lại.
Nàng ngồi cạnh hắn ngả người xuống chớp chớp mắt.
“Sao vậy?”
“Vậy là đủ rồi.
Nàng còn đang mang thai, không nên vận động nhiều quá.
Hơn nữa, từ ngày mai là chúng ta không được gặp nhau những ba ngày.
Hiện tại để nàng xoa bóp không cho ta thì quá lãng phí thời gian.”
Nhìn hắn mang bộ dạng không vui lắm, nàng liền hỏi lại.
“Không được gặp nhau? Là ý gì vậy?”
“Cô tô đã nói trước đại hôn, phu thê đều không được gặp nhau.”
(*) Cô tô: Người trình bày các nghi thức hôn lễ thời xưa.
Nghe hắn nói, nàng mới nhớ lại.
Đương thời hoàng thất có một quy định, trước khi cử hành hôn lễ, tân lang và tân nương đều không được gặp mặt ba ngày, để làm lễ bái tế, gội rửa và thỉnh bái thần linh.
Hắn và nàng từ khi quen biết, chưa bao giờ có một hôn lễ tử tế, khi kí giấy cũng làm qua loa.
Hắn bây giờ không thích ứng được cũng phải thôi.
“Không sao, chỉ cần ba ngày sau ta sẽ là thê tử của chàng.
Chàng chỉ cần chờ đến khi đó, ta đã chẳng chạy thoát được.”
Tử Xuyên thật rất biết cách lừa nàng đi đúng vấn đề.
Hắn đẩy nàng ngã xuống giường, khuôn mặt áp sát vào hõm cổ trắng ngần tỏa nhẹ mùi hương hoa phù dung ấy.
“Vậy ư? Hứa với ta đi, đừng bao giờ né tránh ta nữa.”
“Ừ, ta hứa.”
Nhìn ánh mắt xinh đẹp đến mê hồn của nàng, hắn bỗng dưng muốn phạm tội.
“Y Nhi, ta thực sự không chờ được đến ngày đó…”
Quả thực nghe có gì đó không đúng.
Trong lòng chợt thấy có “nguy hiểm” cận kề, nàng vội vàng cố đẩy hắn ra.
“Từ từ đã, còn…!còn bé con thì sao…?!”
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khuôn mặt trở nên ủy khuất vô cùng.
“Chàng…!chàng vừa nói mang thai không được vận động mạnh…”
“Ta hứa sẽ làm nhẹ nhàng, không ảnh hưởng gì đâu.”
Miệng hắn dỗ ngọt nàng, nhưng tay lại không an phận cứ thế lần mò xuống phía dưới.
Sự đụng chạm hữu tình khiến cho nàng cảm thấy như bị kích thích, toàn thân trở nên run rẩy.
Hắn nở một nụ cười yêu mị nhìn nàng, bên dưới vẫn nhẹ nhàng di chuyển.
“Có phải so với lần đó rất khác không? Thoải mái hơn đúng chứ?”
Vân Tuyết Y tâm trí bắt đầu mơ màng, nàng chỉ nhìn rõ mỗi nam nhân đang ở trước mặt mình.
Đây không phải lần đầu tiên của nàng.
Nàng biết lần trước hắn vì giải độc cho nàng, bất đắc dĩ mới phải như thế.
Nhưng lần này, lại là kết hợp của sự tình nguyện giữa đôi bên.
Quả thực…!rất khác.
“Chàng…!không được…!không…!thể đợi đến khi hôn lễ…! kết thúc sao…”
“Không được.
Mãi ba ngày sau mới có thể gặp lại nàng, ta một khắc cũng không thể nhịn nổi.”
Đôi đồng tử màu châu đỏ rực như đêm trăng máu kia, mọi khi thường không dính bụi trần, nhưng hôm nay lại như một cơn sóng đổ ập vào ánh mắt trong sáng ấy khiến nàng phải giật mình.
Nàng nhìn hắn, trái tim đập ngày càng mạnh hơn.
Lý trí hắn bây giờ đã bị lấn át bởi sự ham muốn chiếm hữu nàng mỗi lúc càng tăng cao.
Vân Tuyết Y hiện tại không thể áp chế được dục vọng của hắn xuống nữa rồi.
“A…!Tử Xuyên…!xin chàng…!dừng tay lại một lát…”.