Bạn đang đọc Y Mộng Phù Dung – Chương 55: Tra Hình Phạm Nhân
Không gian phía trước càng lúc càng u ám.
Bước thêm một bước, lại càng có thêm không khí lạnh lẽo tràn qua sống lưng.
Bước thêm hai bước, lại có thể nghe những tiếng kêu ai oán phát ra tứ phía.
Ánh sáng từ ngọn đuốc phát ra mờ ảo, không đủ để lan tỏa khắp căn phòng tối tăm này.
Tử Xuyên bước vào bên trong, đi một bước đều sẽ có lính vệ theo sau.
Bước vào một phòng ngục, ánh mắt hắn dừng lại trước hai phạm nhân đang bị treo trên cột.
Tay hắn lướt nửa chừng trên bàn đặt dụng cụ, gõ gõ trên cái chủy thủ sắc bén.
Cảm thấy cái này ưng ý mình, hắn cầm lên rồi bước đến gần hai tội nhân đang run rẩy.
“Vương gia!” – Hai vị quan giám ngục đang tra khảo tội nhân thấy hắn thì thi lễ kính cẩn.
Hắn lơ đễnh ngồi xuống phần ghế đối diện, hai bên có hai quan ngục đứng kế bên thuận tiện để phụng sự lấy khẩu cung.
Hắn vắt chân chữ ngũ, tay vẫn vân vê chủy thủ.
Lát sau, hắn mới lên tiếng.
“Tô Tri, cho ngươi ba phút.
Mau chóng khai ra hết những kẻ cùng nhúng tay trong vụ tham ô quan ngân, bổn vương không có kiên nhẫn.”
Gã huyện thừa cố sức ngẩng đầu, miệng còn dính máu thều thào kêu lên.
“Ta không biết…!không biết…”
Hắn tắt đi nụ cười khi mới bước vào Hình ngục, trên gương mặt không còn biểu cảm, thay vào đó là sự lạnh lẽo đến thấu xương.
“Không biết?” – Hắn cầm chủy thủ đứng dậy đâm thẳng vào bàn tay lão ta – “Nhắc lại lần nữa, bổn vương không có kiên nhẫn.”
Lão hét lên một tiếng vọng dài, mắt nổi tia đỏ nhìn cây chủy thủ bị đâm quá nửa xuyên qua bàn tay, đau đớn tăng gấp vạn so với những kiểu tra hình ngoài da của bọn giám ngục.
Đây là lần đầu hắn thi hình tại Hình ngục của một huyện Phước Lâm cỏn con này.
Sự tàn nhẫn của hắn khiến cho bọn giám ngục ở đây từ lâu đã quen mùi máu cũng phải giật mình.
“Đã lâu nghe danh…!giờ mới biết…!Thất vương gia hắn…!đúng là biết cách nhai thịt người không nhả xương…”
Vừa nghĩ, lão vừa cắn răng tiếp tục lấy hết sức mình đáp lại.
“Vương gia, chưa có…!chỉ của bệ hạ, ngài lại tự dụng hình tra khảo với mệnh quan triều đình…!như thế này…!không hay lắm đâu.”
“Bổn vương bây giờ muốn giết ngươi cũng không thành vấn đề.
Vì còn việc quan trọng phải làm, bổn vương cũng chẳng rỗi hơi tống cổ ngươi về Tam Pháp ty ở kinh thành.” – Tử Xuyên tiếp tục nhấc một cây chủy thủ khác áng chừng – “Để lấy lòng Y Nhi, đem xử cả hai ngươi ở ngay tại huyện Phước Lâm đã là hời cho các ngươi rồi.
Về Tam Pháp ty, ngươi có muốn hiểu thế nào là sống không bằng chết không?”
“Ngài…!lạm quyền hành hung…!việc gì cũng phải qua quyết định của bệ hạ…”
Hắn cười nhạt, tiếp tục dùng chủy thủ đâm vào bàn tay còn lại của lão khiến lão kinh thét đến khản giọng.
Người con trai bị cụt mất một tay của lão bị trói ở một bên, thấy cảnh dã man như thế thì không chịu nổi được mà ngất xỉu.
“Ô kìa, ái tử của ngươi lại có thể phi lễ như thế trước mặt bổn vương.” – Hắn cười nhạt – “Người đâu, mau bắt hắn tỉnh lại.”
Quan giám ngục cầm một chậu nước lạnh mang đến, hắt thẳng vào mặt gã.
Vậy mà gã vẫn còn không tỉnh.
Tử Xuyên im lặng giây lát, ánh mắt trở nên ghét bỏ, hắn đưa tay ra hiệu.
“Mang nước sôi tới đây.”
Lần này Tô Tri đã bị hắn làm cho khiếp sợ thật rồi.
Nam nhân này thực sự không có gì là không dám làm.
Lão gào lên thảm thiết.
“Vương gia, ngài đúng là kẻ máu lạnh!!”
Khi chậu nước nghi ngút khói được mang đến, hắn cầm chậu múc thẳng dội vào mặt Tô Dĩnh khiến gã giãy giụa kêu lên một tiếng đau đớn.
Hắn cầm chậu nước còn đọng lại ít nước, miệng vẫn không ngừng lặp lại.
“Nói đi, bổn vương cho ngươi sự lựa chọn cơ mà.”
Lão nhìn Tử Xuyên, rồi lại nghiến răng kèn kẹt.
Đến nước này, nếu không nhượng bộ với hắn, thì giết lão đối với hắn dễ như trở bàn tay.
“Vương gia…!lão thần có thể thấy chắc chắn ngài…!rất muốn biết năm đó mẫu thân của Vân đại tiểu thư…!là bị ai hại chết đúng không?”
Toàn thân như khựng lại, hắn nhíu mày nhìn Tô Tri.
“Ngươi vừa nói cái gì?”
“Năm đó…!không phải là Tần thị bị sảy chân…!rồi ngã xuống vách núi…!mà là có người hại.
Hơn nữa, sự thực là nhắm vào mẫu thân ngài, nhưng lại bị Tần thị cứu thoát một mạng…”
“Nói tiếp.”
Lão nói từng lời đứt quãng – “Vương gia, ngài cho lão thần và ái tử một đường sống…!lão thần sẽ cho ngài biết tất cả mọi chuyện…”
Hắn ghé sát đến gần khuôn mặt thê thảm của lão ta, đe dọa một câu nghe đến rợn gáy.
“Tô Tri, ngươi biết bổn vương ghét nhất là gì không?”
Dừng nửa chừng, hắn lại tiếp lời.
“…!Là bị uy hiếp!”
Nhìn nụ cười khinh bỉ của hắn, Tô huyện thừa càng ngày càng run chân cầm cập.
Hắn sợ cái lạnh phát ra từ đôi mắt rực lửa ấy còn hơn là cái lạnh của tiết trời cuối thu.
Hắn quay đầu hỏi mấy tay giám ngục.
“Các ngươi có biết giết người không?”
“Chúng thần…” – Tất cả những kẻ có mặt tại đấy đều bối rối vì câu hỏi kì lạ của hắn.
“Bổn vương không cần kẻ vô dụng.”
“Chúng thần có.”
Hắn gật đầu, cởi bỏ y phục khoác ngoài rồi ném xuống đất, bước đi đầu không ngoái lại.
“Hôm nay không thu được thành quả gì cả.
Xử lý cho sạch sẽ, đừng để mọi chuyện rối tung lên.”
“Tuân lệnh vương gia!”
Nhìn bóng dáng hắn rời khỏi địa lao, ai nấy đều mới khẽ thở phào.
Những ai gặp hắn lần đầu, nếu còn đứng vững được chính là một chuyện kì tích hiếm có trên đời..