Bạn đang đọc Y Mộng Phù Dung – Chương 52: Tâm Ý Đều Hướng Đến Nàng
“Vân Tuyết Y, nàng đang sợ ta sao?”
“Không, ta nào có chứ…”
Vân Tuyết Y lén lùi về sau giữ khoảng cách với hắn, vô thức bấu chặt cánh tay mình.
Rõ ràng nàng cũng từng giết người, cũng từng thấy những cảnh kinh dị như thế, nhưng khi là hắn, nàng lại cảm thấy hơi sợ.
“Không có?” – Hắn định đưa tay chạm vào tay nàng thì nàng lại thu tay về – “Nàng đang trốn ta.”
Tim đập ngày càng nhanh, Vân Tuyết Y cắn môi đến bật máu, cố gắng ổn định tinh thần rồi ngước lên nhìn hắn nở một nụ cười tự nhiên nhất.
Nhưng trong mắt hắn, nó lại vô cùng cưỡng ép.
Cơn đau của hắn lại kéo đến.
Những lúc nhìn nàng thế này, hắn lại cảm thấy đau lòng.
Lẽ nào nàng không biết trái tim hắn đã thay đổi? Lẽ nào nàng không biết hắn yêu nàng đến phát điên rồi? Trước kia có những hành động vô ý của hắn cũng khiến nàng lầm tưởng, vậy sao bây giờ ý hắn rõ ràng đến thế, nàng lại không chịu hiểu?
Nhưng đến nước này hắn không biết làm gì cho phải, chỉ buông thõng một tay, một tay ôm chặt lấy nàng, để đầu nàng tựa trong khuôn ngực hắn, cảm nhận nhịp tim đang đập liên hồi kia.
“Y Nhi, nàng vốn dĩ không cần sợ ta.
Ta hứa sẽ không bao giờ tổn thương nàng.”
Khóe miệng nàng hơi nhếch lên vẻ khó tin – “Vương gia, ngài…!nói gì vậy?”
Tử Xuyên không nói gì nữa.
Hắn cứ ôm nàng đứng đó, mặc kệ tất cả các ánh mắt đang nhìn ngó, mặc kệ nàng đang cố thoát ra khỏi hắn.
Lát sau, hắn đột nhiên buông nàng ra, tay phải vuốt nhẹ mái tóc đang hơi rối trước trán.
“Đi thôi, ta đưa nàng đi dạo xung quanh.”
“Ơ…!ừm.”
Vân Tuyết Y nuốt nước bọt nhìn hắn rồi lại nhìn về phía gã đàn ông đang ôm chặt cánh tay vì đau đớn.
Dưới sự bàng hoàng của tất cả mọi người, hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, hình ảnh Thất vương gia trong lời đồn của mọi người không hề là hư danh.
“Các…!các ngươi gây chuyện rồi dám bỏ trốn…!Ta…!cha ta chắc chắn sẽ đến giết ngươi…”
Hắn định bỏ ngoài tai và nắm tay nàng rời khỏi, nhưng nàng lại kéo giật lại.
“Vương gia, ngài đi trước đi.”
“Nàng muốn làm gì?”
Vân Tuyết Y lén nhìn hắn, giọng hơi lí nhí.
“Giải quyết cho xong vụ này đã chứ.”
Tử Xuyên đằng hắng một tiếng, rồi ngồi xuống nhìn hai kẻ đang bò lăn dưới sàn.
“Cha ngươi?”
Gã bị vẻ sát khí của hắn làm cho sợ hãi, giọng nói cứ lắp bắp – “Cha ta…! là huyện thừa Tô Tri, Tô đại nhân.
Các ngươi…!đừng hòng thoát.”
“Tô Tri?” – Tử Xuyên nhếch miệng cười – “Trùng hợp lắm, bổn vương cũng có chuyện đang cần bàn với lão ta.
Mau kêu lão ta tới đây.”
Nhìn ánh mắt ra hiệu của gã, mấy tay thuộc hạ đi cùng luống cuống tay chân, cuối cùng cũng ba chân bốn cẳng chạy đi báo tin.
Tử Xuyên ngồi ở ngay bàn bên cạnh nơi gã đang nằm bò, điệu bộ thản nhiên cầm chén nước cứ lắc qua lắc lại.
Vụ việc chẳng biết từ đâu mà lan rộng, những người dân gần đó đều tranh thủ chạy tới xem.
Vân Tuyết Y bước qua trước mặt hắn, định tìm đại một chỗ nào đó ngồi thì bị hắn túm tay lại.
Hắn nhìn nàng với một ánh mắt cưng chiều hết mực.
“Y Nhi, ngồi với ta.”
Nàng khéo léo đẩy tay hắn ra, tay chỉ về hướng bên cạnh – “Ta…!ngồi đây được rồi.”
Tử Xuyên không để tâm, trực tiếp kéo nàng ngã vào lòng hắn, ngồi ngay ngắn trên đùi hắn.
“Nàng nên ngồi ngoan ngoãn ở đây.”
Với khoảng cách này, có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, có thể nhìn thấu những gì đang có trên đôi mắt đặc biệt kia.
Có điều, hắn cứ đăm đăm nhìn nàng không rời mắt, khiến nàng cảm thấy không thoải mái, cứ liếc nhìn sang chỗ khác.
“Là kẻ nào to gan dám đả thương con trai ta?”
Một tiếng thét lớn ồm ồm vang vọng từ bên ngoài vào.
Một lão già y phục chỉnh tề, mang theo tùy tùng bên cạnh bước vào vẻ phách lối, đưa tay chỉ trỏ xung quanh.
Khi lão mới đến trước mặt Tử Xuyên, đã bị Tiêu Tự từ đâu ra ném đá một cái thật mạnh vào bên chân lão khiến lão khuỵu gối xuống.
“Cha!”
Tử Xuyên bấy giờ mới quay mặt về phía lão ta, đưa tay rút một tay giấy cuộn ném xuống đất.
Lão ta hùng hổ giở phắt cuộn giấy ra xem, đến khi đọc được nội dung gì đó trong giấy, thì lập tức bủn rủn chân tay.
Lão run rẩy nhìn cuộn giấy đang hơi nhàu dưới tay mình – “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hắn lộ ý cười – “Ngươi nhìn xem bổn vương là ai?”
Huyện thừa khiếp nhược ngước lên nhìn Tử Xuyên.
Tay chân lão càng một thêm run hơn.
“Đôi mắt màu châu xích như màu máu…!Ngài…!ngài là Thất vương gia?!?”
Hắn không nói thêm gì, ánh mắt chỉ dán chặt về phía Vân Tuyết Y, thỉnh thoảng lại khẽ cười.
Lão ta biết phận, vội vã quay người đạp mạnh con trai hắn đang quỳ ở gần đó.
“Nghiệt tử! Ngươi không an phận ở nhà, lại dám ra ngoài gây chuyện, lại còn là với Thất vương gia!!”
Nghe tiếng quát dữ dội của huyện thừa và cái nhìn chột dạ của lão, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
Ai nấy đều ngạc nhiên trước sự có mặt khó ngờ ở đây của hắn.
Tuy nhiên, chứng kiến cảnh máu me vừa rồi, không ai dám nhìn hắn một cách công khai.
Họ chỉ dám chú ý đến nữ tử hắn đang ôm trong lòng.
“…”
“Nữ nhân đó là người của vương gia ư? Không thể tin được!”
“Ta thì nghe nói Thất vương gia ngoài tiền vương phi thì chưa bao giờ qua lại với một nữ tử nào khác.
Hiện tại xem ra, vị vương phi này thật sự bị vương gia vứt bỏ như tin đồn rồi.”
“Nam nhân mà, mấy ai không thay lòng đổi dạ.”
“…”
Vân Tuyết Y nghe tiếng xì xầm to nhỏ của khách trong quán bàn tán về mình mà không khỏi muốn bật cười.
“Nàng cười cái gì?”
Họ đang nói hắn vứt bỏ nàng, nàng không tỏ ra bất bình thì thôi, lại còn ở trong lòng hắn mà cười vui vẻ đến vậy.
Tử Xuyên nắm chặt lấy bên vai nàng, bất thình lình cúi xuống bá đạo ngấu nghiến đôi môi nhỏ của nàng trước bàn dân thiên hạ khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.
Chừng nào thỏa mãn, hắn mới chịu buông tha.
“Ưm..
buông…”
Hắn nhìn nàng dịu dàng, khẽ liếm môi rồi quay mặt về phía trước, tay gõ gõ từng nhịp bên bàn.
“Vân đại tiểu thư, nàng muốn xử lý chúng như thế nào?”.