Y Mộng Phù Dung

Chương 17: Tâm Trạng Của Thất Vương Gia Càng Ngày Càng Khó Thấu


Bạn đang đọc Y Mộng Phù Dung – Chương 17: Tâm Trạng Của Thất Vương Gia Càng Ngày Càng Khó Thấu


“Thiếu gia…!ngài đang nói ai ạ?”
Thuộc hạ A Hạo của hắn vốn khù khờ, không hiểu rõ ý tứ trong câu nói đó.

Nhưng chẳng là cậu ta cũng biết chủ tử mình vốn giữ thân như ngọc, tâm sáng tựa sương tiên, không màng nữ sắc, nhưng sau khi từ phủ thừa tướng về, tâm tình lại chuyển biến lạ thường.

“Thiếu gia…!Thuộc…!thuộc hạ không phục!”
“Ngươi cái gì không phục?”
“Có phải ngài đã động lòng rồi không…? Người phụ nữ Vân Tuyết Lam đó…!nhìn điểm nào cũng chẳng thể ưa nổi…!Thuộc hạ không thể giương mắt nhìn ngài bị nàng ta bỏ bùa được…!Rõ ràng là nàng ta…”
“Ha ha ha ha ha!!!”
A Hạo đờ người khi nhìn thấy An Thế Minh cười một cách thoải mái.

Có lẽ đã lâu rồi hắn không cười như thế, nên cậu ta càng cảm thấy chủ tử mình, càng ngày rất khó thấu tâm tư.

“Ngươi còn nói thêm câu nữa là ta sẽ bệnh mất.

Con mắt nào của ngươi cho thấy ta thích nàng ta?”
“Không phải ư? Vậy…!thiếu gia là…?”
“Vân đại tiểu thư Vân Tuyết Y.”
Miệng khi nói ra đích danh đại khuê nữ phủ thừa tướng này, trong lòng An Thế Minh dường như có một chút vui vẻ.

“Gì cơ?”
“Màn kịch đêm nay, ta biết là do nàng ấy làm.” – An Thế Minh cười nhạt – “Bị muội muội mình tính kế bỏ thuốc, rất thông minh, nàng ấy đã lật ngược thế cờ một cách hoàn mĩ.”
“Là Vân đại tiểu thư sao?!” – A Hạo đưa tay lên trán suy nghĩ – “Thiếu gia, thuộc hạ biết Vân tiểu thư là “Thánh thủ thần y” nổi danh khắp thành Họa Kinh này, nhưng dù sao nàng ta cũng đã từng gả đi rồi…”
“Ngươi nói…!”Thánh thủ thần y” đang được đồn thổi gần đây chính là nàng ấy?!” – An Thế Minh dường như đôi mắt sáng lên vạn phần.

A Hạo biết mình hớ lời, nhưng vẫn phải thừa nhận – “Dạ phải…”
An Thế Minh mở chiếc quạt đang cầm trên tay, đưa lên che nửa mặt, ngồi vắt chân chữ ngũ ung dung mà rằng.

“Bổn thiếu gia cũng chẳng cần quan tâm nàng ấy đã từng gả đi hay chưa, chỉ cần nàng ấy còn độc thân, là ta còn cơ hội.”

“Thiếu gia.”
A Hạo quả nhiên thái độ quẫn bách, tỏ vẻ không đồng tình với suy nghĩ của chủ tử cậu ta.

Tuy nhiên cậu ta biết, ý của An Thế Minh, một khi đã quyết thì sẽ khó đổi.

Nam nhân mà, sự cố chấp nào cũng ăn sâu vào tận xương tủy.

…!
“Ngày mai ta phải vào cung, nên chuẩn bị đi nghỉ sớm chút.”
Vân Tuyết Y khoác áo choàng mỏng, bước từ bên ngoài vào trong Lung Ly viện, cũng là khuê phòng của nàng khi còn chưa xuất giá.

Liên Nhi tay đang cầm nến đèn đốt lên để sưởi ấm căn phòng đã lâu không có hơi người.

“Tiểu thư.

Người vừa đi đâu vậy?”
“Hằng Thiên viện.”
“Hằng Thiên viện? Chẳng phải là khuê phòng của nhị tiểu thư sao? Người đến đó làm gì thế?”
“Xử lý cho xong một vài thứ thôi.” – Vân Tuyết Y đánh sang chủ đề khác – “Ta hơi đói rồi, ngươi xuống nhà bếp xem có còn bánh Phù Dung không.”
“Nô tì đi ngay.”
Vân Tuyết Y đặc biệt thích trà Cam Thảo và bánh Phù Dung.

Nàng khá ưa vị ngọt trong bánh và sự thanh mát của trà trong mỗi bữa điểm tâm.

Đêm nay, nàng tâm trạng tốt đến thế, cũng nên tự thưởng cho mình vài món ngon thưởng vị.

Liên Nhi đi một lát, sau đó đã trở lại, trên tay bưng một đĩa bánh Phù Dung được làm rất tinh tế.

Vân Tuyết Y đang ngồi cạnh cửa sổ ngắm trăng, thuận tay với lấy một chiếc bánh đưa lên miệng.


Từ thời quá khứ chật vật theo đuổi Thất vương gia ở kiếp trước, cho đến lúc trùng sinh trở về, đến bây giờ nàng mới có thời gian để thư giãn.

…!
[Trước Hoàng cung cổng thành]
“Dừng lại.

Mời xuất trình cung hành tự và kiểm tra bên trong xe.”
Vân Tuyết Y đang ngồi phía trong đọc sách, nghe động liền dừng tay.

Sao nàng có thể quên điều này chứ!
Liên Nhi thắc mắc – “Tiểu thư! Cung hành tự là gì vậy?”
Vân Tuyết Y nhớ lại kiếp trước, thời điểm mà hoàng thượng ốm liên miên vì một căn bệnh không rõ căn nguyên, Thất vương gia Tử Xuyên đã đứng ra chủ trì sự vụ trong triều.

Hắn ra tay thiết lập một vòng cơ quan nghiêm ngặt trong cung, vì vậy tất cả các bá quan văn võ, tướng lĩnh thống quân, hay tầng lớp quý tộc, thậm chí là thường dân đều phải có cung hành tự mới được vào cung.

Nó như một bản ủy quyền đặc biệt cho phép ra vào cung tự do, do Bộ Tự viện trong cung cấp hành.

“Tên Tử Xuyên đó lúc nào cũng căm ghét ta, lấy một bản cung hành tự từ chỗ hắn quả thực không dễ.

Thế nhưng hôm nay ta nhất định phải vào cung.”
Không còn cách nào khác, nàng đành tự mình xuống xe, kéo mạng che mặt xuống.

“Ta là người ở bên cạnh Hòa phi nương nương, có thể châm chước cho không?”
Ngay lập tức khi vừa tháo mạng che xuống, bọn lính canh ở cổng thành sủng nhược kinh, vừa hay có động thái lạ.

“Vân…!Vân đại tiểu thư?! Có phải là “người ấy” đúng không?”

“Chứ sao nữa! Là cô ấy đó!”
“Mau để cô ấy vào!”
Vân Tuyết Y còn đang chưa kịp hiểu, họ đã cúi đầu cung kính.

“Vân tiểu thư, đã mạo phạm rồi! Vương gia đã dặn, nếu là người, có thể ngoại lệ vào cung.”
“Vương gia? Ngoại lệ cho ta?”
Vân Tuyết Y ngẫm lại kiếp trước, nàng có mối quan hệ tốt với khá nhiều hoàng tử, nhưng với thời điểm hiện tại, mối quan hệ qua lại thường xuyên, ngoài Thất vương gia thì cũng chỉ có Tam vương gia Tử Hàn mà thôi.

“Gửi lời cảm ơn của ta tới Tam vương gia!”
Thuận lợi vào cung, Vân Tuyết Y rảo bước nhanh lên xe ngựa, tiếng “lọc cọc…!lọc cọc…” và tiếng vó ngựa cứ thế đều đều như một âm thanh quen thuộc.

Bọn lính ngoái đầu nhìn theo, vẻ mặt ngu ngơ như có lời muốn nói.

“Không phải người chiếu cố vụ này cho Vân tiểu thư là Thất vương gia sao? Sao lại thành Tam vương gia rồi?”
“Chậc! Ngươi lo làm tốt việc của mình đi.

Đừng xao nhãng nữa!”
…!
Vân Tuyết Y mặc một bộ y phục màu lam đơn giản, nhẹ nhàng, cài một cây trâm bồ đào ở sau đầu.

Không phải câu “người đẹp vì lụa” lúc nào cũng có thể áp dụng, vì nàng có thể phô hết vẻ đẹp của mình ở bất cứ trạng thái nào.

Nàng dạo bước ở ngự hoa viên, Liên Nhi luôn đi theo sau kể những câu chuyện linh thiên thông địa cho nàng nghe, luôn là như thế.

Đi được một đoạn, bước lên đoạn cầu nhỏ, vô hình trung, đột nhiên nàng lại trông thấy hắn.

Hai ánh mắt như thân thuộc, như xa cách biết bao lại chạm nhau, từng bậc cảm xúc khác nhau lẫn lộn cứ thế ùa về, chi phối trong tâm trí nàng.

Hình như lần đầu nàng gặp hắn, cũng chính là ở đoạn cầu này.

“Tử Xuyên! Thế mà lại là hắn.”
Vân Tuyết Y quay đầu, định bụng sẽ đi đường khác.

Hoàng cung rộng lớn lắm lối đi như vậy, thiếu gì một đường cho nàng đến cung của Hòa phi nương nương.


Bây giờ trong thâm tâm nàng đã có định kiến, một khi đã gặp Thất vương gia, nhất nhất phải đi đường vòng.

“Vân Tuyết Y! Ngươi đang né tránh bổn vương?”
Không thể thoát được, nàng quay đầu lại cố nặn ra một nụ cười gượng – “Hồi bẩm vương gia, thần nữ nào có dám.

Thần nữ xin bái kiến Thất vương gia!”
Tử Xuyên nhìn lướt từ đầu đến chân, hắn trong lòng bỗng cảm thấy không vui khi không thấy nàng mặc y phục hắn đã tự tay chuẩn bị.

Đó chính là lần đầu tiên hắn nghiêm túc suy nghĩ nên tặng gì cho một nữ nhân như nàng, ấy vậy mà…!
“Y phục hôm trước bổn vương gửi đến thừa tướng phủ đâu?”
“Y phục? Phải rồi! Thần đã tặng lại cho Lam muội.

Dường như muội ấy rất thích nó.

Vả lại ngài cũng không nói là ta, vậy thì cũng có thể tặng cho muội muội mà.”
Sau khi nghe câu trả lời bình thản của Vân Tuyết Y, lòng hắn càng cảm thấy khó chịu hơn.

Tâm trạng hắn đã không tốt từ đêm qua, khi Tiêu Tự về bẩm báo lại cho hắn.

“Vương gia.”
“Sao rồi?”
“Thuộc hạ đã làm theo những gì ngài căn dặn, có điều…!Vân tiểu thư nhất quyết muốn đem tặng chúng cho muội muội của cô ấy.”
Lúc ấy, chén trà trên tay hắn đã rơi xuống vỡ toang.

Đây là lần đầu hắn không thể giữ được vẻ điềm nhiên thường có của mình.

Hai người cứ mặt đối mặt nhìn nhau, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Vân Tuyết Y không thể tiếp tục đứng đây, toan bước đi thì thấy một vị quý phi xinh đẹp cùng đám cung nữ từ phía sau bước đến.

“Hòa phi nương nương!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.