Ý Loạn Tình Mê

Chương 5: Nếu nói không có duyên phận


Đọc truyện Ý Loạn Tình Mê – Chương 5: Nếu nói không có duyên phận

Lộ Dao nhìn hộp quà, quả thực chính là một củ khoai lang nóng hổi, cô không dám nhận.

Chớp đôi mắt vô tội đó, cô lại nhìn về phía Hoắc Viễn Chu, bắt đầu nói lắp: “Cái đó… cháu… cháu không quen biết ai ở Nara… Có thể ai… ai nhầm lẫn rồi không?”

Vừa dứt lời, trong đầu Lộ Dao vô thức hiện lên một gương mặt lạnh lùng đó, nhưng cô lại lập tức phủ định.

Không thể là anh ta, trông anh ta cũng không giống một người ăn no không có chuyện gì làm, chỉ mới gặp mặt hai lần đã ra tay rộng rãi như thế, hơn nữa cô vẫn luôn rất lãnh đạm với anh ta, anh ta càng không có lý do gì để làm như vậy.

Hoắc Viễn Chu đối diện với cô trong hai giây, rồi ném hộp quà lên ghế sô pha, “Chú sẽ xử lý giúp cháu.”

Lộ Dao thở ra một hơi dài, nhưng vẫn rối rắm, “Cái túi đắt như vậy, chúng ta có thể nhận lấy… được không?” Từ nhỏ ông Lộ đã dạy cô, là con gái không thể tham tiện nghi, nếu không sẽ thiệt thòi rất lớn.

Hoắc Viễn Chu lặp lại một lần nữa: “Việc này chú sẽ xử lý giúp cháu.”

“Được.”

Một lát sau, Lộ Dao nhịn không được hỏi Hoắc Viễn Chu: “Cái đó… Chú nói cái túi này là ai gửi?” Sau đó cô nhìn chăm chăm vào Hoắc Viễn Chu mà không hề chớp mắt.

Hoắc Viễn Chu đang cầm ly định uống nước, nghe vậy, chiếc ly trên môi dừng lại, từ từ nhấp một ngụm rồi sau đó mới trả lời cô: “Luôn có một số người nhàm chán, đừng bận tâm.”

“Ồ.”

Ngón tay của Hoắc Viễn Chu nhẹ nhàng miết lên mép ly, hỏi Lộ Dao: “Người ở thang máy tối nay cháu có quen với anh ta không?”

“Không quen ạ, ngay cả tên cũng không biết, cùng chuyến bay đến Osaka, ngồi cạnh ghế, gặp một lần ở thang máy vào buổi tối, gặp một lần ở trung tâm thương mại, sau đó là gặp được anh ta cùng với chú.” Lộ Dao nói rất kỹ càng và tỉ mỉ, vì sợ Hoắc Viễn Chu sẽ hiểu lầm điều gì đó.

Cô luôn cảm thấy nếu Hoắc Viễn Chu đã hỏi như vậy, khẳng định anh cũng đã nghĩ là người đó, nhưng tại sao người đó lại phải tặng túi cho cô?


Yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Cô chán ghét sự tự luyến của chính mình.

Một người đàn ông không ai bì nổi đó sao có thể chủ động theo đuổi phụ nữ, anh ta cũng đã nói qua trong điện thoại, mỗi ngày phụ nữ muốn tỏ tình với anh ta cũng có thể xếp đến hơn năm vòng…

Vì thế Lộ Dao thử dò hỏi anh: “Chú rất thân với người đó à? Tên anh ta là gì ạ?”

Hoắc Viễn Chu vô cảm nói: “Chú đã quên tên rồi.”

Lộ Dao: “……”

Hoắc Viễn Chu đứng lên, nói phải về phòng giải quyết chút công việc.

“Chú đi đi.” Lộ Dao quay về phòng lấy máy tính bảng ra tìm phim xem.

Hơn hai mươi phút sau, khách sạn đã mang bữa tối đến, rất phong phú, Lộ Dao nhìn chăm chú, đa phần là những món cô thích ăn cùng với trái cây mà Hoắc Viễn Chu đã đặt.

Cô không đói bụng, nên chỉ ăn trái cây.

Nhìn thấy một thứ nhỏ nhỏ màu vàng được bọc bằng bột trắng trong một cái đĩa nhỏ, trong lúc nhất thời cô không nhìn ra đó là món gì, cô hỏi Hoắc Viễn Chu: “Món này là gì vậy ạ?”

“Gừng chiên giòn, muốn nếm thử không?” Nói xong Hoắc Viễn Chu liền gắp một miếng đưa đến bên miệng cô, rồi nói: “Không cay, hương vị rất ngon.”

Lộ Dao sửng sốt trong hai giây, sau khi đã phản ứng lại, thì vội vàng há miệng ngậm lấy miếng gừng nhỏ đó vào trong, không cần soi gương cô vẫn có thể biết được lỗ tai mình đang đỏ đến thế nào.


Cô biết, có lẽ đây là việc làm theo thói quen của Hoắc Viễn Chu, và không có ý gì đặc biệt. Rốt cuộc, một năm đã từng đó, Hoắc Viễn Chu cũng thường xuyên đút cơm cho cô ăn.

Rõ ràng trước đây cô không phải là một đứa trẻ kén ăn, nhưng bởi vì anh đến, cô bắt đầu kén cá chọn canh, mỗi lần chỉ có anh gắp cho cô, cô mới chịu ăn.

Hoắc Viễn Chu cũng không có điều gì bất thường, sau khi gắp cho cô một miếng gừng, thì bắt đầu gắp thức ăn cho mình, rồi hỏi cô: “Muốn ăn thêm một miếng nữa không?”

Lộ Dao sợ rằng những hoạt động tâm lý của mình sẽ bị Hoắc Viễn Chu nhìn thấu, vì thế khẩu thị tâm phi nói: “Không ăn.”

Hoắc Viễn Chu không quan tâm cô nói gì, gắp một miếng nữa cho cô, sau đó…Thế nhưng cô cũng không cảm thấy xấu hổ mà tiếp tục há miệng đón lấy.

Nhai rồi nuốt miếng gừng mà anh đã đút cho cô ăn, trong lòng khinh bỉ mình đến chết, đây chính là ngoài miệng nói không muốn không muốn, nhưng cơ thể lại thành thật không cách nào từ chối như trong truyền thuyết sao?

Hoắc Viễn Chu lặng lẽ ăn thức ăn trên bàn, trông như không chút để tâm hỏi một câu: “Bây giờ vẫn kén ăn như vậy sao?”

Lộ Dao: “Đã sớm không còn.”

Sau khi anh đi, cô đã không bao giờ kén ăn nữa, bởi vì ba mẹ bận rộn, mấy ngày cũng không gặp được, bảo mẫu thì sẽ không làm như vậy với cô.

Vì vậy kể từ khi anh đi, tất cả bệnh tỏ vẻ công chúa của cô đều biến mất hết.

Hoắc Viễn Chu ngẩng đầu, nhìn cô đầy ý vị sâu xa, Lộ Dao cho rằng anh muốn nói điều gì, nhưng sau đó anh lại không nói gì cả, hơi cụp mắt xuống và tập trung ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Viễn Chu ngồi lên ghế sô pha, thuận tay mở tivi lên, hỏi cô muốn xem kênh nào, nhưng sau khi hỏi xong lại cảm thấy không đúng, “Cháu nghe ngôn ngữ cũng không hiểu.” Rồi tắt tivi đi.

Anh giơ cổ tay lên xem thời gian, rồi nói với cô: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”


Lộ Dao không nghe thấy anh nói gì cả, vì tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào chiếc đồng hồ trên cổ tay anh.

Nếu giờ phút này cô không hoa mắt, không xuất hiện ảo giác, thì đây chính là chiếc đồng hồ mà cô đã mua cho anh lúc tốt nghiệp vào đầu tháng ba năm ấy.

Bởi vì kết quả của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông vượt quá mong đợi của ông Lộ, nên ông Lộ đã thưởng cho cô rất nhiều tiền, nhưng một đồng cô cũng không dùng đến, mà là đi mua một chiếc đồng hồ và gửi qua bưu điện cho anh.

Ký ức quá mức khắc sâu, vào kỳ nghỉ hè năm đó, đầu tháng ba học sinh tụ họp đặc biệt nhiều, mời khách cũng rất nhiều, nhưng cô lại không đi, vì nếu đi sẽ phải có qua có lại mời lại bọn họ.

Lúc đó cô và Hoắc Viễn Chu vẫn còn liên lạc, mặc dù không thể nhìn thấy mặt, nhưng khoảng thời gian đó, cô vẫn nhận được những cuộc gọi từ anh, anh hỏi cô có nghe lời hay không, học tập thế nào.

Thỉnh thoảng trong lúc ăn cơm cô có nghe ông Lộ và bà Lộ nói, Hoắc Viễn Chu ở New York rất khó khăn, ông Lộ muốn giúp đỡ một ít, nhưng đều bị anh từ chối cả.

Chắc có lẽ Hoắc Viễn Chu cảm thấy từ khi còn nhỏ đã nhận được quá nhiều sự giúp đỡ từ ông Lộ, nên sau khi lớn lên và đi làm, cũng không muốn lại nhận tiền từ ông nữa.

Cô có thể tưởng tượng ra, một mình anh ở nước ngoài tha hương gây dựng sự nghiệp khó khăn đến như thế nào, lúc đó cô đã rất hy vọng rằng mình có thể lớn lên thật nhanh, để có thể giúp đỡ anh.

Vì vậy khi người khác phải học trung học ba năm, cô lại chỉ mất hai năm để tham gia kỳ thi đại học, bởi vì tiếng Anh kém kéo điểm xuống, nên không thể vào được trường đại học đã kỳ vọng, nhưng cô không có thời gian để quay trở lại học cao tam(1), đành phải học tại một trường coi như tạm được.

Người khác học đại học cũng bốn năm, cô ba năm đã hoàn thành toàn bộ chương trình học, sau khi học xong cô đã dành thời gian để bù lại cho tiếng Anh rối tinh rối mù đã từng rất tệ, cuối cùng thuận lợi thi đậu nghiên cứu sinh.

Nhưng đợi đến khi cô đã kết thúc mười mấy năm bận rộn này, thì phát hiện ra Hoắc Viễn Chu đã không còn cần cô nữa, anh đã trở thành một nhà lãnh đạo nhân tài kiệt xuất trong giới tài chính.

Vì thế trong ba năm nghiên cứu sinh này, cô đã điều chỉnh lại kế hoạch cuộc sống của mình, cô muốn trở thành một người ưu tú giống như anh, thì mới có thể xứng đôi với anh.

Khi Hoắc Viễn Chu phát hiện ra Lộ Dao đang nhìn đăm đăm vào đồng hồ của mình, anh liền tháo đồng hồ ra rồi đưa nó cho cô: “Là chiếc đồng hồ mà cháu đã mua lúc trước.”

Lộ Dao cầm lấy chiếc đồng hồ vẫn còn hơi ấm của cơ thể anh, ngón tay vuốt ve qua lại, “Sao chú không đổi cái mới?” Thay đổi một chiếc đồng hồ khác phù hợp với thân phận của anh và còn có quần áo của anh nữa.


Chiếc đồng hồ hiện cô đang nhìn này, thật sự rất tồi tàn, chỉ vài nghìn tệ mà thôi, lại đeo mười mấy năm.

Hoắc Viễn Chu trả lời cô như thế này: “Không có thời gian đi mua.”

Lộ Dao: “……”

Điện thoại Hoắc Viễn Chu đặt trên bàn trà rung lên vài cái, anh cầm lấy và mở lên, là tin nhắn của trợ lý Hình gửi đến, 【 Hoắc tổng, tiền đã được chuyển qua, đối phương hẳn đã nhận được. ]

Hoắc Viễn Chu trả lời anh ta: 【 Tốt, vất vả rồi. 】

Sau đó anh lại mở danh sách địa chỉ ra, sau khi tìm được số của một người nào đó thì lập tức gửi tin nhắn qua.

Tưởng Trì Hoài bước ra khỏi phòng tắm, đã nghe thấy chuông điện thoại vang lên vài lần.

Trên tóc vẫn còn những giọt nước không ngừng nhĩu xuống, anh đặt khăn lông trên tay lên đầu lau qua loa vài cái rồi đi về phía giường.

Tổng cộng có hai tin nhắn gửi đến, tin thứ nhất là tài khoản cá nhân của anh đã được chuyển đến hai mươi lăm vạn, một tin nhắn khác là đến từ ‘ Hoắc gì đó ’, đây là anh đặc biệt đánh dấu cho số của Hoắc Viễn Chu.

Hoắc gì đó: 【 Tôi thay Dao Dao cảm ơn anh. 】

Đôi môi của Tưởng Trì Hoài căng chặt, nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, sau đó ‘ hừ ’ một tiếng, rồi xóa tin nhắn đi, cầm lấy hộp thuốc và bật lửa đi đến trước cửa sổ sát đất trong phòng khách.

Anh tắt đèn phòng khách, rồi kéo toàn bộ màn cửa ra, ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài lập tức trút xuống đất.

Quan sát thành phố, Nara lúc về đêm rất yên tĩnh.

Trong bóng đêm, sương khói trắng lượn lờ rồi trôi dạt.

(1) Cao tam: tương đương với lớp 12.

Edit: Củ Lạc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.