Ý Loạn Tình Mê

Chương 18: Chú Hoắc, chú có nhớ em không?


Đọc truyện Ý Loạn Tình Mê – Chương 18: Chú Hoắc, chú có nhớ em không?

Lộ Dao chớp chớp mắt, nhìn chòng chọc vào Tưởng Trì Hoài một lúc, điều này có nghĩa là gì?

Cô nghi ngờ hỏi Tưởng Trì Hoài: “Anh sẽ không bởi vì Hoắc Viễn Chu là đối thủ một mất một còn của anh, cho nên anh ấy thích, anh cũng muốn một chân chen ngang chứ?”

Tưởng Trì Hoài vô cảm nói: “Tôi rảnh vậy sao?”

Lộ Dao dùng mu bàn tay xoa mặt, thật nóng, lần đầu tiên được một người đàn ông ưu tú như thế đối mặt thổ lộ, mặc dù cô không thích anh ta, nhưng vẫn có chút thụ sủng nhược kinh(1).

Cô ho khan hai tiếng: “Tưởng Trì Hoài, anh bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn chơi yêu từ cái nhìn đầu tiên?”

“Con mắt nào của em thấy tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên?”

“Anh thích tôi từ khi nào?”

“Quên rồi.”

“…” Lộ Dao biết rằng cô không thể giao tiếp với anh ta, nếu anh ta muốn biết, nhất định anh ta sẽ tìm mọi cách khiến bạn nói ra, nhưng nếu anh ta không muốn nói, bạn có cạy miệng của anh ta ra, anh ta cũng sẽ không nói nhiều hơn một chữ.

Lộ Dao không muốn mập mờ không rõ với anh, và cũng không muốn lôi kéo anh, ngay cả là tàn nhẫn, cũng phải nói rõ ràng, “Anh biết người tôi thích chính là Hoắc Viễn Chu, hơn nữa còn thích rất nhiều năm.”

Sắc mặt Tưởng Trì Hoài vẫn như thường, không có chút biểu hiện buồn bã hay xấu hổ nào, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lẽo như băng: “Mắt tôi không mù, nhìn thấy được.”

Khi Lộ Dao câm nín và không nói nên lời, Tưởng Trì Hoài vẫn kiên nhẫn nói: “Lộ Dao, hỏi em một câu sao nửa ngày cũng hỏi không ra vậy?”

“… Anh nói gì?”

“Hoắc Viễn Chu tỏ tình với em thế nào?”

Sao vẫn còn có người không biết xấu hổ và cố chấp như vậy chứ.

Lộ Dao khoe khoang nói: “Hoắc Viễn Chu nói tiền của anh ấy đều là của tôi.”

Tưởng Trì Hoài đột nhiên bật cười, đều là chế giễu, ngay cả EQ không quá cao thì Lộ Dao cũng nghe ra được, cô trừng mắt lườm anh, và bắt đầu vùi đầu xuống ăn cơm.

Bỗng, Tưởng Trì Hoài nói một câu: “Lộ Dao, tiền và quyền với tôi mà nói đều vô giá trị, em cũng không lạ gì. Lúc trước tôi cảm thấy thứ này tương đối xa xỉ, tôi gần như không có.” Anh chỉ vào ngay vị trí trái tim của mình.

Anh nói tiếp: “Mặc dù tôi không có nhiều, nhưng nếu có một ngày em muốn, có thể lấy đi tất cả.”

Lộ Dao: “…”


Tưởng Trì Hoài không mong cô có thể cảm động đến rơi nước mắt, anh tự nhủ nói: “Những lời thật lòng này chưa từng dành cho cô gái nào khác.”

Lộ Dao cảm thấy không khí xung quanh đang loãng dần, lập tức sẽ phải chết ngạt.

Cô thật sự không ngờ Tưởng Trì Hoài tích tự như kim(2) sẽ nói ra lời tỏ tình rung động lòng người như thế, cô cần phải bình tĩnh và bình tĩnh.

Tưởng Trì Hoài chỉ vào đĩa của cô: “Ăn nhanh lên, không lát nữa sẽ nguội. Không bảo em phải trả lời tôi ngay bây giờ, em cũng đừng xem tôi như mãnh thú hồng thủy mà trốn tránh.”

Lộ Dao vẫn lâm vào trạng thái như đi vào cõi thần tiên.

Sau khi ăn cơm xong, Tưởng Trì Hoài nhường Lộ Dao ngủ một lúc rồi mới tiếp tục lái xe, Lộ Dao ăn không no, dựa lưng lên ghế trằn trọc không ngủ được.

Tưởng Trì Hoài bị cô làm ồn ào cũng không ngủ được, dứt khoát bước xuống xe và đi vào cửa hàng tiện lợi.

Lộ Dao ở trong xe một mình, càng không thể ngủ, cô buộc mình đừng lo sợ không đâu nữa.

Tưởng Trì Hoài cũng đã nói, biểu hiện rõ ràng mà thôi, đều là người trưởng thành rồi, không có vấn đề gì lớn cả, cô hít sâu một hơi, cố gắng để không tự tìm phiền não.

Vài phút sau, tâm trạng cô bình tĩnh trở lại, cô lấy điện thoại ra, màn hình sạch sẽ, không có bất cứ cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn chưa đọc.

Cô nhẫn nhịn và nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, đã gửi qua WeChat cho Hoắc Viễn Chu, vô căn cứ nói: [ vừa rồi em không cẩn thận xóa mất một cái tin nhắn, vẫn chưa kịp nhìn rõ người gửi, có phải là anh gửi không? ]

Rất nhanh Hoắc Viễn Chu đã trả lời lại: [ là anh gửi. ]

Lộ Dao nhìn tin nhắn, khóe môi không khỏi cong lên, hỏi tiếp: [ anh đã gửi tin nhắn gì cho em vậy? ]

Hoắc Viễn Chu gọi điện đến, Lộ Dao nhanh chóng nhấn nút trả lời.

Hoắc Viễn Chu hỏi: “Cơm trưa ăn không no à?”

Lộ Dao theo bản năng sờ xuống bụng, vẫn còn đói đến mức khó chịu đây, buổi sáng ăn không nhiều lắm, buổi trưa bị màn tỏ tình của Tưởng Trì Hoài làm cho cũng không có tâm tư ăn.

Nhưng cô vẫn khẩu thị tâm phi trả lời Hoắc Viễn Chu: “Ăn no, ăn nhiều lắm. Anh vẫn chưa chuẩn bị ngủ sao?”

“Vẫn đang xử lý email.”

Tuy cách bên kia đại dương, nhưng Lộ Dao vẫn cảm thấy bởi vì bóng đêm mà giọng của anh cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.

Cũng không biết có phải là do tâm trạng của cô tốt hay không, mà luôn cảm thấy thái độ và giọng điệu của anh đối với cô đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.


Lộ Dao siết chặt điện thoại, giọng điệu pha lẫn vài phần nghịch ngợm, nhưng tán tỉnh nhiều hơn, “Chú Hoắc, chú có nhớ em không? Nhớ cỡ nào?”

Hoắc Viễn Chu bị hỏi đến ngốc, anh không giỏi lời ngon tiếng ngọt, đến lời âu yếm cũng chưa từng nói qua với ai, bị hỏi thẳng thắn ra như vậy, vẫn hơi bó tay không còn cách, nghẹt thở giữa các từ ngữ, không thể nói ra.

Lộ Dao nghịch ngợm gọi một tiếng, “Chú Hoắc?” Còn cố tình kéo dài âm cuối ra.

Hoắc Viễn Chu trả lời cô thế này: “Dao Dao, anh sẽ đến Bắc Kinh vào thứ hai tới.”

Hôm nay là thứ sáu, vì vậy, “Chỉ còn ba ngày nữa là em có thể gặp anh đúng không?”

Hoắc Viễn Chu nói: “Phải.”

Lộ Dao vẫn còn muốn làm nũng với anh, nhưng Tưởng Trì Hoài đã lên xe, anh bưng một ly mì, vòng một tay qua cầm lấy điện thoại của Lộ Dao, rồi đưa mì cho cô: “Ăn nhanh lên, không chút nữa mì sẽ nở.”

Lộ Dao vươn tay muốn lấy lại điện thoại của mình, nhưng tay không đủ dài, “Tưởng Trì Hoài, trả điện thoại cho tôi, tôi đang gọi điện thoại đấy!”

“Tôi cầm giúp em.” Tưởng Trì Hoài đặt ly mì vào bên trong hộc tay vịn, rồi áp điện thoại lên tai Lộ Dao, ánh mắt ra hiệu cho Lộ Dao ăn mì.

Giọng nói xa xôi của Hoắc Viễn Chu xuyên qua ống nghe vang lên: “Không phải nói ăn no rồi sao?”

“…Ngủ trưa một giấc lại đói bụng.” Lộ Dao rất muốn lột lớp giấy trên ly mì ra, phát hiện Tưởng Trì Hoài đã dùng băng dính cố định lại.

Cô thật cẩn thận bóc băng dính, rồi mở nắp ra, toàn bộ xe đều tràn ngập mùi hương đặc thù của mì ăn liền.

Hoắc Viễn Chu biết cô rất kén ăn, thức ăn ở khu phục vụ chắc chắn ăn sẽ không quen.

“Ăn nhanh lên đi, ngày mai anh sẽ gọi cho em.”

Lộ Dao làm nũng nói: “Sau khi thức dậy anh phải gọi cho em đầu tiên.”

Kết quả Hoắc Viễn Chu vẫn nói câu đó: “Ăn mì nhanh lên đi.”

Lộ Dao bĩu môi, một chút lãng mạn cũng không có.

Cuộc gọi kết thúc, Tưởng Trì Hoài lấy lại điện thoại, rồi ném lên bàn điều khiển trước mặt cô.

“Lộ Dao, thức ăn tinh thần rất quan trọng, nhưng phải ăn uống no đủ thì em mới có thể sống.”


Lộ Dao hiểu ý nghĩa mà Tưởng Trì Hoài nói, Hoắc Viễn Chu chỉ có thể gọi điện thoại an ủi, còn anh ta có thể cho cô ăn.

Cô ăn hai ngụm mì, dành thời gian đáp lại anh một câu: “Thứ hai Hoắc Viễn Chu sẽ đến Bắc Kinh, sau này anh ấy sẽ nấu cơm cho tôi ăn.”

“Lúc ăn không được nói chuyện.” Tưởng Trì Hoài đang dựa lên ghế và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lộ Dao không nói nữa, im lặng ăn mì. Ăn đến cuối cùng, cô bất ngờ phát hiện ra, ở đáy ly còn có một cây xúc xích nhỏ, và một quả trứng kho.

Cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Trì Hoài, ngực anh hơi phập phồng, hơi thở đều đều, chắc là ngủ rồi.

*

Vào lúc sáu giờ tối từ cao tốc Thượng Hải – Nam Kinh chạy xuống.

Lúc này Lộ Dao mới nhớ ra một chuyện, cô nghiêng mặt hỏi Tưởng Trì Hoài: “Xe tôi phải làm sao?”

“Phải làm sao gì?”

“Xe tôi không có giấy thông hành, không thể vào được thành phố.”

Tưởng Trì Hoài cất notebook vào, xoa xoa ấn đường, “Đã làm cho em rồi, ở phía trước có người chờ chúng ta.”

Lộ Dao thuận miệng hỏi: “Ai chờ chúng ta?”

Tưởng Trì Hoài: “Chu Cảnh Xuyên, cậu ta là cái người bị em dẫm hư điện thoại.”

“…”

Hơn hai mươi phút sau, tại một cây ATM, Lộ Dao đã gặp lại Chu Cảnh Xuyên.

Có lẽ là ảo giác, Lộ Dao luôn cảm thấy ánh mắt mà Chu Cảnh Xuyên nhìn cô quá mức phức tạp, không chỉ là oán hận, mà còn có điều gì khác, đến nỗi cụ thể là cảm xúc gì, cô cũng không thể nói rõ.

Chu Cảnh Xuyên mặt vô cảm đưa giấy thông hành cho cô, Lộ Dao cũng tâm bất cam tình bất nguyện nói tiếng cảm ơn.

Tưởng Trì Hoài hút thuốc và bước đến, hỏi Lộ Dao: “Tối nay muốn ăn gì?”

“Ăn ngon.”

Tưởng Trì Hoài biết hỏi cũng là hỏi không, anh khẽ nhếch cằm với Chu Cảnh Xuyên, “Đi lên phía trước dẫn đường, tối nay cậu trả tiền.”

Chu Cảnh Xuyên không khỏi nhướng mày: “Tại sao?”

“Cho cậu một cơ hội để xin lỗi.” Tưởng Trì Hoài kéo cửa xe ra và ngồi vào, rồi liếc mắt nhìn anh, “Sau này đừng phá phách với Nghiêm Duyệt nữa, chỉ một lần này thôi, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không nể mặt ai đâu.”

Chu Cảnh Xuyên thầm nghĩ, cậu đã nể mặt ai đâu chứ, lão tử của cậu cũng sắp bị cậu chọc giận phải vào phòng cấp cứu rồi.


Lộ Dao canh Tưởng Trì Hoài không phát hiện, cô nhìn Chu Cảnh Xuyên với một ánh mắt đầy khiêu khích, khẩu hình nói: “Tiểu Dạng, tôi còn không trị được anh sao, hừ!”

“…” Chu Cảnh Xuyên có một loại dự cảm mãnh liệt, kẻ thù của anh đã thật sự xuất hiện.

Buổi trưa Lộ Dao ăn không no, buổi tối không muốn ăn cơm của phương Tây, nên Chu Cảnh Xuyên phải tìm một nhà hàng Hoài Dương có khẩu vị thanh đạm.

Trang trí bên trong thanh lịch và sang trọng, môi trường ăn uống yên tĩnh, tâm trạng của Lộ Dao lập tức tốt lên rất nhiều.

Nhân viên phục vụ cầm thực đơn bước đến, Chu Cảnh Xuyên ra hiệu đưa thực đơn cho Lộ Dao, kết quả Lộ Dao xua tay nói, “Không cần cho tôi xem, tất cả món ăn đắt tiền trong nhà hàng của các cô đều mang ra một phần.”

Nhân viên phục vụ: “… Tất cả món ăn đều đắt.”

Lộ Dao đang cúi đầu xem điện thoại, lơ đãng nói: “Vậy theo giá từ cao đến thấp, tám món đầu tiên đều lấy một phần. A, còn nữa, đắt thứ nhất và đắt thứ hai phải hai phần, những cái khác một phần là được.”

Nhân viên phục vụ nghẹn lời, đã gặp qua dế nhũi gọi thức ăn, nhưng chưa từng gặp qua một người đơn giản như thế, nếu không phải cô biết hai vị trước mặt này, cô sẽ thật sự nghi ngờ cô gái này chuẩn bị muốn ăn cơm bá vương.

Bỗng nhiên, Lộ Dao ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với nhân viên phục vụ: “Chúng tôi có tiền, sẽ không ăn mà không trả tiền.” Rồi chỉ Chu Cảnh Xuyên, “Anh ta có hai mươi ngàn trong túi, đủ ăn chứ?”

“…” Nhân viên phục vụ nhìn Chu Cảnh Xuyên, sắc mặt Chu Cảnh Xuyên âm u đến mức có thể đổ mưa to, anh phất tay ra hiệu nhân viên phục vụ đi xuống.

Tưởng Trì Hoài nâng tách trà lên, từ từ nhấp một ngụm, sau khi nuốt xuống, vẫn không nhịn được mà bật cười, anh cũng không nhớ nổi đã bao nhiêu lâu rồi anh không cười như vậy.

Lộ Dao ngước lên nhìn về phía Tưởng Trì Hoài, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt lấp lánh và sâu thẳm, khóe môi vẫn còn ý cười chưa kịp thu lại, cô không ngờ một người đàn ông lúc bật cười cũng sẽ đẹp đến vậy.

Cô nói: “Anh còn cười nữa, vị bên cạnh anh có thể sẽ ném anh xuống cửa sổ luôn đó.”

Tưởng Trì Hoài: “…”

Chu Cảnh Xuyên nằm cũng trúng đạn không thể hiểu được.

Lộ Dao tiếp tục cúi đầu nhìn xuống điện thoại, đăng nhập vào Q.Q, rồi gửi một tin nhắn cho Xuyên: [ em đã đến Bắc Kinh, hôm nào sẽ mời anh ăn cơm. Đúng rồi, vừa nãy em đã làm thịt tên ngu ngốc đó một trận, còn khiến anh ta tức giận đến chết khiếp, nhưng em không có cơ hội để tát vào mặt anh ta, em đã có thể trông cậy vào anh trai mình:) ]

Sau khi Chu Cảnh Xuyên đọc xong tin nhắn, có cảm xúc rất muốn quăng nát điện thoại, anh bưng tách trà lên và uống một hơi cạn sạch, rồi đặt cái tách lên bàn thật mạnh.

Lộ Dao ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt sắc bén và oán hận của Chu Cảnh Xuyên, cô khịt mũi hai tiếng, rồi huýt sáo.

Chu Cảnh Xuyên lắng nghe cẩn thận, giai điệu đó rất quen thuộc, rõ ràng là: “Người đàn ông khóc, khóc không phải tội lỗi…”

————–

(1) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; Được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

(2) Tích tự như kim: tích chữ như vàng, ít nói, kiệm lời

Editor: Lạc Lạc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.