Y Lộ Phong Hoa

Chương 93: Đánh rắn dập đầu (3)


Đọc truyện Y Lộ Phong Hoa – Chương 93: Đánh rắn dập đầu (3)

”Nhanh mang chăn lại đắp cho thiếu gia!” Điền thị nhanh phân phó.

Sau đó, một nha đầu cầm một cái chăn thật dày đắp lên cho Lí Đại Phát, nhưng Lí

Đại Phát vẫn còn than lạnh, làm Điền thị gấp đến độ xoay vòng, thấy vậy Lí thị ở một bên đi lên sờ sờ đầu của cháu mình, hoảng sợ la lên: “Nóng quá đi! Hắn đang phát sốt đây! Làm sao mà còn chưa thỉnh đại phu về đây?”

“Đến đây! Đến đây!” Lúc này, huynh đệ nhà mẹ đẻ của Lí thị Lí Kim Quý vừa vặn dẫn theo một đại phu đang ôm một hòm thuốc trong người đi đến.

“Đại phu, ngài nhanh xem cho con ta với, hắn phát sốt rồi, còn lạnh…” Điền thị thấy bảo bối mình như thế, khẩn trương nói.

“Hảo! Hảo!” Đại phu kia cũng gật gật đầu nhanh bắt mạch cho Lí Đại Phát.

“Đại phu, thế nào?” Một khắc sau, Điền thị sốt ruột hỏi.

Đại phu kia nói: “Là bị phong hàn nặng, ta sẽ khai một phương thuốc này đã nhanh hạ sốt, phải nên đắp nhiều chăn ra mồ hôi mới có thể tốt được, hãy nhớ là ngàn vạn không được bị cảm lạnh nữa, nếu không cũng khó có thể nói!”


“A? Nghiêm trọng như vậy sao?” Điền thị vừa nghe thì đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Sau đó, vợ chồng Lí Kim Quý nhanh lấy phương thuốc đại phu khai đưa cho nha đầu đi hốt thuốc, hai vợ chồng nhà này cũng thủ hộ ở bên cạnh con, ngay cả mày cũng đều nhíu chặt lại!

Không bao lâu sau, nha đầu đã bưng thuốc đi vào, sau khi đưa Lí Đại Phát uống, khoảng chừng qua một canh giờ, cuối cùng cũng ra một thân đầy mồ hôi, sờ sờ ót mới thấy nóng bừng, lúc này vợ chồng Lí Kim Quý mới thoáng yên tâm!

Lúc này, Điền thị luôn ngồi ở bên cạnh Lí thị, oán giận nói: “Ta nói tỷ tỷ ngươi, không phải là đệ muội ta nói ngươi, chủ ý của ngươi là muốn phá cái gì chứ, ngươi xem, thiếu chút nữa đã đem mệnh của cháu ngươi lấp vào rồi!”

Dù sao cũng là cháu của mình, Lí thị cũng rất lo lắng, chỉ liếc mắt lườm Lí Đại Phát một cái, đành cười bồi nói: “Đệ muội, không vào hang cọp làm sao mà bắt được cọp con, hôm nay ăn khổ sau này sẽ nhận được thù lao lớn!”

“Cái gì mà thù lao lớn chứ? Không phải nói Vô Ưu kia vốn không cần dùng mắt nhìn chúng ta sao? Lần này lại đắc tối với đại gia nhà các ngươi, còn nói là không bao giờ cho phép hắn đi vào cửa chính Tiết gia, mà chuyện như vậy làm thế nào mới có thể thành chứ? Vô Ưu kia và cả nhà đại gia các ngươi chắc chắn là hận thấu xương chúng ta. Chuyện này chỉ la ó, mà không ăn được thịt hồ ly, trái lại còn biến thành một thân bệnh tật!” Điền thị bất mãn bực bội.

“Ngươi có chút nhẫn nại được không? Chỉ bằng bộ dạng này làm sao mới có thể để bọn họ cam tâm tình nguyện gả Vô Ưu cho hắn? Quan trọng là chịu ăn một chút khổ, trải qua một ít trắc trở mới được!” Lí thị khuyên nhủ.


Lúc này, Lí Đại Phát bọc vài tầng chăn càu nhàu nói: “Cô cô, nương, ta không muốn cưới Vô Ưu kia! Dáng vẻ nàng ta cũng không đâu phải là thiên tiên gì, còn bắt thiếu gia ta phải chịu khổ như vậy? Lần trước nàng trêu đùa ta ta không nói, còn sai nha đầu hắt nước ấm lên người ta, còn đá đánh thêm nữa, ta mới không cần nương tử như vậy đâu!”

Nghe được lời cháu oán giận, Lí thị cau mày, cũng có chút không kiên nhẫn.”Không đồng ý là không đồng ý, không phải là ta muốn tốt cho các ngươi sao!

Cuộc sống hiện tại của các ngươi có nhận được một mảnh ruộng nương nào không? Giờ chỉ còn lại có mấy chục mẫu với một căn nhà cũ, với một cửa hàng thịt mà thôi, huynh đệ ta tân tân khổ khổ ở bên ngoài làm chạy chân cho người ta để kiếm mấy đồng bạc, ngươi cho là gia sản chỉ bằng như vậy thì có thể lấy được loại con dâu hiền gì? Ngươi còn mơ tưởng đến kim ngân hồi môn của ta sao? Các ngươi vẫn còn nằm mơ đấy!”

Nghe nói như thế, Điền thị nhanh giả bộ răn dạy con ở trước mặt Lí thị: “Hỗn tiểu tử người, lão nương ta mới lải nhải hai câu thôi, làm sao mà ngươi không biết được tình cảm của cô cô ngươi đâu? Người đây chính là cô ruột ngươi, tất cả đều là vì tốt cho ngươi, mau nói câu gì dễ nghe với cô cô ngươi đi!”

Sau khi Lí Đại Phát bị Điền thị giáo huấn vài câu, biết bản thân không nên nói như vậy, nhất là hắn còn mơ tưởng đến kim ngân ở trong lòng, cho nên nhanh hắc hắc cười lôi kéo tay áo của Lí thị nói: “Cô cô, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân mà, cháu như vậy chỉ là nhất thời khó chịu mà, càu nhàu… Ách xì! Ách xì…” Nói một nửa, Lí Đại Phát lại bắt đầu hắt xì không ngừng.

“Ha ha…” Nhìn thấy dáng vẻ này của Lí Đại Phát, Dung tỷ đứng ở một bên không nhịn được mà xì một tiếng bật cười.

“Ngươi… Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi thấy dáng vẻ này của biểu ca có phải là thật vui hay không?” Dung tỷ bị Điền thị đẩy nhẹ một cái.


“Nha đầu chết tiệt kia!” Lí Đại Phát kéo cổ Dung tỷ kêu một câu.

Lúc này, Điền thị mới cười với Lí thị nói: “Ta nói tỷ tỷ này, bước tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ? Hiện tại Đại Phát đã không được vào cửa chính của Tiết gia, với lại đại gia nhà các ngươi cũng chán ghét hắn như vậy, thì cửa hôn sự này có thể thành sao?”

“Hừ, chuyện này còn phải xem thủ đoạn của chúng ta, không phải do các nàng mới không thành!” Lí thị vô cùng nắm chắc nói.

“Chúng ta tiếp theo nên làm cái gì đây?” Điền thị hỏi.

“Ngươi cứ như vậy…” Sau đó, Lí thị kề sát vào bên cạnh lỗ tai của Điền thị nói vài câu.

Nghe xong Lí thị nói, Điền thị gật đầu nói: “Được, ta chờ sau buổi trưa sẽ đi làm ngay!”

“Ân.” Lí thị gật gật đầu.

Sau đó, Lí Đại Phát đột nhiên mở miệng hỏi: “Cô cô, ngươi nói người kia có đúng hay không? Thật sự Tiết gia sẽ lấy thôn trang kia cho Vô Ưu làm của hồi môn sao?”

“Còn có giả sao? Đây chính là lão thái thái tự nói. Với lại thôn trang kia dù sao cũng là tiền Vô Ưu kiếm được, nếu không cho nàng làm của hồi môn thì tự nàng cũng không đồng ý, nương nàng ta cũng sẽ như thế. Nếu không vì vậy thì ta muốn ngươi cưới nàng ta làm gì?” Trong mắt Lí thị thoáng lộ qua một chút khinh thường.


“Ha ha… Cô cô, thôn trang kia vài ngày trước chất nhi có đi ra ngoài thành làm việc cũng đã nhìn qua, vị trí cũng thật sự là không tệ, hơn nữa năm trước như bỏ hoang, năm nay đã được quản lý một cách gọn gàng ngăn nắp, đầy đủ các loại dược liệu, còn có không ít gà vịt đâu. Ta còn lặng lẽ hỏi thăm một chút, người ta nói nơi này mỗi năm trôi qua ít nhất cũng đều tăng mấy ngàn lượng bạc đó!” Nói tới đây, trong mắt Lí Đại Phát hiện ra tia tham lam sáng rỡ.

“Ngươi nói cái gì? Hơn mấy ngàn lượng bạc? Chậc chậc chậc, nếu một năm có mấy ngàn lượng bạc đó, vậy nhà chúng ta không cần phải đi làm vài năm rồi, đến lúc đó cũng không cần ở lại căn nhà cũ này nữa, chúng ta sẽ đổi sang một cái nhà mới, đúng rồi, còn lớn hơn so với Tiết gia!” Điền thị vừa nghe được nhiều bạc như vậy quả thực là nhạc khai liễu hoa (vui mừng) một hồi.

Cuối cùng một câu nói này làm cho Lí thị và Dung tỷ đều không còn cao hứng nữa, Dung tỷ không khỏi bĩu môi, Lí thị nói: “Chỉ chuyện này mà các ngươi đã cao hứng thành như vậy sao? Nghe nói người ta còn hợp tác với người khác để mở một cái xưởng nữa, đúng rồi, còn đi xem bệnh cho người nhà giàu nữa, chẩn kim kia cũng đủ để một nhà các ngươi người ăn uống thoá thuê!”

“Phải không?” Vừa nghe lời này, vợ chồng Lí Kim Quý và Lí Đại Phát quả thực là mở to hai mắt nhìn.

“Chuyện này còn có giả hay sao? Ngươi xem nàng ta mua được thôn trang thì biết?” Nói tới đây, giọng điệu Lí thị thay đổi, hơi giương cằm nói: “Nhưng mà nếu chuyện này thành, các ngươi cũng đừng quên công lao ta là người ở giữa se chỉ luồn kim đó!”

“Cô cô, làm sao mà cháu lại vong ân phụ nghĩa như thế chứ? Cháu biết ngài từ nhỏ đã đau cháu yêu cháu nhất mà!” Lí Đại Phát nhanh tỏ thái độ nói.

Sau đó, Điền thị cũng hát đệm nói: “Phải nha, tỷ tỷ, đừng nói cháu ngươi, ta với ca ca ngươi cũng sẽ không thể quên sự giúp đỡ của ngươi trong mấy năm nay đâu!”

Nghe được Điền thị nói, Lí thị không khỏi lạnh lùng cười.”Hừ, lời các ngươi nói rất dễ nghe, nhưng đã là lời nói thì ai không nói được chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.