Đọc truyện Y Lộ Phong Hoa – Chương 167: Thiếu
Thẩm Quân và Vô Ưu một trước một sau về phòng, Thẩm Quân bảo Xuân Lan gọi Thẩm Ngôn đến!
Thẩm Quân vừa để Xuân Lan hầu hạ rửa mặt rửa tay vừa ra lệnh cho Thẩm Ngôn: “Sáng mai ngươi đến phòng thu chi lấy bạc, sau đó phái người đi điều tra nhà nghèo bán con trả tiền cho chúng ta, rồi cho mỗi hộ năm mươi lượng bạc, nếu phát hiện có ai bán con cái vì chuyện này thì giúp bọn họ chuộc ra!”
“Vâng.” Thẩm Ngôn nhanh chóng gật đầu.
Cuối cùng, Thẩm Quân dặn dò: “Đừng sợ tiêu nhiều bạc, nhất định phải giải quyết mọi chuyện thỏa đáng!” Sau đó, Thẩm Ngôn mới lui ra ngoài.
Lúc này, cơm nước đã được dọn lên bàn, Vô Ưu dịu dàng nói: “Bôn ba một ngày rồi, có đói không? Nhân lúc còn nóng ăn cơm đi!”
Nghe thấy giọng nói mềm nhẹ dịu dàng, Thẩm Quân quay đầu lại, vừa lúc trông thấy một đôi mắt trong vắt như suối, mệt nhọc và căng thẳng cả ngày hôm nay tan đi không ít, gật đầu nói: “Ừ!”
Hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, Vô Ưu sai người rót cho Thẩm Quân một ly rượu, cười nói: “Uống một ly rượu coi như là giải tỏa đi!”
Thẩm Quân khẽ cười, đưa tay bưng rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cúi đầu xuống đã thấy trước mặt nhiều hơn một món ăn, thấy hôm nay Vô Ưu quan tâm mình như vậy, Thẩm Quân ngẩng đầu nói: “Nàng đừng lo, công danh lợi lộc là vật ngoài thân, ta cũng không để bụng, chỉ tiếc sau này không thể chiến đấu hăng hái trên chiến trường, ra sức vì nước nữa!”
Thấy mắt hắn hơi rầu rĩ, Vô Ưu cười nói: “Thật ra muốn ra sức vì nước cũng không nhất định phải chinh chiến sa trường, dù là ở đâu chỉ cần trong tim có ý thiện, tạo phúc bách tính thì cũng là vậy!”
“Cũng đúng!” Trên mặt Thẩm Quân lộ ra một nụ cười.
Thấy hắn nở nụ cười, tâm trạng Vô Ưu khá hơn, nói: “Thật ra chàng không làm chuyện cho vay nặng lãi, tại sao lại phải tự chịu một mình?” Vô Ưu tin chắc Thẩm Quân biết rõ chuyện Diêu thị cho vay nặng lãi, chẳng lẽ là vì tình nghĩa huynh đệ?
Nghe vậy, Thẩm Quân phất tay, các nha hoàn thức thời nhanh chóng lui xuống. Chốc lát, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Quân và Vô Ưu, Thẩm Quân mới nói: “Có phải nàng biết chuyện cho vay nặng lãi là ai làm không?
“Thật ra đã sớm nghe nói rồi!” Vô Ưu thẳng thắn.
Thẩm Quân gật đầu một cái, nói: “Vậy cũng không lạ, chuyện này sớm muộn sẽ bị người khác lôi ra, với lại ta đắc tội không ít người trong triều đình, bọn họ vội vàng nắm thóp ta! Tuy chuyện này đại tẩu không đúng nhưng việc đã đến nước này ta cũng chỉ đành chịu một mình, không thể liên lụy đến đại ca. Nếu ta chịu một mình thì chỉ bị cách chức mà thôi, ta nghĩ chỉ cần biên cương có chiến sự thánh thượng vẫn sẽ dùng đến ta. Nhưng đại ca thì khác, tình trạng sức khỏe của huynh ấy bây giờ không thể ra chiến trường được, trên đầu của huynh ấy chỉ có tước vị Hầu gia, nếu không còn tước vị này nữa thì sau này huynh ấy chỉ là một bình dân, mãi mãi không thể trở mình được nữa!”
“Đại ca cũng không phải một người theo đuổi danh lợi!” Vô Ưu vẫn tương đối hiểu Thẩm Trấn, tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm nhưng Thẩm Trấn vẫn rất có dáng làm anh cả!
“Đương nhiên là ta biết rõ điều đó, dù đại ca không để ý nhưng ta còn có hai cháu trai, tiền đồ, hôn sự của hai đứa nó sau này cần tước vị chèo chống, ta không thể ích kỷ chỉ lo cho mình như vậy được! Hơn nữa cho dù đặt mọi tội danh lên nhà đại ca, ta cũng không thoát khỏi tội trị gia không nghiêm, cũng khó mà thoát tội, vậy còn không bằng để một mình ta gánh!” Thẩm Quân nói.
Nghe thấy lời này, Vô Ưu không khỏi ca ngợi: Quả nhiên Thẩm Quân là một người đàn ông có trách nhiệm, như một ngọn núi cao cho người ta dựa vào! Thấy Vô Ưu nhìn mình không nói gì, Thẩm Quân nói tiếp: “Ai, bao năm nay sống trong quân, rất ít khi có thời gian riêng tư, thật ra ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm, chỉ có điều là không có thời gian, giờ thì tốt rồi, sau này sẽ có rất nhiều thời gian làm chuyện mình thích!”
“Không biết chàng thích làm gì?” Nghe vậy, Vô Ưu tò mò hỏi.
“Trồng hoa, nuôi ngựa, luyện chữ, luyện kiếm, du ngoạn núi sông, mấy chuyện này ta đều thích!” Lúc nói lời này, mắt Thẩm Quân tỏa sáng.
“Không bằng chàng dạy ta cưỡi ngựa đi!” Những thứ này nàng đều thích nhưng nếu muốn du ngoạn núi sông thì phải biết cưỡi ngựa trước đã, thật ra nàng muốn cưỡi ngựa lâu rồi khổ nổi mãi không có cơ hội, cũng không có ai dạy.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhìn Vô Ưu chằm chằm, thấy ánh mắt của hắn, Vô Ưu cúi đầu, cảm thấy liệu có phải mình tưởng bở không, người ta nói muốn du ngoạn núi sông nhưng cũng không nói là muốn dẫn mình đi cùng! Vì vậy, sau đó Vô Ưu nói một câu: “À, ta biết chàng có rất nhiều chuyện muốn làm, không có thời gian dạy ta cưỡi ngựa, thật ra…”
(Trans by LeeMon.
)
Nói đến đây, đột
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –