Y kiến chung tình

Chương 32


Đọc truyện Y kiến chung tình – Chương 32:

Cùng với suy nghĩ như Diệp Thu Hàm, Vu Quốc Tuấn, Ngưu Xuân Sơn và Sử Vinh Minh lúc này một câu cũng không thể nói được, không hiểu tại sao đi gánh vác trách nhiệm này. Truyện được dịch và edit tại page Sắc – Cấm Thành. xin vui lòng giữ nguyên credit, up sau Sắc 5 chap và không up 10 chương cuối cũng như ngoại truyện. 

Ngưu Xuân Sơn và Sử Vinh Minh đều nhìn về phía Vu Quốc Tuấn, Vu Quốc Tuấn ổn định lại tinh thần nói: “Chủ nhiệm, chúng tôi thật không biết chuyện đổi ngày phẫu thuật, căn bản không ai thông báo cho chúng tôi, nếu như biết hôm nay có phẫu thuật chúng tôi sao có thể ra ngoài uống rượu được.”

Lí Văn Đông không nói gì, phó chủ nhiệm Lữ Xương Hưng tiếp lời: “Cậu nói ba người không biết, vậy tôi hỏi cậu sao bác sĩ Mã lại biết, trưởng y tá sao lại cũng biết!”

Vu Quốc Tuấn lập tức nhìn Tôn Địch, Tôn Địch thở dài: “ Tôi cùng với mấy người Mã Minh Lượng xác minh một chút, chúng tôi đều được bác sĩ khoa hai Tôn Đức Thành thông báo vào lúc sắp tan ca ngày hôm qua, về việc tại sao ba người các anh không nhận được thông báo tôi cũng không rõ.”

“Vậy tôi đi tìm Tôn Đức Thành!” Tôn Đức Thành và ba người bọn họ đều là bác sĩ nội trú làm việc trên năm năm ở đây, Vu Quốc Tuấn hiển nhiên không kiêng nể gì.

“Cậu không cần đi, việc này tôi sẽ tự mình điều tra rõ ràng.” Lí Văn Đông không cho Vu Quốc Tuấn đi, sợ bọn họ khống chế không được cảm xúc lại đánh nhau với Tôn Đức Thành, trong lòng ông cũng không tin ba người Vu Quốc Tuấn có thể vắng học tập thể trong tiết học xuất chúng của Trình sở Tiêu.

“Chủ nhiệm!” Vu Quốc Tuấn nào có nhịn được.

Trong lúc đang giằng co bỗng nghe thấy ngoài cửa có người nói: “Không cần tìm tôi, tôi tự mình qua đây rồi.”

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn, nhân vật quan trọng của việc này Tôn Đức Thành xuất hiện rồi.

Vu Quốc Tuấn liền xông đến trước mặt Tôn Đức Thành: “Tôn Đức Thành, cậu nói xem sao không thông báo cho ba người chúng tôi về việc đổi ngày phẫu thuật!”

“Ai nói tôi không thông báo? Bác sĩ Mã và chị Tôn đều thông báo lẽ nào không thông báo cho các cậu? cậu xem điện thoại cậu có tin nhắn không.”
Ba người Vu Quốc Tuấn và cả Diệp Thu Hàm cũng cầm điện thoại ra xem, thực sự có tin nhắn, sau khi mở ra nội dung thực sự là thông báo đổi thành hôm nay, chỉ ra xem thời gian gửi tin nhắn rõ ràng là rạng sáng 3h35’, thời gian này ai cũng ngủ say rồi, tin nhắn gửi hay không gửi cũng không có gì khác biệt, dù cho buổi sáng ngủ dậy xem tin nhắn cũng đến không kịp, càng huống hồ mấy người ai cũng ngủ dậy muộn đi làm không muộn giờ là may lắm rồi, ai có thể để ý xem có tin nhắn không chứ!


Ngưu Xuân Sơn túm lấy cổ áo Tôn Đức Thành hét: “Tôn Đức Thành, anh nửa đêm hơn 3h gửi tin nhắn cho ai xem chứ! Hôm qua ở đơn vị sao anh không nói, anh cố ý đúng không? Cho rằng như vậy có thể trị người ban một chúng tôi, sau khi bác sĩ Trình trả lương tăng ca cho chúng tôi nhiều hơn ban hai các người sao? Anh đừng tưởng bở! Ông hôm nay phải đánh gãy tay đồ khốn này, xem anh còn có thể vào phòng phẫu thuật không!”

Mấy người Lí Văn Đông nhanh chóng kéo Ngưu Xuân Sơn ra, Tôn Đức Thành lúc này cũng hét lên: “Tôi thông báo cho mấy người bác sĩ Mã xong vốn dĩ là muốn đi thông báo cho các cậu! Kết quả khoa chúng tôi có bệnh nhân cấp cứu, tôi bận mãi đến 10h hơn về nhà ngủ đến nửa đêm tỉnh giấc mới nghĩ đến việc này, lại nghĩ muộn như vậy gọi điện các cậu không hẳn nghe thấy còn nhắn tin các cậu chắc chắn đọc được, dù thế nào nửa đêm tôi đã thông báo rồi! Tôi không phải là trước phẫu thuật đã thông báo cho các cậu đó sao? Các cậu không xem còn trách tôi, cậu thử động đến tôi xem!”

“Được rồi! đừng làm loạn nữa, đây là bệnh viện các cậu như thế này giống gì! Bỏ tay ra đi!”

Lí Văn Đồng giận dữ hét lớn một tiếng, tất cả mọi người đều bị kinh sợ, từ từ bỏ tay xuống.

Chờ mọi mọi người yên tĩnh lại, Lí Văn Đông mới nghiêm túc nhìn Tôn Đức Thành: “Tôn Đức Thành, cậu tuy rằng đã thông báo đến ba người Vu Quốc Tuấn nhưng xảy ra việc như vậy cậu không phải hoàn toàn không có trách nhiệm, tôi sẽ phản ánh chuyện của cậu với chủ nhiệm Trần, cậu về trước đi.”

Tôn Đức Thành trừng mắt nhìn Ngưu Xuân Sơn một cái, tức giận rời đi.

“Chủ nhiệm, đây đều là mưu kế của Tôn Đức Thành!” Ngưu Xuân Sơn vẫn còn đang tức giận. Truyện được dịch và edit tại page Sắc – Cấm Thành. xin vui lòng giữ nguyên credit, up sau Sắc 5 chap và không up 10 chương cuối cũng như ngoại truyện. 

Lí Văn Đông sao lại không ý thức được vấn đề ở đây cơ chứ, nhưng cho dù là lí do gì thì việc không lành cũng xảy ra rồi, ai có thể xoay chuyển được chứ.

Nhìn mấy người đứng trước mặt mình ông bất đắc dĩ nói: “Tôi tìm cơ hội nói chuyện với bác sĩ Trình, xem có thể khiến anh ta không truy cứu chuyện này nữa hay không, nếu không khoa chúng ta tổn thất lớn rồi, đến lúc đó không chỉ trong khoa không có được chi phí phẫu thuật, càng quan trọng hơn là sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của các bác sĩ trong bệnh viện. Các cậu đi làm việc đi, Diệp Thu Hàm cùng tôi đến phòng làm việc.”

Diệp Thu Hàm đáp một tiếng, nơm nớp lo sợ đi theo sau Lí Văn Đông đến văn phòng chủ nhiệm.


“Tiểu Diệp, thực ra hai ngày nay tôi cứ muốn cùng cô nói chuyện, hôm nay trùng hợp xảy ra chuyện này nên tôi nói luôn.”

Diệp Thu Hàm vừa nghe liền biết mình phải chịu giáo huấn, nhưng lại không nghĩ ra là vì chuyện gì, chỉ có thể tỏ thái độ hòa hảo nói: “ Chủ nhiệm, tôi làm sai ở đâu ngài cứ nói.”

“Hừ! Cô là con gái nên tôi phải chú ý đến thể diện cho cô cho nên mới gọi cô đến phòng làm việc, gần đây tôi nghe không ít người nói sau khi tan làm cô thường xuyên mời người trong khoa ăn cơm, có chuyện này không?”

“Có, tôi vốn dĩ là muốn mời một lũ, nhưng vì có người phải trực ban cho nên chỉ có thể chia ra mời.” Diệp Thu Hàm cảm thấy việc mình mời cơm không có gì to tát.

“Sao cô lại mời mọi người ăn cơm?”

Diệp Thu Hàm không giấu diếm nói: “Bởi vì tôi cảm thấy tôi rất may mắn vừa vào khoa không lâu đã có thể theo học bác sĩ Trình, hơn nữa còn nhận được lương tăng ca, nếu như không tỏ ý một chút e rằng mọi người sẽ có thái độ với tôi.”

“Cô nghĩ như vậy tôi vẫn có thể hiểu, nhưng cô mời một lần cho xong thì không sao, chứ như mấy ngày nay thường xuyên mời đồng nghiệp ăn cơm uống rượu thì không tốt. Bây giờ nhiều người phản ánh cô kéo bè kết cánh tạo quan hệ trong khoa, còn ỷ vào chức trợ lý của bác sĩ Trình mà đưa bạn trai Trương Diệu Thân vào đội học tập. Tiểu Diệp, những lời bình gần đây của cô thật không tốt chút nào, điều này không có gì tốt cho công việc của cô, cô còn muốn thăng tiến không?”

Diệp Thu Hàm ngây ngốc nhìn Lí Văn Đông, ánh mắt có chút mơ hồ: “Chủ nhiệm Lý, tôi chỉ là sợ mọi người tỏ thái độ với tối mới mời cơm, chuyện của Trương Diệu Thân tôi chỉ nhắc một câu trước mặt bác sĩ Trình, những lời dư thừa khác không hề nói dù chỉ một câu, hơn nữa tôi tại sao phải lôi bè kết cánh tạo quan hệ cơ chứ, tôi không có lí do gì để làm như thế!”

“Cô là không nghĩ nhiều nhưng có người nghĩ nhiều nghĩ xa hơn, cho rằng cô là vì bình chọn ưu tú mới làm như vậy, tôi biết cô là một người đơn thuần, năng lực làm việc cũng rất xuất sắc, hơn nữa có thể diện của chú cô tôi nhất định phải nhắc cô nhiều một chút, sự thông minh của cô dùng đúng chỗ thì gọi là hiểu rõ lí lẽ, dùng sai chỗ thì gọi là nịnh hót mưu lợi. Sau này chú ý nhiều hơn đi, nhưng mà tuổi nghề ưu tú chúng tôi sẽ suy nghĩ lại, hi vọng cô đừng buồn.”

Diệp Thu Hàm cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, không ngờ những người này trong khoa ăn của mình uống của mình rồi sau lưng lại còn vu oan cho mình. Mời cơm cũng không đúng, không mời càng không đúng, những người này thật khó giao lưu!


Lí Văn Đông nhìn bộ dạng Diệp Thu Hàm chỉ có thể thầm than: Cô gái nhỏ này vẫn là thiếu đi sự tôi luyện!

Chờ Diệp Thu Hàm bớt buồn một chút mới nói tiếp: “Còn có một chuyện khác chính là cô có phải là không thường xuyên làm việc cùng bác sĩ Trình, nếu không sao lại do Tôn Đức Thành thông báo việc đổi ngày phẫu thuật?” đây cũng là điều ông cảm thấy kì lạ, bởi vì bản thân mình không hề nghe Trình Sở Tiêu phản ánh gì về Diệp Thu Hàm, vậy vì sao công việc của trợ lý lại do người của ban hai làm?

“Là rất ít gặp bác sĩ Trình, có lẽ vì tôi bị phạt không thể vào phòng phẫu thuật hơn nữa gần đây đi làm tan làm cũng không cùng đường cho nên nói chuyện rất ít.”

Lí Văn Đông: “Vì sao không cùng đường?”

“Tôi sợ người khác có cái nhìn không tốt.”

“Ôi! Tiểu Diệp à, điều này là cô không đúng rồi, chỗ nên suy nghĩ thì cô lại không suy nghĩ, cái không nên suy nghĩ lại nghĩ nhiều lần. Nếu như cô không làm như không thân thiết với bác sĩ Trình thì sẽ không xảy ra việc hôm nay, người của ban hai muốn giở trò cũng không có cơ hội! Mà cô có thể làm trợ lý cho bác sĩ Trình, chính là cống hiến lớn cho khoa rồi, toàn khoa đều được hưởng ân huệ. Trước đây tuy rằng có người nói lung tung cuối cùng cũng im lặng hết rồi sao? Cô vẫn là cần tạo quan hệ tốt với Trình Sở Tiêu như trước đây, nếu như có người còn dám gây chuyện tôi sẽ nghiêm trị không tha, khi họp sẽ chỉ đích danh phê bình các tình tiết nghiêm trọng để xử lý! Lát nữa cô cùng tôi đến văn phòng bác sĩ Trình, xem có thể khiến anh ta bớt giận không, nhớ kĩ thái độ nhất định phải thành khẩn!”

Diệp Thu Hàm chỉ đành đồng ý: “Vâng, chủ nhiệm, tôi biết rồi.”

“Vậy đi thôi.”

Thế là Diệp Thu Hàm cùng Lí Văn Đông đi tìm Trình Sở Tiêu.

Hai người gõ cửa đi vào đúng lúc Trình Sở Tiêu đang viết lời dặn dò bác sỹ cho bệnh nhân sau khi phẫu thuật xong, mà ngồi đối diện anh ta viết ghi chép chính là Tôn Đức Thành.

“Chủ nhiệm Lí, bác sĩ Diệp, hai người qua sofa ngồi đi, tôi chút nữa là xong việc.” Trình Sở Tiêu bảo hai người ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục giao phó việc cho Tôn Đức Thành.

Diệp Thu Hàm và Lí Văn Đông sau khi ngồi xuống cũng nghiêm túc nhìn Trình Sở Tiêu vài cái, mấy ngày không gặp cảm thấy anh ta sao lại trở nên đẹp trai hơn thế.

Thật ra có một số người thoạt đầu nhìn thì rất đẹp, nhưng không thể đoan trang tường tận, nhìn càng lâu càng thấy không đẹp; có một số người thoạt đầu nhìn thấy rất bình thường, nhưng càng nhìn lâu càng thấy thoải mái, mà Trình Sở Tiêu hiển nhiên là loại người nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp.


Tôn Đức Thành ghi chép xong biên bản đứng dậy cáo từ, khi đi còn liếc vài cái về sofa bên này, sắc mặt tựa như có chút bất an.

Chờ anh ta đi ra ngoài Trình Sở Tiêu bèn đi qua đó, ngồi đối diện Lí Văn Đông và Diệp Thu Hàm hỏi: “Chủ nhiệm Lí, anh có việc gì?”

Lí Văn Đông nhanh chóng mỉm cười: “Đây chẳng phải vì việc sớm hôm nay các bác sĩ nội trú của ban một chúng tôi phạm lỗi hay sao, tôi đặc biệt qua đây thay họ tạ lỗi, cậu dù sao cũng đừng tức giận quá.”

“Tôi không tức giận, các bác sĩ nội trú vắng học tập thể chắc chắn là có vấn đề mắc xích nào đó, nhưng mà sự việc đã xảy ra rồi tôi cũng không thể không có hành động gì, trách phạt nhất định sẽ có nhưng tôi sẽ xem xét tình hình cụ thể để xử lý.”

“Tôi biết bác sĩ Trình làm việc rất công bằng, nếu đã như vậy tôi yên tâm rồi. Còn có chuyện nữa chính là Tiểu Diệp cũng muốn xin lỗi cậu, gần đây thái độ của cô ấy với cậu không tốt lắm, đương nhiên đây không phải là ý thức chủ quan của cô ấy, chủ yếu là do suy nghĩ không trưởng thành của người trẻ tuổi sợ thân phận bản thân mình kém xa so với cậu thường xuyên ở cạnh nhau sẽ bị mọi người đàm tiếu, thực sự bất đắc dĩ mới muốn giữ khoảng cách với cậu.”

Lí Văn Đông nói đến đây liền dừng lại, Diệp Thu Hàm biết đây là đang chờ thái độ của mình, thực ra vừa nãy khi cô ở văn phòng chủ nhiệm tâm trạng cô đã ổn định rồi, nhưng không biết sao lại vừa đến chỗ Trình Sở Tiêu lại có chút khống chế không nổi, nghĩ đến việc bản thân chịu oan ức trong mắt liền đọng một tầng nước, cúi đầu nói nhỏ: “Xin lỗi anh”

“Đây không phải là việc to tát gì, tôi không sao.”

“Vậy cậu xem Tiểu Diệp sau này có thể làm trợ lý cho cậu như trước đây nữa không?”

Trình Sở Tiêu cười cười nói: “Bác sĩ Diệp không phải vẫn là trợ lý của tôi sao, tôi nhớ là chưa đổi người.”

“Vậy thì tôi hỏi thừa rồi. Bác sĩ Trình, tôi còn có một cuộc họp phải nhanh chóng qua đó, Tiểu Diệp cô ở lại xem bác sĩ Trình có việc gì cần cô làm không.”

Trình Sở Tiêu lịch sự đứng dậy tiễn Lí Văn Đông ra cửa, sau đó quay lại nhìn Diệp Thu Hàm vẫn ngồi cúi đầu ở sofa, ý cười trên mặt nhạt dần: “Bác sĩ Diệp, biểu hiện của cô trong thời gian gần đây khiến tôi rất thất vọng.”

Diệp Thu Hàm nghe ra sự không vừa ý trong ngữ khí của Trình Sở Tiêu, liền cảm thấy lạnh nhạt và xa cách giống như lần đầu hai người gặp nhau vậy! Truyện được dịch và edit tại page Sắc – Cấm Thành. xin vui lòng giữ nguyên credit, up sau Sắc 5 chap và không up 10 chương cuối cũng như ngoại truyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.