Đọc truyện Y Hậu Khuynh Thiên – Chương 197: Con của vương (1)
Edit: Tiêu Tiêu
“Tiểu tử ở đâu ra vậy, cút ngay cho ta!” Thị vệ giận dữ, bổ một kiếm về phía Bạch Tiểu Thần.
Nhưng Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu tránh được, hắn bĩu môi nhỏ, vẻ mặt bất mãn: “Mẫu thân đã dặn, dưới tình huống bình thường đừng động thủ, cho nên, ta không đánh với các ngươi.”
“Mặc dù ta không đánh nhau với các ngươi, nhưng mà…” Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu, cười ngây thơ, “Ta có giúp đỡ nha.”
Tay nhỏ hắn đặt lên miệng, huýt sáo một tiếng, trong khoảnh khắc, một đám hồ ly từ một nơi không xa băng qua đường, nhanh nhẹn lao tới mấy tên thị vệ.
“Hồng hộc, hồng hộc,” Vương Tiểu Bàn đánh Nam Cung Lân một trận, lúc này mới đứng lên, kinh ngạc nhìn đám hỏa hồ ly trước mặt Bạch Tiểu Thần, “Bạch Tiểu Thần, nhà ngươi nuôi nhiều hồ ly như vậy sao?”
Bạch Tiểu Thần quệt miệng: “Mẫu thân nói biểu di muốn một con hồ ly, nên để ta tìm một đám hồ ly tới cho biểu di chọn, số hồ ly này cũng vừa lúc tới đây, ta liền thuận tiện gọi bọn chúng qua trợ uy.”
Thế này mà gọi là trợ uy?
Đây là có thần lực nghịch thiên!
Vương Tiểu Bàn ngạc nhiên không khép miệng lại được, con mắt híp lóe sáng: “Bạch Tiểu Thần, tốt xấu gì chúng ta cũng làm bằng hữu lâu như vậy, nếu được, ngươi cũng cho ta một con nha?”
Bạch Tiểu Thần nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không được, trước tiên ta phải cho biểu di chọn đã, chờ biểu di chọn xong mới tới lượt ngươi.”
Vương Tiểu Bàn cười tới mặt béo nở thành một đóa hoa: “Được, sau này ta không làm huynh đệ với ngươi nữa, ta sẽ làm tiểu đệ của ngươi, nhưng, yêu cầu của ta là, ngươi nhất định phải tìm cho ta một con hồ ly cái.”
“Tại sao lại là hồ ly cái?”
“Còn không phải tại cha ta nói ta mập như vậy, lại còn ngốc, sau này nhất định không tìm được nàng dâu, cho nên, ta quyết định tìm một con hồ ly cái, đợi nàng tu luyện thành người, ta liền thú nàng làm nàng dâu.”
Những hồ ly còn đang vây quanh Bạch Tiểu Thần, bất chợt nghe được Vương Tiểu Bàn nói, liền lùi ra sau mấy bước, từng đôi mắt tội nghiệp nhìn Bạch Tiểu Thần.
“Vương Tiểu Bàn, ngươi dọa hồ ly của ta!” Hai tay Bạch Tiểu Thần chống nạnh, hung hăng trợn mắt với Vương Tiểu Bàn, lại quay đầu nhìn Nam Cung Chuẩn: “Ngươi có muốn tới lúc đó chọn một con không?”
Nam Cung Chuẩn mím môi: “Ta có thể muốn lão hổ hay không?”
“Vì sao?” Bạch Tiểu Thần kỳ quái hỏi.
Mắt Nam Cung Chuẩn phát sáng: “Hổ là vua bách thú, ta cũng muốn trở thành vương giả!”
Gương mặt nhỏ Bạch Tiểu Thần đen lại: “Ai nói với ngươi hổ là vương bách thú?”
Hồ ly có chỗ nào không tốt?
Đồ ngốc Tiểu Mễ nhà hắn còn không phải đang thần phục dưới uy của hắn hay sao?
À, không đúng, là thần phục dưới mỹ thực của mẫu thân.
Đương nhiên, hồ ly mạnh hơn hổ! Ai nói hồ ly không được, hắn liền liều mạng!
“Trong sách ta đọc viết như thế?” Nam Cung Chuẩn gãi đầu một cái, nghi hoặc hỏi, “Chẳng lẽ không đúng hả?”
Ánh mắt Bạch Tiểu Thần khẽ động: “Ta có thể gọi một con hổ tới cho ngươi, chỉ là… sau này ngươi nhất định phải nói lão hổ không bằng hồ ly!”
Nam Cung Chuẩn nghiêm túc gật đầu: “Ta đảm bảo sau này sẽ nói hồ ly cường đại hơn lão hổ.”
Lúc này Bạch Tiểu Thần mới hài lòng gật đầu: “Ngươi nói câu đó mới là nói thật, cái gì mà lão hổ với sư tử, long tộc phượng tộc, ở trước mặt hồ ly, đều phải cúi mình!”
“Vâng, lão đại.” Nam Cung Chuẩn đứng thẳng người lên.
Tiểu Thần lợi hại như vậy, hắn nói đương nhiên là đúng.
“Lão đại là cái gì?” Bạch Tiểu Thần hơi chớp mắt to, từ lúc nào mà hắn thành lão đại rồi?