Y Đạo Quan Đồ

Chương 145: Mở rộng hay phá hỏng


Đọc truyện Y Đạo Quan Đồ – Chương 145: Mở rộng hay phá hỏng

Sáng sớm ngày hôm sau. Trương Dương lại dẫn chị em Cố
Giai Đồng tới núi Thanh Đài. Lần này là để hoàn thành tâm nguyện của Cố
Dưỡng Dưỡng, cô bé này muốn dựa vào sức lực của mình để trèo lên núi
Thanh Vân.

Đường lên núi Thanh Vân có rất nhiều chỗ còn đang thi công dở. công
trình mở rộng du lịch núi Thanh Đài đang được tiến hành rầm rộ, tài
nguyên tự nhiên của núi Thanh Đài rất tốt. chỉ cần sửa thông đường, du
khách sẽ tới.

Trên đường bọn họ nhìn thấy không ít quan khách tới núi Thanh Sơn du
ngoạn, cuộc thi miss du lịch thành phố Giang Thành mà An Đức Hằng tổ
chức tạo lên được hiệu ứng rất vang dội. cái tên núi Thanh Đài cũng được truyền bá rộng ra ngoài tỉnh Bình Hải. căn cứ vào dự đoán của cục du
lịch. năm nay người tới núi Thanh Đài du ngoạn sẽ vượt hơn trước hai
lần. có điều cơ sở du lịch vẫn chưa được hoàn thiện, chính phủ huyện
Xuân Dương lại không khuyến khích du khách vào núi du ngoạn, còn đặc
biệt dán cảnh báo về việc nàv. Có điều như vậy vẫn không ngăn được lòng
nhiệt tình muốn du ngoạn của du khách, du lịch núi Thanh Đài theo sự gia tăng của danh tiếng mà từ từ lên theo.

Lên tới thôn Thanh Hà thì rõ ràng là náo nhiệt hơn nhiều, khi Trương
Dương dừng xe ở trước thôn ủy thì phát hiện trên khoảng đất trống ở
trước cửa đã đỗ hơn chục chiếc xe, hai đứa trẻ con còn đứng đó giống như là đang thu phí đỗ xe.

Lưu Truyền Khôi vốn đang ngồi xuống tàng cây hút thuốc, nhìn thấy
Trương Dương từ trong xe bước ra, vội vàng tới nghênh đón, quát hai đứa
nhỏ định thu tiền của Trương Dương: “Biến biến biến. Sang bên kia mà
chơi đi, xe này không cần thu!”

Trương Dương mỉm cười nhìn Lưu Truyền Khôi: “Tôi nói nè bí thư chi bộ,
cậu được lắm đó! Du lịch núi Thanh Đài này còn chưa chính thức mở cửa,
cậu đã ở đây hoạt động kinh tế trước rồi! Thật sự khiến tôi bội phục sát đất!”

Lưu Truyền Khôi đương nhiên có thể nghe ra ý châm chọc trong lời nói
của Trương Dương, hắn hít một hơi thuốc lào, nói: “Hiện tại là thời đại
cải cách mở cửa rồi, thôn Thượng Thanh Hà chúng tôi cũng phải nắm được
nhịp đập của thời đại chứ, phải cùng tiến với thời đại, vực dậy kinh
tế!” Hắn chào hỏi hai chị em Cố Giai Đồng, lại nói với Trương Dương:
“Anh tới mà không nói trước một tiếng để tôi bảo người đi chuẩn bị thức
ăn cho anh!”

Trương Dương cười nói: “Không cần phải phiền phức vậy đâu. chúng tôi
hôm nay là tới leo núi, quay về tôi tới chỗ Trần lão gia tử ăn một bữa
cơm! Buổi chiều lại đi, lần này không làm phiền anh đâu!”

Lưu Truyền Khôi cũng không khách khí với hắn nữa, gật đầu, nói: “Mau đi đi. hôm trước vừa đổ một trận mưa lớn. trên núi đẹp lắm. gần đây mỗi
ngày đều có không ít người tới thăm thú.”

Cố Giai Đồng và Cố Dưỡng Dưỡng đổi mặc một bộ quần áo ngoài trời màu
đỏ. trang bị của bọn họ cùng rất đầy đủ, mỗi người còn ôm một cái túi
lớn. Trương Dương thì nhẹ nhàng hơn nhiều, trừ khiêng một bình nước
khoáng ra thì chẳng phải mang gì nữa. Trương Dương cũng muốn xách đỡ túi cho bọn họ. nhưng hai chị em đều mang ý định rèn luyện ý chí cá nhân,
rèn luyện thân thể. cho nên căn bản không để Trương đại quan nhân nhúng
tay vào.

Trương Dương càng nhàn, cầm máy ảnh nhàn nhã đi theo sau bọn họ. Đường
lên núi Thanh Vân cũng đang trong quá trình tu sửa. không ít đoạn đường
nguy hiểm đã được thay bằng thềm đá. trong mắt Trương Dương thì cũng
không có được loại phong vận thiên nhiên như trong quá khứ. Khi đi tới
giữa sườn núi, bởi vì dấu vết sửa tạc đã không còn, đoán rằng việc lát
đường núi Thanh Vân chắc phải nửa đầu năm sau mới có thể kết thúc, tới
lúc đó. đi xe cũng có thể trực tiếp lái tới thác Bôn Long ở sườn núi
rồi.

Trương Dương tuy đã tới núi Thanh Sơn rất nhiều, nhưng mấy lần trước
đều là bởi vì sai mùa. cho nên không có cơ hội nhìn thấy thắng cảnh của
thác nước Bôn Long. từ nơi rất xa đã nghe thấy tiếng vang ầm ầm. giống
như phía trước có thiên quân vạn mã đang chém giết. lại giống như phía
chân trời thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sấm sét trầm muộn. Vòng qua
mỏm núi, lại thấy một thác nước hùng vĩ tráng lệ từ trên đỉnh núi cao
gần trăm mét đổ xuống, giống như ngân hà cửu thiên trút xuống hắc long
đàm. trên nham thạch có rất nhiều góc cạnh. khi thác nước chảy qua. va
chạm mạnh. nước bắn tung tóe như phi hoa toái ngọc. nhìn từ xa giống như những đóa mai trắng đang tung bay, phiêu tán theo gió. Trong không
trung giống như mưa phùn lác đác rơi.

Chị em Cố Giai Đồng nhìn thấy thắng cảnh như vậy, không khỏi cùng cất
tiếng reo hò. Trương Dương cùng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc hùng
vĩ như vậy, đưa tay lên vuốt hơi nước trên mặt. khóe miệng lộ ra một nụ
cười hiểu ý.

Trước thác nước có một đám người đang chụp ảnh. xem ra núi Thanh Đài đã dần dần được người ta công nhận rồi

Bọn Trương Dương vào buổi trưa thì tới Tử Hà quan, khiến Trương Dương
cảm thấy bất ngờ là Tử Hà quan cũng đang trong cảnh sửa chữa, xem ra
quyết tâm mở rộng du lịch núi Thanh Sơn của huyện Xuân Dương là không
nhỏ. trong Tử Hà quan cùng có hơn chục khách hành hương, ở nơi này dâng
hương phần lớn là người bản địa.

Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa mang thái độ thờ ơ lãnh đạm đối với những hương khách này, ông ta nằm dưới cây bạch quả trong vườn, đang nhàn nhã sưởi
nắng, cho tới khi Trương Dương bước tới cạnh ông ta, che mất nắng trên
mặt ông ta, lão đạo sĩ mới mở mắt ra, nhìn

thấy là Trương Dương, ông ta không khỏi bật cười: “Chủ nhiệm Trương,
ngọn gió nào lại thổi cậu tới đây vậy?” Chữ lại này đã chứng tỏ rất rõ
ràng rằng Trương Dương đã tới núi Thanh Đài nhiều lần.


Trương Dương cười nói: “Đã mất công lên núi nên tiện tới chỗ ông chơi, không ngờ Tử Hà quan này cùng bắt đầu được tu sửa rồi.”

Lý Tín Nghĩa nói: “Một đoàn làm phim của Hương Cảng nhìn trúng Tử Hà
quan. muốn ở chỗ tôi đóng ngoại cảnh, tôi không đồng ý, bọn họ liền đề
xuất giúp tôi sửa cửa lớn và tường viện của quán Tử Hà. tôi nghĩ một lát rồi cùng đồng ý.” Trên mặt lão đạo sĩ thủy chung vẫn là bộ dạng lười
biếng.

Lúc nàv chị em Cố Giai Đồng đeo túi leo núi, chống gậy bước vào trong
quán, hai chị em đều có chút mệt mỏi rồi, đương nhiên không thể bằng
Trương Dương bước đi như bay. ở ngoài cửa nghỉ ngơi một lát rồi mới bước vào.

Cố Giai Đồng thấy miếu quan tất nhiên là phải dâng hương rồi, người làm ăn chưa chắc đã tin Phật. nhưng lại luôn muốn được may mắn. cô ta đưa
túi leo núi cho em gái mình rồi đi tới điện Tam Thanh để dâng hương.

Lý Tín Nghĩa vẫn có lời cần nói với Trương Dương, ông ta bảo: “Lúc năm mới, một nhà bọn họ đều tới chứ?”

Trương Dương biết người mà ông ta nói đến là An Chí Viễn, chậm rãi gật
đầu, trong lòng vẫn có chút kỳ quái, lão đạo sĩ đã là em trai cùng cha
khác mẹ của An Chí Viễn, vậy vì sao vẫn không nhận nhau? Người xuất gia
chẳng lẽ thực sự phải lục thân bất nhận ư? Đã là lục thân bất nhận. vì
sao lại phải nhiều năm như vậy mà vẫn thầm lặng canh giữ phần mộ của cha mẹ?

Lý Tín Nghĩa lại nói: “Hắn ở Thanh Vân Trúc Hải sửa mộ cho lão gia tử, rất không tốt!”

Trương Dương hơi ngây người. An Chí Viễn sửa mộ cho cha hắn ư? Chuyện này hắn chưa hề nghe quá.

Lý Tín Nghĩa than: “Nhân quả tuần hoàn. báo ứng không sai. có một số
chuyện e rằng là trời cao đã định sẵn rồi, hậu nhân không thể nào thay
đổi được đàu!”

Trương Dương thân là một kẻ chẳng tin vào quan niệm về số mệnh. có điều chuyện của An gia quả thật có chút tà quái. An đại hồ tử năm đó giết
người như ma. An gia xảy ra trận huyết án đó khiến người ta không thể
không liên tưởng tới một số chuvện.

Trương Dương nói: “An lão hiện tại liệt rồi, nói chuyện cũng không được lưu loát, tôi thấy ông ta cũng chẳng còn sống được bao nhiêu ngày nữa
đâu, hay là gặp mặt ông ấy đi!”

Trong mắt Lý Tín Nghĩa lộ ra vẻ mặt cực kỳ phức tạp, có điều ông ta cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thở khẽ một tiếng.

Hai người đang nói chuyện thì Trần Sùng Sơn từ cửa hông tiến vào, ông
ta là tới tìm Lý Tín Nghĩa đánh cờ. không ngờ Trương Dương cũng ở đây.
không khỏi hơi ngạc nhiên, sau đó lại cười gọi: “Trương Dương!”

Trương Dương vội vàng đứng dậy chào: “Chào Trần đại gia!”

Trần Sùng Sơn cười nói: “Tôi vừa làm xong một món dân dã. tới chỗ tôi ăn cơm đi!”

Lý Tín Nghĩa vội vàng đứng dậy, nói: “Đi! Tôi đã mấy ngày rồi chưa khai chay đây!”

Cố Dưỡng Dưỡng có chút kinh ngạc nhìn vị đạo sĩ này: “Đạo môn không
phải là có tam quy ngũ giới ư, đạo sĩ cũng có thể ăn mặn à?”

Lý Tín Nghĩa bị cô nhóc này hỏi cho ngớ cả người, gãi gãi cái đầu hoa
râm. cười nói: “Đạo môn chỉ là không ăn thịt trâu thôi. còn những loại
thịt khác thì không cấm!”

Cố Dưỡng Dưỡng lẩm bẩm: “Là bởi vì tọa kỵ của Lào Tử là trâu xanh ư!”

Lý Tín Nghĩa và Trần Sùng Sơn đồng thời bật cười, cô nhóc này hiểu biết cũng không ít.

Trương Dương đợi Cố Giai Đồng dâng hương trở về, bọn họ cùng nhau tới
phía tây Tử Hà quan. Trần Sùng Sơn đã xây lại nhà đá. lần này nhà đá
được dựng trên một khối đất bằng trước núi cao. Phía sau lại là vách
núi, trước nhà đá có một vườn rau vừa mới khai hoang, bên trong mọc đầy
rau và hoa, bên cạnh còn có một cây bạch quả cao to. cùng phải hơn năm
trăm tuổi rồi.

Gà rừng chim ngói mà Trần Sùng Sơn bắt được ném ở trước cửa. trên lò đá đun nước. nhưng vẫn chưa kịp cạo lông.

Chị em Cố Giai Đồng chủ động nhận công tác chuẩn bị.

Trần Sùng Sơn lại nhổ một ít măng mùa xuân và nấm núi, mấy người cùng nhau động

thủ.

Không ai ngờ được rằng, Lý Tín Nghĩa còn là một tay nấu ăn cực giỏi.
điều này có quan hệ tới việc ông ta nhiều năm nay phải sống một mình.
lão đạo sĩ rảnh rỗi liền nghĩ ra xem nên làm gì để ăn. ông ta tuy thân ở đạo môn. nhưng bình thường cũng chưa bao giờ khiến cái miệng của mình
phải chịu ủy khuất.

Trần Sùng Sơn gọi Trương Dương tới cạnh vách núi, từ nơi này vừa hay có
thể nhìn thấy cảnh tượng của Thanh vân trúc hải. nhìn từ xa, có thể thấy trong thanh vân trúc hải xuất hiện một mảng bình địa. lộ ra vẻ cực kỳ
chướng mắt, làm hỏng hết mỹ cảnh chính thể của Thanh vân trúc hải.

Trần Sùng Sơn than: “Bọn họ xây mộ cho An đại hồ tử! Phong cảnh vốn có
của Thanh vân trúc hải bị phá hỏng rồi!” Trần Sùng Sơn sống ở đây mấy
chục năm. đối với những gì phát sinh ở trước mặt cảm thấy rất đau lòng.
Trương Dương nhíu mày, đây chắc không phải là ý của An Chí Viễn. chẳng
lẽ là An Đức Hằng tự tác chủ trương xây mộ cho An đại hồ tử?

Trần Sùng Sơn chỉ vào góc đông bắc. bên cảnh khu vực điện ảnh và truyền hình cũng mới xây một công trường lớn. nơi đó từng là địa điểm cũ của
sơn trại mã tặc, hiện tại đang tiến hành xây dựng lại nguyên trạng. Trần Sùng Sơn có chút cảm thán. nói: “Thật sự không biết xây lại sơn trại mã tặc này thì có ý nghĩa gì? Khích lệ mọi người vào rừng làm cướp. lên

núi làm tặc à!”

Trương Dương không khỏi bật cười.

Trằn Sùng Sơn rõ ràng có chút bất mãn với thái độ mà hắn biểu hiện ra,
nói khẽ: “Đây không phải là chuvện nhỏ. nếu cứ để mặc cho bọn họ làm bừa ở núi Thanh Vân. không lâu nữa vùng núi xanh nước biếc thành sẽ không
còn tồn tại nữa. tôi đã có kiến nghị rồi, mở rộng thì cũng vừa phải
thôi, ngàn vạn lần không thể mỡ rộng bừa bãi một cách không có kế hoạch, nếu không thì chính là phá hoại sinh thái đấy!”

Trương Dương gật đầu. nói: “Trần đại gia, chuyện này tôi sẽ phản ánh
lên bộ ngành bên trên. Đúng rồi, bí thư Tần ngày mồng một tháng năm sẽ
dẫn cha của cô ta tới núi Thanh Đài bái phỏng ông. Cô ta chính là người
lãnh đạo cao nhất của Xuân Dương, còn nữa, cha của cô ta. Tần Truvền
Lương hiện tại là cố vấn cao cấp mà cục du lịch của chúng tôi thuê. hai
người các ông chắc hẳn sẽ rất có tiếng nói chung.” Trong lòng hắn thì
lại thầm đắc ý, An Đức Hằng à An Đức Hằng, lần này mày lọt vào tay tao
rồi.

Trần Sùng Sơn nghe thấy Tần Thanh sắp tới. liền gật đầu nói: “Được.
chuyện này tốt nhất định sẽ phản ánh đúng sự thực với cô ta.”

Hai chị em Cố Giai Đồng bày xong bàn ghế. gọi bọn họ tới ăn cơm. Trong
túi leo núi của bọn họ mang theo không ít đồ ăn. thịt bò chín. chân giò
hun khói. gà quay, lại thêm mấy món dân dã của lão đạo sĩ. đầy một bàn
thức ăn rất là phong phú.

Lào đạo sĩ cũng không phải là loại người ăn chùa uống chùa. ông ta từ
trong Tử Hà quan mang tới một vò rượu Hầu Nhi tự ủ, rượu này là dụng
nước suối núi và cây cao lương ủ thành, bên trong còn bỏ thêm không ít
loại thảo dược. nghe lão đạo sĩ nói. phương thức ủ rượu nàv là từ sư phụ của ông ta. ít nhất cũng phải hơn ngàn năm rồi.

Có điều Trương Dương uống vào thì thấy cũng giống như là mùi cao lương
bình thường, chẳng qua có thêm một ít vị đạo thảo dược đặc hơn mà thôi.

Bọn họ vừa ăn uống vừa nói chuvện, Cố Dưỡng Dưỡng phát hiện Lý Tín
Nghĩa gắp một miếng thịt bò cho vào miệng thì không nhịn được mà lên
tiếng nhắc nhở: “Đạo trưởng, đó là thịt bò đấy!”

Lý Tín Nghĩa nhai rất ngon lành. nói: “Thịt bò? Ta sao lại ăn thịt bò
thế này?” Sự xảo quyệt của ông ta khiến cả đám người đều bật cười.

Trương Dương cười nói: “Miệng đầy văn chương đạo đức cũng không bằng
trong lòng có đạo. Tôi thấy Lý đạo trưởng đã tới cảnh giới trong lòng có đạo rồi!”

Khuôn mặt già nua của Lý Tín Nghĩa nóng bừng. nghe ra những lời này của chủ nhiệm Trương là đang đá xoáy mình. ông ta bưng một chén rượu lên.
nói: “Nói thật. tôi làm đạo sĩ nhiều năm như vậy rồi, tới giờ vẫn thấy
hồ đồ. cái gì là đạo cái gì không phải đạo. tôi cũng không rõ, cùng
không muốn hiểu rõ, chỉ cảm thấy sống những ngày tháng như thế này là an nhàn thoải mái. vô cầu vô thúc nhất.”

Ăn xong bữa trưa. Cố Giai Đồng xin một bức tranh chữ của Trần Sùng Sơn.
Trần Sùng Sơn thông qua sự giới thiệu của Trương Dương đã biết được
rằng, bức tranh này là Cố Giai Đồng muốn tặng cho Cố Doãn Tri, cha của
cô ta. Trần Sùng Sơn đối với loại hành động xã giao nàv vốn không có
hứng thú. nhưng Trương Dương có mặt ở đây. ông ta nghiêm túc ngẫm nghĩ
một lát rồi viết xuống một hàng chữ – bất hoạn vị chi bất tôn. nhi hoạn
đức chi bất sùng; bất si lộ chi bất đa. nhi si trí chi bất bác.

Khi Trương Dương đang ca ngợi thư pháp của lão gia tử khí phách càng
lúc càng có sức mạnh thì trong lòng không tránh khỏi của chút thấp thỏm. Ta X, đây rõ ràng là cho bí thư cố một bài học mà. Hắn nhìn nhìn Cố
Giai Đồng, nhưng Cố Giai Đồng lại biểu hiện ra vẻ cực kỳ vui vẻ, không
có ai hiểu cha của cô ta hơn bản thân cô ta, cô ta thấy bức tranh chữ
này nhất định sẽ làm cha mình cảm động, luyến tiếc những ngày tháng hiện tại.

Cố Dưỡng Dưỡng thì cảm thấy rất hứng thú đối với một cái bát sứ thanh
hoa mà Trần Sùng Sơn dùng để ăn cơm. sau khi rửa sạch thì lật đi lật lại nhìn vô số lần. Trần Sùng Sơnmắt sáng như đuốc. nhìn ra tâm tư của cô
bé này. mỉm cười nói: “Thích thì cứ lấy đi. bát sứ thanh hoa là lão đạo
sĩ tặng cho ta, vốn có sáu cái. hiện giờ chỉ còn lại có một cái thôi.”

Cố Dưỡng Dưỡng đỏ mặt, nói: “Vậy sao được!”

Trần Sùng Sơn cười nói: “Chỉ là một cái bát sứ mà thôi. có gì mà ngại. quay về ta bảo lão đạo sĩ tặng cho ta mấy cái!”

Có thể nói chuyến đi tới núi Thanh Vân lần này, hai chị em Cố Giai Đồng đều có thu hoạch, bọn họ đều mang tâm tư giống như nhau. đó là phải
mang về một lễ vật cho cha.

Trương Dương sau khi nói chuyện với Trần Sùng Sơn. cũng có chút bất mãn đối với hiện trạng mở rộng của núi Thanh Phong, lúc xuống núi đặc biệt
đi quanh Thanh vân trúc hải. phát hiện mộ của An đại hồ tử đã sắp xây
xong rồi, lăng mộ chiếm rất nhiều diện tích. hơn nữa còn từ trong trác
hải (biển trúc) trực tiếp lát một con đường, giống như là một con dao
sắc mổ bụng Thanh vân trúc hải ra vậy, hai bên đường còn dựng rất nhiều
ngựa đá. người đá.

Cố Dưỡng Dưỡng không nhịn được. nói: “ở cảnh khu cho phép xây mộ à?”

Cố Giai Đồng có chút không vui bảo: “Cảnh sắc của trúc hải toàn bộ bị
phá hỏng rồi! Làm gì có kiểu mở rộng khai thác cảnh khu như thế này?
Giang Thành các anh làm du lịch mà thiếu mất một kế hoạch cơ bản nhất!”


Trương Dương cười toe toét. nói: “Khuê nữ con nhà giàu có khác. nói câu nào cũng có khí thế!”

Cố Giai Đồng trừng mắt lườm hắn: “Anh thân là một quan chức của cục du
lịch Giang Thành, mà lại để mặc cho bọn họ làm xằng làm bậy ở đây, một
địa phương vốn đang đẹp đẽ giờ bị phá hủy thành như thế này rồi.”

Trương Dương cười nói: “Có câu huyện quan không bằng huyện quản. việc
mở rộng và khai thác cụ thể núi Thanh Sơn thuộc về sự quản lý của huyện
Xuân Dương, anh là người của cục du lịch Giang Thành, ngắn tay không với tới trời. Vả lại, anh cho dù muốn quản thì người ta cũng chắc gì đã
chịu nghe anh. phải không?” Thẳng nhóc này đã bắt đầu tính toán trong
lòng rồi. An Đức Hằng à An Đức Hằng, thằng chó mày cũng khệnh khạng quá. ông mày đây là ai chứ? Là thổ phỉ mà, mẹ kiếp, mày hiện tại xây mộ của
lão thành như thế này làm cái gì? Mày xây đài tưởng niệm anh hùng nhân
dân chắc?

Tối ngày hôm đó. bọn họ quay về Giang Thành. Trương Dương đặt phòng ở
khách sạn Minh Châu. hắn cũng không thông tri cho đám bạn Ngưu Văn
Cường, buổi tối lại dẫn chị em Cố Giai Đồng ăn một bữa ở Tri Vị cư. vào
lúc lũ xuân. Xuân Dương là một huyện hạt gặp thiên tai nghiêm trọng nhất trong Giang Thành, có điều từ tình huống hiện tại cho thấy. bộ mặt của
Xuân Dương đã khôi phục lại khá ngăn nắp sạch sẽ, từ đó có thể nhìn ra
sự quản lý của Tần Thanh đối với Xuân Dương là khá tốt.

Con người vào nhiều lúc đều có dự cảm. khi bọn họ đang ăn cơm thì Tần
Thanh gọi điện thoại tới. lần trước đang ăn cơm cùng với Sở Yên Nhiên
cũng bị Tần Thanh bắt dính. Trương Dương lần này thực thà hơn nhiều, hắn đem tình hình thực tế là mình đang ở Xuân Dương nói cho Tần Thanh.

Tẩn Thanh nghe nói hắn ở cùng với chị em Cố Giai Đồng, cũng không biểu
hiện ra vẻ không vui, cô ta sỡ dĩ gọi điện thoại cho Trương Dương là bởi vì chiều nay cô ta về Giang Thành rồi, không ngờ hai người bọn họ lại
đi xéo qua nhau.

Trương Dương kể lại những gì mà mình thấy ngày hôm nay ở núi Thanh Đài lại cho Tần Thanh.

Tần Thanh nghe nói tới chuyện An Đức Hằng phá hỏng cảnh sắc Thanh vân
trúc hải. xây dựng lăng mộ cho An đại hồ tử thì cũng hơi ngây người,
chuyện An Đức Hằng muốn tu sửa phần mộ cùng không hề báo lên chỗ cô ta,
đoạn thời gian này cô ta cũng đã từng tới núi Thanh Đài thị sát tình
hình thi công đường, nhưng lại không tới núi Thanh Vân. cho nên cùng
không hiểu được tình huống cụ thể của nơi này. nghe Trương Dương nói
Thanh vân trúc hải bị người ta ngang nhiên phá hỏng, lúc nàv mới ý thức
được tính nghiêm trọng của sự tình. Tần Thanh trầm ngâm một lát rồi nói: “Lễ mùng một tháng năm, em sẽ cùng cha tới núi Thanh Đài du ngoạn,
thuận tiện xem tình huống nơi đó. nếu phía đó thật sự không án chiếu
theo kế hoạch được vạch ra từ trước mà mở rộng và khai phá. em sẽ lặp
tức bắt buộc bọn họ phải chỉnh đốn!”

Cái mà Trương Dương muốn chính là hiệu quả này, hắn cố ý thở dài. nói:
“Anh hôm nay cũng bị dọa cho giật mình. Thanh vân trúc hải đang đẹp như
vậy. bởi vì xây mộ mà bị bọn họ chém thành hai nửa. hai bên đường còn
dựng rất nhiều ngựa đá. người đá. người biết thì hiểu là phần mộ của An
đại hồ tử. người không biết thì còn cho rằng nơi này chôn vị vương hầu
vương tướng nào ý chứ. An Đức Hằng hắn xây mộ cho ông hắn để tận hiếu
thì chúng ta không phản đối. nhưng không thể bởi vì phần mộ mà phá hỏng
hoàn cảnh của nơi đó được. Còn đáng cười hơn là, chúng ta mời An gia đến là bỏ vốn đầu tư phát triển du lịch chứ không phải là để họ ở núi Thanh Vân xây dựng lăng viên của nhà mình, ca công tụng đức cho người ông
cường đạo của hắn!”

Tần Thanh biết Trương Dương trước giờ đều có thành kiến với An Đức
Hằng. nhưng chuyện này Trương Dương phản ánh không chỉ là mượn đề tài để nói chuyện của mình. cũng không phải là mượn việc công mà báo thù
riêng, trước khi mở rộng triển khai núi Thanh Đài. phương án mà cô ta và An lão đã cùng thương nghị chính là bảo trì cảnh tượng vốn có của núi
Thanh Đài. tiến hành mở rộng, cách làm hiện tại của An Đức Hằng rõ ràng
là làm trái với kế hoạch mà song phương đã định. Tần Thanh nói khẽ: “Anh yên tâm. chuvện này em sẽ theo vào. nếu thực sự xảy ra chuyện trái với
hiệp nghị. bọn em sẽ án chiếu theo quy định mà tiến hành xử lý!” Cô ta
dừng lại một chút rồi lại nói: “Cố tiểu thư lần nàv tới Giang Thành có
phải là có ý định đầu tư ở Giang Thành không?”

Câu này tuy rằng hỏi rất khéo. nhưng Trương Dương vẫn từ trong lời nói
nghe ra Tần Thanh là có chút hi vọng, nhớ tới mình trước đây đã từng đáp ứng, vào mùng một tháng năm sẽ cùng cô ta và cha cô ta tới núi Thanh
Đài. trong lòng khó tránh khỏi có chút áy náy, Trương đại quan nhân tuy
tinh lực vô hạn. nhưng dẫu sao thì thời gian cũng có hạn. không thể mỗi
một chuyện đều làm chu toàn được. chuyện này chỉ có thể đợi sau này bồi
thường cho người ta thôi.

Trương Dương cười nói: “Anh là định như vậy, tường thành cổ của Giang
Thành chúng ta đổ rồi, An Đức Hằng rõ ràng tỏ ý không muốn quản chuyện
này, hắn nói khoản tiền nào thì dùng vào việc nấy, hai trăm triệu đầu tư vào Giang Thành là dùng để mở rộng cảnh khu chùa Nam Lâm. tường thành
cổ không nằm trong kế hoạch đầu tư. cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp
khác!”

Tần Thanh cười nhạt. nói: “Thương nhân lúc nào cũng chỉ nghĩ tới lợi
ích cá nhân trước tiên. anh muốn để người khác đầu tư thì phải cho người ta nhìn thấy lợi ích khả quan. bất kỳ ai cũng không ngoại lệ.”

Trương Dương tỏ ý rất tán đồng câu nói này của Tần Thanh, hắn không
quên tâng bốc Tần Thanh: “Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà trật tự của huyện thành Xuân Dương đã khôi phục lại tốt như vậy rồi, bí thư
huyện ủy em thật là lợi hại, anh thấy em ở Xuân Dương quả là nhân tài
không được trọng dụng đúng chỗ rỗi, nên tới Giang Thành làm bí thư thị
ủy mới đúng!”

Tần Thanh bị hắn chọc cười: “Biến đi, bớt nói lăng nhăng thôi. nịnh hót em như vậy, có phải là có mục đích gì đó hay không hà?”

Trương Dương quay người lại nhìn về phía xa xa rồi mới hạ thấp giọng, nói: “Anh yêu em!”

Tần Thanh trầm mặc một lát rồi mới thẽ thọt đáp lại: “Em tin anh!”

Cú điện thoại này của Trương Dương kéo dài hơn chục phút. khi quay lại
chỗ ngồi thì Cố Giai Đồng không nhịn được mà oán trách: “Vừa ăn cơm đã
bắt đầu gọi điện thoại, bạn gái à? Sao nhiệt tình thế?”

Cố Dưỡng Dưỡng không hiểu quan hệ giữa chị mình và Trương Dương, cười hi hi nói: “Anh Trương có bạn gái à? Sao em không biết?”

Cố Giai Đồng tức giận nói: “Cây củ cái hoa tâm như thế này, em nên hỏi anh ấy có bao nhiêu bạn gái mới đúng!”

Trương đại quan nhân thản nhiên cười: “Không nhiều đâu. cộng cả ngón tay ngón chân vào là đếm được thôi!”

Cố Dưỡng Dưỡng kinh ngạc trợn trừng mắt lên. Trương Dương ở trong lòng
cô ta luôn luôn là một hình tượng siêu cấp hoàn mỹ, hắn nói như vậy
khiến một cô bé ngây thơ như Cố Dưỡng Dưỡng nhất thời không thể nào tiếp nhận được, cô ta lắc đầu, nói: “Em không tin đâu, anh Trương không phải là loại người đó!”

Cố Giai Đồng nhìn cô em gái mặt mày ngây thơ này, thật sự là vừa buồn
cười lại vừa lo lắng. con nhóc nàv không ngờ lại mê tín đối với Trương
Dương đến trình độ này, sự hoa tâm của thằng ôn này là không thể nào phủ nhận được. có điều Trương Dương đã thừa nhận một cách thản nhiên như
vậy, hơn nữa trên mặt còn không có một chút vẻ xấu hổ nào. cũng có thể

tính là tiền vô cổ nhân. hậu võ lai giả (trước giờ chưa từng có), Cố
Giai Đồng cắn chặt môi, ánh mắt đã biểu đạt ra suy nghĩ ở trong lòng,
Trương Dương ơi Trương Dương, mặt anh dày ghê lắm!

Huvện thành Xuân Dương quả thực là quá nhỏ. bọn họ ăn cơm ở đây liền có một người quen đi tới. là anh hai Triệu Lập Vũ của Trương Dương, hắn
hôm nay là ra ngoài uống rượu với mấy đồng nghiệp, không ngờ lại gặp em
trai ở đây.

Trương Dương giới thiệu hai chị em Cố Giai Đồng với Triệu Lập Vũ, chị
em Cố Giai Đồng nghe thấy là anh hai của Trương Dương, cùng lộ ra vẻ khá khách khí

Triệu Lập Vũ rất rộng rãi nói: “Em ba. bữa này anh mời. bọn em muốn ăn
gì thì cứ gọi đi!” Hắn hiện tại đã lên làm trưởng ban bảo an của Kim
Khải Việt. tiền lương và đãi ngộ đều được tăng lên nhiều, đây hoàn toàn
là nhờ sự chiếu cố của Trương Dương, cho nên đối với cậu em này cũng
thấy cảm kích từ nội tâm.

Trương Dương cũng không khách khí. lặng lẽ kéo hắn sang một bên, nói:
“Anh hai, chuyện em tới Xuân Dương đừng có nói cho mẹ biết nhé, để tránh bà ấy oán trách em!”

Triệu Lập Vũ lén lút nhìn về phía chị em Cố Giai Đồng, thật lòng khâm
phục giơ ngón cái về phía em trai, ý bảo cậu giỏi, chị em xinh đẹp như
thế này mà cũng cưa được. Trương Dương nhìn vẻ mặt của hắn là biết hắn
đang nghĩ gì. không khỏi cười nói: “Đừng có nghĩ linh tinh. em và bọn họ rất trong sáng!”

Triệu Lập Vũ gật đầu, nói: “Anh tin…” Dừng một chút rồi nói tiếp:
“Tin cậu mới lạ đó!” Hai anh em cười ha ha. Phía kia lại có người gọi
Triệu Lập Vũ đến. Triệu Lập Vũ gần đây rất bận. sinh ý của Kim Khải Việt sau tết càng lúc càng tốt. hôm nay mới rảnh rỗi ra ngoài ăn cơm.

Trương Dương cũng không muốn lưu lại đây quá lâu. Xuân Dương quá nhỏ.
người quen lại quá nhiều, sau khi cùng chị em Cố gia ăn no xong, lại
quay về khách sạn Minh Châu.

Vừa tới đại sảnh của khách sạn Minh Châu thì thấy một đám người đang từ trên lầu đi xuống. Trương đại quan nhân vừa nhìn đã thấy là người quen. dẫn đầu là tên đạo diễn Hương Cảng lưu manh Vương Chuẩn. Vương Chuẩn
quả thực là đạo diễn Hương Cảng, hai chữ lưu manh này chính là Trương
Dương cho thêm vào, bởi vì thằng đạo diễn này rất hay lươn lẹo. cho nên
ấn tượng của hắn đà được định hình rồi.

Vương Chuẩn nhìn thấy Trương Dương, rất nhiệt tình bước tới bắt tay
hắn. mỗi lần thấy Trương Dương, luôn có thể nhìn thấy bên cạnh hắn có mỹ nữ bầu bạn. Đôi chị em Cố Giai Đồng và Cố Dưỡng Dưỡng đều là tuyệt sắc
nhân gian. Vương Chuẩn lập tức có tâm tư mời người ta chụp ảnh. nhưng
nghĩ thấy Trương Dương ở bên cạnh, mình nói ra những lời này, tám chín
phẩn mười sẽ bị hắn xỉa xói cho một trận, lập tức bỏ ngay ý định này.

Cố Giai Đồng nói với Trương Dương một tiếng rồi cùng Cố Dưỡng Dưỡng lên lầu trước.

Vương Chuẩn lúc này mới nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi thấy anh nên đổi
sang đi làm tinh tham (người săn lùng ngôi sao) đi! Những cô gái xinh
đẹp của Giang Thành anh đều quen hết cả!”

Trương Dương không khỏi có chút đắc ý cười cười, lúc nào một nam tử trẻ tuổi tướng mạo anh tuần bước tới. rất kích động nắm cánh tay Trương
Dương: “Trương tiên sinh. ngài còn nhận ra tôi không?”

Trương Dương chỉ cảm thấv tướng mạo của hắn có chút quen quen. chỉ là
nhất thời không nhớ ra đã thấy trong bộ phim nào? Kim Bình Mai? Nhục Bồ
Đoàn à? ừ, đúng rồi, hình như là Kim Bình Mai. Thằng nhóc này trông
giống như thằng đã đóng Tây Môn Khánh, có điều sao hắn lại nhận ra mình
nhỉ?

Nam tử trẻ tuổi đó từ trong ánh mắt mù mờ của Trương Dương cảm giác
được Trương Dương không nhớ ra mình. nhưng vẫn kích động lắc lắc cánh
tay Trương Dương, nói: “Tôi là Ân Bồi Quốc. năm ngoái tới núi Thanh Đài
chụp ảnh. là ngài đã cứu tôi đó!”

Trương Dương lúc này mới nhớ ra, quả thật là có chuyện đó. lúc đó khi
hắn và Tần Thanh tới núi Thanh Đài khảo sát. Vương Chuẩn dẫn đoàn phim
đi quay phim võ hiệp. khi tên Âu Bồi Quốc này từ không trung ngã xuống,
là mình đã cứu hắn.

Trương Dương cười nói: “Nhớ rồi, anh là minh tinh của Hương Cảng!”

Âu Bồi Quốc cười nói: “Chỉ là nghệ sĩ bình thường thôi. không phải là minh tinh gì đâu!”

Vương Chuẩn cười ha ha. nói: “Quốc tử hiện tại đang rất lên. vừa nhận
được đề cử cho diễn viên phụ xuất sắc nhất. công ti của chúng tôi đang
gắng sức đưa anh ấy lên!”

Âu Bồi Quốc khiêm tốn cười cười.

Trương Dương có chút hứng thú với kiểu làm trò của tên đạo diễn lưu
manh này. Vương Chuẩn mày hớn hở nhắc tới tới bộ phim mà mình đang quay, bộ phim này là phim võ hiệp. đầu tư hơn bảy trăm vạn, Âu Bồi Quốc là
vai phụ. vai chính là ảnh đế Hương Cảng Lưu Đức Chính và ảnh hậu Tịch
Nhược Lãm. Trương Dương đối với dàn diễn viên của Vương Chuẩn cũng không có hứng thú gì cả, hắn hiện tại là trưởng phòng phòng mở rộng thị
trường của cục du lịch. trước tiên luôn nghĩ tới công tác của mình. hắn
đề nghị Vương Chuẩn đừng chỉ đi xem núi Thanh Đài. Giang Thành còn có
không ít cảnh đẹp. ví dụ như tường thành cổ và đường cổ.

Vương Chuẩn nghe thấy tường thành cổ thì mắt không khỏi sáng lên. hắn
thật sự không biết Giang Thành còn có một đoạn tường thành cổ, trong kế
hoạch quay phim của hắn có một đoạn quyết chiến trên tường hành. trước
mắt vẫn chưa xác định địa điểm quay, vẫn đang trong quá trình tuyển
chọn, lập tức quvết định phải tới Giang Thành xem thế nào.

Trương Dương để lại phương thức liên lạc với mình cho Vương Chuẩn, hẹn
hắn sau khi tới Giang Thành thì gọi điện thoại cho mình. mình sẽ đích
thân dẫn hắn tới xem tường thành cổ. Sự nhiệt tình công tác của Trương
đại quân nhân đã dần dần khôi phục lại.

Dưới sự an bài của Trương Dương. Phương Văn Nam cuối cùng cũng gặp mặt
được với Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ không thích uống rượu, hắn đặc biệt
chọn địa điểm gặp mặt là ở quán trà Xuân Thu ở hồ Nhã Vân. quán trà này
cũng là sản nghiệp của hắn. danh hiệu đệ nhất phú thương Giang Thành quả thật là danh phó kỳ thực.

Ngồi trên phòng Lạc Tuyết ở tầng hai. nghe tiếng đàn du dương do một nữ nhạc công đàn tấu. trong không khí tòa ra múi đàn hương thoang thoảng,
bốn bức tường trong phòng treo tranh vẽ của danh nhân. đồ đạc trong
phòng đều giả màu gỗ lim. ở trong đây phảng phất như rời khỏi trần thế
ồn ã này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.