Đọc truyện Y Đạo Quan Đồ – Chương 10: Đạo quân tử có câu
Trương Dương lúc này cũng không có hay biết Lý bí thư huyện ủy đang ở bên người tình Cát đại đội trưởng đội hình sự hai người đang mưu đồ bí mật tính kế trên người hắn, lúc chữa xong cho cánh tay của Hàn Truyện Bảo, Trương Dương liền cầm lấy túi đựng những đồ đã mất đi tìm Tả Hiểu Tình, đem đến đưa cho nàng: “Xem thử một chút đi, bên trong còn thiếu những thứ gì?”
Tả Hiểu Tình nhìn qua một chút những đồ trong túi, nhịn không được nở nụ cười: “Hiệu suất làm việc của bọn họ thật cao, thế nhưng đó là hiệu suất mua đồ chứ chẳng phải là tìm đồ.”
Trương Dương cũng nở nụ cười: “Bất kể là đi mua thì cũng là tìm về rồi, chỉ cần đồ dùng không sai khác là được rồi. À, công ty vận chuyển hành khách còn bồi thường cho ngươi và Hồng Linh một ngàn tệ, thế nào, trích ra một ít giải quyết vấn đề ấm no cho ta chứ?”
Tả Hiểu Tình cũng hiểu rõ được cái ý tứ này của Trương Dương, sau đó mới nhận ra được là hắn cùng Hồng Linh là chung một loại hám tiền như nhau. Tả Hiểu Tình nhìn lướt qua một lượt những đồ bên trong, có tiền, cả cái máy điện thoại di động Motorola, nàng đều nhét trở lại vào túi, đưa đến trước mặt Trương Dương: “Trả lại cho ngươi, những thứ này lai lịch bất minh, ta cũng chẳng cần.”
Trương Dương chỉ là muốn đùa giỡn chút xíu mà thôi, cũng không có muốn bắt chẹt gì Tả Hiểu Tình cả, hắn cười nói: “Hào phóng như vậy sao, chỉ là những thứ này cũng không phải của ta, vô công bất thụ lộc, ta cũng không dám nhận.”
“Ngươi thực sự không muốn nhận? Đúng là nói một đường nghĩ một nẻo.”
“Đạo quân tử có câu. Ta không có thiếu bạc!”
“Ồ, nghĩ không ra ngươi lại có đạo đức tốt như vậy!” Tả Hiểu Tình nhịn không được trêu ghẹo một câu.
“Đúng vậy, ta từ trước cho tới bây giờ đều là làm việc lợi người không lợi mình.” Trương thần y tuy đến thời đại những năm 90 này chưa lâu, thế nhưng tài ăn nói cũng tiến triển một cách cực nhanh, ngay cả câu danh ngôn Mao lão gia tử tặng cho đồng chí Bạch Ân Đồng hắn hiện tại cũng hạ bút thành văn, đọc thuộc lòng.
Tả Hiểu Tình nhìn cái vẻ dương dương tự đắc này của Trương Dương, cũng hết nói nổi luôn, lại nhớ tới chuyện tình tối hôm qua, nàng ta không khỏi có chút hiếu kỳ, nhìn xung quanh một chút, thừa dịp không có ai ở gần đây nhỏ dọng hỏi: “Ngươi thật sự là cháu của bí thư huyện ủy Lý Trường Vũ à?”
“Ta hiện tại rốt cục cũng hiểu cái gì gọi là miệng lưỡi thiên hạ rồi!” Trương Dương câu được câu không thở dài đáp.
Tả Hiểu Tình thấy hắn muốn nói đến vấn đề này, cũng không có gặng hỏi hắn nữa, dù sao nàng cũng là khuê nữ con nhà giàu có, được dạy dỗ từ nhỏ nên cũng biết cách kìm nén tính tò mò của mình lại. Bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại gần bên người kêu lên, Trương Dương nhìn lại cái túi đang cầm, nhưng phát hiện Tả Hiểu Tình lại từ trong túi áo dài trắng lấy ra một chiếc điện thoại, không khỏi có chút sửng sốt, chẳng phải điện thoại di động của nàng ta ngày hôm qua đã mất rồi hay sao? Thật đúng là tiểu thư nhà giàu, cái đồ mấy nghìn tệ đó nói mua là mua được ngay, đó đều không phải là người mà con nhà nghèo như mình có thể so sánh được.
Tả Hiểu Tình nghe xong điện thoại, chuyển hướng về nhìn Trương Dương, lúc này mới để ý thấy bộ dạng ngây ngốc kinh ngạc của hắn, khiến nàng không khỏi nở nụ cười: “Là sáng sớm ngày hôm nay, lúc sắp đi làm thì Vương đồn trưởng đồn công an chỗ bến xe tới tìm, là hắn đã tìm về những đồ đã mất của ta và Hồng Linh, cho nên…” Ánh mắt của nàng lại dừng trên cái túi đựng đồ trong tay Trương Dương kia: “Đồ bên trong đó là của ngươi đi, ta cũng không có cần.”
Trương Dương cuối cùng cũng hiểu, tối hôm qua là hắn được ngủ một giấc no say, không có nghĩ tới mấy người Hàn Duy Chính, Vương Trung Khoa này đều không có nghỉ ngơi, cố gắng tìm lại mấy đồ đã mất của Tả Hiểu Tình này, có thể để bọn họ ra sức như vậy thì nguyên nhân chính thực ra là những thế lực sau lưng Trương Dương với Tả Hiểu Tình vẫn chưa có lộ diện. Trương Dương bỗng nhiên thấu hiểu được một cái đạo lý, nắm tay chỉ là một loại vũ khí hữu hình, mà quyền lực mới là lực lượng vô hình chân chính đáng sợ. Nắm tay chỉ có thể làm thương tổn đến thân thể một người nào đó, thế nhưng quyền lực to lớn lại có thể uy hiếp làm người khác khinh sợ từ trong nội tâm, hai thứ lực lượng này thì hiển nhiên cái thứ hai lợi hại hơn rất nhiều, dùng quyền làm người khác sợ thì chỉ là vũ phu, mà không dùng quyền cũng làm người khác sợ thì đó mới chân chính là đại trượng phu. Khi đã giác ngộ được những đạo lý trong đó, Trương Dương lại càng muốn có được quyền lực hơn bao giờ hết, mới nhớ ra là mãi cho đến giờ Lý Trường Vũ vẫn chưa có cho hắn một lời thuyết phục nào cả. Cái tên bí thư huyện ủy hỗn đản này thực sự muốn cả đời làm thái giám sao?
Tả Hiểu Tình thấy Trương Dương đứng trân ngốc một chỗ hồi lâu, nhẹ giọng cười: “Nhiều đồ như vậy, mà giá trị cũng không có nhỏ đâu, dù sao người ta cũng thật lòng tặng lễ, không bằng ngươi cứ nhận đi.”
Trương Dương cười cười, thầm nghĩ trong tay còn có năm nghìn tệ, vậy mà còn phải đi lấy mấy thứ đồ này sao? Cứ coi như là muốn đi chăng nữa, thế nhưng tại trước mặt con gái thì cũng phải giả bộ nghĩa khí một chút chứ, không thể để mất hình tượng như vậy được.
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng ai gọi: “Trương Dương, ngươi là thực tập sinh, không ở trong phòng học tập cho tốt đi, ra ngoài này đi dạo làm cái gì? Không muốn tốt nghiệp nữa phải không?” Trương Dương quay đầu lại nhìn, thấy chính là Cao Vĩ đang giận dữ nhìn mình, nghĩ một chút là có thể hiểu được, người này là thấy mình cùng Tả Hiểu Tình đứng nói chuyện với nhau, nên mới thấy khó chịu bắt bẻ mình đây. Tả Hiểu Tình chạy ra sau lưng Cao Vĩ, hướng về phía Trương Dương lè lè lưỡi trêu trông thật xinh xắn đáng yêu, Trương Dương cười nhẹ, hắn cũng chẳng muốn cùng Cao Vĩ so đo làm gì, hắn hiển nhiên coi Cao Vĩ kia không có cùng cấp độ, chậm rãi cầm cái túi đựng đồ kia: “Được thôi, nếu như ngươi không có lấy, thì ta đem trả lại cho hắn vậy, đỡ phải để người ta nói ta là kẻ hám đồ.”
Người nói vô tâm, người nghe lại có ý. Cao Vĩ bỗng nhiên mặt đỏ lên, hắn bước lại cản đường Trương Dương: “Trương Dương, ngươi nói cái gì? Nói rõ ràng lại cho ta!”
Trương Dương thấy tên này cứ lải nhải nhiều không khỏi có chút tức giận: “Ta nói Cao Vĩ ngươi, sao ngươi chẳng hiểu chuyện gì hết vậy? Ta chọc giận ngươi khi nào, vậy sao ngươi cứ giống như chó dại bám lấy ta suốt như vậy? Ngươi thích ai thì phải bám đít người đó chứ? Cứ bám theo ta làm gì? Thực là muốn đáng rắm quá.”
Đừng nói là Cao Vĩ, mà ngay cả Tả Hiểu Tình cũng phải thở phì phì trừng mắt nhì Trương Dương. Tiểu tử này thực không có tình nghĩa gì cả, ai nghe những lời này đều có thể nghe ra được chính mình cũng bị liên lụy vào.
Cao Vĩ nói như thế nào thì cũng là thầy giáo của Trương Dương hắn, vậy mà trước mặt nhiều người như vậy, có cả bệnh nhân lẫn học sinh của mình, thằng oắt con này lại dám buông những lời sỉ nhục hắn như vậy, hắn sao có thể chịu nhục được, hắn phẫn nộ gầm lên: “Ta thực chưa có thấy một học sinh nào có tố chất kém như ngươi cả. Được, ta lập tức gọi điện đến trường của ngươi, xem bọn hắn xử lý ngươi như thế nào.”
“Đúng là chó động đực mà!” Trương Dương không nhịn được nói. Vẫn thấy Cao Vĩ đang đứng chắn đường mình, Trương Dương không khỏi có chút không kiềm chế được, đẩy hắn một cái khiến hắn lảo đảo súy té xuống đất: “Chó ngoan thì không cản đường!”
Nghe Trương Dương nói những lời độc địa như vậy, Viên Văn Vệ thường ngày có tốt tính đến đâu cũng vì tiểu tử này mà giận sôi lên, vẫn theo thói quen phát tiết tức giận của nàng, cầm cuốn tạp chí trong tay giơ lên dọa đánh vào đầu Trương Dương: “Ngươi có biết hay không, để cho ngươi thực tập ở cái bệnh viện này, ta đã tốn biết bao nhiêu công phu không hả? Ngươi cố ý muốn làm khó ta phải không?” Viên Văn Lệ thấy điệu bộ cợt nhả của Trương Dương, cũng không kìm nén được lửa giận nữa, đập cuốn tạp chí trong tay xuống đầu Trương Dương. Nàng ta dù sao cũng là người nhìn Trương Dương lớn lên mỗi ngày, trong mắt nàng ta thì Trương Dương này cũng chẳng khác nào em trai cả, cũng vì thân quen từ nhỏ nên nàng cũng không có kiêng dè cái gì cả, trực tiếp dạy dỗ hắn tại đương trường.
Trương thần y nhẹ nhàng giơ tay phải lên, dễ dàng bắt lấy cuốn tạp trí vẫn còn trong không trung, sau đó cười tủm tỉm, để lại lên trên bàn: “Trưởng khoa Viên. Không! Viên đại tỷ, chuyện tình hôm nay cũng là ta không đúng, thế nhưng Cao Vĩ hắn cũng chẳng phải là cái loại gì tốt đẹp cả, ta cũng chẳng có trêu trọc gì hắn, hắn dựa vào cái gì mà suốt ngày bám theo ta gây khó dễ vậy? Hắn là muốn theo đuổi Tả Hiểu Tình, thì cứ việc thoải mái mà theo đuổi, ta không có ngăn cản gây khó dễ, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều lợi dụng việc công để trả thù riêng, nói hắn không phải là chó dại thì là cái gì?
Viên Văn Lệ lại cầm tờ tạp chí lên định đập Trương Dương cái nữa, thế nhưng nghe được những lời này của Trương Dương thì cười rộ lên, mà khi nàng đã cười rồi thì sự nghiêm túc của sự tình nhất thời suy giảm, đối với cái mặt dày của Trương Dương này, nàng cũng chẳng biết dạy dỗ hắn như thế nào nữa, đành thở dài: “Nếu như không phải nể tình mẹ ngươi, ta cũng chẳng muốn quản ngươi làm gì!” Nàng ta chỉ vào một cái ghế bên cạnh, ý bảo Trương Dương ngồi xuống, tận tình khuyên nhủ: “Trương Dương à, trước giờ ngươi vẫn là một đứa nhỏ ngoan vẫn biết nghe lời, gần đây ngươi làm sao vậy? Chuyện tình với Chu viện trưởng lần trước còn chưa có yên ổn, vậy mà chỉ chớp mắt một cái ngươi lại gây sự với bác sĩ Cao rồi. Sau này báo cáo thực tập ngươi định viết như thế nào? Mẹ ngươi là ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn ngươi bằng từng này, cho ngươi đến trường, trông cậy vào ngươi, mong muốn ngươi sau này nở này nở mặt, thấy ngươi chỉ còn nửa năm nữa là sẽ tốt nghiệp rồi, ta đã thỏa ước nguyện của ngươi là được thực tập ở bệnh viện nhân dân huyện, cũng là để cho ngươi lưu lại những ấn tượng tốt với mấy phòng ban trong này. Sắp xếp thời gian cho ổn thỏa, tranh thủ tới đây làm phụ trợ phòng, sau này có công ăn việc làm ổn định, cuộc sống sau này tốt rồi, hoàn cảnh của mẹ ngươi cũng sẽ dần chuyển biến tốt đẹp, Trương Dương…”
Trương Dương chống tay vào bàn làm việc của Viên Văn Lệ, thằng nhãi này từ nãy tới giờ vẫn làm cái bộ dáng vô tâm hờ hững, chẳng thèm nghe ai nói gì cả. Tuy rằng ấn tượng của hắn với vị Viên đại tỷ hàng xóm này cũng khá tốt, thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ nguyện ý làm thực tập sinh ở cái bệnh viện nhân dân huyện này nữa, hắn một bên vừa ngáp vừa nói: “Viên đại tỷ, ta cũng không có dự định thực tập nữa, chị cũng đừng uổng phí công sức làm gì nữa.”
Viên Văn Lệ trợn tròn hai mắt: “Được lắm tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Lẽ nào ngươi không muốn tốt nghiệp phải không? Không thực tập thì ngươi làm gì?”
Trương Dương hỏi ngược lại Viên Văn Lệ: “Nếu như ta tiếp tục thực tập nửa năm nữa thì có thể làm viện trưởng được không? Có thể làm bí thư được không? Ngươi có thể bảo chứng ta sau này làm quan được sao?”
Viên Văn Lệ bị hắn hỏi cứng họng nửa ngày cũng không nói ra được câu nào, ngón trỏ tay phải điểm mạnh vào trán Trương Dương một cái nói: “Ngươi tưởng một sinh viên tốt nghiệp Vệ giáo mà cũng đòi làm viện trưởng sao?” Thầm nghĩ, ta cũng phải phấn đấu hơn mười năm mới leo lên được cái chức trưởng ban khoa giáo này, tiểu tử ngươi thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà.
“Viện trưởng là rất lớn sao? Ngay cả cái quan thất phẩm cũng không bằng, có cho ta làm, ta cũng phải suy nghĩ lại cẩn thận nữa là.”
Viên Văn Lệ lúc này trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, tiểu tử này không phải ăn nhầm cái gì kích thích rồi chứ? Như thế nào mà đang ban ngày ban mặt lại nói mê sảng như vậy? Nể tình là hàng xóm lâu năm, Viên Văn lệ cũng không có nổi giận với Trương Dương làm gì, kệ hắn nói hươu nói vượn gì đi nữa, nàng ta vẫn một mực khuyên bảo Trương Dương nhiều giờ liền, mãi cho đến khi Trương Dương đồng ý đi xin lỗi Cao Vĩ mới chịu thôi.
Lúc Trương Dương ra khỏi viện hành chính, đến khu ký túc xá thì cũng sắp đến bữa ăn trưa rồi, đi ngang qua đại sảnh phòng khám bệnh thì đụng mặt ngay Tả Hiểu Tình. Thế nhưng sắc mặt nàng ta cũng có chút bất thiện, một đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn hắn, cũng khó trách được nàng ta tức giận như vậy, hắn cãi nhau với Cao Vĩ một trận ồn ào như thế làm cho hầu hết tất cả mọi người trong bện viện đều biết, Cao Vĩ đang theo đuổi Tả Hiểu Tình. Tả Hiểu Tình là một người trầm tính, cũng không có thích làm tiêu điểm để người khác chú ý, thế nhưng xú tiểu tử Trương Dương này giờ đây lại đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió chịu tai tiếng.
Trương Dương cũng chỉ nhếch môi cười cười, thực sự làm Tả Hiểu Tình phẫn nộ chính là, thế nào mà thằng nhãi này chẳng biết thế nào là áy náy cả, vẫn cứ cái điệu cười đáng ghét kia, hơn thế nữa hắn lại làm mặt dày, vô liêm sỉ hỏi một câu: “Ngươi chờ ta à? Có đúng hay không muốn mời ta đi ăn?”
Nếu như không phải là Tả Hiểu Tình còn bận tâm cái hình tượng thục nữ này, thì đã sớm đá hắn một cái bay tận ra ngoài đường rồi, hai tay đem quyển sổ chuẩn đoán dày ôm trước ngực, hung hăng liếc Trương Dương một cái, hướng đến cửa ngoài bệnh viện đi nhanh đến. Cái quần bò xanh bó sát đôi chân thon dài của nàng, nhịp bước chân tràn ngập thanh xuân, Trương Dương từ lúc đến thời đại này thì lại có thói quen thích ngắm những đôi chân thon dài kia, dù sao tại cái thời Đại Tùy triều kia, nữ nhân đều toàn mặc váy dài, trừ khi cởi bỏ tuốt tuồn tuột, bằng không khó mà có thể thấy được những cặp đùi đẹp như vậy. Tả Hiểu Tình tuy rằng giận dỗi bước đi rất nhanh, chỉ tiếc rằng Trương Dương không muốn bỏ người đẹp có đôi chân thon dài đó đi một mình, chạy tới đi song song cùng nàng: “Tả Hiểu Tình, là ta mời ngươi đi ăn cơm đi, trông cái bộ dạng khó chịu như vậy, chỉ là mời người ta ăn cơm thôi mà, so với giết người còn khó chịu hơn.”
Tả Hiểu Tình bất chợt bước chậm lại, hung hăng dùng giày cao gót của mình dẫm lên cái chân đi dép lê của Trương Dương một cái rõ đau. Trương Dương không có ngờ tới một người có tiếng thục nữ như Tả Hiểu Tình lại có cái hành động ám toán ngầm này, đau đến phải ôm chân nhảy nhót lung tung như khỉ, Tả Hiểu Tình lại bước nhanh hơn bỏ mặc Trương Dương diễn trò ở lại, vui vẻ vuốt cái tóc đuôi ngựa của mình, rốt cục cũng không nhịn được phải cúi đầu, bả vai nàng như hoa trong gió thầm run run, nàng đang thầm cười trộm.
Trương Dương trong lòng nóng lên, đang muốn đuổi theo nàng ta, thì một chiếc Toyota trắng dừng lại trước mặt bọn họ, trên xe bước xuống chính là Hàn Truyện Bảo, Thấy Hàn Truyện Bảo đột nhiên xuất hiên, Tả Hiểu Tình cũng lấy làm kinh hãi, dù sao Hàn Truyện Bảo ngày hôm qua lưu lại cho nàng cái ấn tượng quá kém, hắn chẳng khác nào như bọn lưu manh phố phường, cũng không tự chủ được sợ hãi lui về phía sau một bước, đi tới bên cạnh Trương Dương. Con người ta là vậy, lúc nào gặp nguy hiểm, thì bất luận là thế nào cũng phải tìm một chỗ an toàn, bám cho thật chắc, mà không thể ngờ được rằng Trương Dương lại có thể gây cho nàng cái cảm giác an toàn này. Tả Hiểu Tình không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn lại Trương Dương một chút, phát hiện rằng hắn hiện tại vẫn đang chăm chú nhìn mình với nụ cười nhẹ trên mặt, lại nhớ tới cái bộ dáng của hắn lúc nãy, không nhịn được phải cắn chặt môi dưới, thầm nhủ thế nào cũng không được cười ra mặt, thế nhưng khuôn mặt nhịn cười của nàng trông vô cùng khó coi. Trương Dương đang muốn mở miệng trêu đùa nàng ta mấy câu cho bõ tức, thì Hàn Truyện Bảo đã đến gần hắn cung kính kêu lên một tiếng: “Trương ca!”
Trương Dương cũng kinh ngạc mà thốt lên: “Ta nói Hàn Truyện Bảo ngươi, đừng có gọi ta như vậy, ngươi xưng hô như thế chẳng phải làm ta già đi bao nhiêu tuổi sao?”
Hàn Tuyện Bảo nhìn Tả Hiểu Tình bên cạnh Trương Dương một cái, tuy rằng trong lòng vẫn thầm ca ngợi đánh giá từ trên xuống dưới tiểu mỹ nhân này, thế nhưng vẻ mặt với ánh mắt vẫn cứ thủy chung là nam nhân đứng đắn, hướng đến Tả Hiểu Tình khom người xuống: “Chị, ngàn sai vạn sai vẫn là ta sai, đại nhân thì không nên so đo chấp nhặt với tiểu nhân, có gì mong chị bỏ qua cho.”
Tả Hiểu Tình với Trương Dương đều ngơ ngác liếc mắt nhìn nhau, mặt cười cười cũng có chút quái dị, Hàn Truyện Bảo này năm nay hai mươi sáu tuổi, kêu nàng là chị, có cho thêm tiền nàng ta cũng không có muốn bị người khác gọi già đi nhiều tuổi như vậy.
Hàn Truyện Bảo cung kính đưa cho Trương Dương một cái bọc to bằng giấy báo, người sáng suốt vừa nhìn qua cái là có thể nhận ra được trong đó chắc chắn toàn là tiền mặt, nụ cười trên mặt Tả Hiểu Tình cũng tắt ngấm, trong lòng thầm nghĩ, giỏi cho Trương Dương ngươi, thừa dịp cơ hội này là trắng trợn vơ vét của cải, thực sự là tốt tính mà!
Trương Dương nhận cái bọc tiền mặt cất đi, rồi đưa cái túi đựng đồ sáng nay Hàn Duy Chính bồi thường đưa trả lại cho Hàn Truyện Bảo: “Mấy đồ bên trong ta cũng không có động vào, ngươi xem qua một chút đi.” Trước mặt Tả Hiểu Tình này thì cũng phải bộ dạng rộng lượng chứ.
Hàn Truyện Bảo kinh sợ lắc đầu ngầy nguậy: “Đó đều là của công ty vận chuyển hành khách chúng ta bồi thường tổn thất cho các ngươi, ta thế nào lại có thể lấy lại được!”
Tả Hiểu Tình cũng nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói: “Những vật bị mất đều đã tìm về được rồi, mấy thứ này ta cũng không có cần.”
Hàn Truyện Bảo thấy nàng ta kiên quyết như vậy thì cũng chỉ đành nhận túi đồ trong tay Trương Dương: “Trương ca, các ngươi còn chưa có ăn cơm, không bằng lên xe, ta mời các ngươi đi ăn.” Nhìn ra được Hàn Truyện Bảo lần này đến thực sự thành tâm, cũng nhiều lúc muốn thu phục sự trung thành của nam nhân cũng có thể thông qua chinh phục bằng thân thể. Đương nhiên là Trương Dương thu phục Hàn Truyện Bảo thông qua thu phục bằng thân thể là bằng nắm tay. Trương lắc đầu từ chốt: “Lòng tốt của ngươi ta nhận, chẳng qua chúng ta còn có chút việc, chuyện ngày hôm qua coi như xong đi.”
Hàn Truyện Bảo ngại ngùng gãi gãi đầu, mắt thấy Trương Dương cùng Tả Hiểu Tình đã đi xa, mới ngầm thở dài một hơi. Lúc Trương Dương xuất công phu đem cánh tay bị trật khớp của Hàn Truyện Bảo trở lại vị trí cũ xong, Hàn Duy Chính cũng không có hoàn toàn yên tâm, liền mang theo con trai đến tìm cái vị trưởng khoa chỉnh hình bệnh viện Đông Y kia, một lần nữa chụp X-quang mới biết cánh tay con trai mình đã hoàn toàn bình phục rồi, ngay cả vị trưởng khoa kia cũng bảo ổn rồi, lúc đó lão mới yên tâm. Hàn Truyện Bảo nhớ lại buổi tối hôm qua Trương Dương lấy một đánh ba mà vẫn dũng mãnh phi thường, trong lòng vừa sợ vừa hâm mộ, người ta không chỉ thân thủ cao siêu, mà bối cảnh sau lưng cũng thực sự là dọa người, muốn đối địch với người ta, không phải là mình chán sống rồi sao? Huống chi Hàn Truyện Bảo buổi sáng đã gặp qua Vương Trung Khoa cũng biết được là mình làm xằng bậy khiến cha cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, cho nên hắn mới tức tốc quay trở lại đây đưa tiền cho Trương Dương, cộng thêm lời xin lỗi, cố gắng biểu hiện thành ý tạ lỗi, cũng hy vọng người ta không có chấp nhặt làm khó cha con mình nữa. Nhiều lúc con người trải qua những tao ngộ, cũng có thể làm cho người ta thay đổi tâm tính, chín chắn trưởng thành lên, mà Hàn Truyện Bảo bản tính thực ra cũng không có xấu, trải qua chuyện vừa rồi hắn cũng hiểu hơn được nhiều điều, trưởng thành hơn trước.
“Ta mời ngươi ăn!” Trương Dương một lần nữa cố gắng đuổi kịp Tả Hiểu Tình.
“Ta không thấy đói!” Tả Hiểu Tình lạnh lùng nhàn nhạt cự tuyệt.
“Tiền kia là ta châm cứu cho hắn, lao động mà có được, ngươi cũng đừng có suy nghĩ nhiều nữa!”
Tả Hiểu Tình dừng bước lại, có chút phẫn nộ nhìn Trương Dương: “Những chuyện này ngươi việc gì phải giải thích với ta? Chúng ta chỉ là đúng dịp cùng thực tập tại bệnh viện này, ngươi là ngươi, ta là ta, ta không muốn hỏi đến chuyện của ngươi, cũng chẳng cần phải biết chuyện của ngươi làm gì!” Nói đến đây trong lòng nàng ta cũng không khỏi có chút hoảng loạn, mình làm sao lại như vậy nhỉ? Một chuyện nhỏ mà thôi, sao lại có thể tạo thành ảnh hưởng lớn tới tâm tình mình đến vậy, thực sự là không muốn hỏi đến chuyện của Trương Dương sao? Nàng ta thực sự dường như đúng theo lời nói, căn bản không có quan tâm tới người bạn cùng thực tập này sao? Cũng chẳng biết đáp án thế nào nữa. Tả Hiểu Tình có chút bối rối, trốn tránh ánh mắt của Trương Dương: “Xin lỗi, là ta quá lời…” Đôi lông mi đen dài kẽ rung như như cánh bướm, khuôn mặt cười trắng nõn bỗng nhiên lại hiện ra hai mảng đỏ ửng, nhắm hướng ngoài cửa chạy đi.
Trương Dương cũng không có đuổi theo lập tức, cũng không có nổi giận, khóe môi nở ra một nụ cười tếu ý nhàn nhạt, Trương thần y quá khứ cũng duyệt vô số nữ nhân, từ biểu hiện thất thường của Tả Hiểu Tình vừa rồi hắn có thể nhìn ra được, cô nàng thường ngày bình tĩnh như nước này vậy mà vì mình lại sinh ra dao động, Trương Dương hắn cũng không có phủ nhận, hắn đối với cô nàng Tả Hiểu Tình này có hảo cảm hơn với những người khác nhiều, thế nhưng tinh lực hắn vẫn cứ một mực đặt trên phương diện phải mau chóng thích ứng với cái thế giới mới này, quen thuộc thời đại này, thay lời khác mà nói, hắn cũng không có muốn bắt đầu nảy sinh một đoạn tình cảm này. Thế nhưng hắn có thể ý thức được tương lai sẽ phát sinh nhiều điều nữa, vậy nên nội tâm hắn cũng có chút khẩn trương, lại như có chút chờ mong.
Ba ngày kế tiếp, Tả Hiểu Tình cũng không nhìn thấy Trương Dương, thậm chí hoài nghi đáng giận tên tiểu tử này tại cố ý tự mình tách ra, thế nhưng nói bóng nói gió hỏi qua Hồng Linh mới biết được, Trương Dương mấy ngày nay căn bản không có đến khoa lý thực tập, nghe nói đã nằm trên sổ đen bệnh viện, thuộc loại cá biệt sắp bị thanh lý ra ngoài.
Kỳ thực Trương Dương cũng không nhàn rỗi, lúc cùng Viên Văn Lệ trò chuyện, hắn đã có quyết định, không tiếp tục thực tập thêm nữa, hắn Trương mỗ đến thời đại này được hưởng thụ quá tốt. Đối với hắn mà nói tất cả đều là mới lạ, hắn cảm nhận trong khoảng thời gian này so với tiền tài còn muốn trân trọng gì đó. Đã từng chết quá một lần, hắn cho rằng bản thân so với người khác càng hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh, sở dĩ vậy Trương Dương không muốn lãng phí thời gian của mình tại bệnh viện nhân dân huyện, y thuật của hắn từ lâu không cần chứng minh.
Ở Đại Tùy lúc ấy, Trương đại thần y cũng đã đứng ở đỉnh y học Trung Hoa, đó là loại cảm giác thế nào? Đó là loại cảm giác cô đơn trống trải, giá như Trương đại thần y mãi mãi sinh sống tại đại Tùy, hắn khẳng định sẽ cảm thấy rất nhanh chán ghét kiểu sinh sống này, thế nhưng đi tới thời đại này mọi thứ hoàn toàn mới. Trở thành Trương Dương, hắn phát hiện ra một điểm hưng phấn mới, đó chính là chức vị, Trương đại thần y sẽ không làm, đã làm phải làm được tốt nhất, Trương đại thần y đang vì thực hiện mộng tưởng này mà nỗ lực.
Mấy ngày nay Trương Dương cũng không có đi đâu khác, mà vùi đầu vào xuân dương huyền đồ thư quán, hắn nghiên cứu nhị thập tứ sử, hắn nghiên cứu lịch đại quan chế, hậu hắc học, thậm tạp chí tư bản, mao tuyển, đặng tuyển… Chính câu nói kia, Trương Dương vùi đầu vào mấy cuốn sách tựa hồ đói quá, liền bổ nhào vào chiếc bánh mì, hắn đang không ngừng ăn uống một cách ngon lành, bởi chính mình cách xa quan đạo cho nên hắn đối với Lý thư ký tương đối có lòng tin, vị này giai đoạn trước tính chất như thái giám, Lý thư ký nhất định sẽ không làm cho hắn thất vọng.
Bởi vì ngại đi tới đi lui ký túc xá vô cùng phiền phức, Trương Dương trú tại huyền đồ thư quán đối diện khách sạn thanh niên, tiêu chuẩn một người mỗi ngày mất 58 hào nguyên ở một gian sang trọng, nước nóng 24/24, TV, tủ lạnh, điện thoại đầy đủ mọi thứ, cộng thêm còn có dịch vụ giặt giũ, Trương Dương không sợ dùng tiền, cũng không lo lắng dùng tiền nhiều hay ít, sợ nhất là có tiền mà không có được một chỗ tử tế. Nếu Trương Dương không phải quay về ký túc xá, hắn cũng không biết Lưu Hải Đào đã tìm hắn tròn ba ngày.
Lưu Hải Đào nhìn thấy Trương Dương có khí phách cảm giác như trút được gánh nặng, ba ngày này hắn cảm nhận đầy đủ được lãnh đạo động nói chuyện cấp dưới chạy gãy chân, hắn đã muốn hướng bệnh viện huyền nhân dân,cho dù ăn cơm cũng không cần phải chịu khó như vậy, Lưu Hải Đào trong lòng khâm phục, nhiệm vụ này thực không phải ai làm, bên này còn không lo lắng nói chuyện cùng Trương Dương. Lý thư ký bảo đi lấy điện thoại, Lưu Hải Đào hoang mang rối loạn giương giương chạy đến cửa hàng tạp hoá cổng ký túc xá, trở về một chiếc điện thoại.
Lý Trường Vũ hiển nhiên có chút mất hứng, trong điện thoại chợt nghe tiếng hắn có chút đông cứng: “Tiểu lưu à, cậu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả việc nhỏ như vậy mà cũng làm không tốt? Ba ngày, ba ngày cũng tìm không được một người?”
Lưu Hải Đào cầm điện thoại cười cười: “Lý thư ký, Lý thư ký, tôi đã tìm được Trương Dương, đang ở cùng hắn đây.”
Lý Trường Vũ nghe thế, khí sắc tự nhiên tiêu tan một chút, thanh âm cũng thấp xuống: “Lập tức dẫn cậu ta tới ăn cơm, ta có việc quan trọng cần bàn với cậu ta.” Nói xong, sợ Lưu Hải Đào có ý khác, liền bổ sung một câu: “Cậu ta có ba cuộc điện thoại từ bên ngoài…”
Những lời này có chút hiềm nghi như vẽ rắn thêm chân, Lưu Hải Đào tuy rằng chỉ là một tài xế, cũng không phải kẻ ngu si. Mấy ngày nay trong lúc tìm kiếm Trương Dương, hắn tự mình phát huy tiềm chất trinh thám, đem Trương Dương hỏi thăm rành mạch hoàn cảnh xuất thân, tiện đường còn đi một chuyến đến xưởng máy móc nông nghiệp ký túc xá. Thực chất anh ta chỉ là đi xem Trương Dương có ở nhà không, lúc đó cũng không có thì tìm cách khác. Lý Trường Vũ để lại một câu nói khiến Lưu Hải Đào không thể không phát hiện ra một điều kỳ lạ, Trương Dương rõ ràng chịu trách nhiệm tại xưởng công tác máy móc nông nghiệp, thế nào Lý thư ký nói tại ngoại mà? thế nhưng Lý thư ký khôi phục sinh viên năm thứ nhất trường cao đẳng, Triệu Thiết Sinh cũng là một người công nhân, Lưu Hải Đào tư duy lô-gíc rất nhanh, một loạt những dự đoán đều tạo nên một kết luận, khẳng định quan hệ Trương Dương với Lý Trường Vũ cực không đơn giản, Lý Trường Vũ vừa giải thích câu kia như vẽ rắn thêm chân khiến Lưu Hải Đào càng thêm nghi ngờ, chẳng lẽ Trương Dương là con riêng của Lý Trường Vũ.
Lưu Hải Đào đã dám to gan lớn mật suy đoán như vậy, thái độ đối với Trương Dương chỉ có thể là càng thêm cung kính, con riêng thì cũng là con, nhưng cũng không thể gặp nơi huyên náo, thân phận so với một tài xế như hắn trên gấp bội lần: “Trương Dương, Lý thư ký bảo cho ngươi đêm nay đi Vi Viên ăn.”
Trương Dương hơi nhíu mày, hắn vốn định lên xe tới, nhưng thấy ở góc xa xa có thân ảnh một người thon gầy đang đứng. Tuy rằng hoàng hôn nồng đậm nhưng Trương Dương chỉ liếc mắt liền nhận ra đó là mẹ hắn – Từ Lập Hoa.
Từ Lập Hoa xa xa đã trông thấy con trai, thế nhưng bởi vì Trương Dương đứng ở xe có rèm che phía trước cùng Lưu Hải Đào trò chuyện với nhau, vậy mà Từ Lập Hoa đối với bản thân lại xuất hiện một chút hoài nghi, cho đến khi Trương Dương đi tới phía bà, Từ Lập Hoa lúc này mới tin vào mắt mình, chàng thiếu niên hăng hái chính là con trai mình, nhìn vóc dáng Trương Dương cao lớn hơn người, Từ Lập Hoa thân là mẹ lần đầu tiên có được cảm giác con trai mình đã trưởng thành, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác vui mừng hay ưu thương không phân biệt rõ ràng.
“Mẹ! Làm thế nào mẹ tới đây?” Trương Dương tuy rằng đối với mẹ tình cảm không quá sâu đậm, thế nhưng thấy hắn giấu ở trong đôi mắt tình yêu thương thắm thiết, trong nội tâm vẫn đang không khỏi sinh ra tình cảm ấm áp khó hiểu.
Như biết được điều gì “… Mẹ nghe nói con xảy ra một chút vấn đề, vì thế mẹ đến xem thế nào?”
Trương Dương không cần nghĩ cũng đã đoán được nhất định là Viên Văn Lệ đã nói cái gì, hắn nhàn nhạt cười cười: “Con vẫn bình thường, ăn ngon, ngủ kỹ. Mẹ…mẹ đừng nghe những người khác nói bậy, được rồi ạ, mẹ còn không ăn cơm đi?”
Từ Lập Hoa thoáng nhìn Lưu Hải Đào mà sợ hãi, người mở ô tô cũng đều có thân phận, có địa vị, tuy rằng cách ăn mặc Lưu Hải Đào cũng không nghĩ một người người xấu, nhưng Từ Lập Hoa vì con trai nên cảnh giác quá độ, chẳng qua đó cũng là chuyện bình thường.
Lưu Hải Đào có sở trường nhìn mặt bắt hình dong, thấy Từ Lập Hoa hướng chính mình, hắn lập tức giả như không có việc gì, móc ra một điếu thuốc lá châm hút, đây là thói quen tốt của hắn, không hút thuốc ở trong xe, tuy rằng hắn đã nghiện thuốc lá rất lâu, dù sao tại đây hắn chỉ đảm nhiệm là một người tài xế, chung quy đúng là bảo vệ lãnh đạo..
Từ Lập Hoa lôi tay Trương Dương đi tới hai bên trái đèn đường, cầm trong tay túi plastic giao cho hắn, bên trong có thịt bò và lạp xưởng: “Nghe người ta nói, gần đây tại bệnh viện xảy ra vấn đề.” Không thể ngờ rằng Từ Lập Hoa là một người mẹ cực kỳ hiền từ, bởi vì Trương Dương từ nhỏ mất đi người cha, cũng không thể trách cứ hắn, thế nhưng một từng nghĩ hắn gả cho Triệu Thiết Sinh, vậy mà hoàn cảnh Trương Dương đã biến đổi nhanh như vậy, hắn tính tình nhu nhược, không thể cải biến hiện thực tàn khốc, chỉ có thể tận lực chăm sóc con trai mình.
Trương Dương cầm bàn tay khô gầy của mẹ: “Mẹ, đừng lo lắng cho con, không lâu nữa, mẹ sẽ tự hào vì con!”
Vành mắt Từ Lập Hoa đỏ ngầu, bà cố sức gật đầu, cầm tay Trương Dương đặt lên má, Trương Dương thương hại mà nhìn mẹ, hắn nhận thức đến sáng suốt người mẹ trong nội tâm nhu nhược rất khó cải biến.
“Bằng lòng với mẹ một việc nhé, ngàn vạn lần con không được học điều xấu…”
Trương Dương gật đầu, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng mừng rỡ: “Trương Dương!”